Mặc dù Vu Đại Hải đã đi ra ngoài làm công nhiều năm, nhưng chủ yếu anh
làm việc liên quan đến xây dựng, nên anh không biết lái xe.
Những năm này, học lái xe là việc không dễ dàng, lái xe cũng là công việc kiếm được nhiều tiền nhất.
Vu Đại Hải khống chế được hai gã kia, anh xé áo của bọn chúng để làm
thành một đoạn dây, trói hai tay của bọn chúng vào cùng một chỗ, sau đó
anh nhìn những cái đầu nhỏ đang chụm lại một chỗ ở trong thùng xe.
"Anh rể, hay là để em ở lại chỗ này canh giữ, anh trở về gọi người đi?"
Vóc người của Từ Triển Bằng còn chưa tới eo của Vu Đại Hải, nhưng cách
nói chuyện lại giống như một thanh niên.
Vu Đại Hải sờ sờ đầu cậu em vợ, anh nói: "Sao bây giờ lại không gọi là ba nữa?"
Từ Triển Bằng đỏ mặt, xấu hổ nói: "Tại lúc ấy em luống cuống mà! Gọi cái gì.." Đột nhiên, Từ Triển Bằng ngẩng đầu, đắc ý nói: "Đúng là cái khó
ló cái khôn, anh rể, có phải em rất thông minh không?"
Từ Triển Bằng rất thích người anh rể này, đáng tiếc nhà anh rể lại cách
quá xa nhà cậu. Chỉ có mỗi dịp lễ tết, Từ Triển Bằng mới có thể gặp được anh rể, có lúc thì anh sẽ mang cho cậu đồ ăn, có lúc lại để cậu ngồi
trên cổ của anh. Trước đây, có lần Từ Triển Bằng nhìn thấy ba của Tiểu
Sơn để nó trên cổ chơi đùa, cậu chỉ biết đem những hâm mộ đó giấu kín
trong lòng.
"Em là một đứa nhỏ tinh ranh." Vu Đại Hải bế Từ Triển Bằng lên, giả vờ ném cậu đi.
Từ Triển Bằng hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó lại cười ha ha.
Nhưng vào lúc này, đằng trước có một chấm đen đang chậm rãi đi về phía
bọn họ. Vu Đại Hải buông Từ Triển Bằng xuống, dò xét mà nhìn chấm đen
kia, thì ra là một chiếc xe ô tô màu đen có rèm che, còn là một chiếc
Santana. Vu Đại Hải đã nhiều lần nhìn thấy chiếc xe này ở trong thành
phố, nhưng ở thị trấn này thì anh chưa gặp bao giờ.
Vu Đại Hải mở to đôi mắt, có thể đi loại xe này khẳng định là một ông chủ lớn, chắc ông ta sẽ có điện thoại cũng nên?
Vì thế, Tần Minh đã bị Vu Đại Hải cản đường, hai người chưa biết mặt
nhau, nên Vu Đại Hải không biết người đàn ông này chính là người đã mua
công thức làm bánh của Từ Thiên Lam.
"Đại ca, xin lỗi đã làm phiền anh, xin hỏi, anh có điện thoại không? Tôi cần gọi điện gấp cho người nhà, sợ cô ấy lo lắng." Vu Đại Hải ngăn cản
xe của Tần Minh, câu đầu tiên anh nói chính là câu này.
Tần Minh dừng xe lai, vẻ mắt ngốc nghếch nhìn Vu Đại Hải: "Điện thoại à? A, cậu gọi tôi là đại ca à?"
Vu Đại Hải gật đầu.
Tần Minh cười nói: "Người anh em nghe tôi nói này, cậu cũng quá đề cao
tôi rồi, tôi chỉ là một ông chủ nhỏ, không có món đồ kia đâu. Món đồ kia cho dù là thành phố thuộc vùng duyên hải cũng là mặt hàng bán chạy, có
tiền cũng không thể mua được. Tôi cũng muốn mua một cái nhưng đáng tiếc
còn chưa mua được."
Vu Đại Hải đỏ mặt, thực ra lúc còn ở thành phố T anh cũng chỉ nghe nói qua.
Tần Minh nói xong thì quét mắt nhìn sang bên cạnh. Sau đó, anh ta nhìn
thấy hai gã đàn ông ngồi bên cạnh đầu xe vận tải, tay chân bọn chúng đều bị trói, miệng cũng bị nhét vải, mặt bị đánh cho không nhìn ra bộ dáng
ban đầu, trên xe còn có mấy cái đầu nhỏ thò ra.
Tần Minh giật mình hỏi: "Cái này.. Sao lại thế này?"
Vu Đại Hải cũng không biết giải thích như thế nào cho rõ. Anh chưa bao
giờ trải qua tình huống như thế này, vì vậy, anh đem toàn bộ câu chuyện
nói đại khái cho Tần Minh nghe, cuối cùng anh nói: "Thực ra, tôi đang đi tìm đứa nhỏ nhà chúng tôi, không ngờ lại đụng phải chuyện này. Tôi trói bọn chúng lại định đưa tới đồn công an, nhưng tôi lại không biết lái
xe!"
Tần Minh gật đầu: "Vậy, cậu tìm xem trên xe có dây thừng không. Cậu ngồi lên xe vận tải, còn tôi sẽ lái xe ở phía trước, rồi kéo mọi người
theo."
Quá nhiều người, xe của anh ta lại nhỏ, không thể chở hết được!
Nhưng mà Vu Đại Hải không tìm thấy dây thừng ở trên xe, nhưng sau đó anh cởi trói cho mấy đứa nhỏ thì lấy được một đống dây thừng ngắn. Vu Đại
Hải nối chúng lại với nhau liền được một cái dây thùng dài.
"Các bạn nhỏ, các cháu ngoan ngoãn ngồi im, không phải sợ, chú sẽ đưa
các cháu về nhà!" Sau khi, Vu Đại Hải dùng dây thừng buộc vào hai chiếc
xe, anh quay lại nói với mấy đứa nhỏ.
Những đứa nhỏ này nhìn qua thì lớn hơn Từ Triển Bằng một chút, nhưng
cũng có đứa còn rất nhỏ. Bọn nó nhìn thấy chú này vừa rồi đánh người
xấu, nên rất tin tưởng anh, mấy cái đầu nhỏ liên tiếp gật đầu.
Cứ như vậy, Vu Đại Hải liền ôm Từ Triển Bằng ngồi ở phía trước. Bọn nhỏ
có tổng cộng năm đứa, đều ngồi hết ở trên xe của Tần Minh, còn hai gã
kia thì cho ngồi ở phía sau thùng xe vận tải, khóa lại.
Cũng nên để cho bọn chúng nếm thử mùi vị bị khóa lại.
Tần Minh lái xe, hai chiếc xe một trước một sau, nên hai người không có
cơ hội nói chuyện. Tới đồn công an, Vu Đại Hải báo án, phạm nhân bị đưa
đi, hai người mới cố nói với nhau một câu.
Vì Vu Đại Hải muốn gọi điện tới siêu thị, nên Tần Minh mới biết hóa ra
Từ Thiên Lam là vợ của Vu Đại Hải. Anh ta nhiệt tình nói với Vu Đại Hải
để mình đi mượn điện thoại giúp anh. Vu Đại Hải đang ôm cậu em vợ nên
không tiện lắm, liền gật đầu nói cảm ơn.
Từ lúc được Vu Đại Hải cứu, Từ Triển Bằng liền hóa thân thành đứa nhỏ vô cùng dính người, không chịu tự đi, cứ bắt anh rể phải ôm mới chịu, chỉ
cần hơi buông tay ra, thì cậu đã nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
Vu Đại Hải không có kinh nghiệm dỗ trẻ con. Trong nhà anh tuy là có hai
đứa nhỏ, nhưng bình thường bọn nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, cơ bản không
quấy khóc, cho nên nhất thời, anh không có biện pháp nào khác, chỉ có
thể ôm lấy cậu.
Tần Minh mượn được điện thoại trong văn phòng đồn công an, liền vội vàng gọi về siêu thị, do đó, Ngô Khởi Lan mới nhận được cuộc điện thoại kia.
Nhận được điện thoại, tất cả mọi người đều chạy về phía đồn công an.
Mọi người trong đồn cảnh sát đều không nghĩ tới, án kiện đứa nhỏ mất
tích mới tiếp nhận vào buổi sáng, thì buổi tối liền có người chở một xe
những đứa trẻ đến đây. Nói là một xe thì có chút khoa trương, nhưng tính cả Từ Triển Bằng thì có tới sáu đứa trẻ.
Sáu đứa trẻ bị bắt cóc lại được cứu trở về, đây đúng là chuyện lớn. Lẽ
ra lúc này đã đến giờ mọi người tan làm, nhưng mặc kệ là lãnh đạo hay là viên chức nhỏ, toàn bộ đều ở lại. Hai gã bắt cóc trẻ em bị thẩm vấn một hồi, thì đều cung khai.
Nguyên lai hai gã này là người ngoại tỉnh cách đây vài trăm kilomet. Hai gã này ở quê cũng là côn đồ, chỉ biết chơi bời lêu lổng. Bọn chúng khai chưa làm chuyện gì trái pháp luật, cùng lắm cũng chỉ cá cược mấy đồng
lẻ. Nhưng khoảng một tháng trước, hai gã này đánh bạc thua rất nhiều
tiền, lại còn vay tiền với lãi suất cao, nên không có cách nào trả nợ.
Sau đó, bọn chúng nghe thấy người ta nói bây giờ bán bé trai kiếm được
rất nhiều tiền, liền đi khắp nơi tìm kiếm mấy đứa nhỏ. Hai gã sẽ bịt kín miệng bọn nhỏ, tống chúng lên xe, định đem đi bán xem có thể trả tiền
nợ hay không.
Cả hai thú nhận rằng bọn chúng chỉ đi qua huyện Thanh Vân, dự định đi về phía Bắc đến khu vực miền núi hoặc xa hơn thì mới ra tay. Lúc nhìn thấy Từ Triển Bằng một mình trên đường, bọn chúng còn tưởng rằng mình kiếm
thêm được một món hàng nữa, nhưng không ngờ lại bị lỗ nặng.
Hai gã này khóc lóc nỉ non bị công an suốt đêm đưa lên thành phố.
Tần Tử Huân không ngờ rằng mình mới được điều chuyển về huyện Thanh Vân, lại phá được một vụ án lớn như vậy. Lúc anh ta báo cáo vụ việc lên cấp
trên, lãnh đạo thượng cấp liên tục khen ngợi. Với chiến tích này thì
thành tích chính trị của Tần Tử Huân lại nhiều hơn một chút. Nhưng Tần
Tử Huân liên tục từ chối: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Cuối cùng, Tần Tử Huân báo với lãnh đạo là công lao này thuộc về Vu Đại
Hải, Tần Minh và còn có đứa nhỏ thông minh Từ Triển Bằng.
Lúc Từ Triển Bằng nhìn thấy chị Cả và chị Ba thì không nhịn được mà gào
khóc, đến khi cậu không còn khóc nữa thì áo của Vu Đại Hải đã bị ướt một mảnh, khiến cậu xấu hổ vô cùng.
"Chị Cả, giờ trời cũng tối quá rồi, chị và Triển Bằng đều đến nhà của em đi." Từ Thiên Lam đón lấy Từ Triển Bằng, ôm vào trong ngực nói.
Từ Triển Bằng nằm trong lồng ngực của chị gái, lại thấy chị nói sẽ đưa
mình về nhà chị ở, cậu rốt cuộc cũng yên tâm, ủ rũ ngáp một cái, không
biết lúc nào thì ngủ mất.
Từ Thiên Hồng xua tay nói: "Không, không, chị không đi đâu, anh rể em còn đang ở nhà chờ chị về, chị không thể đi."
Từ Thiên Lam nói: "Nhưng trời đã tối thế này, chị đi về một mình, em cũng không yên tâm."
Người thanh niên ở đồn công an nghe xong, liền nói anh ta có thể lái xe
đưa Từ Thiên Hồng về nhà. Từ Thiên Lam nghe người của đồn công an đưa
về, liền yên tâm. Sau đó, Từ Thiên Lam dặn dò Từ Thiên Hồng trên đường
cẩn thận một chút.
Còn cô và Vu Đại Hải thì ôm Từ Triển Bằng trở về nhà.
Từ Thiên Hồng ngồi xe cảnh sát về tới nhà, cả đời này của chị coi như
đáng giá, vừa được ngồi xe ô tô của chủ tịch Huyện, vừa được ngồi xe
cảnh sát. Lúc tới nhà, chị liên tục nói cảm ơn với đồng chí cảnh sát.
Chồng chị, Đổng Chí Ba từ trong nhà đi ra.
Trời tối đen, Đổng Chí Ba ở trong nhà nghe thấy có tiếng động, nghĩ vợ
đã trở về, liền khập khiễng đi ra, trong miệng còn hùng hổ nói: "Mẹ
kiếp, con mụ già kia, ông đây cho cô chút mặt mũi, mà cô dám đi ra ngoài cả một ngày, trời tối như vậy mới biết vác mặt về nhà, cô muốn ông đây
chết đói.." Anh ta còn chưa nói xong thì nhìn thấy một người thanh niên
mặc bộ đồ cảnh sát đang đứng ở cửa, giọng nói hùng hổ lập tức nghẹn lại.
Từ Thiên Hồng đang định mời đồng chí cảnh sát vào nhà uống ngụm nước,
thì Đổng Chí Ba đã đi ra, khiến chị rất xấu hổ, không biết nên làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT