☆Chương 12
Tác giả có lời muốn nói: sửa chữa phần sau một chút .
Trình Bảo Nguyên khuôn mặt kinh ngạc nhìn Đường Lăng: Trời, Đường Lăng làm thế nào biết rõ chính mình có chuyện muốn nói với hắn?
Xem ra con người Đường Lăng tuy rằng tính tình có chút xấu, nhưng cũng không phải là loại người không chịu nghĩ cho người khác a.
Nếu Đường Lăng đã chủ động yêu cầu, Trình Bảo Nguyên tự nhiên cũng không còn nao núng lo lắng, cậu ho nhẹ một cái, nhìn lon bia trong tay , mở miệng thì vẫn còn có chút lắp: "Ưm... Tôi tôi tôi là có chút việc nghĩ muốn nói cùng anh..."
Đường Lăng nghe vậy thân thể hơi chút ngồi thẳng, khuỷu tay chống trên tay vịn sô pha, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt ngoài sô pha .
"Cạch, cạch, cạch."
Khuôn mặt hắn nghiêm túc chờ đợi lời nói kế tiếp của Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên bị bộ dáng nghiêm túc này của hắn khiến cho tinh thần càng khẩn trương hơn, không ngừng tằng hắng cổ họng.
Đường Lăng nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lần này lại không có vì đối phương kéo dài mà phát giận, ngược lại hơi hơi nhếch lên khóe miệng, thanh âm nhu hòa an ủi nói: "Đừng khẩn trương, chầm chậm nói..." Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm "Dù sao thì cậu có nói cái gì tôi đều sẽ không tức giận."
"Ưm." Trình Bảo Nguyên cảm kích hướng hắn cười cười.
"..." Đường Lăng sửng sốt, nhanh chóng quay đầu qua chỗ khác, không biết có phải là do vì ánh đèn trong phòng hay không nhưng Trình Bảo Nguyên cảm thấy tai Đường Lăng có chút đỏ lên.
Trình Bảo Nguyên làm mấy lần hít thở sâu, rốt cục bình tâm, mở miệng nói, "Đường Lăng, hôm nay tôi chủ yếu là muốn nói với anh chuyện... Kỳ thực tôi cùng giản doanh không phải là loại quan hệ trai gái kia... Cô ấy chỉ là tìm tôi đóng giả bạn trai cô ấy để đánh lừa mấy người theo đuổi cô ấy thôi... Hai chúng tôi chỉ là đồng hương, là loại bạn bè bình thường ấy."
Cậu nói xong liền liếc nhìn phản ứng của Đường Lăng.
Đường Lăng trên mặt biểu tình chưa hề thay đổi, trái lại âm thầm phun ra một hơi thở. Y như dự đoán của cậu, Trình Bảo Nguyên quả nhiên nên gác lại hận cũ đến đây nói rõ mọi chuyện mới phải.
Đường Lăng xem xét ánh mắt trong mông hắn từ Trình Bảo Nguyên, tâm lý cứ giằng co giữa "Giúp cậu ta nói hết" với "Cho chính cậu ta nói" trong chốc lát, cuối cùng quyết định vẫn là kiêu căng một chút.
Hắn bảo trì thâm trầm, làm bộ như không hề chú ý, nói: "Ưm, cái này tôi biết. Không sao."
Trình Bảo Nguyên nghe vậy liền thở ra một hơi, thật giống như gánh nặng lâu ngày rốt cuộc được buông xuống vây.
Đường Lăng chịu đựng không liếc nhìn cậu, tâm lý ở một mặt nào đó có chút vui sướng, xem ra Trình Bảo Nguyên rất coi trọng suy nghĩ của chính mình, vừa nghe nói mình không để tâm chuyện này, cậu ta cả người đều thả lỏng không ít.
Nhưng về một mặt khác, hắn lại thấy tức giận : rốt cuộc tâm lý Trình Bảo Nguyên có phải quá trì độn hay không, nói còn chưa tới trọng điểm liền đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm ! Chính mình vừa mới biểu hiện nghiêm túc như thế, căn bản không có để lộ ra một chút nào là sẽ đáp ứng caauh ta có được không! Vậy mà cậu ta cứ thế liền yên lòng, cảm thấy vạn sự đại cát* ! Nếu như một lát nữa mình nói việc này cần suy nghĩ lại hoặc là trực tiếp từ chối cậu ta, nhìn xem cậu ta có hay không giống đàn bà ôm chăn khóc hu hu!( * tựa như câu vạn sự như ý : ý chỉ làm việc gì cũng may mắn, thành công)
Đường Lăng một bên ý nghĩ xấu tưởng tượng Trình Bảo Nguyên sau khi bị chính mình từ chối sẽ hết hồn mở trừng cặp mắt, rồi bộ dáng chạy tới ôm bắp đùi mình khóc lóc cầu xin , lại một bên lầm bầm trong miệng : nhanh nói ra, nhanh nói, chỉ cần ngay bây giờ cậu nói, tôi liền không ăn hiếp cậu nữa. (Thực sự là ca mắc chứng tự kỉ nặng lắm rồi, ca có biết không? QAQ)
Trình Bảo Nguyên quả nhiên như Đường Lăng mong muốn, rất nhanh nói tiếp: "... Cho nên, anh cứ theo đuổi Giản Doanh đi, không thành vấn đề, tôi vẫn sẽ lặng lẽ theo sau, tuyệt không ngáng chân anh."
Chẳng qua -- cậu ta nói ra lời nói, hình như cùng Đường Lăng suy nghĩ... Có chút lền lệch ?
"..." Đường Lăng nghi hoặc nhìn về phía Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên mười ngón nắm cùng một chỗ, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Đường Lăng.
Cậu đây là lần đầu tiên trắng trợn bày tỏ thiện chí với một người khác như vậy, Đường Lăng chắc là sẽ hiểu rõ được ý tứ của mình đi, cậu thực sự rất thích Đường Lăng - người bạn này, tuyệt đối sẽ không phá hỏng đường tình của Đường Lăng, cho nên Đường Lăng sau này không cần vì chuyện này đề phòng cậu hoặc là nổi giận nữa.
Trình Bảo Nguyên cảm thấy theo như tính cách của Đường Lăng , hắn nếu nghe xong lời này nên là phát một cái thật mạnh vào lưng mình, sau đó hào sảng khui một lon bia, cùng chính mình một hơi cạn sạch. Xích mích giữa hai người được cởi ra không còn gì vướng mắc tiếp tục làm bạn tốt của nhau.
Thế nhưng...
Đường Lăng phản ứng lại có chút kỳ lạ, hắn làm như là chính mình nghe không hiểu Trình Bảo Nguyên đang nói cái gì, mi tâm nhíu lại chốc lát, cầm lấy lon bia uống một ngụm, nói: " ...Sau đó thì sao?"
"Hả?"
Đường Lăng nhẹ giọng nói: "Cậu nói tiếp đi..."
Tuy rằng không thể cùng Đường Lăng cùng nhau cụng ly ăn mừng tình hữu nghị làm Trình Bảo Nguyên có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy Đường Lăng thần sắc vẫn bình tĩnh, cậu cảm thấy hắn hiện tại tâm tình khá ổn định, Trình Bảo Nguyên vẫn là dựa theo dự tính nói tiếp: "Còn có, tôi thật sự rất cao hứng khi có một người bạn như anh đó, a ha ha ha..." Trình Bảo Nguyên vò đầu ngại ngùng cười, thấy ai kia không đáp lại, cũng hiểu được tiếng cười này của mình có chút vô duyên, thanh âm liền nhỏ đi xuống, thật xấu hổ tiếp tục nói, "Thế nhưng tôi không có cách nào mỗi ngày cùng với anh ra ngoài chơi được... Mấy ngày nay trở về quá muộn, không có thời gian chuẩn bị bài tập, thành tích của tôi bị tuột dốc cũng nhiều rồi...Ờ...anh cũng biết tôi cho chút ngốc, người chậm hiểu nên bắt đầu sớm mà..ha ha... Được rồi, kỳ thực là tôi là muốn nói tôi chỉ muốn bảo trì thứ hạng, để sau này còn được hưởng học bổng...Cho nên...Ưm, tôi không phải không muốn qua lại với anh...ý của tôi là.."
"Tôi biết rồi." Đường Lăng gật đầu, thanh âm vẫn mềm nhẹ như thế.
"Hô..." Trình Bảo Nguyên lần thứ hai thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình lại vừa bước qua một hố lửa.
Cậu không nghĩ tới Đường Lăng bình thường biểu hiện luôn bốc đồng lại sẽ có lúc nói chuyện dễ dàng dến vậy. Nhìn đi, hoàn toàn vượt xa dự kiến của cậu: cuộc đối thoại của hai người tiến hành thuận lợi đến như thế này.
Trình Bảo Nguyên có chút hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì lúc này cậu chỉ lo nghĩ kế tiếp sẽ nên nói gì với người bạn tốt này, cho nên cậu không phát hiện, người ngồi bên cạnh cậu, sắc mặt vốn đỏ bừng đã dần dần chuyển sang màu trắng.
"Còn nữa nha..."
Trình Bảo Nguyên thuận miệng cũng đem điều thứ ba nói ra: "Còn nữa là, đã là bạn bè của nhau tôi nghĩ nên cho anh một chút ý kiến , tính tình của anh có điểm hay thay đổi cho nên mấy cô gái mới..mới..muốn với anh..ừm...chia tay...tôi tôi tôi chỉ là muốn góp ý một chút, anh không nghe cũng không sao cả...''
Trình Bảo Nguyên lúc này mới chú ý tới sắc mặt của Đường Lăng triệt để trầm xuống, trước khi cảm giác hưng phấn toàn bộ giảm xuống, cậu rụt rụt cổ, cố gắng cách Đường Lăng xa một chút.
Không có cách nào a. Hiện tại biểu tình của Đường Lăng thực sự rất đáng sợ.
Đường Lăng nhắm mắt lại hít vào một hơi, cảm thấy từ đầu cho đến não đều đang bắt đầu đau. Hắn không hề nghĩ tới mình đặc biệt cho Trình Bảo Nguyên một cơ hội để bày tỏ bản thân, Trình Bảo Nguyên nói nửa ngày, nói hết nhưng đều là nói nhảm.
Thực sự đều là nói nhảm, một câu đều không nhắc tới trọng điểm!
Đường Lăng không rõ, chính mình đều nhượng bộ đến mức này, toàn quyền giao cho Trình Bảo Nguyên làm chủ, Trình Bảo Nguyên như thế nào còn ở chỗ này cù cưa?
-- đây là đang muốn nâng lên giá trị thân, muốn cùng mình làm bộ làm tịch sao?
Chó má! Đừng tưởng rằng làm vậy sẽ khiến hắn chịu không nổi mà nói trước, hắn -- Đường Lăng cái gì đều sẽ nhường cậu ta!
Muốn người khác khoan dung nhường nhịn cũng sẽ có mức độ!
Tựa như Trình Bảo Nguyên loại người này phần cứng bản thân còn kém, chưa định rõ quan hệ liền dám thị sủng mà kiêu*, là người Đường Lăng ghét nhất. (*thị sủng mà kiêu: được ưu ái, yêu thương mà lên mặt,kiêu ngạo.)
Không sai.
Dù cho nói Đường Lăng thích nam giới, Đường Lăng cũng chỉ thích loại thân thể cường tráng, có bắp thịt,sáu múi.v.vv. Chứ nào phải loại gầy teo như con khỉ một bộ dạng bé trai chưa phát dục như cậu ta!!
Nếu như không phải Trình Bảo Nguyên chủ động đến trêu chọc hắn, nếu như hắn không phải thực sự không có cách tiếp thu phụ nữ, nếu như không phải Trình Bảo Nguyên vừa đúng có sở thích đóng giả phụ nữ, Đường Lăng hắn thế nào sẽ đi suy nghĩ về loại người không tên không tuổi không gì nổi bật như Trình Bảo Nguyên cậu?
Dù cho như vậy, Đường Lăng cũng là trải qua một phen kịch liệt giãy dụa cùng đấu tranh tâm lý.
Đường Lăng tuyệt đối không thừa nhận chính mình là đồng tính luyến, hắn thủy chung cho rằng chính mình chẳng qua là vừa vặn không có biện pháp tiếp nhận thân thể phụ nữ thế thôi.
Nhiều lần thay đổi bạn gái, bản thân hắn cũng phiền lắm chứ.
Mà ngay tại lúc hắn đang buồn phiền bất kham, thình lình trước mắt hắn lại xuất hiện một người như thế: con người này sở hữu thân thể nam giới, nhưng thích sắm vai nữ giới, nhưng quan trọng nhất, con người này thích Đường Lăng. (Cái này ổng tự nhận, chứ không ai nói vậy hết trơn =.=)
Từ sau khi từng có một đêm ngủ cùng giường với nhau xong, cái người mà từ trước đến nay Đường Lăng không hề chú ý, lại cùng Đường Lăng tại sân trường nhiều lần ngẫu ngộ*, cậu ta cứ vậy mà lượn tới lượn lui trước mặt hắn, không dám chủ động cùng hắn chào hỏi chỉ biết len lén nhìn theo hắn, vậy mà lần nào cũng bị hắn phát hiện. ( *ngẫu ngộ: ngẫu nhiên gặp gỡ)
Đường Lăng đè nén xuống sự chán ghét trong lòng, đem người này mang theo bên người, thời gian người này đi bên cạnh Đường Lăng, luôn luôn là biểu tình phải cẩn thận cẩn thận, cứ giống như chỉ sợ bản thân mình sẽ làm gì sai chỗ nào đó làm Đường Lăng lưu lại ấn tượng xấu với cậu ta.
Cùng Đường Lăng nói chuyện lúc nào cũng khẩn trương, lắp ba lắp bắp, chỉ cần bị Đường Lăng nhìn vài giây là lập tức mặt đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
Người này còn chủ động đối Đường Lăng phóng n các loại tia điện...
Đường Lăng phân tích các loại biểu hiện của người này cuối cùng cho ra một kết luận -- Trình Bảo Nguyên, con người này đang yêu, cậu ta đang yêu thầm mình.
Đường Lăng ngay từ đầu tự nhiên là cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy bị người vũ nhục.
Vậy chẳng lẽ hắn rất đàn bà sao, tên GAY chết tiệt này cũng dám đi thích hắn!
Nhưng sau đó Đường Lăng lại cảm thấy mình không nên tức giận, hắn nên đem người này coi như phụ nữ mà đối xử, như thế cái này đi "phụ nữ" mới thích Đường Lăng, cũng chính là thuận theo đạo lý thông thường.
Nghĩ như vậy xong, lại ngay lúc Trình Bảo Nguyên "Rình coi", Đường Lăng biểu hiện liền trở nên cao ngạo.
Chẳng qua vẫn sẽ tức giận, cảm thấy người này không đủ trình độ -- các người nói cậu ta yêu thầm liền yêu thầm đi, tâm lý hiểu liền xong, thế nào có thể ở nơi đông người, liền nhìn chằm chằm hắn nhìn không chớp mắt như vậy?
Đường Lăng tuy rằng biết rõ người này tâm tư rất nữ tính hóa, nhưng người khác không biết rõ nha, nếu như bị những người khác nhìn thấy ảnh hưởng nhiều không tốt, còn tưởng rằng hai người bọn họ làm GAY!
Bị nhìn chằm chặp đến là phiền, Đường Lăng cũng táo bạo đứng lên, rốt cục hạ quyết tâm: hắn muốn cho thằng nhóc thích làm phụ nữ này một cơ hội, gia hỏa một một cơ hội, một lần chủ động nói ra tất cả.
... Thế nhưng hiện tại Đường Lăng đối với quyết định của chính mình trái lại vô cùng hối hận.
Nhìn xem thằng nhóc ngu ngốc đang làm cái gì đi, Trình Bảo Nguyên, tên đồng tính trước nay ngượng ngùng ít nói thình lình hứng lên nói nhảm, dong dài nói nhiều như vậy, cứ thế không nói trúng một câu nào mà Đường Lăng muốn nghe .
Cậu còn ở đây giả vờ ngu ngốc cái gì! Đường Lăng ở trong lòng rít gào, cậu nghĩ rằng tôi không biết rõ điểm tâm tư này của cậu hay sao? Cậu cho là kỹ thuật diễn xuất vụng về đó của caauh có thể gạt được tôi sao? ! Thích tôi liền nói thẳng ra đi! Cậu tới cùng còn tại cù cưa cái gì a!
"... Hả? Cái gì..." Trình Bảo Nguyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Đường Lăng.
"..." Đường Lăng cũng ngây người một phát, sau đó mạnh che lại miệng, đứng lên.
Đệch! Cái này quá mất mặt !
Hắn cư nhiên một lúc không cẩn thận, đem trong lòng muốn nói thứ gì đó trước mặt con người này hô ra.
Đường Lăng hơi men ngà ngà dâng lên, mặt bùm một phát đỏ bừng một khoảng.
Hết Chương 12