Sau khi vụ việc đó xảy ra, Dao Dao xin phép Thiên Thiên quay về nhà một chuyến, cũng không nói là làm việc gì. Mà nếu để Thiên Thiên biết nơi gọi là 'nhà' kia là nơi nào, chắc rằng đến chân cũng khó đứng lên để có thể quay về.
Đúng 11h50 nàng đến căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ nơi hẻo lánh. Khởi động cơ quan đi xuống tầng hầm, đi qua một cái mê cung, rồi dùng thang máy đi xuyên qua hồ nham thạch nóng... Đi qua tam trì tử, đến cánh cửa lớn. Bên trên đề ba chữ uy phong lẫm liệt 'Phỉ Thù Sát'.
- "Két—-"
- "Mừng lão đại trở về!"
Bên trong hai hàng người dài trên dưới 100 người uy nghiêm cúi chào đồng thanh nói.
- Dao Dao: "Các ngươi còn để đèn tối như vậy làm gì? Bật sáng lên cho ta! Hiệu ứng sao? Ta không phải ma giáo chủ!"
Nàng bất mãn liếc mắt nói. Bọn họ nghe liền lập tức mở sáng thêm vài bóng đèn. Có thể do dạo này không nàng ở đây, nơi này không việc gì làm liền xem mấy phim cổ trang rồi để bị nhiễm các loại giang hồ tranh đoạt ngươi sống ta chết.
Nàng ngồi tại bàn làm việc nơi quen thuộc, cũng là vị trí không ai có thể ngồi vào đó trừ các đời người lãnh đạo trước kia, khi xưa họ được gọi là tông chủ thì phải.
- Dao Dao: "Các ngươi nói xem tình hình hiện tại thế nào?"
Một người từ dãy người bên trái bước ra.
- Sầm Uy: "Lão Đại, hiện tại Phỉ Thù Sát rất tốt! Nhiệm vụ hàng ngày vẫn được thực hiện. Xác xuất hủy nhiệm vụ là 0%, không hoàn thành 0%, chậm trễ 0%, vắng mặt 0%, tự ý 0%... Hoàn thành nhiệm vụ là 100%. Có điều... "
Lâm Lão Đại ngồi bàn làm việc của mình dò xét tình hình được lưu lại trên máy tính. Ngón tay rõ nhẹ lên bàn. Nghe Sầm Uy đột nhiên ngừng lại thì nhìn sang.
- Dao Dao: "Ngươi là gay sao? Nói chuyện úp úp mở mở."
Sầm Uy đổ một giọt mồ hôi 'ngài nói thật đúng!' khụ...
- Sầm Uy: "Có điều nhiệm vụ tuy rất nhiều nhưng cũng rất dễ dàng. Mọi người có thể nhanh chóng xử lý xong trong vòng 15ph. Vì vậy, dạo này lượt xem các phim cổ trang gia tăng cũng vì họ... "
Quả thật bọn họ bị nghiện phim rồi! Để chấm dứt vấn đề này, e rằng nàng không nên buông lỏng họ để họ xem thường nàng, coi nàng chỉ là một cái hổ giấy!
Mọi người: Không không! Bệ hạ anh minh! Bọn hạ thần chỉ cần nghĩ đến chút thành tích của người từ khi 5 tuổi đã cảm thấy xương tủy tê liệt! Ý muốn xem thường là đã bị diệt trừ từ trong trứng!
- Dao Dao: "Chuyện này ta đã dự định trước. Uy Sầm, ngươi quy động 20 người sở trường về nấu ăn và 20 người về ngụy trang. 10 người nữa sẽ nhận lấy một công ty nhỏ làm nhà đầu tư. Kế hoạch ta sẽ chuyển cho ngươi sau, 50 người còn lại tất nhiên nhiệm vụ tăng gấp đôi. Một số trong đó sẽ có cơ hội ra đi. Bây giờ thì gọi Tam Sát và Tứ Sát đến đây cho ta."
Mọi người xung quanh thân người run lên, trao đổi ánh mắt nhìn nhau, lòng không ngừng bất an. Nguyên Sinh và Ngục Cầm đứng ở hàng bên phải chỉ lắc đầu khẽ cười.
Sầm Uy phái người gọi Tam Sát và Tứ Sát đến. Có thể là sau 5ph họ mới có mặt được.
Trong khi đợi, Dao Dao lại lên tiếng:
- "Ai hoàn thành nhiệm vụ tốt, đứng trong top 10 sẽ được thưởng nhiều hơn. Nhưng để xảy ra cái gì sơ suất lập tức bị phế khỏi Phỉ Thù Sát. Các ngươi cũng rõ hậu quả là gì đi?"
Bọn họ trong lòng run rẩy nhớ lại vài trường hợp lúc trước. Những người đó một là sống với dế, hai là sống thực vật suốt đời. Trường hợp ngoại lệ chỉ có tàn phế đồng thời mất trí nhớ.
Rất nhanh có người thông báo Tam Sát và Tứ Sát trong Thập Sát Ảnh đến. Hai người đi đến nghiêm trang cúi chào Lâm Lão Đại.
- Dao Dao: "Đã không còn việc gì, các ngươi trở lại công việc bản thân đi. Sầm Uy ngươi gửi nhiệm vụ ta vừa chọn lộc cho bọn họ. Bản thân ngươi cũng nên vận động nhiều một chút đi... "
- Mọi Người: "Vâng! Đã rõ!"
Cánh cửa lớn đóng lại, mọi người đã biến mất. Chỉ còn Dao Dao và hai người Tam Sát, Tứ Sát bên trong.
- Dao Dao ngồi trên ghế nhẹ xoay người qua: "Hai người có biết vì sao ta gọi hai người tới?"
- Tam Sát: "Ta không biết... "
- Tứ Sát: "..." (như trên)
- Dao Dao: "Thời hạn là 1 tháng. Tam Sát ngươi cố gắng tiếp cận tên Tây Vương đó, hợp tác cùng Tứ Sát diệt tổ chức phản cách mạng. Còn nữa, hắn còn mua bán borax để cho vào món ăn. Chắc các ngươi hiểu rõ mình sẽ phải làm gì... "
Tam Sát chú ý lắng nghe, đến khi Dao Dao nói xong thì nghĩ ngợi gì đó một chút.
- Tam Sát: "Nhiệm vụ này không quá khó. Nhưng cho ta hỏi, nếu hoàn thành xong trong thời hạn 1 tháng đó thì... "
- Dao Dao hiểu Tam Sát muốn hỏi vấn đề gì, liền lập tức cắt ngang lời nàng nói: "Ngươi và Tứ Sát sẽ thực hiện nhiệm vụ tiếp theo. Tam Sát ngươi đi đến Châu Phi huấn luyện vài sĩ quan bên đó. Tứ Sát sẽ ra biển Thái Bình huấn luyện hải quân. Ta tin tưởng năng lực của các ngươi."
Tam Sát và Tứ Sát cứng cả người. Cổ họng không phát ra nổi một âm thanh. Chỉ ở lại đây được 1 tháng rồi phải đi?
- Tam Sát: "Như vậy chuyện công ty ở đây thế nào!? Ta sẽ phải giao lại cho ai?"
- Tứ Sát: "Đúng vậy, ta vừa trở về. Bọn họ còn chưa hề biết được mặt ta."
- Dao Dao: "Tam Sát, ngươi huấn luyện tiểu bạch thỏ của ngươi. Sau đó nhờ nàng tiếp quản giúp. Tứ Sát, nàng ấy rất có năng lực, nên trong thời gian 1 tháng cố gắng phụ giúp nàng ấy một chút, sau đó cũng giao lại công ty cho nàng ấy tiếp quản."
- Alice, Maris: "Cái gì!?"
- Minh Sầm: "Khụ... Như vậy được sao? Đó đều là tài sản của Phỉ Thù Sát. Đưa cho người không liên quan tiếp quản như vậy được sao?"
- Chu Cát: "Alice, ngươi bình tĩnh một chút."
Dao Dao nghe Minh Sầm nghiêm túc nói mà cứ tưởng bản thân đang nghe chuyện hài.
- Nàng cười hai tiếng không rõ nhìn Minh Sầm: "Haha, ta tin các ngươi. Chỉ cần 1 tháng, không liên quan sẽ thành liên quan. Ta có thể thấy rõ nội tâm các ngươi che giấu đều gì. Được rồi, bàn đến đây là được. Ta đói rồi, phải mau quay về, không lại bắt Thiên Thiên đợi ta. Hảo đau lòng a... "
Lớp mặt nạ lạnh lùng tàn nhẫn phút chốc bị tháo xuống. Dao Dao duỗi thắt lưng, đóng máy tính trước mặt liền đứng dậy. Nàng lơ đãng nói rồi bước ra khỏi cánh cửa lớn. Là một đi không nhìn lại. Minh Sầm và Chu Cát đứng đó dõi theo hồi lâu, là nhiệm vụ mới. Hai nàng bắt buộc phải làm theo, cũng là vài phần tự nguyện. Vì để giữ lấy 'ngôi nhà' ấm áp đã cho các nàng cơ hội sống lại một lần nữa này. Nhưng riêng đối với Chu Cát nhiệm vụ lần này có chút khó khăn cho nàng.
----------------------=============------------------============------------------
Hàn Tuyết Di lâu nay bận rộn dọn dẹp lại nhà cũ, còn chưa có dịp đến công ty ra mắt các nhân viên. Họ chỉ biết công ty có sự thay đổi lớn về người điều hành, lại không biết mặt mũi, cách làm việc người đó ra sao.
- "Alo? Trợ lý Từ, mọi việc ở công ty vẫn ổn?"
- "Thưa Hàn Tổng, tiến độ làm việc vẫn ổn, kế hoạch đã được thực hiện theo dự kiến, nhưng có điều... "
Hàn Tuyết Di trên tay cầm văn án xem xét tại nhà, trước giờ nàng chỉ giải quyết công việc ở nhà, chưa có cơ hội vào công ty. Nhưng chắc mai nàng sẽ đến công ty làm việc thật nghiêm túc!
Nghe trợ lý Từ đột nhiên có điểm lạ, nàng nghi hoặc hỏi:
- "Là có chuyện gì khác ngoài công việc sao?"
- "Vâng, thưa Hàn Tổng. Gần đây có một số người không chấp hành quy định công ty. Họ thường mang người ngoài vào. Không những vậy, họ còn chửi bới và nhục mạ nhân viên bảo vệ."
- "Có chuyện như vậy nữa sao? Có biết là những kẻ nào không?"
- "Bên bảo vệ họ không dám khai báo, có vẻ họ sợ đắc tội với người khác."
- "Được rồi. Tôi sẽ giải quyết vụ này... "
Hàn Tuyết Di đang muốn gác máy, lại chợt nhớ ra chuyện gì vội bật thốt lên:
- "Khoan đã, chủ tịch có biết chuyện này hay không?"
- "Dạ thưa chủ tịch hiện vắng mặt, tôi cũng không rõ nữa ạ"
- "Mai tôi sẽ đến công ty, cô chuẩn bị giúp tôi vài bản hợp đồng và văn kiện, tôi có việc cần làm."
- "Vâng!"
...
Sau khi cúp máy, Hàn Tuyết Di tay xoay điện thoại như suy nghĩ chuyện gì. Mai nàng sẽ đến công ty, nhưng sẽ không phải là với tư cách một Tổng giám đốc, mà là một cấp dưới...
-----------------------===========------------================----------------
Vừa được giao nhiệm vụ, Minh Sầm bất chấp chạy đến S.A , Kỷ Yên được nàng báo trước đợi trong phòng chủ tịch.
- "Kỷ Yên! Mau bắt đầu đi thu âm!"
Nàng đã chính tay viết cho Kỷ Yên một bài hát mới, giờ chỉ việc tập luyện, thu âm, sản xuất album. Nàng dự định sẽ dạy cho em ấy vài vũ đạo.
- Kỷ Yên: "Sao lại gấp như vậy!?"
Minh Sầm ngồi vào ghế, tay rót ít trà uống vài ngụm.
- "Không gấp, bộ em có điều gì sao?"
Nhìn nhìn Minh Sầm, liếc mắt vài cái. Lời vẫn là khó nói ra, nàng không muốn phải chọc giận đến người này, không lại mang khổ vào thân.
- "K-không việc gì... "
Minh Sầm nhẹ nhíu mày, có chút nghi hoặc. Kỷ Yên hoàn toàn dở tệ về khoản nói dối, chỉ cần liếc mắt một cái Minh Sầm đều có thể nhận ra. Nàng trầm mặc suy nghĩ kỹ một chút vài điều.
- Minh Sầm: "Điều khó nói như vậy, là liên quan tới Khải Tử đi?"
Thân Kỷ Yên nhẹ run lên, trong lòng có chút rối, sợ bản thân lại bị hiểu lầm cái gì đó. Người này bề ngoài giả ngây như vậy, nhưng chuyện gì cũng đều rõ tường tận. Nàng cũng không nghĩ phải dấu nữa...
- Kỷ Yên: "Em vừa gặp được huynh ấy. Trò chuyện một chút, huynh ấy biết em hoạt động ở S.A nên cũng ngỏ ý muốn đến đây. Em, em biết huynh ấy rất có tài năng! Nếu huynh ấy đến đây chắc chắn sẽ đem lại danh tiếng lớn cho S.A, còn sẽ... "
"Cạch!"
- "Câm miệng!"
Minh Sầm đặt mạnh cốc trà lên bàn, âm thanh lớn như muốn vỡ ra. Làm Kỷ Yên đang muốn khen ngợi, nói tốt cho tên Khải Tử đều nuốt ngược hết xuống bụng.
Một nhiệt lãnh khí thoáng chốc phát táng. Minh Sầm không nhanh không chậm nói:
- "Tôi không cần cô nói tốt giúp hắn. Mọi chuyện tôi tự có sắp xếp. Cô sửa soạn một chút, chúng ta sẽ đến phòng thu."
Nói xong Minh Sầm liền đứng dậy, tiện tay lấy đi chiếc áo khoát da bước ra khỏi cửa.
- Đến cửa nàng đột nhiên dừng bước: "Sau này, mong cô đừng nhắc tên hắn trước mặt của tôi nữa."
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi. Kỷ Yên nhìn chằm chằm cánh cửa. Tự vả mặt mình vài cái.
- "Cái miệng vô tích sự! Cái miệng ăn hại! Lại chọc giận Sầm chủ tịch! Đảm bảo thời gian tới ăn hành không ít!"
Nàng từ khi biết đến Sầm chủ tịch, cuộc sống dần bị người này thay đổi đến chống mặt. Thời gian biểu điều xuất hiện người này bên cạnh. Nhưng mỗi lần đều là ăn hành thì nhiều, ăn sướng thì ít đến đáng thương! Rốt cuộc ngày tháng sau này của nàng sẽ thành cái dạng gì đây?
----------------------==========----------=================------------------------
Trời tối Dao Dao mới về đến nhà, nàng trước đó có đến vài nơi làm nhiệm vụ. Mỗi người có thể một ngày làm 10 nhiệm vụ, riêng nàng một ngày từ 20-50 là không đáng nói đến.
- Dao Dao: "Thiên Thiên, em về rồi đây~"
Vừa đến nhà là Dao Dao hối hả tìm ngay thân ảnh Thiên Thiên.
Bên trong phòng khách Thiên Thiên đang uy Tiểu Y uống sữa, nghe thấy tiếng Dao Dao liền nhìn sang. Ánh mắt một khắc liền loé sáng vui mừng hướng người đang đi tới.
- Thiên Thiên: "Về rồi sao? Mọi chuyện tốt?"
Dao Dao nhanh chạy đến bên Thiên Thiên, ngồi cạnh nhìn nhìn Tiểu Y, rồi đoạt bình sữa trong tay Thiên Thiên, thay nàng giúp Tiểu Y uống.
- Dao Dao: "Hắc hắc, đều ổn thoả cả!"
Thiên Thiên nhích lại Dao Dao một chút, cả thân người đều tựa lên Dao Dao. Đi lâu như vậy, nàng thật sự rất nhớ mùi của Dao Dao!
- Thiên Thiên: "Ân, cả ngày hôm nay không có em bên cạnh cảm thấy thật nhàm chán."
Lời nói Thiên Thiên tựa như thứ gì đó rất hiển nhiên, lại rất mới lạ. Dao Dao trong lòng xúc động muốn khóc, lại có chút đau lòng. Để Thiên Thiên cô đơn một mình ở nhà như vậy thật sự là nàng không tốt!
Dao Dao nhìn Tiểu Y trên tay, con bé hai mí mắt cũng đang dần sụp xuống. Nàng vô thức cong khoé môi.
- Dao Dao: "Em cũng cảm thấy hôm nay thật như thiếu mất thứ gì. Vô cùng không có hứng thú những việc xung quanh, chỉ muốn mau mau làm xong mà gặp lại chị. Nếu không em sẽ thật sự chết vì bệnh tương tư!"
Nghe Dao Dao nhẹ nhàng nói, trong giọng nói còn mang vài phần không cam lòng. Bất giác nàng đưa tay lên nhéo nhéo má Dao Dao.
- Thiên Thiên: "Đồ miệng lưỡi!"
Ngoài miệng tuy là chê bai Dao Dao, nhưng hành động lại ngày một khác đi. Nàng hướng đôi môi dù không cần yên chi nhưng vẫn hồng hào kia. Môi ấm, áp vào nhau, Dao Dao không ngần ngại tiếp lấy. Trong lòng một phen vui sướng vô cùng. Từ một nụ hôn nhẹ thả lướt dần bị chuyển sang nồng nhiệt.
Đang có một nụ hôn thắm thiết, Dao Dao chợt nhẹ thở dốc, ám mị nói vào tai Thiên Thiên.
- "Chúng ta dừng lại một chút, em sẽ đưa Tiểu Y về giường nhỏ. Sau đó sẽ tới lượt chúng ta trên giường lớn~"
Thiên Thiên khuôn mặt đã hồng nhuận, sau câu nói tinh nghịch kia của Dao Dao ngày một hồng lại càng thêm hồng, thậm chí là chuyển sang đỏ.
Thiên Thiên không nói lời nào, chỉ đánh yêu Dao Dao vài cái, trên mặt là một mãn đỏ bừng như sốt cao. Tên đại sắc lang đáng ghét!
Tất nhiên, sau đó, à không có sau đó.
Ngày hôm sau Dao Dao quyết định cùng Thiên Thiên đi sớm mua đồ cho Tiểu Y, còn phải chuẩn bị hôm sau là sinh nhật một tuổi của bảo bối đáng yêu~
Khi đó ở công ty S.W có chút biến hoá. Sau khi bàn bạc và trao đổi với người duy nhất biết được mặt nàng là trợ lý Từ. Hàn Tuyết Di quyết định giả dạng bảo vệ tìm ra những kẻ không biết tuân thủ quy định công ty, coi trời bằng vung kia.
Cùng lúc đó chủ tịch mới nhận chức là Đổng Chu Cát đang nhốt mình trong phòng làm việc, nàng đau đầu không biết 'tiểu mèo lạc' kia đã biến mất đi đâu. Bản thân không hiểu vì sao rất hứng thú với người kia sau đêm đó, nhưng bản thân nàng lại sợ phải động tâm một lần nữa. Một hồi đấu con tim và lí trí đấu với nhau, tay đang cầm điện thoại đã ấn nút gọi khi nào cũng không biết.
- "Alo lão Tứ? Có chuyện gì cần căn dặn sao?"
Nghe tiếng của người bên kia máy Chu Cát mới chợt giật mình chú ý tới. Nàng đau đầu trả lời:
- "N-ngươi... Theo dõi giúp ta một người... "
- "Ngài muốn tôi theo dõi người nào?"
- Chu Cát: "Hàn Tuyết Di, muội muội của Tổng giám đốc S.W"
- "Vâng, đã rõ! Vậy tôi xin cúp máy trước!"
- Chu Cát: "Phỉ Lộ, khoan đã... " nghe người kia muốn ngắt máy, Chu Cát chợt nhớ còn điều căn dặn liền ngăn lại. Chậm rãi nói:
- "Không những theo dõi, phải bảo vệ người đó cho tốt."
Phỉ Lộ bên kia máy có chút nghi hoặc, nhưng đây là nhiệm vụ được giao trực tiếp từ Tứ Sát, không làm theo không được.
- Phỉ Lộ: "Tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ được phân phó!"
Sau đó Chu Cát ân nhẹ một tiếng rồi cúp máy. Nàng thở dài một chút, lại nhìn xung quanh căn phòng làm việc rộng lớn trống trải. Bản thân đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, có vẻ như nhớ ai đó mới thật sự là cô đơn.
_______________________________________
Hết chương 28#Nhớ thì nói, ta không ngại~~😂