Hiện giờ, Lưu Thúy không còn tâm trạng mà đi
tranh đấu với bọn họ, chỉ có thể chấp nhận kết quả này. Đối với cô ta,
điều quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi cho Vu Đại Quốc, sau đó mới
nghĩ về tương lai, bằng không cho dù có được chia nhiều thứ hơn nữa thì
cũng không có tác dụng gì.
Kết quả mà Lưu Thúy vừa nói, Vu Đại Hải đã sớm đoán được. Nhưng anh vẫn
không thể tin được một điều: "Chị Xuân Hoa thế mà lại chịu thiệt, thật
không thể tưởng tượng được?"
Lưu Thúy thở dài: "Tôi cũng không còn tâm trạng mà đi tìm hiểu tại sao
lại như vậy. Hiện giờ, tôi chỉ mong sức khỏe của Đại Quốc tốt hơn, sau
này chúng tôi cũng sẽ thuê một phòng trên thị trấn, cho dù khổ sở cũng
không sợ, tôi không tin sẽ không có ngày lành." Nói xong, cô ta lại cảm
thán nói: "Lúc trước hai vợ chồng chú ra ở riêng, không được chia một
cái gì." Nghĩ lại, cô ta cũng thấy có lỗi với vợ chồng Vu Đại Hải. Đối
phương cũng không tính toán những xích mích lúc trước mà giúp đỡ nhà bọn họ. Cô ta nghĩ, nếu sau này có điều kiện, nhất định phải báo đáp thật
tốt!
Vu Đại Hải cũng không để ý lắm, trở về liền đem chuyện này nói lại với
Từ Thiên Lam. Từ Thiên Lam không nói gì, cuộc sống của mình trôi qua tốt đẹp là được, còn Ngưu Xuân Hoa có bị nước vào đầu hay không cô cũng
không muốn quan tâm.
Mà bên này, bởi vì Ngưu Xuân Hoa đồng ý trả cho Ngô Quế Hoa năm trăm tệ
để lấy hai gian phòng, khiến cho cô ta và Vu Đại Giang cãi nhau một
trận. Nhưng Ngưu Xuân Hoa sức chiến đấu kinh người, Vu Đại Giang không
có lão thái bà che chắn nhanh chóng bị lâm vào thế yếu, đành phải chấp
nhận chuyện này.
Ngô Quế Hoa thì vô cùng đắc ý, rốt cuộc cũng không cần ở gian phòng nát
kia nữa, lại còn có năm trăm tệ trong tay. Cô ta đắc ý nói với Vu Đại
Quân: "Sau này, chúng ta cũng xây một căn nhà ngói khang trang."
Vu Đại Quân nhìn năm trăm tệ trong tay cô ta, lại nhìn căn phòng mới
thuê của một người trong thôn, nghĩ thầm, không biết cô ta lấy tự tin ở
đâu ra.
Ngô Quế Hoa đếm xong số tiền, nghĩ tới Ngưu Xuân Hoa đang nghiến răng
nghiến lợi thì buồn cười, hừ, mình cũng thật thông minh, nhân cơ hội áp
chế cô ta như vậy, may mà không buông tha, sau này vẫn có thể sử dụng
tiếp.
Thì ra Ngô Quế Hoa đã lấy chuyện Ngưu Xuân Hoa tìm người tới quấy rối Từ Thiên Lam để áp chế cô ta. Ở nông thôn, nếu loại việc đâm sau lưng
người khác, đặc biệt lại là người trong nhà bị người khác biết được thì
chính là liên quan rất lớn tới vấn đề đạo đức, nhẹ thì bị cả thôn phỉ
nhổ, nặng thì sẽ bị pháp luật trừng trị.
Cho nên, Ngưu Xuân Hoa nào dám để cho người khác biết, nhưng cô ta rất muốn biết, tại sao Ngô Quế Hoa lại biết được chuyện này?
* * *
Sau khi phân gia xong, lão thái bà lập tức biến thành người cô đơn, bây
giờ không có ai để bà ta quát nạt nữa, lão hán mỗi ngày chỉ cầm cái tẩu
hút thuốc, cũng không thèm để ý tới bà ta.
Vì thế, ngày nào bà ta cũng chạy đến bệnh viện thăm con Cả. Sau này, bà
ta sẽ sống với gia đình Vu Đại Quốc, bây giờ anh ta lại bị thương thế
này, cần phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
Bởi vì mấy hôm nay bị chuyện trong nhà quấn lấy, bà ta không có thời
gian để ý tới chuyện phẫu thuật của Vu Đại Quốc. Bây giờ tới nơi thì bà
ta biết được số tiền phẫu thuật cho Vu Đại Quốc đã gom đủ, bà ta vui
mừng cảm ơn trời đất.
Lúc hỏi ra, bà ta mới biết được thì ra số tiền dùng để phẫu thuật cho Vu Đại Quốc đều do Vu Đại Hải chi ra, điều này khiến bà ta càng thêm kiêu
ngạo. Vu Đại Hải nhanh như vậy đã có thể kiếm được nhiều tiền.
Đúng vậy, đứa con cả không có tài cán gì, thì bà ta vẫn còn thằng Tư, sẽ không bị chết đói.
Lúc trước bà ta bị hai đứa con bất hiếu và vợ của chúng là cho tức chết. Bây giờ có tin tức này, về nhà bà ta liền hưng phấn mà khoe khoang với
mọi người. Vì thế, hai nhà kia cũng rất nhanh biết được tin Vu Đại Hải
phát tài.
* * *
Trường tiểu học chính thức bắt đầu khởi công xây dựng nhà trẻ. Những phụ huynh đưa con em đi học đều nhìn thấy, bọn họ rất mong chờ nhà trẻ
nhanh chóng hoàn thành. Đây chính là việc rất tốt, có nhà trẻ thì bọn
nhỏ dưới bảy tuổi đều có nơi để tới.
Đặc biệt là những gia đình mà trong nhà không có người già để trông trẻ, thì càng mong chờ hơn. Gửi con mình ở đó, bọn họ có thể yên tâm làm
việc kiếm tiền.
Vì thế có người sôi nổi hỏi Vu Đại Hải đại khái thời gian hoàn thành công trình?
Vu Đại Hải tính toán chắc khoảng trước mùa thu sẽ hoàn thành, vừa đúng lúc tuyển sinh.
Đến lúc đó, hai cô con gái của anh ít nhất sẽ có một đứa được đến đây,
à, bé lớn hình như chưa được bốn tuổi, không biết trường học có nhận hay không. Đến lúc đó, anh phải đàm phán với chủ nhiệm xem thế nào, anh cảm thấy chủ nhiệm là người khá tốt.
"Anh Đại Hải, căn nhà bên kia chúng ta cũng sắp trang hoàng xong rồi.
Công trình bên này cũng sắp bắt đầu, sau này đội kiến trúc của chúng ta
sẽ càng ngày càng tốt, làm ăn phát đạt cho mà xem." Đại Lý hưng phấn híp mắt cười không nhìn thấy mặt trời.
Đại Lý ở một ngôi làng phụ cận chỗ này, nhà nghèo lại đông con nên hắn
phải ra ngoài tìm việc. Trước kia, hắn ngồi chờ việc ở chợ lao động, một tháng có nhiều việc thì kiếm được khoảng một trăm tệ, số tiền này không đủ tiền ăn, ở. Thôn của hắn cách thị trấn quá xa, không thể đi về trong ngày được, nên hắn chỉ có thể tìm một chỗ ở trên thị trấn ở tạm.
Từ hai tháng trước, hắn đi theo Vu Đại Hải làm việc, ở trong đội xây
dựng hắn không chỉ học được không ít kinh nghiệm, mà số tiền kiếm được
còn nhiều hơn số tiền hắn kiếm được trong vòng nửa năm. Cho nên, Đại Lý
quyết tâm, nhất định phải đi theo Vu Đại Hải đến cùng.
"Đúng vậy, anh Đại Hải, công trình này nhất định kiếm được không ít tiền đi?" Người nói chuyện gọi là Tiểu Mộc, là người cùng thôn mà Đại Lý
giới thiệu vào đội, tên nhóc này rất lanh lợi.
"Hai thằng nhóc các cậu thì biết thế nào là nhiều tiền chứ." Vu Đại Hải
cười mắng: "Có điều năm nay khẳng định là có thể kiếm được nhiều hơn năm ngoái."
Đội xây dựng của bọn họ ngay từ khi thành lập đã tập hợp được những
người công nhân có tay nghề khác nhau. Như vậy, chủ thuê không cần tự
mình đi tìm nhiều thợ khác nhau, chủ thuê thuận tiện, mà bọn họ cũng có
được nhiều việc hơn. Có điều, những người này đều là người ở quê lên,
bình thường chỉ biết làm việc, còn Vu Đại Hải thì hiểu biết nhiều, đầu
óc nhanh nhạy, có thể đàm phán với chủ thuê, đưa ra phương hướng làm
việc, mọi thứ đều phi thường tốt. Cho nên, mọi người đều rất bội phục
anh, đẩy anh lên làm đội trưởng, nhất quyết đi theo anh.
Những người đầu tiên đi theo Vu Đại Hải được chia thành những nhóm nhỏ,
trực tiếp chỉ đạo công việc cho những người đến sau. Vu Đại Hải làm việc theo nguyên tắc có tiền thì mọi người cùng kiếm, như vậy sẽ phát huy
tối đa sự nhiệt tình của mọi người, người hoàn thành tốt công việc thì
sẽ có thể được thưởng tiền hoặc thứ gì đó.
Những người trẻ tuổi làm gì tìm được công việc mà kiếm được nhiều hơn thế, nên họ không có ý định từ bỏ công việc này.
Những người đang làm việc nghe thấy Vu Đại Hải nói vậy, trong lòng rất cao hứng.
Tiểu Mộc dường như nhớ tới cái gì, nói thêm: "Anh Đại Hải, nhà bà ngoại
em định xây nhà để cậu em cưới vợ, nhưng người vợ kia lại chạy theo
người đàn ông khác nên bà ngoại em không định xây nữa. Nhưng gạch đã mua rất nhiều rồi, em cũng đã nhìn rồi, tất cả đều là gạch mới, đều là mua
từ lò gạch, bây giờ bán lại giá thấp hơn, em nghĩ dù sao chỗ chúng ta
cũng cần dùng."
Vu Đại Hải trầm ngâm một lát: "Chất lượng không có vấn đề gì chứ?"
"Em đã xem rồi, không có vấn đề." Tiểu Mộc nói.
"Vậy, cậu bảo người nhà kéo đến đây, tôi phải kiểm tra trước đã."
"Vâng, được ạ."
Bầu trời hơi tối, Vu Đại Hải người đầy mồ hôi, đạp xe trở Từ Triển Bằng về nhà.
Từ khi, Vu Đại Hải tới xây nhà trẻ tại trường tiểu học, thì Từ Thiên Lam đã hỏi Từ Triển Bằng có muốn cùng về nhà với Vu Đại Hải không. Dù sao,
Vu Đại Hải cũng không về quá muộn, Từ Triển Bằng có thể ở lớp làm bài
tập, về nhà cũng vừa lúc ăn cơm.
Từ Triển Bằng không chút suy nghĩ liền đồng ý. Mỗi ngày, Từ Triển Bằng
tan học lúc 16 giờ 45 phút, bây giờ là tháng sáu, ban ngày cũng dài hơn, phải đến sáu giờ trời mới tối. Công việc của Vu Đại Hải cũng kết thúc
vào lúc trời tối, cho nên khoảng thời gian chờ đợi đó, Từ Triển Bằng có
thể tranh thủ ở phòng học làm bài tập.
Từ Triển Bằng ngồi sau yên xe, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, mắt mở to, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ có thể nghe thấy cậu
đang đọc bài văn, bài văn dường như rất dài, cậu đọc nửa ngày cũng vẫn
chưa xong. Nhưng Từ Triển Bằng đọc bài rất lưu loát, gần như không dừng
lại, mãi đến cuối mới bị vấp một, hai câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT