Thời gian cứ yên lặng trôi qua, nháy mắt đã một tháng sau.
Trong một tháng này, trung tâm thương mại đầu tiên do Vu Đại Hải xây
dựng đã ra đời. Mọi người làm việc với khí thế bừng bừng để đẩy nhanh
tốc độ. Bên này, Tần Tử Huân cũng nỗ lực để khoản tiền nhanh chóng được
cấp xuống kịp thời.
Vu Đại Hải mua một chiếc xe vận tải second-hand lớn để chở vật liệu xây
dựng và nhóm công nhân đi ra ngoài làm việc. Anh phải bỏ ra một khoản
tiền rất lớn, nhưng tóm lại là tiền nào của nấy.
Bên kia, Tần Minh cũng bận rộn đến chân không chạm đất. Nhà máy của anh
ta tiếp nhận đơn đặt hàng đến mỏi cả tay. Bên cạnh đó, anh ta còn muốn
mua đất để xây một nhà máy sản xuất đồ ăn vặt. Tần Minh nghe nói nguồn
nước ở thị trấn Lưu Vân rất tốt, lại được sự góp ý của Từ Thiên Lam nên
quyết định sẽ sản xuất đồ uống. Tần Minh là người có đầu óc tính toán
lại quyết đoán, không phải vì một câu của Từ Thiên Lam mà đưa ra quyết
định này. Anh ta đã phải khảo sát rất lâu.
Nền kinh tế của đất nước càng ngày càng phát triển, cuộc sống của người
dân cũng càng ngày càng tốt hơn. Cho nên, anh ta đưa ra quyết định như
vậy là rất đúng đắn.
Từ ngày Từ Thiên Hồng ở lại nhà máy của Tần Minh, công việc ngày càng
tốt. Không những trở thành chỉ đạo viên giỏi của xưởng bánh ngọt mà còn
đào tạo ra rất nhiều học viên. Tần Minh còn phát hiện ra rất nhiều ưu
điểm của Từ Thiên Hồng, ví dụ như làm việc nghiêm túc, không chút cẩu
thả, hơn nữa khi làm việc cũng không phải chỉ cho xong việc.
Có một lần, nhà máy có một đơn đặt hàng gấp, lẽ ra trong thùng hàng phải có giấy hút ẩm nhưng bởi vì lượng hàng hóa quá nhiều mà lúc mua sắm
không cẩn thận khiến cho giấy hút ẩm dùng không đủ. Số giấy hút ẩm đặt
hàng thì vẫn đang trên đường đến nhưng đơn đặt hàng cần phải giao gấp.
Người phụ trách xưởng liền phê duyệt không cần dùng giấy hút ẩm, dù sao
cũng không ảnh hưởng lớn.
Nhưng khi Từ Thiên Hồng biết chuyện, liền kiên quyết không đồng ý cho
xuất hàng. Lúc ấy, Từ Thiên Hồng mới là chỉ là người hướng dẫn, không có chức vụ cụ thể. Người phụ trách kia cho rằng Từ Thiên Hồng nhiều
chuyện, nên không thèm để ý đến chị ấy.
Từ Thiên Hồng bảo hai học viên ngăn cản xe hàng, sau đó vội vàng đi tìm
Tần Minh. Tần Minh nghe xong sự việc liền lập tức gọi điện cho khách
hàng, giải thích nguyên nhân và xin vận chuyện hàng đến chậm một chút.
Sau đó, anh ta yêu cầu đợi giấy hút ẩm về xong mới cho hàng hóa xuất
kho.
Thông qua chuyện này, Tần Minh lại càng nhìn Từ Thiên Hồng bằng cặp mắt
khác xưa. Anh ta cảm thấy chị ấy làm việc rất có nguyên tắc nên định khi nào xưởng sản xuất đồ ăn vặt xong sẽ giao cho chị ấy quản lý.
Trong thời gian chờ xưởng sản xuất đồ ăn vặt đi vào hoạt động, Từ Thiên
Hồng đã được thăng chức lên làm tiểu tổ trưởng. Còn cái vị tiểu tổ
trưởng kia bởi vì không hoàn thành trách nhiệm nên đã bị đuổi việc.
Lúc Từ Thiên Lam biết chuyện, cô cảm thấy chị Cả ngoài việc mềm lòng thì những mặt khác đều rất tốt. Thấy Tần Minh không ngừng khen Từ Thiên
Hồng, cô cũng cảm thấy hãnh diện, cũng theo sau khen mấy câu.
"Có điều, Ngô Quế Hoa thật sự tới nhà máy của tôi để nhập hàng. Tôi cũng lấy giá giống như các cô." Tần Minh biết Từ Thiên Lam và Ngô Quế Hoa là quan hệ chị em chồng, cho nên nhắc nhở một tiếng.
Từ Thiên Lam tỏ vẻ đã biết: "Cô ta thì có bản lĩnh gì chứ, cứ mặc kệ đi, chúng ta đừng có can thiệp, bán được thêm hàng cũng có lợi cho anh mà,
phải không?"
Vấn đề này cứ thế mà qua đi, hai người lại tiếp tục bàn bạc kế hoạch sắp tới.
Về đến nhà, vừa mới ngồi xuống thì Lưu Thúy đã tới.
Lúc Lưu Thúy tới còn dắt theo hai đứa con trai. Chị ta vốn là một người
cao to, khỏe mạnh, vậy mà hiện giờ đã gầy đi trông thấy. Gương mặt càng
đen sạm hơn so với trước kia, còn xách theo cả đồ ăn, nhìn qua có thể
thấy cuộc sống cũng rất vất vả.
Nghĩ cũng đúng, anh cả thì bị thương, chân què không thể làm được việc
gì. Công việc đồng áng đều rơi xuống một mình chị ta. Ngoài ra, hai đứa
con trai cũng cần phải ăn, học, cuộc sống tất nhiên sẽ rất gian khổ.
Lúc trước, Từ Thiên Lam định tìm công việc cho chị ta ở siêu thị. Nhưng
tiếc rằng, siêu thị không có vị trí phù hợp với Lưu Thúy. Mấy hôm nay,
chuỗi siêu thị khai trương nhưng hầu hết là ở những trấn khác. Cả nhà
Lưu Thúy đều ở đây, là phụ nữ thì rất khó bỏ nhà và con cái để đi làm
nơi khác được.
Mặc dù chân của Vu Đại Quốc không tốt nhưng Vu Đại Hải vẫn định đợi khi
anh ấy phục hồi sẽ đưa anh ấy đến công ty của mình làm việc. Anh sẽ sắp
xếp cho Vu Đại Quốc công việc phù hợp với khả năng, không cần dùng sức
nhiều như khi làm ruộng.
Lúc Vu Đại Quốc ra viện vợ chồng Vu Đại Hải có đưa cho bọn họ mấy trăm
tệ để dùng. Nhưng bọn họ kiên quyết không chịu nhận, Vu Đại Hải và Từ
Thiên Lam chỉ đành từ bỏ. Hiện tại nhìnbộ dáng của Lưu Thúy thì biết là
cuộc sống rất khó khăn.
"Em dâu, tôi vừa thu hoạch bắp nên mang một ít tới đây cho nhà cô, ăn
rất mềm." Bây giờ, Lưu Thúy coi Từ Thiên Lam và Vu Đại Hải trở thành ân
nhân cứu mạng cho ba của con trai mình. Nhưng hiện giờ trong nhà chị ta
thật sự không có gì có thể lấy ra, chỉ có chút bắp vừa mới thu hoạch
được nên vội vàng mang tới, thuận tiện cũng tới để trả tiền: "Còn có,
lần này thu hoạch bắp cũng kiếm được chút tiền, tôi trả trước cho cô một ít, sau này bán có tiền tôi sẽ lại trả."
Nói xong, Lưu Thúy lấy ra hai trăm tệ, đưa cho Từ Thiên Lam: "Nhà tôi
tổng cộng mượn của gia đình cô một nghìn tám trăm hai mươi tệ, tôi đưa
trước cho cô hai trăm. Đây là giấy vay nợ, cô sửa lại giúp tôi."
Từ Thiên Lam không nghĩ tới đối phương lại là người nghiêm túc như vậy.
Cô cũng không khách sáo, yên lặng nhận tiền. Sau đó, trên tờ giấy vay nợ trừ đi hai trăm tệ.
Trước khi ra cửa, Từ Thiên Lam mang một túi lớn đồ ăn vặt nhét vào trong lòng hai đứa cháu trai gầy đến không nhìn ra hình dáng: "Cho trẻ con
ăn, chị dâu đừng từ chối."
Lưu Thúy nhận không được mà không nhận cũng không xong, gương mặt đỏ
bừng lên. Chị ta cảm thấy bản thân chỉ mang chút bắp ngô không đáng giá
bao nhiêu tiền đến, lại nhận được túi đồ ăn ngon như vậy, trong lòng
càng thêm băn khoan. Nhưng Lưu Thúy lại không biết nên nói gì, gương mặt xấu hổ đỏ bừng cả lên.
Cuối cùng nhìn bộ dạng ủ rũ của chị ta, Từ Thiên Lam cũng nhịn không
được mà hỏi: "Chị dâu, ở thị trấn bên cạnh có mở nhà máy, chị có muốn
tới đó làm không?"
Nhà máy mà Từ Thiên Lam nhắc tới chính là nhà máy của Tần Minh.
Từ Thiên Lam không muốn nhét người của mình vào nhà máy của Tần Minh.
Mặc dù, cô có cổ phần trong nhà máy nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nhận tiền hoa hồng thì không nên can thiệp vào chuyện kinh doanh.
Chuyện của Từ Thiên Hồng cũng là không còn cách nào khác. Hơn nữa, Từ
Thiên Hồng được nhận trên danh nghĩa là đến dạy lại công thức chế biến
nhưng để có thể ở lại đó làm việc là dựa vào chính bản lĩnh của chị ấy,
không liên quan đến cô.
Lần này vì chuyện của chị dâu, cô mới phải phá vỡ nguyên tác này. Nhưng
Từ Thiên Lam vẫn phải nhắc nhở trước với Lưu Thúy: "À, nhà máy ở thị
trấn bên cạnh đãi ngộ rất tốt. Tôi cũng không dám bảo đảm chắc chắn là
được bao nhiêu, nhưng nếu làm tốt cũng có thể nuôi được cả nhà. Tôi cũng chỉ có thể giúp chị có cơ hội được phỏng vấn, còn chuyện có được nhận
vào làm hay không phải dựa vào chính chị."
Lưu Thúy biết cô em dâu này xuất phát từ ý tốt. Đầu tháng, chị ta cũng
có nghe nói thị trấn bên cạnh mở một nhà máy nhưng chị ta không muốn đi. Thứ nhất là Lưu Thúy nghĩ không kiếm được bao nhiêu tiền. Thứ hai là
chị ta còn phải trông nom gia đình, không thể đi xa được.
Nhưng vừa nghe thấy Từ Thiên Lam nói là tiền lương có thể nuôi sống cả
gia đình, chị ta liền động tâm. Chỉ cần có thể kiếm được nhiều tiền thì
chuyện trong nhà có thể nhờ người khác giúp đỡ. Hơn nữa, Vu Đại Quốc
không phải bị liệt, chỉ là đi đứng không tốt mà thôi, những công việc
đơn giản vẫn có thể tự làm.
Nhưng chị ta có thể làm được sao? Chị ta chỉ là một người phụ nữ nông
thôn, ngoài làm trồng trọt và làm việc nhà thì cái gì cũng không biết,
làm sao có thể đi làm công nhân. Nếu chị ta nhờ vào mối quan hệ của Từ
Thiên Lam để được nhận vào, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến Từ Thiên Lam: "Thôi, tôi làm gì cũng không được, chỉ sợ kiến cô mắt mặt thôi."
Từ Thiên Lam không nhịn được cười: "Chị làm gì khiến tôi mắt mặt chứ.
Hơn nữa, tôi cũng không có bản lĩnh để cho chị vào đấy làm, chỉ là xin
cho chị một cơ hội để phòng vấn thôi, được nhận hay không thì không dám
chắc. Nhà máy này là bọn họ xây dựng thêm, yêu cầu phải tuyển thêm công
nhân, tuyển người khác cũng là tuyển, tuyển chị cũng là tuyển. Cho nên
có được nhận hay không phải dựa vào chính bản thân chị."
"Ngoài ra, chuyện của anh cả chị không cần phải lo lắng. Hai hôm trước,
Đại Hải có nói với tôi sẽ sắp xếp để anh ấy vào làm trong công ty." Từ
Thiên Lam nhìn thấy Lưu Thúy chuẩn bị nói gì đó, bèn an ủi: "Chị yên
tâm, không phải bọn tôi miễn cưỡng làm như vậy. Anh ấy nhất định có thể
làm việc, chúng tôi cũng sẽ trả tiền lương cho anh ấy đàng hoàng."
Lưu Thúy định nói với Từ Thiên Lam mấy câu, nhưng chị ta cảm thấy bản
thân cứ từ chối thì giống như đang làm kiêu. Hơn nữa, Lưu Thúy nhớ tới
ánh mắt khát vọng nhìn bánh ngọt của mấy đứa trẻ, vì thế cắn răng trả
lời: "Được, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình, tuyệt đối sẽ không làm cô
mất mặt."
Nghe lời bảo đảm của Lưu Thúy, Từ Thiên Lam dở khóc dở cười, chuyện này thì liên quan gì đến thể diện của cô chứ.
Sau khi về nhà, Lưu Thúy đem tin tức tốt này nói với cả nhà. Người nhà tất nhiên nghe thấy cũng rất vui mừng.
Từ khi phân gia đến nay, hai ông bà già liền ở cùng với nhà người con
cả, cuộc sống rất khó khăn. Dù sao, Vu Đại Quốc cũng là con trai của
mình, hai ông bà già không thể nhìn chúng chịu khổ được. Hơn nữa, lần
phân gia này, hai ông bà cũng trở mặt với nhà con thứ hai và con thứ ba, cho nên chỉ có thể ở cùng với nhà con cả.
Cuộc sống nhà con cả rất khó khăn nên hai ông bà đi theo cũng chịu không ít khổ. Bây giờ nghe thấy Lưu Thúy nói vợ chồng Vu Đại Hải tìm việc tìm việc làm cho nhà con cả thì lập tức thay đổi thái độ với Từ Thiên Lam.
Lão thái bà nhếch miệng nói: "Hừ, coi như cô ta còn chút lương tâm."
Lúc phân gia, gia đình của Ngưu Xuân Hoa được chia hai căn phòng ngoài
nên để phân rõ ranh giới, cô ta đã dùng hàng rào tre làm thành một bức
tường ngăn cách hai bên.
Bức tường bằng rào tre rất chắc chắn và phân rõ ranh giới, nhưng vẫn có
thể nghe rõ ràng tiếng nói từ bên kia, không khác gì lúc vẫn còn chung
sân.
Vừa rồi lúc đang phơi quần áo ở trong sân, cô ta nhìn thấy Lưu Thúy xách theo một cái túi lớn trở về. Chỉ chốc lát sau, hai đứa trẻ mỗi đứa cầm
một miếng bánh ngọt ra sân ăn. Đứa con trai tham ăn của cô ta nhìn thấy
thì khóc lóc muốn có.
Từ khi phân gia, cô ta và Lưu Thúy đã chính thức cạch mặt nhau. Bây giờ
lại vì một miếng bánh ngọt mà lại sang xin người ta, chắc chắn đối
phương sẽ không để ý đến cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT