Chương 35: Mẫn cảm
Diệp Kì Trăn khẽ vuốt tóc Ôn Dư, cũng lén lút đưa ngón tay cọ lên sau tai Ôn Dư, ngày đó Ôn Dư từng làm như thế với cô trong phòng vẽ, cô muốn trả lại tất cả. Nhưng khi Diệp Kì Trăn dính gần lại Ôn Dư làm những động tác này, còn chưa nhìn rõ phản ứng của Ôn Dư, ngược lại bản thân đã đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh dữ dội... Rõ ràng hai người đều là con gái.
Chỉ cách nhau một khoảng cách có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, vành tai Ôn Dư bị Diệp Kì Trăn vuốt ve như thế, hơi thở của cô ấy dần nhanh hơn, con sóng trong đáy lòng dễ dàng bị nhấc lên. Đôi môi trở nên khô khốc một cách kì lạ, nếu Diệp Kì Trăn dính gần thêm chút nữa, Ôn Dư không đảm bảo bản thân có thể đè lại kích động muốn hôn người kia hay không, cô ấy có suy nghĩ như thế với Diệp Kì Trăn, không chỉ một lần hai lần.
Ôn Dư cũng không biết bắt đầu từ khi nào bản thân có cảm giác với sự thân mật của Diệp Kì Trăn, rõ ràng không cách nào tự lừa mình dối người, cô ấy vô cùng mẫn cảm với Diệp Kì Trăn, ôm ấp, nắm tay, hay đơn giản là tiếp xúc cơ thể, thậm chí có lúc chỉ là nhìn thẳng vào mắt nhau. Giống như hiện tại.
Tay Diệp Kì Trăn thõng xuống, nhưng vẫn không chút kiêng dè nhìn vào mắt Ôn Dư, nghĩ tới tâm sự.
"Mặt nóng quá." Ôn Dư bị nhìn tới hỗn loạn, cô ấy không nhịn được đưa mu bàn tay dán lên gò má ửng đỏ của Diệp Kì Trăn, khàn khàn hỏi: "Khó chịu?"
Diệp Kì Trăn ngậm kẹo trong miệng, lắc đầu.
"Sao thế?" Tâm tư của Ôn Dư với Diệp Kì Trăn vốn không hề đơn thuần, hiện tại Diệp Kì Trăn nhìn thẳng vào mắt cô ấy như thế, khiến Ôn Dư rất khó không nghĩ linh tinh. Trong lúc nói chuyện Ôn Dư cầm lòng chẳng đặng chủ động nhích mặt mình về phía Diệp Kì Trăn, không khống chế được muốn khoảng cách thân mật càng thêm thân mật.
Một mặt nói với bản thân đừng chờ đợi điều gì, một mặt lại không nhịn được chòng ghẹo Diệp Kì Trăn, muốn có được thứ gì đó. Ôn Dư bí bách nhìn Diệp Kì Trăn, chính mình cũng không thể hiểu được mình.
Yêu Tinh, lồng ngực Diệp Kì Trăn trập trùng càng nhanh, cô nhíu mày cười lên, nói với Ôn Dư, "Cậu phiền ghê..." Uống bia rượu xong, Diệp Kì Trăn sẽ hùng hổ hơn, không đứng đắn như bình thường.
Ánh mắt Ôn Dư không ngừng chuyển động trên mặt Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng cười hỏi: "Tớ phiền chỗ nào?"
Sau khi uống xong, âm thanh nói chuyện của cả hai lười biếng, dường như trong không khí mang theo hương vị không thể nói rõ thành lời.
Diệp Kì Trăn không lên tiếng, chỉ cảm thấy Ôn Dư rất phiền, Ôn Dư không ngừng quyến rũ cô, trêu đùa giống như thật, nhưng quay đầu lại thân thiết ám muội với nam sinh khác.
Rốt cuộc là có ý gì?
Bị trêu đùa tới phiền.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Diệp Kì Trăn mượn men rượu, trực tiếp nhích tới gần cơ thể Ôn Dư, dựa đầu lên vai Ôn Dư, tham lam hít vào, như thế vẫn chưa đủ, cánh tay cũng đưa tới, ôm lấy Ôn Dư.
Khi Diệp Kì Trăn ôm lấy mình, Ôn Dư khẽ hé miệng, lồng ngực trập trùng không thôi, đối với cô ấy mà nói, loại thân mật này rất khó nhẫn nhịn. Nhưng Ôn Dư vẫn ôm lấy Diệp Kì Trăn, không thể từ chối. Không biết tại sao, đột nhiên Ôn Dư nghĩ tới dáng vẻ Diệp Kì Trăn nép vào lòng người khác trong tương lai.
"Uống say rồi à?" Ôn Dư hỏi, cô ấy nhận ra Diệp Kì Trăn khác thường, thỉnh thoảng Diệp Kì Trăn cũng sẽ làm nũng với cô ấy, nhưng sẽ không giống tối nay.
Diệp Kì Trăn mơ màng đáp một tiếng, khiến người ra không nghe ra là gì. Muốn nói say rồi, cô biết rất rõ bản thân đang làm gì, muốn nói không say, vậy hiện tại cô đang làm gì?
Không biết.
Dù sao cô muốn ôm lấy Ôn Dư thế này.
Chỉ thích như thế này.
Ôn Dư liền chiều theo Diệp Kì Trăn.
"Ôn Dư..."
"Tớ ở đây."
"Ừm." Khó khăn lắm mới uống một lần, Diệp Kì Trăn muốn làm nũng cho thỏa.
Cái ôm không có khoảng cách, khiến những rung động được phóng đại vô hạn. Sau khi Ôn Dư ý thức được cảm giác với Diệp Kì Trăn, rất kiềm chế, hôm đó khi nghe Diệp Kì Trăn hưng phấn nói chuyện yêu đương sau này, cảm thấy bản thân nên coi như không có chuyện gì, không nên để trong lòng.
Chỉ cần không để tâm, chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng.
Ôn Dư đã quen với việc thờ ơ với mọi việc, nhưng hiện tại cô ấy phát hiện, có một số chuyện bản thân có nói không để tâm cũng không thể thật sự không để tâm. Giống như hiện tại bản thân ôm chặt lấy Diệp Kì Trăn, sẽ không khống chế được cảm giác rung động cùng yêu thích.
Cho dù Diệp Kì Trăn có tâm sự, nhưng vì uống bia, vừa lên giường là vô tâm vô phế, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai người từng ngủ chung giường mấy lần, Ôn Dư rất quen thuộc với tướng ngủ của Diệp Kì Trăn, không tốt cũng không tệ, phải xem tình hình, có lúc cũng có chút mất quy củ.
Diệp Kì Trăn đã ngủ say, nhưng Ôn Dư mãi vẫn chưa ngủ được, tối nay sắp bị Diệp Kì Trăn giày vò tới phát điên, vì Diệp Kì Trăn ngủ say sẽ trực tiếp ôm chặt lấy cô ấy, hoàn toàn không có ý định buông tay.
Ôn Dư chuẩn bị tắt đèn.
"Ôn Dư..."
Ôn Dư thấp thoáng nghe được Diệp Kì Trăn gọi tên mình trong mơ, nhưng lại giống như ảo gác. Cô ấy quay đầu sang, đầu mũi vừa vặn gác lên đầu Diệp Kì Trăn, cứng người một giây, sau đó im lặng di chuyển đôi môi tới trán Diệp Kì Trăn, nhưng khi khoảng cách chỉ còn một xen-ti-mét, lại dừng lại. Ôn Dư cọ sống mũi lên những sợi tóc hỗn loạn của Diệp Kì Trăn, nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp.
Thật ra Ôn Dư không thích vòng vo, rung động chính là rung động, thích chính là thích, cho dù đối phương là nữ, bản thân cũng có thể thẳng thắn tiếp nhận. Nhưng chuyện thích Diệp Kì Trăn, Ôn Dư không dám nói thẳng với Diệp Kì Trăn, sợ dọa Diệp Kì Trăn chạy mất, như thế sẽ chẳng còn gì nữa. Chí ít hiện tại, Diệp Kì Trăn vẫn sẽ ở bên cô ấy.
...
Vừa qua tết Nguyên Đán, lại là kì thi tháng. Có lúc Diệp Kì Trăn cảm thấy thời gian trôi nhanh tới mức không thể tin nổi, dường như cả học kì này chưa làm được gì đã sắp kết thúc.
Kì nghỉ đông lần này, Ôn Dư cũng không về nhà một chuyến, trực tiếp kéo hành lí tới căn nhà cũ gần trường cấp ba Số 1. Cách bài trí vẫn giống như năm ngoái, đồ đạc của cô ấy không bị di chuyển, điểm thay đổi duy nhất chính là, nhà cửa rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, đã được người khác quét dọn.
Kì nghỉ đông năm nay của Diệp Kì Trăn yên ổn một cách bất ngờ, chị gái Diệp Kì Phồn dẫn bạn trai về nhà, người trong nhà rất hài lòng, đang cân nhắc chuyện đính hôn. Tâm trạng của bố mẹ Diệp Kì Trăn cũng tốt hơn, không khí nghiêm túc thường thấy trong nhà bỗng thả lỏng hơn rất nhiều.
Diệp Kì Phồn lớn hơn Diệp Kì Trăn bảy tuổi, thành tích thời đi học chưa từng giành hạng hai, thi đỗ đại học top 1 trong Trung Quốc, sau khi đi du học về nước liền đi làm ở công ty chứng khoán đầu ngành, hiện tại lại có bạn trai "cao phú soái", sự nghiệp tình cảm thuận buồm xuôi gió, tiền đồ xán lạn. Là cuộc đời giống như sách giáo khoa trong mắt trưởng bối.
Diệp Kì Trăn trưởng thành trong hào quang ấy, những lời trưởng bối thường nói với cô nhất chính là, học tập chị gái, sau này cố giỏi giang như chị gái. Không biết có phải vì nghe nhiều hay không, Diệp Kì Trăn sinh ra tâm lí nổi loạn, hiện tại cô muốn tùy hứng một chút, làm chính mình là được.
Biết Ôn Dư ở một mình, dăm ba ngày Diệp Kì Trăn lại chạy tới, lúc không gặp nhau sẽ nhắn tin cho Ôn Dư, kể cho Ôn Dư nghe những chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới, ví dụ như tối nay ăn gì, ví dụ như ra ngoài suýt chút nữa bị ngã, ví dụ như nhìn thấy một con mèo nhỏ trong ngõ.
Cô sợ Ôn Dư cô đơn.
Tháng Một, tuyết ở Bắc Lâm vẫn chưa ngừng rơi.
Ôn Dư vẫn sống ở căn nhà cũ, hôm nay cô ấy đang vẽ tranh trong phòng sách, Wechat lại vang lên. Cô ấy nhìn một cái, tài khoản được thiết lập đầu tiên trong danh sách trò chuyện gửi tới một tin nhắn.
[D]: Bạn học Ôn, đang làm gì đấy?
Ôn Dư gửi đi một bức ảnh.
Diệp Kì Trăn mở ra, Ôn Dư đang vẽ con mèo nhỏ trong bức ảnh cô gửi tới lúc trước, vô cùng đáng yêu.
[D]: Tớ đang gói sủi cảo.
[D]: [Hình ảnh]
[D]: Tiến bộ chưa? Muốn ăn không?
Ôn Dư nhìn chiếc sủi cảo tròn ung ủng mà Diệp Kì Trăn gửi tới, quả thực kĩ thuật đã tiến bộ hơn trước kia, cô ấy nể mặt trả lời Diệp Kì Trăn một câu: Tiến bộ rồi, muốn ăn.
Diệp Kì Trăn trả lời bằng một ảnh chế rất ngốc nghếch.
Vẽ xong, Ôn Dư đi tới bên cửa sổ ngắm tuyết, mất hồn một lúc, cô ấy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới tầng. Không bao lâu trên hành lang thấp thoáng truyền tới tiếng giày cao gót, khu nhà cũ cách âm không tốt, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Sau khi Ôn Thu Nhàn mở cửa vào nhà, thuận tiện đóng cửa lại, đi cả đôi bốt cao sáu bảy phân vào trong, đi thẳng tới phòng sách, quả không ngoài dự đoán, nhìn thấy Ôn Dư đang ở trong.
Ôn Dư chỉ nhìn Ôn Thu Nhàn một cái, không lên tiếng chào hỏi, đang lật thứ gì đó ở giá sách.
"Tao không động vào đồ của mày đâu đấy, không tìm thấy thì là do mày vứt lung tung." Ôn Thu Nhàn đứng sau lưng lên tiếng, tính xấu này còn kinh khủng hơn thời bà còn trẻ. Trước kia có lần bà dọn dẹp phòng, không cẩn thận coi tranh phác thảo của Ôn Dư như giấy vụn rồi vứt đi, Ôn Dư liền nổi nóng với bà, bảo bà không hiểu thì đừng động vào.
Ôn Dư không thèm đáp lời.
"Đủ tiền rồi nên không thèm về nhà nữa à?" Ôn Thu Nhàn cười lạnh mắng mỏ, kì nghỉ hè Ôn Dư cũng không về, lần trước hai mẹ con gặp mặt đã là Tết năm ngoái. Bà rút bao thuốc trong túi ra, châm một điếu, bắt đầu nhả ra khói trắng, "Tao còn tưởng mày chạy mất theo thằng ất ơ nào rồi chứ."
Ôn Dư nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng hút thuốc ở đây."
Ôn Thu Nhàn mặc kệ, vẫn đang mỉa mai, "Người khác đều nói nuôi con gái như chiếc áo bông ngày đông, mày xem đức hạnh của mày kìa? Cả năm không có lấy một cuộc điện thoại."
"Bọn họ có mẹ làm tiểu tam không?" Ôn Dư quay người nhìn Ôn Thu Nhàn, câu trả lời một đao thấy máu.
Nụ cười của Ôn Thu Nhàn cứng đờ trên mặt, bị chọc trúng chỗ đau, còn là bị con gái mình chọc, bà nghiêm giọng quát mắng: "Mày nói lại lần nữa xem."
"Bản thân ti tiện còn không cho người khác nói?" Tới nay Ôn Dư vẫn còn thấy như rành rành trước mắt, buổi họp phụ huynh năm ấy, Ôn Thu Nhàn bị người khác giật tóc như thế nào, bị người ta mắng là đồ lẳng lơ tiểu tam, còn cả những người xung quanh bàn luận về hai mẹ con họ như thế nào. Tới hiện tại, nội tâm Ôn Dư có thể mạnh mẽ như thế, không uổng công Ôn Thu Nhàn cho cơ hội "luyện tập".
Ôn Thu Nhàn tức tối, giơ tay cho Ôn Dư một cái bạt tai, mắng chửi: "Cái thứ không biết lớn nhỏ, người khác nói thế nào tao mặc kệ, nhưng mày không có tư cách, mày ăn của tao, mặc của tao, dùng tiền của tao, ở nhà của tao, tao nuôi mày lớn ngần này mới là thấp hèn."
Ôn Thu Nhàn quyến rũ đàn ông, nhưng không thèm làm tiểu tam, nếu ban đầu không phải bị tên đàn ông chó má lừa gạt, cũng không tới mức bị người người đánh mắng là tiểu tam, hơn nữa cả đời cũng không thể rũ bỏ.
Diệp Kì Trăn ở dưới nhà nghe thấy có tiếng cãi cọ, dường như truyền tới từ nhà Ôn Dư, cô nhanh chân đi lên, đứng trước cửa chần chừ có nên gõ cửa hay không, đột nhiên cửa tự mở ra, dọa cô giật thót.
Trong tay Ôn Thu Nhàn vẫn cầm điếu thuốc, hít một hơi, đánh giá cô gái với ngũ quan thanh tú trước mặt từ trên xuống dưới một cái, hỏi: "Tìm ai thế?"
Diệp Kì Trăn ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng, phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn là có phải đi nhầm tầng rồi không, nhưng rõ ràng là không phải. Người phụ nữ trước mặt trang điểm rất lòe loẹt, Diệp Kì Trăn phản ứng lại, "Chúc cô năm mới vui vẻ, cháu là bạn của Ôn Dư."
Ôn Thu Nhàn "ờ" một tiếng, gạt tàn thuốc, "Nó ở trong."
"Cảm ơn cô." Diệp Kì Trăn cười cười, đoán người này là mẹ Ôn Dư, nhìn ngũ quan tương tự mấy phần.
Ôn Thu Nhàn lại nhìn Diệp Kì Trăn thêm một cái, nhìn cô gái này rất ngoan ngoãn, bà lại suy nghĩ, sao con gái nhà người ta lại ngoan vậy chứ?