"Vũ hội tốt nghiệp cuối tuần, bồ đi với ai vậy Harry?"

Hermione ngồi đối diện, đem túi xách đặt trên bàn, từ một chồng sách cao như cái tháp bên tay trái rút ra quyển Thần thoại Anh quốc mở ra trước mặt, sau đó từ trong cặp sách lôi ra notebook cùng bút lông chim, vừa viết bài vừa hỏi.

Harry đang làm một tờ đề Toán hình học, cậu đã đối với bài toán này phát ngốc nửa giờ, đem ô vuông vẽ lung tung rối loạn cũng không có giải ra tới. Cậu thất thần mà hả một câu, tiếp tục viết số, sau đó lau, lại tiếp tục viết.

Hermione nhướng mày nhìn thái độ không chút để ý của cậu, trừng mắt, đem đề trong tay đoạt lấy tới tinh tế nhìn thoáng qua, tự tin gợi lên khóe miệng cười, đem giấy chụp ở trên bàn nhanh chóng mà bắt đầu viết kết quả. Cô nàng tựa hồ căn bản không cần nghĩ ngợi, hạ bút trực tiếp tự tin.

Harry khiếp sợ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, không thể tưởng tượng khi tờ giấy được đưa trả lại. Cậu rút ra đáp án cẩn thận đối chiếu, thế mà hoàn toàn chính xác.

Hermione đôi tay khoanh trước ngực nâng cằm lên nhìn cậu, "Hiện tại, bồ đã có thể trả lời vấn đề của mình được chưa?"

"Bồ như thế nào làm được!"

"Cách giải số 6 chương đầu tiên, ai cũng biết!"

"Nhưng mình không......"

"Tốt nghiệp, bồ đi cùng với ai?"

Harry nhụt chí mà đem giấy cùng đáp án đẩy sang một bên, chống cằm nhìn bạn tốt đối diện.

"Không biết nữa."

"Luna đi cùng Neville, Cho Chang đã về nước không tới tham gia, Ginny còn chưa có xác định đó." Hermione cầm bút lông chim ở giữa không trung vung vẩy. Harry sờ soạng cái cổ cứng đờ, nhắm hai mắt duỗi người, "Thật sự mình không biết mà."

"Bồ rút cục không thể đi vũ hội một mình đi?" Cô hỏi, Harry tháo mắt kính ném lên vở, dùng tay nhéo nhéo sống mũi.

"Sao lại không được," cậu hỏi, "Hơn nữa Ginny đi cùng Michael Corner mà."

Hermione nhíu mày nói: "Phải không? Em ấy sao không có nói cho mình?"

"Được rồi, Hermione, mình thật sự không để bụng việc có người đi cùng hay không." Cậu vẫy vẫy tay, đem mắt kính mang lên, "Bồ không cần lo lắng. Cùng Ron đi Hẻm Xéo mua hai bộ lễ phục, hưởng thụ thật vui vũ hội đi, rốt cục từ tháng sau chúng ta đều không còn được ở Hogwarts nữa rồi."

Harry đem sách toàn bộ cất vào trong cắp vác lên, đưa lưng về phía Hermione nghiêng đầu vẫy vẫy tay.

(Truyện được đăng chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)

Chiến tranh & khói thuốc súng trong nháy mắt đã là chuyện của năm trước, vết sẹo của cậu cũng thật lâu rồi chưa đau đớn, sinh hoạt lại lần nữa đi vào quỹ đạo. Các giáo sư dọn dẹp trường vài tuần là học sinh bắt đầu đi học lại, mấy tháng sau bài vở như tra tấn làm những cái đầu nhỏ đầy luận văn sớm quên quá nửa câu chuyện chiến tranh. Năm nay học sinh tốt nghiệp Hogwarts gấp đôi mọi năm. Bởi năm 7 chưa được thi cử, năm 6 tiếp tục lên lớp.

Cho nên vũ hội lần này so với tất cả các năm qua càng thêm náo nhiệt, khiến người chủ trì Hannah Abbott cực độ khẩn trương, còn không biết tại sao hiệu trưởng McGonagall kêu mình chủ trì sự kiện quan trọng đến vậy.

Hannah hít sâu một hơi, cô nàng đang nôn nóng kiểm tra trong đại sảnh mỗi cái bàn cái ghế, bóng bay, biểu ngữ, bảo đảm đồ ăn đều tươi mới, còn mời đến rất nhiều học sinh ca hát, chơi nhạc để làm náo nhiệt không khí.

Nam phút trước khi khai mạc, Hannah cơ hồ muốn ở phía sau màn khóc thành tiếng, tưởng tượng mình bước lên sân khấu đối mặt gần 500 đôi mắt bạn học phát biểu, cô liền muốn té xỉu.

Nhưng khi tiết mục mở màn vừa bắt đầu, toàn trường hoan hô kêu to khiến trái tim luôn treo cao của cô có thể an ổn rơi xuống đất.

Harry khi dạ hội tiến hành một nửa mới khoan thai tới muộn, cậu mặc một cái áo sơmi xanh lam không cổ rất phù hợp với bữa tiệc tối thân mật lại không kém phần lịch sự. Bóng dáng mảnh dẻ thanh tú, đôi mắt sáng ngời màu lục bảo độc nhất vô nhị, đôi môi nho nhỏ hồng hào, toàn thân thoạt nhìn thật thoải mái lại mang vẻ thanh tân ngọt ngào, đang chậm rì rì từ cầu thang đi xuống. Một đám học sinh 17-18 độ tuổi tràn ngập năng lượng đang hào hứng lắc lư thân mình theo âm nhạc, bàn ăn bên cạnh bày rất nhiều đồ ăn, nơi này không những có học sinh sắp tốt nghiệp đến dự, còn có không ít học sinh khoá dưới chuồn ra xem náo nhiệt, còn mặc áo ngủ lôi kéo nhau ở một bên nhìn lén.

Harry từ trên bàn cầm lên một ly rượu vang, màu đỏ sậm, tản ra hương ngọt ngào của táo và nho, nếm lên có vị chua nhạt nhạt lại thơm ngọt. Mùi rượu khá nồng chứng tỏ độ cồn cũng không thấp.

Tại đây trong quang cảnh ồn ào, tựa hồ không có ai chú ý cậu, không còn cái ánh mắt nhìn lom lom chúa cứu thế, mọi người còn bận trầm mê vào ly biệt cuồng hoan. Harry cảm thấy thật tự do, thư thái.

Bỗng nhiên, trong đại sảnh ánh nến tất cả đều tắt, sảnh đường chìm vào một mảnh tối đen. Mọi người đang nhảy nhót cũng chợt dừng lại động tác hoảng hốt kinh hô. Nhưng thực mau, thanh âm nhẹ nhàng của Hannah vang lên, cô tăng cao âm lượng, khiến mỗi người đều có thể nghe rõ ràng:

"Hiện tại —— tôi sắp sửa mời ra một vị có thể đem không khí tối nay náo nhiệt hơn nữa, anh là Phù thuỷ trẻ, một ca sĩ rock and roll tuổi trẻ nhất, được hoan nghênh nhất, có tài hoa nhất, cũng từng tốt nghiệp ở Hogwarts, từng hát 《 Tối nay, ta là Unicorn 》 một lần hát đã nổi tiếng, xin mời ——

Cô thần thần bí bí kéo dài âm điệu, bọn học sinh sôi nổi bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, đều ý thức được là ai sắp lên sân khấu. Trong lúc nhất thời, nam sinh đều nhiệt liệt huýt sáo, nữ sinh kích động hét lên, không khí cơ hồ sắp nổ tung nóc đại sảnh đường.

Lúc đầu chỉ là một ít người đoán "Kane", sau đó toàn bộ đại sảnh đều lớn tiếng kêu tên anh, Hannah tiếp tục nói: "Kane O'reilly cùng dàn nhạc Rock n Lions mang đến 《 Tối nay, ta là Unicorn 》!"

Toàn trường lại bùng nổ một đợt thét chói tai cùng vỗ tay.

Trong đám người ầm ĩ cùng bóng tối vây quanh, Harry bỗng có cảm giác thực an toàn. Cậu hiếu kì quay đầu nhìn mọi người bốn phía đang kích động, nghĩ xem Kane là ai, cứ cảm thấy có chút quen tai. Người này có thể tạo ra không khí náo nhiệt tới mức này, còn làm một vũ hội tốt nghiệp tự nhiên biến thành buổi biểu diễn cá nhân của mình, rất lợi hại.

'Bang' một tiếng ánh huỳnh quang lướt đến sân khấu, chiếu sáng thân ảnh một người.

Dù cách nhau không phải gần, nhưng khi người kia ngẩng đầu, Harry liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta.

—— chính là học trưởng khoá trên thường thường ở phòng nghỉ, nhảy trên bàn bắt chước bộ dáng điên cuồng của ca sĩ Muggle, giơ tay cao đánh đàn ghita tưởng tượng trong ngực.

Harry, Ron cùng một đám học sinh nâng đầu lắc lư, ngây thơ vỗ tay cười lớn, ký ức bay đêm hè năm đó, mấy huynh trưởng từ trên bàn nhảy xuống hoa mỹ kiểu cách khom lưng với các cậu.

"Cảm tạ các vị đã lắng nghe! ", đàn anh khoá trên tay trái vung lên cúi lưng khom người chào.

Harry trừng lớn hai mắt, học trưởng trên đài hơi mang ý cười tay tiêu sái hất mái tóc dài hỗn độn ra sau, dùng sức gảy đàn ghita, tiếng nhạc trầm nặng, cảm xúc dâng trào đến mỗi một góc đại sảnh. Cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, trải qua bảy năm, người kia cùng bạn học vốn chỉ điên cuồng hát nhảy vì sở thích, hiện giờ thật sự đã thực hiện mộng tưởng của mình, không chỉ có tên tuổi vang vọng giới Phù thuỷ, còn có một đám fan trẻ tuổi điên cuồng si mê anh ta.

Chiến tranh khiến cho mọi người dần thu mình lại, chỉ biết từ âm nhạc tìm kiếm bình yên hoặc phát tiết, mà Rock and Roll tự nhiên càng được yêu thích, tiếng nhạc trầm nặng kích thích thần kinh nâng cao tinh thần. Hãy tìm đọc trang chính ở -- TгùмT ruyệИ.Vn --

Harry tự đáy lòng cười vui vẻ, bạn học xung quanh đều giơ lên Đũa phép thắp sáng cùng nhảy nhót cùng hát ca. Harry tuy rằng chưa nghe bài hát này, nhưng cũng bị bầu không khí sôi động cảm nhiễm, cũng đong đưa thân mình theo tiếng nhạc. Trên sân khấu Kane tiêu sái đánh đàn ghi-ta rồi hát, phía sau dàn nhạc cũng đều là bạn bè bằng hữu chung sở thích chí hướng, trên mặt ai cũng che không được nụ cười hào hứng rực lửa của tuổi trẻ.

Đã bảy năm trôi qua, đối với Harry mà nói, là những ngày tràn ngập huyết tinh, áp lực, thù hận, trốn chạy cùng sống chết. Mà đối với một người khác, đó chỉ là một trong những ngày tháng phải trải qua trên con đường thực hiện ước mơ của bản thân. Cậu bỗng thấy thật ngưỡng mộ, đồng thời cảm khái rất nhiều. Nếu không phải Kẻ được chọn, cậu cũng sẽ được trải qua những ngày tháng sôi sục ước mơ, bình dị lại thú vị như anh ta chứ?

"Tối nay, tôi là duy nhất!

( Tonight, I'm unique)"

"Tối nay, tôi là Unicorn của riêng bạn!

( Tonight, I' m your own unicorn!)"

Giọng nói trầm nặng của người hát Rock cất lên, cùng với tiết tấu vui nhộn độc đáo của riêng anh ta lập tức khiến mọi người vui vẻ đến điên luôn, đem không khí vũ hội tối nay đẩy lên cao trào.

Bỗng nhiên, Harry cảm thấy có người tiếp cận mình.

Khác với những bạn học bất cẩn va chạm khi nhảy nhót, người này đã đến là cố tình, động tác thật cẩn thận mà thong thả. Tựa như một câu rock 'n roll trà trộn vào một khúc ballad du dương, hoàn toàn khác biệt.

Kỳ dị, giống như có một thần chú bao lại bọn họ, Harry quanh thân bỗng nhiên trống trải, hình thành một không gian nho nhỏ không người. Có lẽ, cậu đã biết là ai tới.

Nhưng người kia không cho cậu cơ hội xác nhận suy nghĩ, vòm ngực rắn chắc ấm áp vừa dán sau lưng, một bàn tay ôn nhu đã bắt lấy mắt kính, một tay khác nhanh chóng bưng kín đôi mắt cậu. Đôi tay ấm sực phủ lên che kín ánh sáng, Harry cả người cứng đờ, phảng phất như bị ếm bùa hoá đá, cậu nghe thấy cả tiếng hít thở của người đó và mùi hương thanh lãnh vừa lạ vừa quen trên tay áo dài, dưới âm nhạc ồn ào và dòng người điên cuồng xung quanh vậy mà lại rõ ràng kì lạ.

Một lực đạo nhẹ nhàng đẩy đầu Harry nghiêng về sau, dựa vào bờ vai kiên cố của đối phương, hơi thở của người nọ phun trên sườn mặt cậu. Bị đối phương che mắt rồi lại khiêu khích trên da khiến cậu từ tai xuống cổ một mảnh ửng đỏ, chỉ là trong bóng đêm, bạn học nhìn không thấy, nhưng người đang áp sát chắc chắn cảm nhận được má cậu nóng bừng. Hắn cười khẽ, âm thanh từ tính khiến Harry tâm can run rẩy. Harry lúc này ngoài tiếng cười trầm thấp đó thì cái gì đều nghe không thấy, tiếng ca hát, tiếng đám người thét chói tai, hết thảy như cách xa đến năm mươi mét.

Thật giống như bọn họ cùng chui dưới cái lồng bằng thuỷ tinh ngăn cách với thế nhân, nhưng lại nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình và đối phương, cùng thanh âm mạch máu tăng tốc dưới da, dây dưa ở bên nhau. Nếu không phải hôm nay uống quá nhiều rượu làm cả người vô lực, cậu nhất định sẽ giãy giụa ra, đi nhìn cho rõ người đến là ai.

Nhưng cậu không có, lại nói, cả người vô lực đến tột cùng là bởi vì cái gì đây. Harry nghĩ, độ nóng trên mặt mình chắc đã thiêu đến lòng bàn tay người ta rõ mồn một rồi.

Tiếp theo không báo trước là một nụ hôn phớt nhẹ như có như không trên vành tai đỏ ứng, một đường lên má, sau đó như đấu tranh hồi lâu mới dừng trên môi cậu, nhẹ nhàng cẩn trọng như vuốt ve tơ lụa, mang theo cảm xúc ướt át. Hương chanh bạc hà phảng phất, Harry phân không rõ là hương từ môi mình hay của người đó. Có lẽ, người ấy căn bản là không cần dùng son môi đâu nhỉ - Harry lung tung nghĩ.

Khi cậu khẽ nhếch miệng phát ra tín hiệu thuận theo, đầu lưỡi xa lạ gấp không chờ nổi liền chui vào tấn công dồn dập. Nó thành thục cuốn lấy cái lưỡi e dè của cậu, có lúc thong thả mà nóng bỏng liếm qua mỗi nơi mỗi chỗ, hôn rồi lại cắn trên đôi môi nho nhỏ ngọt ngào. Harry xung quanh là một mảnh tối tăm, nhưng dường như cái gì cũng cảm nhận và nhìn thấu rõ ràng.

Hary như thấy được tháng 2 hoa xuân rực rỡ, tháng 6 cứng cáp cây xanh, thấy tinh linh mang u lam quang bay múa, thái dương vàng rực lay động trên cánh đồng hoa, thấy cả gió nhẹ thổi qua sơn cốc, mặt hồ sóng gợn lăn tăn. Những màu sắc tươi đẹp liên tiếp ở trước mắt cậu nổ tung, biến đổi. Nụ hôn này khác hoàn toàn với bất luận nụ hôn nào trước đó, nó lạ lùng, kỳ diệu, quỷ dị khiến cậu run rẩy từ trong tâm khảm, nó tràn ngập hương chanh bạc hà cùng mùi thơm ngào ngạt ngọt ngào của táo và nho, làm người say mê.

Harry thử không thèm để ý nếu người này không phải người cậu nghĩ thì sao, có lẽ sẽ tức giận mà đem đối phương đuổi đi, nói không chừng còn muốn đá một cước nữa đó. Nhưng nghĩ rồi lại tưởng tượng, không phải thì thế nào, cậu chẳng lẽ còn phải vì xác định được đúng là người kia mà cảm thấy hân hoan nhảy nhót sao? Khi đối phương biểu hiện ra quyết tuyệt lạnh nhạt cùng kháng cự như thế, cậu chẳng lẽ còn muốn giống mấy nữ sinh rơi vào tình đầu, không thể nói tình nói lý mặt dày mày dạn đi cầu người nọ sao?

Nhưng ngoài người kia, chắc sẽ không lại có người thứ hai đem chuyện hôn môi cũng làm theo cái cách chấn động như vậy đi?

Harry tay vô lực mà bám lên cổ người phía sau, một đường chạm đến mái tóc mềm nhẹ cùng vành tai và khuôn mặt cũng nóng cháy y như cậu, góc cạnh mặt mày kia rõ ràng trùng hợp không hề sai biệt với trong trí nhớ. Điều này khiến trong lòng như rơi xuống một tảng đá, liền chính cậu cũng không phát hiện.

Bài hát《 Tối nay ta là Unicorn 》dừng lại, nụ hôn cũng đột nhiên kết thúc, vô tận kiều diễm cùng lưu luyến bị chặt đứt. Harry cảm nhận được ý đồ rời đi của đối phương, người nọ như luyến tiếc hôn nhẹ lên khoé môi cậu như từ biệt, đem mắt kính nhét vào trong tay cậu, buông tay, rồi lập tức tách ra. Trên môi hơi ấm còn chưa tan, Harry vội vàng mang lên mắt kính đột nhiên xoay người, bốn phía lập tức ùn ùn lên, đem cậu vây quanh không phân biệt được ai với ai.

Hết đợt này đến đợt khác tiếng thét chói tai yêu cầu thêm một bài, Harry ra sức đẩy ra đám người chen ra ngoài, gian nan thoát khỏi trùng vây, lại không thể thấy thân ảnh của người đó.

"Đêm nay, là vũ hội tốt nghiệp của các bạn......"

Harry liều mạng khắp nơi xoay người tìm kiếm một mảnh kim sắc, "Bảy năm trước, tôi cũng từng đứng ở vị trí của các bạn, từng trộm yêu một nữ sinh Slytherin, tôi cũng từng đối với tốt nghiệp tràn ngập ảo tưởng, đối với tương lai tràn ngập mê mang......"

Harry khẽ cắn môi dưới, buồn bã mất mát mà dựa lên cột đá cẩm thạch ngoài hành lang.

"Cáo biệt bạn bè cùng trường học đã gắn bó bảy năm, các bạn đã từng trải qua ly biệt cùng tử vong, tôi đoán khi bước vào thế giới xa lạ, cũng không ai dám nói chính mình đã chuẩn bị tốt......"

Harry đem tầm mắt chuyển dời lên sân khấu, vị đàn anh ánh mắt tràn ngập hồi ức. "Mười năm trước, tôi nghe thấy dàn nhạc Muggle hát ca khúc 'Queen', đó là lần đầu tiên tôi bắt đầu sinh ra nguyện vọng muốn làm một ca sĩ, may mắn Merlin không có cô phụ, bảy năm sau, tôi lại trở lại trường học cũ không còn toàn vẹn, nứt vỡ đổ nát nhiều nơi, tôi cảm khái nhưng cũng cảm thấy tự hào. Các bạn bảo vệ Hogwarts, so với chúng tôi năm đó tốt hơn rất nhiều, quả là một thế hệ mạnh mẽ...... Hôm nay từ biệt, ai đi đường nấy, hy vọng các bạn trên con đường nhân sinh trong tương lai nhớ kỹ hai việc: Lớn mật điên cuồng theo đuổi giấc mơ cùng với Dũng cảm không sợ hãi trong tình yêu......"

Harry như suy tư vuốt vuốt đôi môi ướt át, ngón tay cho vào trong túi quần, gắt gao nắm chặt cây son môi kia.

"Tiếp theo tôi xin đóng góp thêm một tác phẩm, là Rock n Lions cùng nhau sáng tác,......"

Đám người lại lần nữa sôi trào lên.

Harry buông xuống mi mắt, nghiêng tai lắng nghe âm nhạc, nhưng cậu lại cảm nhận được có một đạo tầm mắt chen chúc trong đám người chiếu lên mình.

Giống như giữa tháng sáu sét đánh giữa trời quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play