Từ Thiên Lam vừa mở cửa thì nhìn thấy là chị hai Từ Thiên Tinh. Cô nhìn
Từ Thiên Tinh tiêu sái uyển chuyển đi vào, cảm thấy rất chán ghét.
"Em Ba, em dọn tới thị trấn ở cũng không nói với chị một tiếng. Chị phải nghe chị Cả nói mới biết được, chỗ này không phải là rất gần với chỗ
của chị sao, chúng ta nên thường xuyên qua lại thì hơn." Từ Thiên Tinh
bước vào nhà đánh giá phòng ở.
Từ Triển Bằng thấy chị Hai bước vào sân thì đưa hai cháu gái vào trong
nhà. Cậu tuy còn ít tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Từ Triển Bằng biết
người chị này không thích mình, cho nên cậu cũng không thích chị Hai.
"À, dọn đến đây cũng được một thời gian, nhưng phải vội vàng kiếm sống,
cũng không rảnh để thông báo cho từng người." Từ Thiên Lam không ngẩng
đầu lên, nói.
Từ Thiên Tinh xấu hổ đỏ mặt, bị Từ Thiên Lam nói như vậy nhất thời không biết nói cái gì. Cô ta thầm nghĩ, em Ba này càng ngày hung hăng, trước
kia đâu có như vậy.
Hay là đúng như chị Cả nói là Từ Thiên Lam đã phát tài rồi? Cho nên mới
vênh váo như vậy? Nếu đúng là như vậy thì cũng khó trách Từ Thiên Lam
lại khinh thường cô ta, kẻ có tiền đều như vậy, không có gì hiếm lạ, có
tiền rồi thì đều thay đổi.
Từ Thiên Tinh ho khan một tiếng, che dấu sự xấu hổ: "Xem em Ba nói kìa,
sao lại nói là sống tạm bợ qua ngày? Chị Cả nói với chị, Đại Hải ở thị
trấn làm kiếm được khá nhiều tiền, rất nhiều người đi theo em ấy làm
việc mà!"
Thực ra, Từ Thiên Hồng không có nói những người giúp đỡ hôm ấy đều đi
theo Vu Đại Hải làm việc. Chị chỉ nói là lúc ấy vì lo lắng tìm kiếm Từ
Triển Bằng nên Từ Thiên Lam tìm rất nhiều người tạp vụ tại nơi làm việc
của Vu Đại Hải để giúp đỡ tìm kiếm.
Nhưng Từ Thiên Tinh lại nghĩ nếu Vu Đại Hải không có năng lực thì sẽ
không được nhiều người đồng ý giúp tìm kiếm như vậy, không thể không
nói, ở một phương diện nào đó, khứu giác của Từ Thiên Tinh vẫn rất nhạy
bén.
Từ Thiên Lam rốt cuộc cũng hiểu được tại sao người chị này bình thường
lạnh nhạt, bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy. Cô ta đột nhiên chạy
đến nhà của cô để cọ cảm giác tồn tại, cái này khiến Từ Thiên Lam khó
chịu, cô nói: "Chị Hai nghe chị Cả nói như vậy à? Chị khẳng định mình
không nghe nhầm chứ. Đại Hải đi chợ lao động tìm việc, còn tôi thì ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, làm gì có bản lĩnh gì. Chị xem phòng ở này cũng là đi thuê, nếu tôi mà có tiền, tôi còn không tự xây cho mình được một căn
nhà hay sao?"
"Cái gì? Đây là phòng đi thuê?" Từ Thiên Tinh ngạc nhiên nói.
Từ Thiên Lam gật đầu: "Đúng thế, là đi thuê."
"Không có khả năng, đi thuê sao em lại thuê phòng tốt như vậy?"
"Không có cách nào khác, căn nhà này cũng phải khó khăn lắm mới thuê
được. Chị cũng không phải không biết, lúc trước gia đình tôi là bị đuổi
ra ngoài, thật sự không còn cách nào khác mới phải đi thuê nhà để ở.
Hiện tại vẫn còn thiếu chủ nhà rất nhiều tiền đấy. Nếu không, chị cho
tôi mượn một ít đi, chị yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lại."
Từ Thiên Tinh xấu hổ cười nói: "Em Ba thật biết nói đùa, chị làm gì có
tiền!" Từ Thiên Tinh đứng dậy định rời đi, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại xoay chuyển tròng mắt nhìn vào bên trong buồng, kêu lên: "Triển Bằng, chị Hai tới thăm em, sao em lại không ra?"
Từ Thiên Lam không hiểu chị ta lại muốn làm chuyện gì, mà nhất quyết bắt Từ Triển Bằng phải đi ra. Từ Triển Bằng cúi đầu đi ra khỏi phòng, chào
hỏi xong thì không nói thêm câu gì, đi tới đứng cạnh Từ Thiên Lam.
"Em xem, Triển Bằng không có việc gì lại cứ thích nơi nơi chạy loạn,
ngày hôm đó chị đi tìm nó cả nửa ngày, ngay cả anh rể của em cũng tìm
kiếm ở khu vực xung quanh rất lâu." Từ Thiên Tinh da mặt dày nói dối,
thật giả thế nào chỉ có một mình chị ta biết.
Từ Thiên Lam và Từ Triển Bằng cùng lẳng lặng nghe chị ta nói đến vấn đề chính.
"Có điều, Triển Bằng dù sao cũng là người nhà họ Từ, cứ ở mãi nhà của em về sau sẽ có người nói ra nói vào. Lần này, chị tới đây sẽ dẫn Triển
Bằng về luôn, vừa lúc về nhà mẹ đẻ một chuyến, đỡ cho em đang vất vả
kiếm tiền, còn phải đi làm những chuyện không đâu." Từ Thiên Tinh biểu
tình giống như tôi đang suy nghĩ cho cô.
Lúc này, Từ Thiên Lam đã hiểu rõ suy nghĩ của chị ta, cô không phải nói
nhà cô nghèo à? Trong nhà có hai đứa trẻ, nhất định không thể nuôi thêm
một đứa nhỏ nhà họ Từ nữa. Nếu cô nhất quyết giữ đứa nhỏ này ở lại nuôi
dưỡng, vậy thì vừa rồi cô nói nhà mình nghèo chính là đang nói dối!
Từ Thiên Tinh vẻ mặt chân thành nhìn Từ Thiên Lam, đáng tiếc Từ Thiên
Lam lại không giống như những gì chị ta muốn: "Triển Bằng ở chỗ này rất
tốt, không nhọc chị phải lo lắng."
"Có gì mà phí tâm tư, còn không phải là chị sợ em cố quá nhiều phiền toái à?"
"Tôi là chị gái của em ấy thì có gì mà phiền toái?"
"Em không thấy phiền nhưng biết đâu em rể lại thấy phiền đấy!" Từ Thiên Tinh vẫn tủm tỉm cười như cũ.
Từ Thiên Lam bị bộ mặt dày của chị ta đánh bại, đang định nói không có
gì phiền toái, cũng không cần chị ta lo lắng thay, thì Từ Triển Bằng đã
hét lên: "Em không quay về đâu, tự em cũng có thể nuôi sống bản thân."
Nói xong, cậu chạy vào trong phòng, đóng "Rầm" cửa lại.
Từ Thiên Tinh cười cười: "Em xem, đứa nhỏ này thật sự là không hiểu chuyện."
"Rốt cuộc là chị muốn nói cái gì?"
"Chị muốn nói cái gì? Chị sợ đứa nhỏ liên lụy đến em, dù sao thì.." Chị ta cười như không cười mà nhìn phòng ở.
Từ Thiên Lam cười nhạo một tiếng: "Cho dù tôi có nghèo cũng không đến
nhà chị xin cơm, cho nên chị không cần phải quan tâm đến việc này. Tôi
còn có việc phải làm, chị đi về đi."
Từ Thiên Tinh khuôn mặt lập tức đen sì: "Em Ba, em nói chuyện thật quá đáng đấy, chị cũng chỉ là muốn tốt cho em mà thôi."
"Không cần." Từ Thiên Lam cố gắng kiềm chế nói.
"Được, coi như là tôi xen vào việc của người khác, em Ba bận thì đi làm việc đi." Nói xong, chị ta lạnh lùng xoay người rời đi.
Từ Thiên Lam đợi Từ Thiên Tinh đi ra khỏi cửa liền đóng "Rầm" cửa cổng lại.
Từ Thiên Tinh nghe thấy tiếng đóng cửa, oán hận trừng mắt liếc nhìn, dậm chân rời đi.
Từ Thiên Lam xoay người đang định vào nhà, thì Từ Triển Bằng đã xách túi vải nhỏ của mình đi ra.
Từ Thiên Lam khuyên hết nước hết cái mà cậu bé vẫn nhất quyết đi, còn
khăng khăng rằng có thể tự nuôi sống chính mình: "Chị Ba, chị yên tâm,
em lớn rồi có thể tự nuôi sống chính mình. Em sẽ ra ngoài tìm việc, khi
nào kiếm được tiền sẽ trở về thăm chị."
"Em mới có sáu tuổi thì có thể tìm được việc gì, đừng để cho người khác
lại bán đi!" Từ Thiên Lam đoạt lấy túi vải trên vai của cậu bé, kéo cậu
bé vào nhà.
"Bán!" Đại Nữu thân hình nho nhỏ đứng ở cửa, lặp lại lời nói của mẹ.
Từ Triển Bằng vừa nghe xong, tính bướng bỉnh lại nổi dậy: "Em không ngốc, sao có thể để cho người ta bán đi, em đi đây."
Từ Thiên Lam khuyên không được Từ Triển Bằng, đành phải nói: "Được được
được, em đi cũng được, nhưng cũng nên đợi anh rể trở về, rồi tạm biệt
anh ấy một câu chứ. Dù sao, anh ấy cũng là người đã tìm được em trở về!"
Lúc này, Từ Triển Bằng mới không náo loạn nữa, thành thành thật thật đi
vào nhà với chị gái. Cậu định chờ anh rể trở về, nói lời tạm biệt với
anh ấy. Anh rể đối xử với cậu rất tốt, nghĩ đến chuyện phải chia tay với chị gái và anh rể, Từ Triển Bằng có chút đau lòng.
Bất quá, cậu còn chưa chờ được anh rể về, thì Tần Minh đã tới. Từ Triển
Bằng cũng quen biết anh ta, đó chính là người đã lái xe kéo bọn họ đi,
Từ Triển Bằng rất có hảo cảm đối với Tần Minh.
Tần Minh đối với đứa nhỏ thông minh, lanh lợi này cũng có ấn tượng rất
tốt. Sau khi nghe được Vu Đại Hải kể cho những chuyện đã trải qua, anh
ta không ngờ tới một đứa trẻ mới có sáu tuổi lại dũng trí song toàn như
vậy. Quả thực như đang được nghe chuyện xưa vậy, Tần Minh thích đứa trẻ
thông minh này.
Một lớn, một nhỏ đều có ấn tượng rất tốt về nhau, nên gặp mặt tất nhiên
là đều vui mừng. Tần Minh nghe thấy Từ Triển Bằng tính toán ra ngoài tìm việc làm, thì nói đùa với cậu bé: "Cháu còn nhỏ như vậy, đi ra ngoài
kiếm việc cũng sẽ không có ai thuê đâu, gặp người tốt thì sẽ đưa cháu
tới đồn công an, gặp phải kẻ xấu thì sẽ giống như chuyện lần trước ấy.
Lúc đó, cháu lại phải phát huy cái đầu nhỏ thông minh của mình để nghĩ
cách chạy trốn, tốn nhiều công sức. Không bằng, cháu tới chỗ của chú đi, chú có một cái nhà máy, đang thiếu người làm, hai chúng ta coi như có
giao tình, chú cũng không chê cháu còn nhỏ, thế nào?"
Tần Minh chỉ muốn trêu đùa với Từ Triển Bằng một chút, không nghĩ tới
cậu bé này lại trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó chân thành nói: "Như vậy có gây thêm phiền phức cho chú không?"
Tần Minh thấy đứa nhỏ này nói chuyện như một ông cụ non liền cười ha ha, sau đó vội vàng xua tay nói: "Không có."
"Vậy được, cháu đi thu dọn một chút đồ dùng." Từ Triển Bằng gật đầu, chạy vào trong buồng.
Từ Thiên Lam lắc đầu: "Anh Tần, anh đừng trêu đùa nó, đứa nhỏ này sẽ coi là thật đấy."
"Thằng nhóc này rất thú vị, nếu lớn hơn chút nữa, tôi nhất định muốn
nhận nó về làm việc." Tần Minh cười: "Cô xem tôi này, quên mất cả chuyện muốn nói, tôi tới để đưa tiền cho cô.'Nói xong, anh ta lấy ra một phong bì trông rất dày.
Từ Thiên Lam kinh ngạc hỏi:" Tiền gì vậy? "
Lúc trước mua công thức làm bánh, bọn họ đã thanh toán hết tiền rồi, sau đó cũng không hợp tác thêm gì.
" À, đây là tiền thiết kế bao bì. "Tần Minh" à "một tiếng, giải thích.
" Đấy chỉ là tôi tiện tay vẽ thôi, không cần trả tiền. "Từ Thiên Lam
liên tục xua tay từ chối, cô chỉ dựa vào những mẫu đóng gói đồ ăn của
những năm sau mà thôi, tùy tiện vẽ ra, không ngờ đối phương lại thật sự
sử dụng, hơn nữa còn trả tiền cho cô.
" Không trả tiền thế nào được, tôi không thể chiếm tiện nghi của cô như
vậy được. Lúc đó, tôi đã định trả tiền cho cô, nhưng tôi cũng muốn xem
thử phản ứng của thị trường như thế nào đã. Không ngờ lại có nhiều người yêu thích như vậy. Tôi là người làm kinh doanh, theo đuổi sự lương
thiện, nguyên tắc là tôn trọng chữ tín, chúng ta nên việc nào ra việc
đó, kiếm được lợi lại một mình hưởng, như vậy đâu có được, đúng
không?"Tần Minh kiên trì mãi, cuối cùng Từ Thiên Lam đành phải ngượng
ngùng cầm lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT