Lưu Tử Kiện xuất thân từ nông thôn, thân hình cao lớn, phúc hậu. Mọi người trong trường đều công nhận anh ta là một người nghiêm túc học tập và làm việc rất đáng tin cậy.

Lúc Ngô Khởi Lan lựa chọn Lưu Tử Kiện, mọi người đều cho rằng Lưu Tử Kiện phù hợp với cô ấy hơn Tần Tử Huân. Tần Tử Huân và Ngô Khởi Lan không cùng một thế giới. Không nói đến chuyện anh ta quá đẹp trai nên có rất nhiều cô gái theo đuổi, mà gia thế nhà anh ta rất lớn, Ngô Khởi Lan cũng không thể với tới được. Nếu duy trì mối quan hệ yêu đương với Tần Tử Huân sẽ quá mệt mỏi.

Còn Lưu Tử Kiện thì lại chân thật hơn rất nhiều. Ai cũng nói rằng, Ngô Khởi Lan lựa chọn yêu đương với Lưu Tử Kiện là hoàn toàn đúng đắn.

Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu thì Ngô Khởi Lan và Lưu Tử Kiện lại chia tay. Tần Minh luôn cảm thấy hai người không ai ép buộc ai, có lẽ chỉ là do tính cách không hợp nhau mà thôi. Mặc dù, hai người này không phải con nhà giàu nhưng hoàn cảnh sống khác nhau, nên nhất định là cũng có mâu thuẫn.

Anh ta không thể ngờ rằng, mối quan hệ của hai người này còn dính dáng tới tiền bạc. Lưu Tử Kiện vốn không phải là loại người như vậy!

Cho nên, Tần Minh không tin vào những gì mà Lưu Tử Kiện vừa nói. Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Lưu Tử Kiện, dường như chứng thực những gì anh ta vừa nói là thật.

Lưu Tử Kiện lắp bắp mở miệng: "Lúc ấy, tôi cũng không còn cách nào khác. Cha tôi thì bị bệnh, tiền học phí sắp phải nộp, tôi cần rất nhiều tiền. Vừa hay lúc ấy, Ngô Khởi Lan đến tìm tôi."

Tần Minh thấy câu chuyện này quá huyễn huyền, đôi mắt trừng lớn.

Lưu Tử Kiện khó khăn nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Khoảng thời gian ấy, trong nhà Lưu Tử Kiện rất thiếu tiền. Anh ta mới chỉ là sinh viên đại học. Bình thường, Lưu Tử Kiện có đi làm thêm kiếm tiền, nhưng cũng chỉ đủ để tiêu vặt, không đủ chi phí chữa bệnh cho cha của anh ta. Lúc đó, gia đình của Lưu Tử Kiện loạn hết cả lên, bản thân anh ta cũng vội vàng kiếm tiềm, ngay cả thời gian về phòng ngủ cũng không có.

Mỗi ngày, anh ta đều oán trách bản thân tại sao lại vô dụng như vậy, đi học thì có ích lợi gì chứ? Số tiền ít ỏi kiếm được từ việc đi làm thêm cũng chỉ đủ để anh ta nuôi sống bản thân. Đang lúc, Lưu Tử Kiện tuyệt vọng nhất thì Ngô Khởi Lan tìm tới anh ta.

Thực ra không phải vô duyên vô cớ mà Ngô Khởi Lan tìm anh ta. Thứ nhất là hai người cùng một ban nên khá thân thiết với nhau. Thứ hai là Ngô Khởi Lan cũng nghe nói đến những rắc rối gần đây mà Lưu Tử Kiện gặp phải, vừa hay cô ấy đủ khả năng để giúp anh ta.

Câu đầu tiên mà Ngô Khởi Lan nói với anh ta chính là 'Tôi muốn chia tay với Tần Tử Huân'.

Lưu Tử Kiện không biết nên trả lời Ngô Khởi Lan thế nào. Trong lòng anh ta thầm nói, cô chia tay người ta thì nói với tôi làm gì. Nhưng nếu nói ra thì có vẻ không lịch sự lắm, nên Lưu Tử Kiện chỉ im lặng lắng nghe.

Sau đó, Ngô Khởi Lan tiếp tục nói: "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi diễn một vở kịch."

Tiếp theo, Ngô Khởi Lan liền nói ra kế hoạch của mình. Cuối cùng, Lưu Tử Kiện cũng hiểu rõ câu chuyện. Thì ra, Ngô Khởi Lan muốn chia tay với Tần Tử Huân nhưng từ khi vào đại học, hai người bọn họ đã ở bên nhau, qua nhiều năm như vậy, muốn chia tay thì nhất định phải có một lý do hợp lý.

Cho nên, Ngô Khởi Lan muốn nhờ anh ta diễn một vở kịch với mình. Mặc dù, anh ta cảm thấy cái lý do này của Ngô Khởi Lan rất khốn nạn và có nhiều sơ hở, nhưng lúc ấy anh ta rất cần tiền nên đã đồng ý với cô ấy.

Ngô Khởi Lan đem số tiền bản thân tích cóp mấy năm nay, đưa hết cho Lưu Tử Kiện: "Đây là toàn bộ số tiền tôi có, anh cầm lấy đi. Anh không được nói chuyện này với bất kỳ ai, chỉ cần phối hợp với tôi diễn một vở kịch trước mặt anh ấy là được."

Lưu Tử Kiện liền gật đầu đồng ý, có tiền anh ta có thể chữa bệnh cho cha mình.

Cứ như vậy, hai người bọn họ diễn một vở kịch cho Tần Tử Huân xem, sau đó Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân chính thức chia tay. Lúc đầu, Tần Tử Huân không tin những gì Ngô Khởi Lan nói, anh ta cho rằng hai người đang nói đùa, đáng tiếc câu chuyện không buồn cười lắm. Lúc ấy, Tần Tử Huân bị đả kích không nhẹ, anh ta dường như phát điên. Lưu Tử Kiện nhớ rõ, sau đó Tần Tử Huân nghỉ học mấy hôm, hình như còn bị ốm một trận.

Lưu Tử Kiện áy náy thở dài: "Lúc ấy, gia đình tôi đã lửa cháy đến mông rồi, tôi rất cần số tiền đó nên không còn cách nào khác. Sau này tốt nghiệp, tôi được đơn vị phân công tới miền nam làm việc."



"Ông và Khởi Lan là giả?"

"Đúng vậy, chỉ diễn trò trước mặt Tần Tử Huân mà thôi, không có bất kỳ chuyện gì khác, lén lút gặp mặt cũng không có." Lưu Tử Kiện cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này. Dù sao bây giờ, anh ta cũng là người có gia đình. Nếu chẳng may một ngày nào đó chuyện này tới tai của vợ anh ta, thì nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm.

Tần Minh uống một ngụm rượu: "Chuyện gì xảy ra vậy! Sao Khởi Lan lại muốn làm như vậy? Cô ấy chỉ đơn giản muốn chia tay với Tử Huân à?" Tần Minh vẫn luôn hâm mộ tình cảm của hai người. Trong phương diện tình cảm, Tần Minh khá là đơn thuần, cho nên bốn năm đại học anh ta cũng không có một mối tình vắt vai.

Nhưng không ngờ cuộc tình của hai người lại kết thúc như vậy. Có một khoảng thời gian khá dài, Tần Tử Huân đều mượn rượu giải sầu, sau khi ốm nặng một trận mới tỉnh táo trở lại.

Tần Minh cảm thấy yêu đương không phải là chuyện tốt đẹp gì, nó khiến con người ta trở nên ngu muội.

Trước đây, Tần Tử Huân là con người khôn khéo, mặt nào cũng giỏi giang, đến chỗ nào cũng được chào đón. Nhưng khi gặp được Ngô Khởi Lan thì anh ta đã bị ngã một vố rất đau. Sự lựa chọn khi đó của Ngô Khởi Lan, Tần Minh cũng có thể thông cảm được. Nếu hai người bọn họ kết hôn với nhau thì có vẻ không chân thực.

"Tần Minh, ông đừng nói chuyện này cho người khác nhé. Ngô Khởi Lan không cho tôi nói với ai. Tôi cũng chưa từng nói với bất kỳ bạn học nào về chuyện này." Lưu Tử Kiện nói.

Nếu không phải chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước, đồng thời anh ta không muốn Tần Minh hiểu lầm mình, thì anh ta sẽ không nói ra bí mật này. Huống hồ, bọn họ cách xa nhau như vậy, anh ta cảm thấy cũng nói ra cũng không có vấn đề gì.

Việc Lưu Tử Kiện lo lắng, Tần Minh hoàn toàn không để trong lòng. Anh ta chỉ gật đầu lấy lệ, còn trong lòng thì lại hạ quyết tâm, trở về phải nhanh chóng nói chuyện này cho Tần Tử Huân biết. Chuyện lừa dối bạn bè không phải là phong cách của anh ta, hơn nữa chuyện này nên nói rõ ràng.

Hai người uống với nhau đến khi ai cũng say khướt mới dừng lại, sau đó ai về nhà nấy.

Tần Minh ngã xuống giường trong khách sạn liền ngủ luôn, may mà vẫn tỉnh dậy kịp giờ xe lửa chạy.

Anh ta cứ như vậy xách theo vali hành lý, thong thả ung dung lên xe lửa.

**

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Tần Tử Huân nhìn thấy mẹ mình bước vào phòng bệnh thì giật mình. Nhưng ngay sau đó, anh ta nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Anh ta đã hứa với mẹ mình là cuối tuần sẽ về nhà, nhưng bây giờ lại không trở về. Với tính cách của mẹ anh ta, nhất định sẽ tới tận nơi tìm.

"Cuối tuần con không trở về, nên mẹ tới xem sao. Nếu mẹ không tới đây thì làm sao biết con phải nằm viện." Mẹ Tần sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt ngày thường được bảo dưỡng rất tốt cũng không thể che dấu đi những nếp nhăn trên mặt. Nhưng so với độ tuổi của bà ta, thì như vậy đã là không tệ rồi. Nói xong, bà ta liền rơi nước mắt.

Tần Tử Huân vội vàng an ủi: "Mẹ, con không sao, chỉ bị sốt thôi, bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi."

Mẹ Tần trong lòng rất rõ nguyên nhân tại sao lại như vậy. Ngày hôm qua, bà ta gọi điện đến chỗ ở của Tần Tử Huân, muốn hỏi con trai về giờ nào. Nhưng người nhận điện thoại lại là một cô gái. Mặc dù, con trai bà ta rất đẹp trai, có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng nó chưa bao giờ dẫn con gái về phòng mình. Cho nên, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là cảm thấy kỳ lạ, phản ứng tiếp theo là không thể nào chấp nhận cô gái này ở bên con trai bà ta được.

Bà ta nghĩ, nơi khỉ ho cò gáy này thì con trai có thể tìm được dạng bạn gái gì. Chỗ đó đều là những cô gái nông thôn, sao có thể xứng với con trai của bà ta chứ. Bà ta vốn dĩ đã sắp xếp để Tần Tử Huân gặp mặt con gái của đồng nghiệp của chồng bà ta. Kết quả, Tần Tử Huân không trở về, cho dù gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không thấy ai bắt máy. Trong lòng của bà ta bắt đầu trở nên khẩn trương.

Hơn nữa, bà ta nhận ra giọng nói này rất giống của Ngô Khởi Lan, lập tức trong lòng càng trở nên hoảng loạn.

Bà ta vội vàng gọi điện cho người em gái đang làm lãnh đạo của công ty bách hóa để chứng thực. Sau đó, bà ta được thông báo Ngô Khởi Lan đã được điều tới huyện Thanh Vân, đó chẳng phải nơi mà Tần Tử Huân xin đến sao?

Lúc trước, bà ta còn không hiểu tạo sao đang yên đang lành, Tần Tử Huân lại tìm mọi cách để được điều chuyển tới huyện Thanh Vân. Tần Tử Huân còn nói là để rèn luyện nhưng căn bản chính là lừa dối bà ta, rõ ràng là con trai bà ta vẫn chưa dứt được tình cảm với người phụ nữ kia.

Năm đó, bà ta mất rất nhiều công sức mới khiến hai người chia tay. Bây giờ, bà ta cũng không thể để bọn chúng nối lại tình xưa được.



Sau khi biết được tin tức, bà ta lập tức mua vé tàu, vội vội vàng vàng chạy đến huyện Thanh Vân.

Nhưng khi vừa tới nơi, bà ta lại nhận được tin con trai mình đang nằm viện. Lúc này những chuyện khác đều không quan trọng bằng sức khỏe của con trai. Vì vậy, bà ta lại chạy đến bệnh viện.

Bước vào phòng bệnh, bà ta nhìn thấy Tần Tử Huân không có vấn đề gì nghiêm trọng, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Con đúng là không biết chăm sóc bản thân, cho dù công việc bận rộn thì cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ." Mẹ Tần oán trách mấy câu. Tần Tử Huân cũng thành thật nghe mẹ dạy dỗ, nhất thời trong phòng là cảnh tượng mẹ hiền, con hiếu.

Mẹ Tần thấy có Tiểu Tang chăm sóc cho Tần Tử Huân nên nói với anh ta: "Mẹ ra ngoài mua cho con chút đồ."

Sau khi ra khỏi bệnh viện, bà ta liền hỏi thăm đường đi tới siêu thị quốc doanh.

Lúc này, Ngô Khởi Lan đang ở trong văn phòng làm việc. Trên bàn làm việc đặt một chồng văn kiện chờ cô ấy phê duyệt nhưng cô ấy lại luôn thất thần. Một người cuồng công việc như cô ấy, bây giờ lại không thể tập trung làm việc.

Từ Thiên Lam thấy sắc mặt của Ngô Khởi Lan không tốt lắm, liền khuyên cô ấy về nhà ngủ một giấc.

Từ Thiên Lam thấy tình hình của Ngô Khởi Lan không ổn lắm, nên sắp xếp tốt cho mấy đứa nhỏ thì tới đây giúp cô ấy xử lý công việc.

"Chị không sao." Nói xong, Ngô Khởi Lan lại bắt đầu làm việc, nhưng khi nhìn vào văn kiện lại cảm thấy hóa mắt.

Ngô Khởi Lan biết mình có lẽ không ổn thật, đưa tay sờ lên trán, quả nhiên hơi nóng.

Cô ấy cũng đã bị sốt rồi, Ngô Khởi Lan chỉ đành cười khổ một cái nhưng còn chưa biết nên làm gì thì cửa phòng đã bị người bên ngoài gõ.

Sau khi Ngô Khởi Lan nói "mời vào" thì có một nhân viên bán hàng bước tới: "Giám đốc, dì này muốn gặp chị."

Nhân viên bán hàng nói xong thì lập tức ra ngoài, chỉ còn người phụ nữ kia ở lại.

Ngô Khởi Lan giật mình nhìn mẹ của Tần Tử Huân. Mặc dù đã nhiều nằm không gặp, nhưng người phụ nữ này vẫn khiến cho Ngô Khởi Lan chán ghét.

Bà Tần nhìn thấy Ngô Khởi Lan thì rất phẫn nộ nhưng may mà không phát tác, chỉ liếc mắt nhìn Từ Thiên Lam một cái.

Ngô Khởi Lan biết ý liền nói với Từ Thiên Lam: "Thiên Lam, chị muốn cùng dì này nói chuyện."

Từ Thiên Lam nhìn hai người bọn họ, gật đầu bước ra ngoài.

Cô đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại. Nhưng nhìn sắc mặt không tốt của dì kia, cô không yên tâm cho nên không rời đi.

Lúc cô vừa đóng cửa lại thì bên trong lập tức vang lên một tiếng thét chói tai.

"Ngô Khởi Lan, lúc đó cô đã đồng ý với tôi như thế nào? Sao bây giờ lại lật lọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play