Về chuyện Từ Thiên Lam đang làm, Vu Đại Hải đều biết. Anh không ngờ Từ Thiên Lam có thể làm được chuyện lớn như vậy. Một lúc, khai trương mười mấy cửa hàng, quả thực quá nhanh đi. Vu Đại Hải không hiểu những chuyện này, anh chỉ biết hỗ trợ trang hoàng mà thôi. Ngay từ đầu, Ngô Khởi Lan đã giao công việc sửa chữa, trang hoàng cho đội của Vu Đại Hải, chị không muốn giao cho người khác.

Nhắc tới chuyện tuyển nhân viên, Từ Thiên Lam lại đau đầu: "Anh đừng nói tới chuyện này nữa."

"Sao thế?"

"Còn có thể có chuyện gì? Tuyển dụng mấy ngày, mới được có mấy người. Bọn họ đến xin việc, nếu không đòi hỏi đãi ngộ tốt thì chính là muốn tìm việc nhàn hạ. Người có thể làm việc được đều đi đâu cả rồi?" Từ Thiên Lam vò đầu.

"Ừ, những người phụ nữ trên thị trấn, một là đã có công việc, hai là ở nhà chăm sóc con cái, có thể tuyển được người nhưng rất ít. Nếu không, chúng ta xuống nông thôn tuyển người đi?" Vu Đại Hải đề nghị, bản thân anh cảm thấy đây là một giải pháp tốt: "Đội xây dựng của anh cũng thiếu rất nhiều người, anh cần phải tuyển thêm, không bằng chúng ta cùng tới các thôn tuyển người đi?"

Từ Thiên Lam cảm thấy không khả thi lắm: "Bây giờ đang là vụ mùa, tới nông thôn càng khó tuyển người."

"Vụ mùa chỉ mất có mấy ngày, hơn nữa chúng ta cũng chỉ là tìm người trước, trung tâm thương mại cũng phải hai, ba tháng nữa mới bắt đầu, đến lúc đó vụ mùa cũng đã thu hoạch xong rồi."

Từ Thiên Lam gật đầu: "Vậy cũng được."

Hai người nói là làm, một người thì đi in một xấp thông báo yêu cầu đối với công việc, một người thì đạp xe đến các đại đội thôn, dán thông báo tuyển dụng lên, để các thôn dân đều biết được.

Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam gửi một xấp thông báo tuyển dụng đến từng thôn và nhờ các đại đội hỗ trợ quảng cáo.

Người của đại đội đối với những chuyện như thế này đều rất vui vẻ, nhiệt tình. Tuy bây giờ đang là ngày mùa, nhưng có nhiều nhà ít đất ruộng, cơ hội ra ngoài tìm việc làm cũng ít.

Cho nên sức lao động thừa nhiều, mà lại không có chỗ để dùng. Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam phát ra thông báo tuyển dụng chính là đem đến cơ hội tốt cho bọn họ, cho nên đại đội rất nhiệt tình quảng bá cho hai người, gần như là mỗi gia đình trong thôn đều được phát.

Vì thế, ngày hôm sau có vô số người tới tham gia tuyển dụng. Điều này nằm ngoài dự kiến của hai vợ chồng Từ Thiên Lam.

Địa điểm phỏng vấn được tiến hành tại một gian phòng tương đối rộng ở tầng hai của siêu thị.

Chủ yếu phỏng vấn nhân viên là Từ Thiên Lam và Vu Đại Hải. Mặc dù, Vu Đại Hải không phải là nhân viên của siêu thị, chỉ có mối liên quan với Từ Thiên Lam. Nhưng Vu Đại Hải sẽ là người sửa chữa và trang hoàng lại các cửa hàng quốc doanh. Nên việc anh ngồi tại đây cũng không có gì bất hợp lý cả.

Hơn nữa, từ khi Từ Thiên Lam đưa ra ý tưởng giúp Ngô Khởi Lan cải tiến cửa hàng quốc doanh trở thành siêu thị, đã đem lại cho nhân viên trong cửa hàng những lợi ích thiết thực. Mọi người đối xử với cô giống như với thần tài, căn bản không có ý kiến gì với chuyện Vu Đại Hải tuyển dụng người làm tại đây.

Mấy ngày nay, chỉ cần hoạt động mà Từ Thiên Lam tham gia đều sẽ làm cho doanh thu của siêu thị tăng lên, người sống trên đời có ai không cần tiền đâu. Cho nên, mọi người hận không thể để Từ Thiên Lam tham dự nhiều hoạt động trong siêu thị hơn nữa.



Vu Đại Hải tuyển người chủ yếu yêu cầu nam giới khỏe mạnh, còn Từ Thiên Lam thì yêu cầu những cô gái lanh lợi, bởi vì phải giao tiếp với khách hàng nên không thể quá hiền lành được.

Vu Đại Hải cần tuyển rất nhiều công nhân, bởi vì ngoài công trình sửa chữa và trang hoàng các cửa hàng quốc doanh. Anh còn phải phụ trách tư sửa trung tâm thương mại mà chủ tịch huyện Tần giao cho.

Theo như Tần Tử Huân nói thì nếu đội của anh tu sửa trung tâm thương mại tốt thì sau này sẽ có rất nhiều công trình để làm. Nhìn bộ dáng của Tần Tử Huân là muốn hạ quyết tâm phát triển huyện Thanh Vân, cho nên lần này anh sẽ tuyển dụng cẩn thận. Ngoài một số lượng công nhân căn bản, anh còn cần tuyển không ít người có kỹ thuật. Những lao động phổ thông thì dễ tìm, nhưng những công nhân có tay nghề kỹ thuật lại rất ít, cho nên Vu Đại Hải chỉ còn cách tự mình đào tạo.

Từ Thiên Lam thì không cần tuyển nhiều nhân viên như vậy. Trước đó, cô đã tuyển được sáu người, hiện tại đang đi theo những nhân viên bán hàng lâu năm học việc ở tầng dưới. Đây đều là những em gái đến từ nông thôn rất thông minh, lanh lợi. Mặc dù chưa đi học được mấy năm nhưng những thứ cơ bản như chữ viết và tính toán đều có thể làm được, như vậy là được rồi.

Từ Thiên Lam cảm thấy tính cách là trời sinh khó thay đổi, nhưng thông minh, lanh lợi thì cái gì không hiểu có thế học được.

Đối với những người thông qua vòng phỏng vấn hôm nay, Vu Đại Hải bảo bọn họ ngày mai trực tiếp tới đây. Sau đó, anh sẽ đưa bọn họ đến cửa hàng quốc doanh ở các thị trấn, đúng lúc để những người công nhân làm lâu hướng dẫn bọn họ. Mỗi chỗ sẽ phân ba người mới và một công nhân lâu năm. Đội xây dựng của Vu Đại Hải lập tức tăng lên thành bảy mươi người. Anh cũng tích cực chủ động liên hệ công việc, không thể chỉ trông chờ vào chỗ của Tần Tử Huân được.

Tuy rằng bọn họ tập hợp thành một đội xây dựng, nhưng vẫn không có một văn phòng chính thức, chỗ nào có việc thì đến làm. Hiện giờ, số lượng công nhân nhiều, không có văn phòng chính thức thì không được.

Đầu tiên kiếm một vị trí để làm văn phòng. Sau đó, tuyển thêm mấy người làm công tác hậu cần, chỉ có một mình anh quản lý toàn bộ nhân viên thì không được. Thực ra, Vu Đại Hải cũng không hiểu biết về việc quản lý, nên cứ lung tung, rối loạn, chắp vá, cần phải tuyển một nhân tài chuyên nghiệp và một nhân viên tài vụ. Đội xây dựng này không phải chỉ có một mình anh, lúc đầu chỉ có một vài người tập hợp lại, để có thể càng ngày càng phát triển không phải chỉ có công sức của một mình anh.

Hiện tại, chuyện cần làm gấp là đăng ký công ty, sau đó là vấn đề phân chia cổ phần.

Đối với chuyện đăng ký công ty, Vu Đại Hải không biết một chút gì. Nhưng Tần Tử Huân rất coi trọng anh, hơn nữa đội xây dựng của Vu Đại Hải sẽ tu sửa công trình của chính phủ, nên anh ta đã thông báo cho các bộ ngành liên quan, nếu thủ tục không có vấn đề gì thì sẽ bật đèn xanh. Bởi vậy, giấy phép đăng ký kinh doanh của Vu Đại Hải được làm rất nhanh chóng.

"Anh Đại Hải, không nghĩ tới có ngày chúng ta cũng sẽ có công ty." Đại Lý cầm tời giấy đăng ký kinh doanh treo cẩn thận, cười tủm tỉm nhìn nơi được gọi là "công ty". Đây là một gian cửa hàng bán lẻ, nhưng diện tích rất lớn, mười mấy người cùng đứng ở bên trong cũng không cần phải chen chúc.

Vu Đại Hải cũng nhìn lên tấm biển hiệu – Kiến trúc Lam Hải.

"Ừ, đúng vậy." Vu Đại Hải vui vẻ cười ha ha gật đầu. Tên của công ty là do anh nghĩ ra. Vu Đại Hải cũng biết bản thân không có văn hóa, cũng không thể nghĩ ra được cái tên có ý nghĩa sâu xa gì. Cho nên, anh trực tiếp ghép tên của mình và vợ vào với nhau, lúc đọc lên còn rất có phong thái.

"Đúng rồi, ngày mai người mới sẽ tới làm việc, cậu còn trẻ cho nên sẽ phụ trách mấy nhóm, đi lại nhiều hơn, chú Triệu và chú Lý đã lớn tuổi, phụ trách một nhóm đã là quá sức rồi, chỉ đành vất vả cho cậu thôi." Vu Đại Hải dặn dò Đại Lý.

Hiện tại, Đại Lý cũng coi như là người có thâm niên trong công ty rồi. Mặc dù, anh ta chỉ mới làm có mấy tháng nhưng những thứ cần biết anh ta đều biết hết, hoàn toàn có thể chỉ dẫn người mới.

Huống hồ, có thể dẫn dắt đám người mới là cơ hội mà Vu Đại Hải cho anh ta, anh ta đương nhiên phải quý trọng. Từ trước đến nay, Đại Lý chưa bao giờ nghĩ tới mình có cơ hội được làm "quan", cho nên khuôn mặt mập mạp của anh ta tươi cười rạng rỡ. Đại Lý cảm thấy con đường công danh của mình càng ngày càng rộng mở hơn.

Đang cười, Đại Lý lại đột nhiên nghĩ tới Tiểu Mộc. Nếu anh ta không làm chuyện ngu ngốc như vậy, thì với sự thông minh của mình, nhất định anh ta sẽ càng tiến xa hơn so với Đại Lý. Nhưng bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng.



Ngày hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm, tập trung tại cửa siêu thị. Mặc dù, bọn họ đã có văn phòng, nhưng siêu thị đã có từ rất lâu, ai cũng sẽ biết chỗ này. Nếu đổi thành một địa điểm xa lạ, sợ người không quen thuộc thị trấn sẽ không tìm thấy.

Lần tuyển dụng này có ba mươi tám người, đây là nhóm người đầu tiên Vu Đại Hải chính thức tuyển chọn, sau này sẽ còn cần nhiều nhân công hơn nữa. Nhóm này chủ yếu để bồi dưỡng tay nghề, sau này nhận những dự án lớn hơn, sẽ để họ dẫn dắt, chỉ bảo cho người mới.

Nguyên lai đội kiến trúc có chưa tới ba mươi người, bây giờ tuyển đám người mới này phải dùng hai chiếc xe vận tải nhỏ mới chở hết được. Những công nhân làm lâu năm sẽ đưa những người mới tới từng thị trấn để làm việc và học tập, chờ đến lúc làm xong rồi, bọn họ cũng sẽ biết được chút ít việc, từ từ sẽ đào tạo mấy người thợ điện, thợ xây..

Bởi vì đều là người mới, chưa làm được nhiều, cho nên tiền công cũng không cao. Tiền công của bọn họ là mười tệ, bao ăn bao ở, ăn uống thì mua luôn ở quán ăn gần đó, lúc trở về thì báo cho kế toán, chỗ ở thì có chút phiền toái, bởi vì các thị trấn không gần nhau, hơn nữa cũng không có phương tiện đi lại, nên chỉ có thể ngủ lại ngay tại chỗ, may mà tiền thuê nhà cũng không quá đắt.

Đại khái khoảng bảy giờ ba mươi phút sáng, mọi người hầu hết đều tập trung đông đủ. Đại Lý liền đếm số người: "Ơ, còn thiếu mất một người."

Vu Đại Hải nhìn thời gian: "Không đợi nữa, tất cả lên xe đi, đợi nữa sẽ đến trưa mất." Hai chiếc xe, phải đi tới mười một thị trấn, cho nên thời gian rất gấp gáp.

"Được." Đại Lý trả lời, sau đó đếm lại số người, rồi phân chia bọn họ lên xe.

Mọi người sôi nổi lên xe, hai chiếc xe vận tải nhỏ này là do Tần Minh tìm giúp. Hai chiếc xe vận tải này không có mái che, chỉ có thể ngồi vào bên trong, lúc đi đường sẽ bị gió thổi mạnh, may mà hiện tại thời tiết cũng không quá rét.

Đại Lý cũng đi theo đám người, chỉ có Vu Đại Hải ở lại văn phòng làm việc.

Lúc xe chuẩn bị xuất phát, thì nghe thấy có thanh âm theo gió mát nhẹ nhàng lại đây.

"Từ từ, từ từ." Giọng nói rất to và gấp gáp, kèm theo tiếng thở hổn hển, là giọng nói rất hào sảng của một người đàn ông.

Vu Đại Hải nhìn theo giọng nói thì thấy một người đàn ông nông thôn râu ria xồm xoàm. Đây là người mà hôm qua anh đã phỏng vấn, lúc đó ấn tượng khá tốt, bây giờ thì kém hơn một chút.

Vu Đại Hải nhíu mày hỏi: "Sao bây giờ anh mới tới, nhanh lên xe đi."

Đối phương xua xua tay, đợi hơi thở ổn định, mới nói: "Từ từ, anh Đại Hải, tôi còn có chút việc."

Anh Đại Hải là cách gọi của mấy người ít tuổi như Đại Lý, nhưng sau này thì càng nhiều người gọi theo. Anh mang theo mọi người cùng nhau làm việc kiếm tiền, mọi người cũng nguyện ý đi theo anh đều sẽ gọi anh như vậy, đây cũng coi như là một kiểu tôn trọng.

Mọi người đều gọi như vậy, nên những người mới tới nghe được, tự nhiên cũng sẽ gọi Vu Đại Hải là anh Đại Hải.

Vu Đại Hải cảm thấy người mới tới này thật sự là lắm chuyện, nhưng cũng không thể không cho đối phương nói được. Anh đành phải buồn bực nói: "Anh mau nói đi, rất nhiều người phải chờ anh đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play