Từ Thiên Lam nắm tay Đại Nữu trở về phòng, lúc đi vào nhìn thấy bé gái ở trên giường đang khua khoắng chân tay, hai tay nhỏ mềm mại đưa tới đưa
lui, trong miệng không ngừng kêu "a a", bộ dáng giống như đang nói "nếu
không cho ăn, liền khóc cho mẹ xem".
Từ Thiên Lam vội vàng đặt chiếc bát lên mặt bàn, bế đứa nhỏ lên: "Có phải con đói bụng hay không?"
Từ Thiên Lam ngay cả bạn trai cũng không có, càng đừng nói tới chuyện
chăm sóc một đứa trẻ như thế nào. Đứa nhỏ này cũng sẽ không nói chuyện
được, nhưng nhìn biểu hiện của nó khả năng là đói đi.
Cô không biết đứa nhỏ này sẽ ăn cái gì nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy trong
miệng bé gái mọc một chiếc răng nhỏ, như vậy là có thể ăn được đồ ăn rắn đi?
Mặc kệ, Từ Thiên Lam đem chiếc bánh bao "cướp" được bẻ thành hai, một
nửa cho đứa nhỏ đang dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình, một nửa còn lại
đưa cho Đại Nữu. Nửa chiếc cho bé gái ăn thì cô xé vụn ra, định ngâm với nước ấm, sau đó sẽ bón cho bé gái.
Trên bàn có một chiếc phích nước nóng bằng sắt sơn màu hồng, mặt trên
còn có hoa văn chữ hỷ. Nhìn qua rất có không khí vui vẻ, có lẽ là được
mua vào lúc kết hôn, có điều cũng rất cũ rồi.
Cô nhấc phích nước lên, thấy rất nhẹ, vừa nhìn, quả nhiên bên trong không có nước.
"Đại Nữu." Từ Thiên Lam vừa định đi lấy nước nóng thì thấy Đại Nữu đang
xé cái bánh bao của mình bón cho bé gái. Cô vội vàng ngăn lại: "Đại Nữu, đừng bón cho em, con ăn đi, lát nữa mẹ sẽ bón cho em sau!"
Đại Nữu nhìn nửa cái bánh bao ở trong bát, gật đầu, sau đó tự mình ăn.
Từ Thiên Lam cầm theo phích nước nhanh chóng đi tới phòng bếp.
Nhà họ Vu có ba gian phòng, căn phòng cô đang ở là một căn phòng nhỏ,
được làm thêm lúc kết hôn. Ba mẹ chồng cô sống trong căn phòng chính
phía đông. Vợ chồng Lưu Thúy và hai đứa con của họ sống trong căn phòng
phía tây. Gian ở giữa vốn là chỗ ăn cơm, nhưng sau khi đứa con trai thứ
hai kết hôn, thì gian phòng này được dùng làm chỗ ở của họ.
Sau đó, bọn họ xây thêm một gian phòng bằng mái tôn để làm phòng bếp.
Đến khi, người con trai thứ ba lấy vợ, không có chỗ ở nên bọn họ quyết
định làm thêm hai phòng nhỏ ở phía sau, đương nhương là lớn hơn phòng
bếp một chút.
Hiện tại, trời cũng đã tối, ánh đèn yếu ớt từ các phòng hắt ra. Từ Thiên Lam đi vào phòng bếp, lúc này bếp đã tắt từ lâu, trên kệ bếp có hai
chiếc phích nước nóng, nhưng khi cô nhìn vào thì không có cái nào có
nước, góc tường có lu nước nhưng cần phải đun lên.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam cũng đã từng vào bếp, nhưng đun nước chỉ cần
bật bếp gas, hoặc trực tiếp dùng ấm điện đun, đối với loại bếp đun bằng
củi này, cô thật sự là không biết nên dùng thế nào.
Phòng bếp chỉ có một nồi nấu cơm to, bên cạnh có một chiếc bếp lò nhỏ
nhưng nhìn qua không dùng được, chẳng lẽ lại phải dùng cái nồi tô đùng
kia để đun nước. Từ Thiên Lam tuy rằng có kế thừa ký ức của thân thể
này, nhưng không biết có kế thừa năng lực làm việc của thân thể này hay
không, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Đang lúc rối rắm, thì nghe có tiếng bước chân, sau đó liền nghe được một giọng nói rất ôn nhu của phụ nữ: "Thím Tư, cô muốn đun nước à?"
Từ Thiên Lam ngẩng đầu nhìn, người tới là Ngô Quế Hoa, vẻ mặt của chị ta nhìn cô rất ôn nhu, Từ Thiên Lam liền gật đầu.
Ngô Quế Hoa và chồng ở căn phòng cách vách, chỉ một chút động tĩnh cũng
có thể nghe thấy. Chị ta liền đi ra nhìn xem: "Cô đừng nhóm bếp, đã muộn thế này cũng không thể đun một nồi to như vậy được, trong phòng tôi còn có hai phích nước, cô lấy một phích đi!"
Thực ra lúc tối có đun một nồi nước to, nhưng bởi vì Từ Thiên Lam không
đi ra nên nước bị mọi người lấy hết, còn dư lại một chút thì để rửa mặt
mũi, chân tay.
Từ Thiên Lam đang đau đầu vì không có cách nào đun nước, nghe thấy thế
thì trong lòng rất vui mừng. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra khó xử: "Như vậy
thật không được tốt lắm, vậy chị dùng cái gì?"
"Chúng tôi dùng một phích là đủ rồi, cô chờ ở đây, để tôi đi lấy cho."
Ngô Quế Hoa xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền cầm phích nước đi tới: "Đây, cho cô."
Chị ta mở phích nước muốn đổ qua phích của cô, Từ Thiên Lam liền vội
vàng để phích của mình lên trên mặt đất. Đùa nhau à, nước nóng như vậy,
nếu đổ ra tay thì không phải bị bỏng à.
Ngô Quế Hoa cười cười, sau đó đem nước nóng đổ qua phích của Từ Thiên
Lam. Từ Thiên Lam nói cảm ơn, Ngô Quế Hoa liên tục nói không cần khách
sáo, sau đó chị ta quay về phòng.
Từ Thiên Lam cầm cái phích ra khỏi phòng bếp, liền nghe được căn phòng ở phía đông, nơi ba mẹ chồng đang ở có tiếng nói chuyện. Phòng chính và
phòng bếp đối diện nhau, phi thường gần, giọng nói ở bên trong cũng
không nhỏ. Lão thái bà đang oán giận nói: "Con nha đầu chết tiệt kia,
ngủ một giấc lá gan cũng lớn hơn, cư nhiên dám không nghe lời, trực tiếp động thủ, sau này sẽ càng ghê gớm hơn cho mà xem."
Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng lão hán nói: "Được rồi, bà đừng có nhiều
lời nữa. Thằng Tư ở bên ngoài làm công, vợ nó một mình ở nhà chăm sóc
hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa hai đứa còn rất nhỏ, ăn nhiều thì kệ đi."
"Đều tại thằng Tư hết, sinh ra hai đứa con gái thì có tác dụng gì, ăn cái rắm! Không được, tôi phải.."
Câu nói tiếp theo của bà ta còn chưa nói xong, đã bị ông chồng ngắt lời, ông ta hạ giọng nói: "Bà đi đâu, vợ thằng Tư rớt uống sông bà cũng
không chịu đưa đi trạm xá, còn nói rằng không có việc gì. Nếu không may
xảy ra chuyện gì, bà làm sao ăn nói với thằng Tư. Chuyện này nếu vợ nó
nói với nó thì.."
Sau đó liền nghe được tiếng lão thái bà tức giận nói: "Cô ta dám? Mất
một đống tiền cho cô ta mà còn dám cáo trạng.. Tôi không đưa nó đi trạm
xá cũng có thấy ông phản đối đâu, nhà chúng ta làm gì có tiền, ăn còn
không đủ."
* * *
Câu tiếp theo, Từ Thiên Lam cũng không thèm nghe tiếp, trực tiếp trở về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT