Từ Triển Bằng đem thằng nhóc mập mạp cùng bàn béo gấp hai lần mình đánh
cho kêu cha gọi mẹ, toàn bộ học sinh đều sợ hãi. Mỗi lần nhìn thấy cậu
đều tránh né, gặp phải ánh mắt của cậu thì sẽ trốn tránh, nhìn thấy cậu
thì đi đường vòng. Từ Triển Bằng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, rất yên
tĩnh.
Có điều, khi cậu vừa đi mất thì đằng sau đã có bạn học bàn tán: "Nghe nói, Từ Triển Bằng đánh người rất tàn nhẫn?"
"Đúng vậy, không có việc gì thì đừng có trêu chọc nó."
Đứa nhỏ hỏi chuyện kinh thường nói: "Ai thèm để ý đến nó làm gì, mẹ tao
nói những đứa như vậy đều là trẻ hư, mai sau không có tiền đồ gì."
Mọi người đều nói, đánh nhau không phải là đứa trẻ ngoan, trêu chọc cậu
thì hậu quả quá lớn nên không có đứa nhỏ nào muốn gây sự với cậu, nhưng
đồng thời cũng không ai tiếp xúc với Từ Triển Bằng, dần dần cậu bị những học sinh khác cô lập.
Bất quá, Từ Triển Bằng không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này, cậu
nghiêm túc nghe giảng, tan học thì chăm chỉ ôn tập, về nhà cũng sẽ làm
bài tập, dần dần cả người càng ngày càng sáng sủa hơn.
Từ Triển Bằng rất thích cuộc sống hiện tại. Mỗi buổi sáng, chị gái sẽ
nấu một bữa sáng phong phú, tiếp theo cậu sẽ đi theo anh rể tới trường
học, học cả một ngày, đến chiều sẽ ở lại trường làm xong bài tập về nhà, sau đó lại cùng anh rể trở về nhà, ăn cơm xong lại tiếp tục đọc sách.
Hiện tại, Từ Triển Bằng đã làm hết bài tập về nhà môn toán, đang tiếp
tục làm môn ngữ văn.
Đối với Từ Triển Bằng, kiến thức trong sách thú vị hơn nhiều so với các bạn cùng lớp.
Từ Triển Bằng giống như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu nước để làm phong phú cho bản thân.
Lúc Vu Đại Hải chở Từ Triển Bằng về đến nhà thì Từ Thiên Lam đã nấu xong cơm chiều.
Tháng sáu sắp qua đi, tháng bảy đang tới, thời tiết càng ngày càng nóng, Từ Thiên Lam rất mê mấy món rau trộn.
Vì thế, những loại rau xanh được bán ở chợ, cô đều mua hết, nào là dưa
chuột, cà rốt, củ sen, súp-lơ, rau cần, đậu phộng, miến, sợi đậu phụ
khô. Một đống hỗn lộn được trộn lẫn với nhau, được gọi là salad trộn,
vừa thanh đạm vừa sảng khoái, muốn ăn cái gì cũng có, rất được mọi người thích thú.
Cả nhà vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bọn họ không có quy định là ăn
không được nói. Từ Thiên Lam gắp một miếng củ sen, hỏi: "Đúng rồi, có
phải anh Cả sắp xuất viện rồi, phải không?"
"Đã xuất viện rồi, chị dâu không nói cho anh biết, sợ làm phiền chúng
ta. Hôm qua làm việc xong, anh liền đi qua đó, cho nên mới biết được."
Vu Đại Hải vừa và cơm vừa nói.
Đối phương không yêu cầu giúp đỡ, mà ngược lại càng suy nghĩ cho người khác, Từ Thiên Lam gật đầu: "Vậy, bọn họ về nhà rồi à?"
Vu Đại Hải nhai miếng cà rốt "Rộp rộp", sau khi nuốt xong thì nói: "Ừ,
bọn họ về nhà rồi, ban đầu chị dâu còn định ở trên này tìm việc, nhưng
anh Cả vẫn cần phải có thời gian tĩnh dưỡng, hơn nữa việc trong nhà cũng phải có người làm, nên chị ấy muốn về trồng trọt. Ngày hôm qua, anh đưa cho bọn họ hai trăm tệ."
"Vâng, chị dâu cũng thật vất vả, không biết anh Cả phải mất bao lâu mới
khôi phục hoàn toàn, hai đứa nhỏ cũng phải đi học, thời gian tới thật sự quá khó khăn." Từ Thiên Lam tiếp tục nói: "Sắp tới, mấy siêu thị quốc
doanh khai trương, chắc hẳn sẽ cần tuyển thêm nhân viên, đến lúc đó anh
hỏi chị dâu xem có muốn làm việc này hay không."
Vu Đại Hải sửng sốt hỏi: "Dáng người của chị dâu có phù hợp với nhân viên bán hàng không?"
Dáng người của Lưu Thúy cao lớn, vạm vỡ nhất định là không thích hợp làm nhân viên bán hàng.
Từ Thiên Lam cười: "Không nhất thiết phải làm nhân viên bán hàng! Có thể làm việc ở kho hoặc bộ phận khác."
"Chị dâu không được học hành nhiều, ngay cả số cũng chưa biết hết đâu!" Vu Đại Hải trầm ngâm nói.
"Vấn đề này thì em chưa nghĩ tới." Từ Thiên Lam đành phải nói: "Vậy để
sau này em nhìn xem có công việc gì thích hợp với chị ấy không."
Lúc này, Từ Triển Bằng vội vàng ăn cơm xong, liền vào phòng làm bài tập. Từ Thiên Lam lo lắng hỏi: "Anh có thấy Triển Bằng nhà chúng ta học tập
quá chăm chỉ không. Những đứa nhỏ bằng tuổi này không phải ngày nào cũng háo hức chạy đi chơi sao? Triển Bằng nhà mình như vậy hình như không
được tốt lắm."
"Thích học tập không phải rất tốt sao? Anh thấy rất tốt, còn nhỏ thì nên học nhiều một chút, lớn lên mới có tiền đồ. Anh rất hối hận ngày xưa đã không chịu khó học tập, nếu không cũng không phải làm việc vất vả như
bây giờ, mẹ nó, đầu óc của anh quá ngu, ngay cả bàn tính cũng không biết sử dụng." Vu Đại Hải dùng tay đấm vào đầu của mình, bộ dáng chỉ hận
không thể rèn sắt thành thép mà tự trách bản thân.
"Đừng nói tục, cũng đừng làm đau bản thân, hôm nào em sẽ mua cho anh mấy quyển sách." Từ Thiên Lam cười nói.
"Ha ha, vẫn là thôi đi, anh biết" nó ", nhưng" nó "lại không biết anh."
"Vậy chờ sau này công việc của chúng ta lớn hơn, sẽ thuê một người biết tính toán."
"Được, như vậy cũng tốt."
Hai người hi hi ha ha bàn luận về giấc mơ làm giàu, rất nhanh trời tối đen, bọn họ liền tắt đèn đi ngủ.
* * *
Ngày hôm sau, Vu Đại Hải vẫn theo lẽ thường chở Từ Triển Bằng đi học.
Trên đường đi, Vu Đại Hải nghe Từ Triển Bằng rung đùi đắc ý đọc sách,
không trung chim chóc hót líu lo, anh cảm thấy đặc biệt thú vị.
Cuối cùng cũng tới trường học, Từ Triển Bằng đeo cặp sách mà Từ Thiên
Lam dùng hai mảnh vải may lại, vui vẻ chậm rì rì đi về phía trước, trông cực kỳ giống một ông cụ đi dạo thư giãn, mà không giống những học sinh
tiểu học đang vội vàng đi vào phòng học, hoàn toàn đối lập nhau.
Vu Đại Hải nhìn nhìn, tiếp tục đạp xe đến bãi giữ xe của trường.
Vừa từ bãi gửi xe đi ra, Vu Đại Hải liền nhìn thấy chủ nhiệm giáo vụ từ đối diện đi tới.
Chủ nhiệm giáo vụ họ Dương, là một giáo viên lâu năm, gương mặt có nhiều nếp nhăn, tóc hoa râm, trên mặt đeo kính, trông rất có dáng vẻ trí
thức. Nhìn thoáng qua thì ông ta cũng không lớn tuổi lắm, nhưng bởi vì
hiệu trưởng sắp về hưu nên ông ta phụ trách hầu hết những công việc lớn
nhỏ của trường học.
"A, chủ nhiệm Dương, có việc gì không ạ?" Vu Đại Hải nhìn đối phương đang bước thẳng về phía mình, liền hỏi.
Chủ nhiệm Dương đẩy kính mắt, gương mặt tuy có nhiều nếp nhăm nhưng làn
da lại rất trắng, lúc cười lên lộ ra tươi rói, thực sự là một ông lão
tràn đầy sức sống.
"Không có việc gì lớn, vừa đi vừa nói chuyện."
Vì thế, hai người cùng nhau đi ra khỏi bãi giữ xe.
"Công trình tiến hành thế nào rồi, khoảng bao giờ thì làm xong?"
"Dạ, tiến hành rất thuận lợi, hiện tại nền đã làm xong, có thể bắt đầu
xây tường vây, có lẽ không đến hai tháng sẽ hoàn thành." Vu Đại Hải nhẹ
nhàng trả lời ông ta.
Chủ nhiệm Dương gật đầu: "Thuận lợi thì tốt, cậu tiếp tục đôn đốc mọi người làm nhanh hơn nữa."
"Gấp gáp như vậy sao?" Vu Đại Hải buồn bực nói, trước khi khởi công cũng không thấy bọn họ nói là công trình phải hoàn thành gấp.
"Cũng không phải là cần gấp, nhưng buổi chiều chủ tịch huyện Tần mới tới muốn đến đây kiểm tra. Cậu cũng biết nhà trẻ của chúng ta có thể xây
dựng được là nhờ phúc của chủ tịch huyện Tần. Cho nên, cậu trở về nói
với mọi người phải làm việc thật tốt, đừng lười biếng, nhanh chóng hoàn
thành công trình." Chủ nhiệm Dương chủ yếu tới là để dặn dò mấy câu này.
Thực ra, ông ta muốn kiểm tra tình hình vệ sinh và một vài cái khác nữa.
Vu Đại Hải thấy những yêu cầu này của ông ta cũng không có vấn đề gì,
anh đến công trường xếp gạch chỉnh tề, đồng thời cũng quét dọn xung
quanh.
* * *
Buổi sáng, Tần Tử Huân giải quyết xong công việc liền cầm một tập văn kiện ra ngoài.
Đây là văn kiện mà cấp trên phê chuẩn về chuyện nhận thầu cửa hàng quốc
doanh. Huyện Thanh Vân có mười hai thị trấn, đều được phê chuẩn cho tư
nhân nhận thầu. Tần Tử Huân cầm văn kiện, không biết vì cái gì mà tự
nhiên cảm thấy hưng phấn dị thường.
Anh ta đi thẳng tới siêu thị quốc doanh, muốn nhanh chóng đem tin tức này tới cho Ngô Khởi Lan.
Lúc Tần Tử Huân đến siêu thị vẫn còn chưa tới chín giờ sáng, siêu thị đã mở cửa từ lâu, anh ta hỏi nhân viên bán hàng mới biết được Ngô Khởi Lan không có ở trong văn phòng, mà đang ở dưới kho kiểm tra.
Tần Tử Huân đi đến nhà kho ở phía sau siêu thị. Nhà kho này nằm ở tận
cùng bên trong tầng một, diện tích không lớn lắm. Từ khi thay đổi mô
hình kinh doanh thì hàng hóa có nhiểu chủng loại hơn, số lượng cũng
nhiều, nên hiện giờ có vẻ chật trội. May mắn là phía sau nhà kho nối
liền với một con hẻm nhỏ, mở cửa sau ra thì có thể đặt những hàng hóa
không nặng ra bên ngoài để kiểm tra. Nếu không nhiều người như vậy chỉ
sợ không có chỗ mà đứng.
Lúc Tần Tử Huân đến, Ngô Khởi Lan và một nhân viên trong siêu thị đang
bưng những thùng hàng đặt bên ngoài cửa. Nhân viên kia dáng người cao
lớn, vạm vỡ, ôm một thùng hàng lớn cũng không thấy có vấn đề gì. Tuy
nhiên, Ngô Khởi Lan cho dù không thấp nhưng lại rất gầy gò, bưng một
thùng hàng lớn thì không thích hợp chút nào, có cảm giác cánh tay và cái eo trời sinh mảnh khảnh kia sẽ bị bẻ gãy.
Tần Tử Huân nhanh chóng bước tới, "đoạt" lấy thùng hàng trên tay của Ngô Khởi Lan. Anh ta giống như không biết nói những lời ngon ngọt, mở lời
liền trách mắng cô: "Em không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi, còn nghĩ mình vẫn còn là con gái mười tám tuổi à, cái thùng to như vậy mà cũng
dám bê, không sợ gãy lưng à."
Tần Tử Huân bê thùng hàng đặt chỗ thùng hàng mà nhân viên bán hàng đang để, sau đó tiếp tục hỏi: "Còn phải bê gì nữa không?"
Cái thùng anh ta vừa mới bê đều là những mặt hàng tiêu dùng như xà
phòng, khăn lông linh tinh. Những thứ này được sắp xếp rất chỉnh tề, nên bê lên rất nặng.
Ngô Khởi Lan bĩu môi liếc nhìn anh ta một cái: "Không cần anh phải lo
lắng, mặc dù tôi không phải mười tám tuổi nhưng cũng chưa già đến mức bê một thùng hàng cũng không được, hơn nữa, cho dù tôi không bê được cũng
không khiến chủ tịch huyện phải mệt nhọc."
Nói xong, Ngô Khởi Lan bước vào nhà kho, giống như muốn đẩy cái gì đấy.
Tần Tử Huân bị Ngô Khởi Lan nói mát, nhất thời không nói chuyện. Anh ta
muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại cảm thấy bản thân giống như đang xen vào chuyện của người khác, chỉ đành im lặng. May mà bọn họ không bê hàng
hóa ra ngoài, mà bắt đầu kiểm kê số lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT