22h quán bar trung tâm thành phố A.
Lão Ngô cố gắng chỉnh sửa lại cách đi đứng, vì những vết thương đau nhứt trên người. Khuôn mặt mang một chiếc kính râm che dấu vết bầm lớn nơi mắt trái.
Lão bước vào căn phòng vip tầng trên cùng của quán bar. Ngồi trên giường là một tiểu nữ nhân xinh đẹp khép nép, đang run sợ. Hắn cố gắng giữ bình tỉnh nhất có thể, lướt qua nàng đi thẳng đến phòng tắm. Sau 10 phút lão lại bước ra, trên người từ chiếc véc chuyển sang một cái áo ngủ trắng, dây hông được cột sơ xài.
Tiểu nữ nhân trên giường bắt đầu mất bình tĩnh run run, hai tay cứ bấu víu vào vạt áo. Cô cúi đầu không dám nhìn lão ta, lo sợ trong lòng đủ mọi tư vị.
Lão Ngô cười đểu:
"Mỹ nhân, đây là do cô tự nguyện không thể trách ai được, ta cũng đã bỏ tiền ra mua lại. Cô tốt nhất nên thuận theo mà hầu hạ haha!"
Vừa dứt lời, mỹ nhân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua ghê tởm của lão. Lão hung hăng đẩy cô ngã vào giường, hít thở hương thơm từ mặt đến cổ cô, tay bắt đầu cấu xé quần áo cô như dã thú. Cô chỉ biết bất lực im lặng, môi cắn chặt, nước mắt từng giọt chảy ra. Cô phải chịu đựng nỗi nhục này, sẽ mau qua thôi...
Bỗng động tác của lão Ngô dừng lại, lão đứng dậy từ trên người mỹ nhân:
"Nếu dễ dàng như vậy thì thật không vui vẻ gì!"
Lão cười hèn hạ đi đến cửa mở ra. Không biết từ đâu, có thêm hai tên già nua không mảnh vải bước đến. 3 tên đó cười nói gì đó bắt đầu đi đến trước mặt nàng.
Cô bất động, khuôn mặt trắng đến đáng sợ nhìn từng lão nhân đang bước đến, cô sai rồi, cô đã bị lừa rồi!
Những tên đó bắt đầu đưa thứ ghê tởm tới trước mặt nàng cười sảng. Từ khi nàng bước vào căn phòng này luôn im lặng suốt không hề cất tiếng. Bây giờ, giọng nàng phát ra thật khàn, run rẩy lợi hại:
"Ông nói chỉ có một người thôi mà!? Tại sao lại có thêm hai người nữa, ông định thất hứa sao!?"
Lão Ngô cười rằng hai tiếng, nói:
"Tôi không biết mình đã hứa với cô khi nào? Trí nhớ của tôi dạo này thật tệ, chuyện này cũng không quan trọng. Cô phục vụ chúng tôi thì mất mát gì chứ? Cô cần tiền, tôi sẽ đưa thêm tiền cho cô Haha!!"
Cô chết lặng trước câu nói đó, cô bây giờ thật thảm hại, thật đáng thương. Cô tức giận, càng tức giận bản thân mình. Cô không cần tiền nữa, nhân phẩm, đạo đức, thân thể,... Tất cả của cô đang bị chà đạp, những tên này là cặn bã.
"Tôi không cần tiền của ông nữa! Tôi không bán, tôi sẽ trả tiền lại hết cho ông! Các ông mau cút xa tôi ra!"
Cô hét lớn, nước mắt chảy ròng, tay lục lội túi xách móc ra chi phiếu. Cô quơ tay lấy chiếc áo mỏng khoác vào người. Đang đứng dậy chuẩn bị đi thì bị lão Ngô chặn lại:
"Đã giao dịch, ký kết giấy tờ. Sao có thể nói hủy là hủy được?"
Nói rồi hắn đè lại cô, tay kìm cặp hai tay thon dài trắng nõn đang dãy dụa của cô. Nước mắt cứ thế tuông rơi, cô dùng hết tất cả mọi sức lực của mình phản khán:
"Thả tôi ra! Mau cút ra!!"
Đúng rồi, cô còn có một người bạn thân. Thiên Mẫn, nàng đã hứa sẽ luôn bên cạnh cô, sẽ xuất hiện bất cứ khi nào cô gặp nguy hiểm. Liệu lần này, sẽ hiệu nghiệm?
Cô cắn răng dùng toàn bộ khí lực một hơi hét lớn:
"Cứu tôi!!!"
"Rầm!"
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bị ai đó hung hăng mở ra. Toàn bộ đều ngưng trọng đồng loạt quay nhìn. Ánh mắt cô lóe sáng òa khóc:
"Thiên Mẫn! Ô, ô..."
"Chân Liễu!"
Thiên Mẫn chạy tới đẩy tất cả 3 lão già ra. Nhào tới ôm chầm lấy Chân Liễu. Nàng ôm cô khóc rống, Thiên Mẫn nhẹ nhàng xoa lưng cô, an ủi:
"Có mình ở đây rồi, cậu đừng sợ! Hảo hảo~ Ngoan!"
Thiên Mẫn vừa nói vừa liếc nhìn từng lão già đang bất động sắc mặt trắng bệch. Bởi vì, đi theo sau nàng, Minh Sầm đang dựa cửa lười biếng khoanh tay, ánh mắt sau chiếc kính râm nhẹ lướt qua hai người Chân Liễu và Thiên Mẫn, rồi dừng lại trên người lão Ngô. Thật sự, hai người đã đến đây trước đó. Đây cũng là kế hoạch đã được sắp đặt từ trước, lão Ngô có ăn gan trời cũng không dám làm ra loại chuyện này. Đều là một tay Minh Sầm dựng nên, trong đó cô cũng đã biết trước.
Sau một lúc, Thiên Mẫn cảm thấy Chân Liễu đã bình tĩnh chở lại, nhẹ thả lổng vòng tay. Hay bàn tay trắng mảnh khảnh nâng niu gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, một tay lau đi:
"Cậu sao có thể tự ý quyết định như vậy? Bên cậu còn có mình, mình vẫn luôn ở đây với cậu. Có chuyện gì mà không thể bàn với mình? Nói với mình được?"
"Cậu có biết đã dọa tớ thế nào không? Mình rất tức giận, mình không quan trọng với cậu sao? Không xứng đáng để cậu chia sẻ khó khăn với mình? Không cho phép cậu tự ý như vậy nữa, không cho phép rời xa mình! Tình cảm của mình đối với cậu như vậy đã không quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta cùng về, về nhà nào. Mọi chuyện đã kết thúc, rồi sẽ qua đi..."
"Thiên Mẫn... Ô, ô! Xin lỗi! Mình xin lỗi cậu!"
Bên đây một màn ngứa mắt. Minh Sầm khóe môi co giật, ánh mắt khinh thường:
"Khụ! Khoan hãy đi. Hãy giao cô ấy cho tôi xử lý, 3 tiếng sau tôi sẽ trả người."
Thiên Mẫn hiểu Minh Sầm là đang muốn chỉnh Chân Liễu một chút, dù đã hứa trước nhưng cô vẫn không nở để Chân Liễu chịu khổ. Cô nhìn cún con trong lòng mình rồi nhìn Minh Sầm phân vân.
Cún con nhúc nhích: "Thiên Mẫn, mình biết sẽ thế nào. Cậu đừng lo, mình sẽ quay lại sớm!"
Chiếc áo khoác của Thiên Mẫn được khoác trên vai Chân Liễu. Nàng theo chân hai tên 'véc đen kính râm' ra khỏi cửa. Còn lại một dãy vệ sĩ khoảng 5, 6 người lôi kéo 3 tên lão nhân đi đâu đó. Hiện trường được thu dẹp sạch sẽ như chưa từng xuất hiện sự kiện gì ở đây.
Thiên Mẫn đang ngồi chờ trước phòng kín. Đã qua 3 giờ, chiếc cửa được mở ra. Là Minh Sầm:
"Chào chủ tịch!"
Minh Sầm thản nhiên nói: "Cô ấy ở bên trong, tôi trả người cho cô."
Bóng Minh Sầm khuất sau ngã rẻ. Thiên Mẫn nhanh chân chạy vào trong, giờ trong đầu cô chỉ nghĩ tới Chân Liễu. Vừa lúc Chân Liễu cũng bước ra, nhìn cô có vẻ tâm tình đã tốt:
"Thiên Mẫn! Hihi, chúng ta cùng về thôi!"
Thiên Mẫn ngốc trệ nhìn Chân Liễu lôi kéo mình rời khỏi. Thật ra Chân Liễu trong này 3 tiếng đồng hồ là làm gì? Sự thật là nghe giảng đạo, tra tấn suốt khi vừa đặt mông ngồi.
----------------------------------------------------
Hôm nay không khí công ty S.W hết sức... 'ba chấm'... Chỉ toàn nghe tiếng đánh máy 'lạch cạch' giờ nghỉ trưa lại không ồn ào như mọi khi. Tất cả như người máy mà hoạt động, nguyên nhân cũng không sâu xa gì. Chủ tịch đã về lại chính tay điều hành công ty. Nghe nói nàng từ bên Mỹ về, không biết là có việc gì. Còn bên Mỹ nàng làm gì thì hơi khó nói...
Những tin tức hot nhất thế giới được xếp từ trong top 10 thì hàng ngày đều có nàng. Nhưng vẫn không đạt được hạng 1 của Kill và hạng 2 của streamer Thiên Tĩnh Dạ. Nếu 2 sao hot thế giới kia không có tin tức gì trọng yếu để fan cuồng phao thì may thay nàng cũng có thể lâu lâu được hạng 1 thế giới.
Nàng khác 2 người kia ở chỗ, nàng là lộ mặt. Không che dấu thân phận, nhưng tin tức gì về nàng đều được bảo mật kín mích. Người khác đại minh tinh nổi tiếng thì có vệ sĩ, người đại diện, quản lý, công ty đầu tư hợp tác,... Nàng thì không. Nàng đã quá tài giỏi, nổi tiếng rồi. Nếu muốn mời nàng dự bất cứ show hay quay phim, ca hát,... Nàng chỉ cần gật đầu thì tự minh sẽ đến, còn không thì bị chính nàng gạch bỏ quăng vào sọt rác. Đừng trách nàng nhẫn tâm, đây chính là 1 phần tính cách của nàng được fan điên cuồng sa lầy vào nó. Còn cái gì mà 'Lão công quốc dân', vì nàng có bản lãnh, tài giỏi, lại là gϊếŧ chết biết bao con tim yếu đuối bởi vì sắc đẹp 'siêu soái' kia.
Nàng là người Mỹ nhưng gốc hoa. Nàng đã từng có một gia đình không chọn vẹn, từ nhỏ không rõ ba mẹ. Do ông ngoại nàng nuôi lớn, nhưng lại mất đi quá sớm khi nàng chỉ mới 12 tuổi, rồi được nhận nuôi từ một người đàn ông không rõ danh tính. Sau này điều tra mới rõ người đó đã từng yêu mẹ nàng điên cuồng. Sống với ông ta 3 năm nàng không ngừng bị quấy rối, khi tắm thì ông ta xong vào và nói là không biết nàng trong đấy, thường mở ti vi cố ý cho nàng xem những đoạn phim đen. Trước khi ngủ lại sờ soạn nàng lung tung.
Cuối cùng đến một ngày hắn ta say xỉn về không chịu nổi đã đè ép nàng, nhưng may vì có tiếng động không rõ bên ngoài rất lớn làm hắn ta giật mình, nàng nhân cơ hội chạy thoát. Hắn không từ bỏ mà đuổi chạy theo nàng, đến cả ra ngoài phố lớn, hắn vẫn đuổi theo. Nàng chập choạng quẹo hết con hẻm này đến hẻm khác hòng mong có thể thoát khỏi tay quỷ. Không may là một hẻm cùng, nàng sợ hãi thu mình vào một gốc, mắt ứa nước nhìn hắn cười sảng tiếng gần. Khi trên người nàng dần bị hắn xé nát từng mảnh vải, dảy dụa la hét trong tuyệt vọng cho dù biết sẽ không ai nghe thấy cứu giúp.
Bầu trời đen tịt, không một ngôi sao. Lại có ánh trăng sáng soi gội con phố nhỏ, tiếng chó hoang đâu đó tru lên, gió lạnh thổi âm u hiu quạnh không bóng người trên con đường.
"Két...!!!"
Một tiếng thắng xe cực lớn trước hẻm. Hắn giật mình, nàng cũng hoảng sợ, trên mi còn động nước mắt nhìn theo hướng âm thanh.
Có 4 chiếc xe hơi đen màu đang bao vây 1 chiếc màu trắng toát. Những tên áo đen từ 4 chiếc xe màu đen mở cửa thật nhanh bước xuống bao quang chiếc màu trắng, tay mỗi tên đều cầm khẩu súng lớn chỉa vào. Bọn chúng bất động, nói gì đó với người trong xe màu trắng rồi cửa kính được hạ xuống. Là một cô bé tuổi cũng sắp xỉ nàng, khuôn mặt thật đáng yêu xinh đẹp. Ngây thơ nhìn những tên nam nhân áo đen to lớn chỉa súng vào mình mà không một chút run sợ. Cô bé đó nở nụ cười tươi nói gì đó với tên áo đen trước mặt, vừa dứt lời tên áo đen không biết vì sao giơ súng lên chỉa thẳng vào cô bé như muốn bóp cò.
"Đùng!"
Nàng nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng kia. Nàng đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng xả súng lớn khác, còn nghe thấy cả âm thanh thét lớn của những tên nam nhân. Nàng tò mò mở mắt... Ha!
Tất cả những tên bao vây chiếc xe màu trắng khi nảy đều đổ rạp xuống mà chết. Tiếng súng vẫn vang tiếp, 2 tên cuối cùng cũng không thoát khỏi số mệnh.
Nàng vẫn không hiểu, chiếc xe màu trắng ấy chỉ duy nhất cô bé ấy và tên tài xế 'véc đen kính râm'. Không thấy hai người động tay động chân, thì tiếng súng được phát ra từ đâu?
Một tia laze đỏ nhỏ được chiếu sang trên người nàng. Theo hướng laze nàng mới phát hiện, phía trên cây cầu phía xa có một người đang nhắm bắn, là súng nhắm! Không lẻ người tiếp theo sẽ là nàng?
Đột nhiên tia laze chuyển sang trên người nam nhân đang còn đè trên người nàng.
"Đùng!"
Lại một phát súng thanh thúy vang lên, xuyên qua tim hắn. Máu hắn văng trên người nàng, gục xuống...Hắn đã chết.
Tia laze còn đó, một lần nửa chuyển lên người nàng. Nàng hoảng sợ co ro một gốc run rẩy. Người tiếp theo chắc chắn sẽ là nàng...
Cửa xe màu trắng bỗng nhiên được mở ra, cô bé ấy một thân áo thun đen quần sọt đen, giày thể thao cùng với tóc ngắn. Gương mặt đáng yêu ấy... Sao lại giống một P vậy? Nàng có nên xem lại giới tính nàng hay không a?
Dao Dao vừa bước xuống xe ai nấy cũng bất ngờ, tên vệ sĩ cũng không kịp ngăn cảng. Nàng phất tay ra hiệu cho sát thủ phía xa kia biết không được bắn.
Nàng dạo bước tới cô gái nọ đang sợ hãi cuộn mình lại. Gương mặt này không tệ, rất xinh đẹp, mắt xanh dương, tóc vàng. Ngũ quan không giống người Hoa, hình như là con lai của Mỹ. Nàng nhìn đến tên nam nhân đã chết, hắn đã quá tuổi rồi. Nhìn tình huống này cũng biết là xảy ra chuyện gì, cô gái trước mặt nàng đây thật may mắn. Chọn đúng địa điểm 'giải quyết' của nàng, tên nam nhân chưa kịp 'ăn' đã bị nàng gạch tên khỏi sổ sinh tử. Đây có được coi là định mệnh? Cô gái này thoạt nhìn rất thông minh, nếu cho nàng một môi trường sống hoàn hảo sẽ có thể đào tạo thành thiên tài. Nhìn đến hoàn cảnh nàng lại nhớ tới chính mình xưa đó, cũng là tỷ tỷ đã cứu vớt nàng.
"Đừng sợ. Tôi không hại cô, cô chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi."
Minh Sầm gật đầu trong vô thức.
"Cô có muốn bắt đầu lại không?" sau câu hỏi là một nụ cười đầy chân thành của Dao Dao.
Ánh mắt Minh Sầm chợt lóe sáng. Cô... Cô muốn, rất muốn! Giọng nàng đã muốn không còn âm thanh, nhưng cố gắng tận dụng sức lực cuối cùng.
"Tôi... muốn."
Sau đó... không có sau đó, nàng đã ngất xỉu vì kiệt sức. Nhưng trong mơ màng nàng ngửi được một mùi hương the the của bạc hà, về sau mới biết được đó là mùi của Dao Dao, Dao Dao đã tự mình bồng thân thể dơ bẩn của nàng lên xe, đưa nàng đến nơi được gọi là 'bắt đầu'.
--------------------------------------------------
Minh Sầm xong việc sớm, xuống phía dưới nhà hàng của công ty ăn vài món, cũng tiện thể quan sát các nhân viên. Hình như không có gì đáng ngại, rất tốt.
Ăn xong nàng đi đến tìm Thiên Thiên bàn vài công việc và lịch hẹn ký hợp đồng của vài công ty lớn mới muốn hợp tác. Lúc đi ngang nơi làm việc của thư ký, ánh mắt nàng rơi vào một người.
Đổng Kỷ Yên dù gì cũng là tiết tiền muốn chết. Nếu nghỉ việc một ngày không bằng nộp đơn xin nghỉ luôn. 1 ngày là trừ hết nửa tháng lương của người ta, thật nghiêm khắc! Không biết là lấy đâu ra cái quy định đó, nghỉ một ngày cũng không cho. Công việc quả thật nhẹ nhàng hơn tất cả công ty khác, chỉ cần làm ôsin cho tổng giám đốc Hàn, sai gì làm nấy. Nhưng nào có thư ký rảnh rỗi như nàng, bật máy tính người ta như hacker bấm 'lạch cạch' không ngừng, thời gian nghỉ tay cũng không có. Nàng cũng là bấm 'lạch cạch' không ngừng, nhưng là người ta vì công việc, nàng là chơi game a! Chơi game chán nàng lại bật stream của Thiên Tĩnh Dạ lên xem, xem đi xem lại qua luôn giờ nghỉ trưa. Hàn tổng là một mình kham hết việc, chỉ kêu thư ký là đem cà phê, hoặc gọi tên trưởng phòng xui xẻo nào đó lên cho nàng xử lý.
Nàng vừa đem cà phê cho Hàn tổng rồi cẩn thận bước ra ngoài đóng cửa nhẹ nhàng, trở về bàn làm việc của mình.
Nàng thật sự đã hết việc, chắc chắn sẽ không được gọi nửa. Dao Dao cũng thật to gan, cô ấy 1 tuần 7 ngày phân chia rõ ràng cách một ngày đi làm lại nghỉ. Có khi nàng ấy nghỉ liền 3 ngày, vậy mà vẫn chưa bị đuổi việc. Có gian tình!
Đổng Kỷ Yên ngồi xếp hạt giấy không phát hiện có người vừa lướt qua bàn làm việc của mình.
---------------------------------------------------
"..."
"Mình muốn thư ký của cậu!" Nàng thẳng thắng nói ra yêu cầu.
"Là người nào xui xẻo vậy?" Thiên Thiên vẫn cúi đầu nhàn rỗi xem hồ sơ công việc.
"Là tiểu thỏ con đang rảnh rỗi kia kìa. Cậu không nên ôm hết việc một mình như vậy. Nếu được thì cho mình bé con đi, mình sử dụng giúp cậu a~ haha!" Minh Sầm dùng ánh mắt ngây thơ nói với Thiên Thiên.
Mắt nàng mà khi nào ngây thơ? Có quỷ mới tin!
"Nhìn trúng sao? Được thôi, nhưng phải hỏi ý kiến em ấy! Mình không muốn thêm việc, đã nhiều việc lắm rồi."
"Cho dù dùng bất cứ biện pháp nào, mình cũng sẽ bắt tiểu thỏ con về!" Minh Sầm cười nham hiểm.
"..."
_________________________________________
Hết chương 10#Nửa đêm mò dậy mới phát hiện...:
"Con mẹ nó! Lão nương quên đăng chuyện rồi!">