Ngón tay Vu Đại Hải run rẩy, trợn mắt há hốc mồm nhìn sự thay đổi của căn phòng. Anh cảm thấy bản thân như đang bước vào một thế giới khác vậy. Phong cách trang trí này không giống ở nông thôn mà giống như ở trên thành phố anh đã từng được nhìn thấy, sạch sẽ, xinh đẹp và thời thượng.

Anh thật sự không biết miêu tả nó như thế nào, vốn từ của anh khá ít ỏi.

Từ Thiên Lam vô cùng đắc ý, cô khoe khoang nói: "Thế nào? Có phải em trang trí rất đẹp không?"

Vu Đại Hải ngơ ngác gật đầu, quả thật rất đẹp. Nhưng làm như thế này hết bao nhiêu tiền vậy? Hơn nữa, đây cũng không phải nhà của bọn họ, rất nhanh sẽ phải chuyển đi, mất nhiều công sức và tiền như vậy thật sự đau lòng. Nhưng Vu Đại Hải không nói gì, chỉ cần vợ anh vui vẻ là được.

Tốn tiền thì sao chứ, hết thì anh sẽ kiếm lại là được.

Từ Thiên Lam nhìn thấy Vu Đại Hải ngẩn người. Cô cứ nghĩ là do anh bị tác phẩm của mình làm chấn động, một bên cao hứng, một bên lôi kéo anh đi khắp nơi: "Anh nhìn chỗ này xem.. còn có chỗ này nữa.."

Vu Đại Hải bị Từ Thiên Lam lôi kéo, trên mặt tràn ngập ý cười. Anh sợ vì bản thân không phát hiện ra những khổ sở mà cô phải chịu đựng, khiến cho trái tim của cô lạnh lẽo, xa lánh anh.

Vu Đại Hải quyết định sau này sẽ tận lực bù đắp lại cho cô, nhưng lại không nghĩ tới, chỉ mới hai ngày, cô đã tha thứ cho anh, vợ của anh quả thực rất thiện lương.

Hai vợ chồng "tham quan" xong căn nhà, liền đến nhà Mã Đại nương đón hai đứa nhỏ trở về.

Đại Nữu nhìn thấy ba, phi thường vui vẻ, thân mật cọ cọ, còn muốn ôm một cái. Vu Đại Hải tất nhiên là nhiệt tình ôm con gái, không nỡ buông tay.

Anh cũng rất muốn ôm bé gái nhưng hiện giờ bé còn quá nhỏ, không quen anh. Bé không cho anh hôn, vừa động vào một cái là khóc toáng lên. Vu Đại Hải chỉ đành rút tay về, tiếp tục ôm Đại Nữu.

Một nhà bốn người trở về nhà, Vu Đại Hải liền đề nghị chuyển nhà.

"Chuyển nhà sao? Dọn đến thành phố ạ?" Từ Thiên Lam cao hứng nói. Tuy cô không chán ghét nông thôn nhưng ở nông thôn thực sự không thuận tiện. Đầu tiên, bồn cầu tự hoại là một vấn đề lớn. Từ Thiên Lam rất thích sạch sẽ, đối với vấn đề đi vệ sinh ở nông thôn là một tra tấn đối với cô.

Vu Đại Hải nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của vợ, có chút xấu hổ: "Không phải, anh đã nghỉ việc, không còn làm việc ở đội xây dựng nữa."

Hóa ra, sau khi Vu Đại Hải trở về đội thi công, anh đang định nói với chú Lục chuyện của vợ con mình, thì chú Lục đã tìm bọn họ nói chuyện. Công trình mà đội thi công của bọn họ đang làm sắp hoàn thành, tiếp theo sẽ đi tới tỉnh khác làm công trình tiếp theo.



Đội xây dựng của bọn họ ở trong thị trấn cũng được tính là một đội khá có tiếng tăm. Nhưng cũng chỉ là đi theo sau công ty xây dựng vào nam ra bắc ăn một bát canh mà thôi. Nếu không, bọn họ làm sao có thể nuôi được người trong nhà.

Vì vậy, Vu Đại Hải cảm thấy rất khó xử. Vốn dĩ, anh định tiếp tục làm ở thành phố T một thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải chuyển đi. Nhưng thân thể của vợ không được tốt, hai đứa bé còn quá nhỏ. Nếu anh lại đi xa thì làm sao bây giờ?

Mấy ngày nay, anh vẫn làm việc bình thường, tính toán nhận được tiền công sẽ nghỉ việc. Cuối cùng công trình cũng hoàn thành, Vu Đại Hải đi tới tìm chú Trương Lục, nói rõ ý định của mình. Anh muốn xin nghỉ việc về nhà. Tuy làm việc ở đội xây dựng rất vất vả nhưng lại kiếm được nhiều tiền. Chú Trương Lục là người phúc hậu, chưa bao giờ khuất nợ tiền công, nên rất nhiều người muốn đi theo chú ấy.

Chú Trương Lục nghe thấy chuyện của anh cũng tỏ vẻ thông cảm, phù lão huề ấu (*) cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Vì thế, chú Lục thanh toán hơn một tháng tiền công cho Vu Đại Hải, để anh về nhà. Vu Đại Hải sống chết không chịu nhận, anh không có thói quen lấy tiền của người khác. Nhưng chú Lục lại nói: "Thằng nhóc này, đây là tiền mà cháu nên nhận được, trở về cùng vợ và con cái sống thật tốt."

(*) Phù lão huề ấu: Dìu già dắt trẻ, trong nhà có người già, trẻ nhỏ.

Vu Đại Hải từ chối không được, đành nhận lấy.

Từ Thiên Lam vừa nghe thấy không phải chuyển vào thành phố, liền nghi ngờ hỏi: "Vậy, chúng ta chuyển đi đâu?"

Vu Đại Hải nói: "Ban đầu, anh định để ba mẹ con em ở trong thôn một thời gian, còn anh sẽ lên thị trấn tìm việc. Sau khi thu xếp xong hết mọi chuyện, sẽ về đón mọi người. Nhưng hôm nay xảy ra việc này, anh cũng không yên tâm để mẹ con em ở đây. Ngày mai, anh sẽ lên thị trấn tìm phòng, sau đó chúng ta liền dọn lên."

Mặc kệ chuyển đi chỗ nào, chỉ cần là có thể chuyển nhà, Từ Thiên Lam vẫn rất cao hứng, cô nhoẻn miệng cười.

Vu Đại Hải bị nụ cười của cô làm cho rung động, mặt khác lại phỉ nhổ chính mình. Bọn họ đã là vợ chồng, vậy mà nhìn thấy vợ, vẫn khiến anh ngây ngẩn cả người!

Vu Đại Hải là phái hành động, ngày hôm sau vừa ăn sáng xong, anh đã lấy chiếc xe đạp mà Từ Thiên Lam mượn được lên thị trấn tìm phòng ở.

Từ Thiên Lam ở nhà cũng bắt tay vào thu dọn đồ dùng. Ba mẹ con vừa mới chuyển đến đây chưa lâu, cô cũng phí rất nhiều tâm tư để trang trí lại ngôi nhà. Giờ lại chuyển đi, cô cũng cảm thấy tiếc nuối. Mới chuyển tới chưa được một tuần, đúng là tiện nghi cho người khác.

Bất quá, tiện nghi cho người khác thì cũng mặc kệ đi. Từ Thiên Lam vốn là người không có khái niệm tiền bạc. Cô vui vẻ nghĩ, chờ thuê được phòng mới, cô sẽ trang trí còn đẹp hơn ở đây.

Chạng vạng, Vu Đại Hải vui vẻ trở về, trong tay còn cầm theo một túi giấy.

Từ Thiên Lam đang nấu cơm, thấy Vu Đại Hải đi cả ngày chưa về, có lẽ chuyện thuê phòng cũng không dễ dàng. Đầu những năm 1980, cũng không có văn phòng nhà đất. Mọi người cần ở mới xây phòng, không có nhà ai giàu có tới mức thừa phòng để cho bọn họ thuê.

Cơm chiều rất đơn giản, Từ Thiên Lam hấp mấy cái bánh bao. Từ lúc kiếm được tiền, Từ Thiên Lam liền không ăn bánh bột ngô nữa. Không còn rau gì khác, cô đành phải xào cải trắng và nấu cho hai đứa nhỏ bát canh trứng như mọi ngày.



Cơm vừa nấu xong thì Vu Đại Hải liền trở về. Từ Thiên Lam cũng không đề cập ngay tới chuyện thuê phòng. Cô nhìn thấy trên tay của Vu Đại Hải cầm một túi đồ, trên có viết mấy chữ cửa hàng quốc doanh.

"Đây là cái gì vậy?" Từ Thiên Lam cầm lấy túi, vừa mở ra, sắc mặt cô lập tức đen sì.

Cái này không phải là điểm tâm cô làm sao!

Từ Thiên Lam ngây ngốc nhìn cái bánh Hạch Đào được Vu Đại Hải dùng "giá cao" mua về, không phản ứng gì.

Vu Đại Hải nhìn biểu tình của cô, chỉ cho rằng là do cô quá vui, cho nên cười nói: "Đại Nữu nhanh tới ăn." Anh lấy từ trong túi giấy ra một miếng đưa cho Đại Nữu.

"Buổi sáng, anh đi ngang qua cửa hàng quốc doanh thấy có rất nhiều người, liền đi tới xem có chuyện gì." Vu Đại Hải một bên nói chuyện, một bên dùng khăn lau mặt. Anh nhìn chiếc nồi đang bốc hơi, biết bên trong là cơm. Anh vừa xới cơm vừa tiếp tục nói: "Lúc tới gần, anh mới biết mọi người xếp hàng để mua điểm tâm. Em nói xem mua điểm tâm còn phải xếp hàng, có lạ không?"

"Rất lạ!" Từ Thiên Lam phụ họa nói.

"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy kỳ lạ. Anh còn nghe thấy người mua phải lấy số, có số thì mới mua được và còn có hạn mức mua, một người chỉ được mua nửa cân. Em nói xem có phải quá kỳ lạ không?"

"Kỳ lạ!"

"Đúng vậy, vì thế anh rất tò mò, người mua được thì vui sướng khôn cùng, người không mua được thì đấm ngực dậm chân. Anh nghĩ thứ này chắc chắn ăn rất ngon nên mua cho mấy mẹ con em nếm thử.. ưm." Vu Đại Hải đang nói hăng say, đột nhiên bị nhét một miếng bánh vào miệng. Bánh ngọt này được Từ Thiên Lam làm thành những miếng nhỏ bằng nắm tay, vừa lúc có thể ngăn chặn cái mồm đang không ngừng lải nhải của Vu Đại Hải.

Vu Đại Hải trừng lớn mắt nhìn cô.

"Ăn ngon không?" Từ Thiên Lam hỏi.

Vu Đại Hải nhai ba cái liền nuốt xuống, ánh mắt lóe sáng gật đầu: "Con mẹ nó, ăn rất ngon!"

Từ Thiên Lam để bánh ngọt sang bên cạnh, dùng muỗng múc canh trứng cho bé gái. Cô không ngẩng đầu lên mà nói với anh: "Không được nói tục."

Trong không khí tràn ngập hơi thở ấm áp, người một nhà quây quần ăn cơm. Sau khi ăn xong, Từ Thiên Lam đang định nói với Vu Đại Hải về chuyện bánh Hạch Đào, thì đã bị anh đoạt trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play