Trên đường trở về nhà, Từ Thiên Lam vẫn còn
suy nghĩ đến Tần Tử Huân. Cô cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc,
giống như kiếp trước cô đã từng gặp qua. Từ Thiên Lam cũng không biết
tại sao mình lại xuyên tới nơi này, đột nhiên nhìn thấy một người ở kiếp trước, cô vẫn cảm thấy rất thân thiết. Nhưng cho dù nghĩ nát óc cũng
không nhớ qua đã gặp ở đâu.
Cô vỗ đầu, bước vào nhà, đột nhiên trong đầu cô lóe lên, ồ, không phải là người kia à!
"Ưm, hai người nói chuyện đi, tôi phải đi vệ sinh, nhà vệ sinh chỗ các
cô ở đâu thế?" Tần Minh hỏi Ngô Khởi Lan, nhưng không đợi đối phương trả lời, anh ta đã nói trước: "Thôi, tôi đi ra ngoài tự tìm."
Nói xong, không đợi hai người phản ứng, Tần Minh liền ra cửa.
Thế là trong văn phòng chỉ còn lại có Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân. Hai
người không ai nói chuyện, vô cùng nghiêm túc mà cúi đầu uống trà, dường như mấy lá trà bên trong có bao nhiêu lá đều biết rõ.
Một người ngồi sau bàn làm việc không biết đang nghiên cứu tư liệu gì.
Tuy gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng hành động lật đi lật lại tư
liệu cho thấy chị rất nôn nóng.
Không biết qua bao lâu, Ngô Khởi Lan rốt cuộc không chịu nổi trầm mặc,
chị đứng lên: "Tôi còn có việc, không thể giữ anh ở lại được."
Tần Tử Huân nhướng đôi lông mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn ngẩng lên, thong thả ung dung cười: "Nhanh như vậy đã đuổi người rồi à?"
"Thật ngại quá, đúng là có việc."
"Có thể nói với anh là có chuyện gì không?"
"Không thể."
Tần Tử Huân nhìn thẳng vào Ngô Khởi Lan, bước đến gần chị, nói: "Vì sao lại không thể nói?"
Ngô Khởi Lan quay đầu đi chỗ khác: "Đây là việc cá nhân, tại sao tôi phải nói cho anh biết."
"A, đúng vậy, đây là việc cá nhân!" Tần Tử Huân lắc đầu, cười nói: "Anh
không có tư cách để biết, chúng ta đã sớm không còn quan hệ, bây giờ
chúng ta chỉ nói chuyện công việc thôi."
"Chúng ta không công tác trong cùng một ngành, có chuyện gì liên quan tới công việc chứ?"
"Vậy nói chuyện về cửa hàng quốc doanh này đi." Tần Tử Huân đánh giá một chút, sau đó nói: "Không phải cá nhân được nhận thầu sao! Anh rất có
hứng thú."
Ngô Khởi Lan đột nhiên biến sắc: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Nhận thầu cửa hàng quốc doanh đối với Ngô Khởi Lan là cơ hội ngàn năm có một. Chị công tác nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không được lên chức, lần này lại còn bị điều chuyển công tác tới thị trấn nhỏ này, chị không cam lòng, cứ tưởng phải buông xuông hết thảy.
Nếu Tần Tử Huân muốn tranh đoạt với chị, vậy thì chị không đủ tài chính
để chạy đua với anh ta, phải biết rằng tên này từ học kỳ một năm nhất đã tự mình buôn bán kiếm được không ít tiền.
Huống chi bây giờ, chị còn không đủ tiền, nguy cơ bị tranh mất là rất lớn.
"Anh không có ý gì khác, chỉ là xem trọng nơi này." Tần Tử Huân đột nhiên cười nói: "Cũng rất coi trọng em."
Ngô Khởi Lan đột nhiên đỏ mặt, có chút quẫn bách, không biết làm sao,
chị không ngờ người này lại nói một câu như vậy: "Anh.. anh nói cái gì?"
"A, em đừng nghĩ nhiều, anh đánh giá rất cao năng lực kinh doanh của
em." Tần Tử Huân bày ra bộ dáng bất cần đời: "Chúng ta hợp tác đi."
* * *
Sáng sớm hôm sau, Từ Thiên Lam mơ mơ màng màng ăn cháo, không biết nghĩ
đến cái gì. Cô nhìn Vu Đại Quân đang ra sức ăn ở phía đối diện, giống
như anh ta sợ đồ ăn sẽ biến mất vậy.
Từ Thiên Lam ăn cháo xong, liền trở về phòng gọi hai con gái dậy, để lại hai anh em Vu Đại Hải ở bên ngoài.
Vu Đại Hải ăn xong, cầm lấy áo khoác, lôi kéo Vu Đại Quân đi làm: "Đi thôi, đến giờ làm việc rồi."
Vu Đại Quân không kịp chuẩn bị, bị Vu Đại Hải kéo một cái không cẩn thận bị sặc, vội vàng đấm ngực dậm chân, xua tay: "Anh, anh không đi, ăn
xong anh sẽ về nhà."
"Về nhà?" Vu Đại Hải chớp chớp mắt: "Đừng về! Anh mới tới một ngày, sao
lại về? Không phải anh muốn cùng em kiếm tiền à? Ở lại thêm mấy ngày nữa đi!"
Vu Đại Quân nghe vậy thì cảm thấy có chút gì đó không hợp lý lắm, nhưng
lại không muốn suy nghĩ sâu xa. Ngày hôm qua trở về, cánh tay của anh ta rất đau nhức, thân thể giống như bị người ta đánh cho một trận, ngủ
cũng không được, lăn lộn nửa ngày mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, chưa được bao lâu thì trời đã sáng.
Vu Đại Quân đã tính toán xong, công việc này ai thích làm thì làm! Hôm
nay, anh ta phải về nhà, trì hoãn một ngày cũng không được, làm thêm hai ngày nữa cái mạng nhỏ của anh ta cũng không thể chịu được. Vợ anh ta
muốn khinh thường anh ta thì cứ khinh thường đi, dù sao cô ta cũng không phải lần đầu tiên khinh thường anh ta, vẫn là cái mạng nhỏ quan trọng
hơn.
"Không, anh sẽ về nhà." Vu Đại Quân ăn nốt chỗ cháo trong bát, sau đó
vội vàng sửa sang lại quần áo, trước khi lao ra khỏi phòng còn đúng lý
hợp tình nói: "Đúng rồi, đưa đây."
Vu Đại Hải không hiểu gì nhìn anh ta: "Đưa cái gì?"
"Tiền công!" Vu Đại Quân trừng to đôi mắt: "Tiền công của anh ngày hôm qua, chú không phải là không định trả chứ."
"À, được." Vu Đại Hải lấy từ trong túi ra một tờ tiền đưa cho anh ta.
Vu Đại Quân vội vàng đoạt lấy, sợ Vu Đại Hải đổi ý, nhưng vừa nhìn thấy
mệnh giá, anh ta bĩu môi ghét bỏ, nói: "Có năm tệ thôi à."
"Đúng thế."
"Anh làm vất vả một ngày như vậy, mà chú chỉ đưa cho anh có năm tệ thôi à."
"Năm tệ thì làm sao?" Vu Đại Hải không vui nói: "Anh dọn cả ngày chỉ
được mấy viên gạch, anh thử đi hỏi tiền công một tháng của công nhân
trong nhà xưởng được bao nhiêu. Tôi cho anh năm tệ đã là nhiều rồi."
Hiện tại, tiền lương của một người làm việc ở nhà xưởng tốt là khoảng
một trăm năm mươi sáu tệ một tháng, còn những nơi khác thì thấp hơn. Cho nên, một ngày Vu Đại Quân chỉ làm được có một ít mà được trả năm tệ đã
là không ít rồi.
Vu Đại Quân ở nhà trồng trọt nên cũng không biết giá cả thị trường, năm
tệ quả thực không ít, có thể mua được mười mấy, hai mươi cân gạo. Nghe
Vu Đại Hải nói như vậy, anh ta có chút chột dạ, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Anh
dù sao cũng là anh trai của chú!"
"Tôi đưa cho anh nhiều như vậy, cũng là do nghĩ tới việc anh là anh trai của tôi đấy." Vu Đại Hải tức giận nói: "Được rồi, anh cầm thêm một hộp
Hồng Mai, hút từ từ, hút xong cũng không có nữa đâu." Vu Đại Hải ngày
thường không hút thuốc, chuẩn bị thuốc lá ở trên người là dùng để tiếp
đãi khách hàng, bất quá mấy hôm nay cũng chỉ lấy ra một điếu.
Vu Đại Quân vô cùng vui vẻ, bình thường anh ta có hút thuốc, nhưng cũng
không dám hút nhiều. Thứ nhất là không có tiền, ngày thường được hút một điếu đã là tốt lắm rồi, phần lớn là anh ta đi xin lá thuốc lá của ba
anh ta. Nhưng không phải ai cũng hút được lá thuốc lá, anh ta hút không
quen. Thứ hai là Ngô Quế Hoa không cho anh ta hút, anh ta chỉ có thể
trộm hút, cho nên một gói thuốc lá có thể hút được rất lâu.
Vu Đại Quân chưa từng hút qua loại thuốc ngon như thế này, oán khí cũng
lập tức tiêu tan, vui vẻ nhận lấy, sau đó vỗ bả vai của Vu Đại Hải:
"Được, anh em tốt, vậy anh đi trước đây, chú cũng đừng làm quá mệt, sau
này có việc tốt gì nhớ đến anh trai nhé."
Nói xong, Vu Đại Quân rút một điếu thuốc ra, vừa đi vừa sung sướng hút thuốc.
Sau đó, Vu Đại Hải tạm biệt Từ Thiên Lam rồi rời đi luôn, còn lại một mình Từ Thiên Lam phát ngốc ở trong phòng.
Ngày hôm qua gặp được Tần Tử Huân, Từ Thiên Lam vẫn luôn cảm thấy khuôn
mặt kia rất quen thuộc, suy đi nghĩ lại, mới chợt nhớ ra khuôn mặt này
rất giống người mà cô nhìn thấy trên ti vi, hơn nữa giơ tay nhấc chân
đều thập phần tương tự.
Thị trưởng thành phố nơi Từ Thiên Lam ở cũng họ Tần.
Thành phố nơi Từ Thiên Lam ở là một thành phố phát triển với việc chú
trọng phát triển kinh tế. Chức vụ thị trưởng thành phố đương nhiên không hề tầm thường. Nghe nói, các thế hệ nhà họ Tần đều là công thần của đất nước, tham gia chiến tranh, lập được rất nhiều công lớn, đóng góp rất
nhiều cho đất nước.
Thị trưởng Tần là đời thứ ba nhà họ Tần, anh ta là người nhã nhặn, thân
thiện, làm được rất nhiều việc thiết thực cho thành phố nên rất được
lòng người. Nhưng điều khiến Từ Thiên Lam để ý tới anh ta không phải là
vì việc này. Cô không hiểu những điều này, xem tin tức hoàn toàn là bởi
vì gương mặt đẹp trai này.
Tần Tử Huân là kiểu người nhìn thoáng qua đã thấy đẹp trai, càng nhìn
nhiều lại càng thấy đẹp trai hơn. Có một dạo Từ Thiên Lam mê mẩn giống
như phát hiện ra một đại lục mới. Gương mặt của Tần Tử Huân còn đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh, sau khi tìm hiểu không ít tư liệu, Từ Thiên
Lam mới biết được người này là thị trưởng Tần, hơn nữa cũng biết được ba của anh sớm chết vì bệnh tật.
Có khi nào Tần Tử Huân là người ba mất sớm của thị trường Tần, nếu không vì sao sẽ giống nhau như vậy?
Từ Thiên Lam không nghĩ tới chuyện hai người này là một người, bởi vì
tuổi tác của hai người không khớp. Lúc Từ Thiên Lam xuyên qua là năm
2017, thị trưởng Tần vẫn còn rất trẻ, nhưng cũng đã ba mươi tuổi. Hiện
tại là năm 1987, Tần Tử Huân nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, nhưng anh ta,
Ngô Khởi Lan và Tần Minh lại là bạn học, cho dù không cùng năm sinh,
cũng chỉ kém nhau một, hai tuổi, như vậy anh ta hiện giờ cũng đã hơn ba
mươi tuổi rồi.
Từ Thiên Lam nghĩ, hai người này khẳng định là có quan hệ với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT