Edit: Hoàng Anh
Beta: Sâu
Thái hậu Cẩn Đức giương mắt quét qua Hách Liên Hàn cùng Hách Liên Dạ Diễm, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mỉm cười gật đầu nói, "Không nghĩ tới chỉ một chút chuyện nhỏ của Tô mỹ nhân lại có thể khiến Hoàng thượng và Minh Dạ vương đích thân đến tận đây."
Vẻ mặt thản nhiên, Hách Liên Hàn nói, "Diệu nhi rất được lòng trẫm, trẫm cũng chỉ là muốn lấy lại công bằng cho nàng ấy thôi."
Hoàng huynh đúng là Hoàng huynh, nói dối cũng không hề đỏ mặt, Dạ Diễm tán thưởng, ngay sau đó liền phối hợp, "Đúng vậy, mẫu hậu có điều không biết, Hoàng huynh vô cùng yêu thương Diệu quý phi, ngờ đâu hồng nhan bạc mệnh, Diệu quý phi lại ra đi như vậy, người không biết, chứ đã nhiều ngày qua Hoàng huynh ăn không ngon, ngủ cũng không yên."
Không giống, tuyệt đối không giống. Tô Hiểu híp mắt nhìn Hách Liên Hàn, liên tục phủ định. Hoàng thượng này luôn vác một bộ mặt quan tài, làm gì có chút thương cảm nào vì mất đi người yêu cơ chứ. Với lại, Thái hậu và Hoàng thượng ngồi cùng một chỗ, tại sao luôn cảm thấy hai người này có vấn đề gì đó. Mà tên Minh Dạ vương thích lải nhải kia, phỏng chừng cũng chỉ là cái "đệm lót", nói câu nào ra thì chém gió câu đó, một chút sức thuyết phục cũng không có.
"A, thật sao? Vậy Diệu nhi đúng là có phúc ba đời mới được Hoàng thượng ưu ái như thế." Thái hậu Cẩn Đức giương nhẹ lông mày, ánh mắt sắc bén.
Chậc chậc, xem ra quan hệ giữa Thái hậu cùng Hoàng thượng đúng là cũng không êm xuôi gì, phen này thú vị, thú vị rồi đây! Tâm tình Tô Hiểu rất tốt, tiếp tục không kiêng nể mà đánh giá tướng công nhà mình, thật sự là càng nhìn càng tiếc, đúng là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng tại sao lại là nam nhân cơ chứ.
Cảm giác được một ánh mắt nóng như lửa, Hách Liên Hàn khẽ nhíu mày, mắt lạnh băng chuyển về nơi lửa nóng. Người bị nhìn chẳng những không e ngại, ngược lại còn nở một nụ cười thoải mái vui tươi. Hách Liên Hàn hơi sững sờ, trong lòng bắt đầu hoài nghi, lại quét mắt nhìn khuôn mặt tươi cười trêu tức của Minh Dạ vương, cười lạnh. Xem ra, Tô mỹ nhân thật đúng như lời Dạ Diễm nói, có thể khiến y phải kinh hỉ.
Chẳng qua là, tốt nhất nàng ta nên biết điều một chút! Bằng không... một tia âm lãnh hiện lên trong đôi mắt lạnh lẽo của Hách Liên Hàn.
"Mẫu hậu, có thể bắt đầu thẩm tra rồi." Không phải hỏi, mà là khẳng định, toàn thân Hách Liên Hàn đều toát ra cường thế của bậc quân vương.
Tô Hiểu nháy mắt mấy cái, thẳng người lên, được rồi, sắp bắt đầu rồi đây. Nhiều người thẩm tra như vậy, hẳn là sẽ không nghiêm hình bức cung đó chứ? Nếu như thực sự dám tra tấn cô, thì phá huỷ luôn cái Hoàng cung này cũng không phải là điều không thể đâu nhé! (Sâu: có chút cảm giác Tề Thiên đại thánh đại náo thiên cung =)))
Ánh mắt Thái hậu Cẩn Đức vốn dĩ đã sắc bén, nghe vậy ánh mắt càng hiện lên ánh sáng lạnh lùng, có điều nó được che dấu rất tốt, khẽ mỉm cười ôn nhu nhưng không quên châm chọc, "Hoàng thượng là vua của một nước, Hoàng thượng nói bắt đầu, dĩ nhiên là phải bắt đầu rồi."
Lăng đế không trả lời, gật gật đầu liền chuyển sang Tô Hiểu, "Tô mỹ nhân, trẫm cho ngươi một cơ hội để giải thích."
Vậy sao? Tô Hiểu trừng mắt nhìn Hoàng thượng phu quân thẩm vấn chính mình, hơi im lặng, còn tưởng rằng sẽ giống như ở toà án... Cổ đại, quả nhiên đơn giản hơn so với hiện đại nhiều. Một khi đã như vậy, thì để cho cô thay mặt người hiện đại giải quyết những người cổ hủ lạc hậu này đi vậy.
Tô Hiểu ưỡn thẳng sống lưng, hai con mắt quét qua mọi người, chuẩn bị sẵn sàng đối diện với ánh mắt không hề có độ ấm của Hách Liên Hàn, khẽ mỉm cười, tiếng nói rõ ràng minh bạch...
"Hoàng thượng, mọi người nói thần thiếp sát hại Diệu quý phi, vậy có chứng cứ hay không?" Nhìn thấy đối phương muốn mở miệng, Tô Hiểu vội vàng chặn đón, không để cho y có cơ hội nói chuyện, "Thần thiếp biết Hoàng thượng nhất định sẽ nói các phi tử của ngài đều tận mắt nhìn thấy có phải không?"
Hách Liên Hàn gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ, có điều, trong đôi mắt kia rõ ràng mang theo một tia hứng thú khó thấy.
"Vậy thần thiếp xin hỏi Hoàng thượng, có người nào tận mắt nhìn thấy thần thiếp tự tay sát hại Diệu quý phi hay không? Và sát hại như thế nào?" Cố ý nhấn mạnh từ "tận", Tô Hiểu ngẩng cao đầu, nghiễm nhiên đối mặt với mọi người xung quanh.
Lăng đế gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Tô Hiểu, ánh mắt lạnh như băng đảo qua chúng phi tử ở phòng khách, "Trong các khanh ai nhìn thấy?"
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, Thái hậu nhấp nhấp ngụm trà, ánh mắt mang đầy tính dò xét nhìn xuyên qua chén trà đánh giá Tô Hiểu.
"Trong các khanh ai nhìn thấy!" Không ai đáp lại, Lăng đế nói càng lạnh như băng.
Tô Hiểu mắt cáo cong cong, xuất hiện đi, xuất hiện đi, ra một người cô liền diệt một người, dám hại cô à, chán sống rồi!
"Hoàng thượng, thần thiếp nhìn thấy." Giọng nói vô cùng yếu ớt, nhưng lại thu hút tầm mắt của Tô Hiểu cùng mọi người, chỉ thấy người nọ cúi đầu, bả vai như được gọt dũa, eo thắt đáy lưng ong, nhỏ nhắn mềm yếu khiến người ta thương cảm. Hơi hơi ngẩng đầu, lông mày như lông chim Trà, da trắng như tuyết. Một bộ y phục bằng gấm trắng, bên ngoài khoác thêm áo lụa mỏng màu thủy lam, gió nhẹ thổi qua bay bay tà lụa mỏng, cả người toát ra một vầng hào quang nhàn nhạt. Nhìn rất quen mặt nha, a, không phải là mỹ nhân đầu tiên bị nàng dọa tới mức hét lên um tai đây sao?
Thì ra là thế! Đáng tiếc, đáng tiếc, người đẹp như vậy. Tô Hiểu ai thán.
"A, Vân nhi nhìn thấy sao, vậy ngươi nói xem, Tô mỹ nhân đã sát hại Diệu nhi như thế nào." Hiếm thấy Thái hậu Cẩn Đức im lặng bỗng nhiên lại mở miệng. Mà Lăng đế thì mặt không cảm xúc ngồi tựa lưng, bộ dạng mặc cho Thái hậu tùy ý xử lí.
"Vâng." Cúi đầu cười yếu ớt liếc nhìn Hoàng hậu, Vân tiệp dư nuốt nước miếng, "Thần thiếp, thần thiếp nhìn thấy Tô mỹ nhân đâm châm vào sau lưng Diệu tỷ tỷ..." Nói xong tự mình khóc thút thít.
Tô Hiểu thán phục tới nổi, chỉ còn thiếu bước giơ ngón tay cái lên khen ngợi, kỹ năng diễn xuất quá tuyệt! Quả nhiên, nhìn người, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
"Hoàng hậu, nguyên nhân cái chết của Diệu nhi là như vậy à?" Thái hậu híp mắt hỏi Hoàng hậu đang đứng yên bên cạnh.
Hoàng hậu gật đầu, "Bẩm mẫu hậu, đúng là như vậy."
"Tô mỹ nhân, còn gì để nói không?" Thái hậu đặt chén trà xuống, từ trên cao nhìn xuống Tô Hiểu, ra vẻ cao cao tại thượng.
Tô Hiểu mỉm cười, không đáp lại Thái hậu mà chuyển hướng sang Vân tiệp dư, một tiếng tỷ tỷ gọi đến trong veo, nhưng câu tiếp theo lại đẩy Vân tiệp dư xuống địa ngục....
"Vân tỷ tỷ nè, nếu như muội muội đây có đắc tội với tỷ, thì tỷ tìm muội muội gây rắc rối là được rồi, cớ sao lại tổn thương đến người vô tội như vậy chứ?" Nâng tay áo lên che mặt, Tô Hiểu đau thương buồn bã tiếp tục nói: "Chứ không phải là Diệu tỷ tỷ lỡ đắc tội với tỷ, cho nên tỷ mới xuống tay không lưu tình như vậy sao?" Từng câu từng chữ che miệng thở dài, hai mắt rưng rưng tràn ngập bi thương.
Trong nháy mắt, sắc mặt Vân tiệp dư tái nhợt, run rẩy chỉ vào Tô Hiểu gào lên, "Ngươi, ngươi nói lung tung gì vậy, không phải ta, mà là ngươi."
"Vân tỷ tỷ à, tỷ thừa nhận đi, Hoàng thượng và Thái hậu nhân từ sẽ cho tỷ một cơ hội." Tô Hiểu nhẹ lau nước mắt, nhưng lời nói ra không hề có chút độ ấm.
Thái hậu Cẩn Đức cùng Lăng đế nhìn về phía cô, ánh mắt trở nên phức tạp.
"Không, là ngươi, chính là ngươi!" Cuồng loạn hô to, dung nhan trắng xám vào lúc này lại đỏ tươi đến lạ.
Ôi chao~ mỹ nhân xinh đẹp là thế mà lại có tâm xấu xa đến vậy, nhìn đi, vạch trần chân tướng của ngươi rồi, xem ngươi làm sao che dấu được bộ mặt xấu xa kia! Tô Hiểu cô, chưa bao giờ dễ bị bắt nạt đâu nhé. Cho dù là mỹ nhân cũng đừng hòng.
Tiến lên, một phát bắt được cổ tay, Tô Hiểu dễ dàng làm cho Vân Tiệp dư dừng lại động tác, ánh mắt nhìn Vân tiệp dư còn đang kinh ngạc dần lạnh xuống, "Vân tỷ tỷ à, muội muội xin hỏi, ta đứng ở chỗ này thì làm sao đâm châm vào sau lưng tỷ được?" Một câu hỏi, liền khiến toàn bộ phẫn nộ trên mặt Vân Tiệp dư biến mất tăm, chỉ còn lại một màu trắng bệch như tờ giấy.
"Vân tiệp dư, ngươi còn gì để nói?" Theo giọng nói âm lãnh của Thái hậu Cẩn Đức, Tô Hiểu rõ ràng cảm nhận được tay người kia đang run rẩy từng cơn. Sợ chưa, biết sai rồi hả, đáng tiếc là muộn rồi.
Vội vàng quỳ trên mặt đất, Vân tiệp dư hoảng loạn dập đầu, "Thái hậu tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Thần thiếp không làm, thần thiếp thật sự không có gϊếŧ người!"
"Người đâu, bắt Vân tiệp dư lại cho ta!" Thái hậu Cẩn Đức cũng không thèm liếc Vân tiệp dư một cái.
Tô Hiểu cúi thấp đầu không nói, đúng là đồ ngu ngốc, lúc này rồi mà còn muốn ngụy biện. Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự mình gây nghiệt thì không sống nổi đâu!
"Hoàng hậu nương nương, xin cứu Vân nhi, Hoàng hậu nương nương..."
Tô Hiểu nghe vậy, tầm mắt chuyển hướng sang chỗ Hoàng hậu đang đứng, lại thấy vẻ lúng túng thoáng qua rồi biến mất.
"Chờ đã!" Tô Hiểu lạnh giọng kêu lên, lại thấy thị vệ bắt Vân tiệp dư căn bản không để ý tới cô. Tô Hiểu mắt lạnh quét qua, không chút nghĩ ngợi trực tiếp ở trước mặt mọi người tiến lên giữ lấy Vân tiệp dư, ánh mắt sắc bén đối lại ánh mắt khó chịu của thị vệ, người phía sau đột nhiên run lên, mạnh mẽ thu lại ánh mắt, cúi thấp đầu.
"Tô mỹ nhân, ngươi đây là..?" Giọng Thái hậu Cẩn Đức rất không vui.
Tô Hiểu quay đầu nhìn bà ta, trên mặt tràn đầy cung kính, "Thái hậu, thần thiếp cảm thấy việc này còn có điểm kỳ lạ."
"A? Nói ta nghe xem." Ánh mắt Thái hậu lóe lên sự hứng thú, như đợi cô mang đến điều kinh hỉ.
Đáng tiếc, Tô Hiểu vừa mới tiến lên trước vài bước để giải thích, phía sau lại truyền đến một tiếng rêи ɾỉ, vội vàng xoay người, đã không kịp nữa rồi.
Một vệt trắng như mây ngã nhào xuống đất.
Yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người kinh ngạc nhìn sự tình vừa phát sinh, có người thì che miệng, có người lại hét lớn,...
Thị vệ vội vàng cúi xuống kiểm tra, đứng dậy hồi báo, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Vân tiệp dư đã chết."
Tô Hiểu ngây người đứng nơi đó, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh lẽo, đảo mắt qua những phi tử khác, lúc chuyển sang Thái hậu thì nụ cười đã tắt, "Thái hậu, thần thiếp không còn lời nào để nói."
Thái hậu Cẩn Đức nhìn qua cô, vịn ghế đứng dậy, quét quét mép váy, khóe mắt lạnh như băng đảo qua Hoàng hậu nhìn về phía Tô Hiểu, "Tô mỹ nhân, ai gia biết ngươi vô tội, nhiều ngày qua đã làm khổ ngươi rồi."
"Tạ Thái hậu quan tâm."
Ánh mắt nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, "Còn Vân tiệp dư, tùy tiện đem chôn đi." Phất tay một cái, Thái hậu chuyển qua Lăng đế vốn vẫn im lặng, "Đối với phán quyết của ai gia, Hoàng thượng có ý kiến gì không?"
"Hậu cung vốn là do mẫu hậu quản lí, trẫm không có ý kiến gì." Lăng đế rũ mi, trả lời hời hợt.
Lúc này Thái hậu Cẩn Đức mới nở nụ cười yếu ớt hiếm thấy.
Lăng đế lại tiếp tục nói: "Nhưng trẫm cho rằng, lần này Tô mỹ nhân chịu oan ức không hề nhỏ, nếu truyền ra ngoài, e sẽ tổn hại đến tôn nghiêm của Hoàng gia."
Thái hậu Cẩn Đức nhíu mày: "Ý của Hoàng thượng là?"
"Trẫm có ý phong cho Tô mỹ nhân làm tiệp dư*."
*Tước vị dành cho những cơ thiếp của vua, thuộc bậc tần.
Tô Hiểu trừng mắt, là tấn phong sao? Liệu Hoàng thượng này muốn thế nào đây?
"Đúng là đã oan ức cho nàng ta." Thái hậu Cẩn Đức cũng không còn dị nghị, chỉ là chau mày nói: "Có điều là Hiểu Tiệp dư, hình như có chút không thỏa đáng?"
"Ý của mẫu hậu là?" Lăng đế hơi nhíu mày.
Tô Hiểu nhìn hai người "kẻ tới người đi", thầm oán Hoàng cung này quả thật phiền phức, trong lòng dự định chơi mấy ngày nữa liền xuất cung đi tìm tự do, nói không chừng vận đào hoa nở rộ cũng nên.
"Nếu Hoàng thượng không có ý nào khác, vậy thì cứ ban thưởng cho nàng ta cái danh ấy đi." Thái hậu mắt tràn đầy thâm ý nhìn về phía Tô Hiểu, mở miệng nói: "Hoa Lâm, ai gia mệt mỏi."
Hoa Lâm bước lên trước đỡ Thái hậu rời đi.
Mọi người khom lưng, "Cung tiễn Thái hậu."
Lăng đế đứng dậy, nhìn Tô Hiểu đứng bên dưới, mở miệng tuyên minh, "Tô Hiểu, hôm nay trẫm ban cho nàng Dĩnh* tự."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Tô Hiểu hơi hơi khom người, Dĩnh ư? Chắc là thầm khen cô thông minh đây mà. Tô Hiểu tự kỷ nghĩ.
*từ Dĩnh (穎) mang nhiều ý nghĩa trong đó có nghĩa là Người thông minh, có tài năng xuất chúng
Xung quanh có người khom lưng lấy lòng, "Chúc mừng Dĩnh tiệp dư."
Hoàng hậu cũng nhẹ nhàng chậm rãi bước đến bên cạnh cô, kéo tay Tô Hiểu, mỉm cười đoan trang, "Chúc mừng Dĩnh muội muội, sau này chúng ta phải cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng cho thật tốt."
"Tỷ tỷ nói phải, muội muội sẽ ghi nhớ trong lòng." Tô Hiểu mỉm cười đáp lại nhưng tay lại đẩy tay Hoàng hậu ra.
Hoàng hậu sắc mặt cứng đờ, lại lập tức mỉm cười, xoay người đi về hướng Lăng đế, "Trong cung thần thiếp có nấu cháo tổ yến, Hoàng thượng đã nhiều ngày chưa ghé qua, chi bằng...."
"Không được, trẫm còn có việc phải xử trí." Lăng đế lãnh đạm nói, xoay người rời đi.
Thấy Hách Liên Hàn rời đi, Hách Liên Dạ Diễm vỗ vỗ vụn điểm tâm trên người, phủi đi vụn bánh trên người xong. Hách Liên Dạ Diễm nhìn Tô Hiểu với ánh mắt trêu tức, hôm nay gặp gỡ, quả thật không uổng công.
"Hoàng tẩu nè, nếu có dịp thần đệ nhất định sẽ đến thưởng thức cháo tổ yến trong cung của người ha." Minh Dạ Vương phe phẩy cái quạt nhẹ nhàng đi xa.
Hoàng hậu tay nắm áo thật chặt, nhưng trên mặt lại không có một chút cảm xúc.
"Tỷ tỷ, muội muội cũng xin cáo lui." Khom khom lưng, lòng bàn chân Tô Hiểu nhấn ga ~ chạyyy ~
Hoàng hậu mất hứng, vẫn là cách xa thì tốt hơn.
Tô Hiểu cong lông mi cười cười, tiêu sái rời đi. Nhưng có một điều mà cô không hề chú ý tới, đó chính là trong đám phi tử kia, có một đôi mắt vô cùng âm ngoan tàn độc...