Chương 25: Nhớ cậu ấy
Sau khi chạy xong, trạng thái của đa số mọi người đều không được tốt, giáo viên nói chạy xong thì có thể giải tán.
Một lúc lâu sau Diệp Kì Trăn mới đi nhìn thành tích của bản thân một cái, cô liếc lên bảng ghi chép số liệu, nhanh chóng tìm được tên mình.
"Đạt không?" Ôn Dư ở sau lưng hỏi.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, không trả lời.
Ôn Dư thấy vậy, "Lần sau thi lại tớ chạy cùng cậu."
"8 phút 50 giây!" Lúc này Diệp Kì Trăn mới động đậy môi nói với Ôn Dư, vui vẻ tới nỗi suýt chút nữa nhảy lên, quả nhiên tiềm năng vô hạn, cô không dám tin bản thân có thể chạy được bốn vòng trong chưa đầy 9 phút, tuy không đạt điểm tuyệt đối, nhưng cũng đã rất thỏa mãn với thành tích này.
Ôn Dư bất đắc dĩ cười lên, suýt chút nữa bị Diệp Kì Trăn lừa gạt, biểu cảm ban nãy, còn tưởng rằng không đạt.
"Khụ..." Diệp Kì Trăn cười xong, cúi đầu ho một lúc, lúc thi chạy bị sặc gió, cộng thêm chạy quá vội, cũng có cơn đau thắt.
Ôn Dư tiến lên phía trước, vỗ lưng giúp Diệp Kì Trăn, sau đó vặn nắp chai nước khoáng, đưa tới cho cô.
Diệp Kì Trăn uống thêm ngụm nước hô hấp mới thông, cô đứng thẳng lưng, Ôn Dư vẫn giúp cô vỗ lưng thông khí, nghĩ ngợi giây lát, "Ôn Dư."
Đột nhiên gọi một tiếng như thế, Ôn Dư yên lặng nhìn Diệp Kì Trăn.
"Liệu cậu có cảm thấy tớ phiền lắm không?" Diệp Kì Trăn cẩn thận hỏi, ban nãy lúc chạy cô nghĩ tới vấn đề này, tính cách của Ôn Dư rất hờ hững, nhưng cô lại thích dính lấy Ôn Dư như thế. Diệp Kì Trăn cũng không biết bản thân có chuyện gì, thường ngày cũng không làm vậy với người khác.
Nói xong Diệp Kì Trăn lại cảm thấy bản thân hỏi một câu vô ích.
Cô hỏi như thế, chắc không ai trả lời là phiền đúng không?
Ôn Dư vẫn chưa trả lời, cô ấy nhìn nụ cười trên mặt Diệp Kì Trăn còn mang theo vẻ áy náy nói: "Tớ hay làm phiền cậu..."
"Tớ sẽ không làm chuyện bản thân không thích." Ôn Dư trả lời, ngữ điệu tiêu diêu lại bình tĩnh. Cô ấy thừa nhận lần đầu bản thân quan tâm một người như thế, nhưng cô ấy cam tâm tình nguyện, là thích ở cùng Diệp Kì Trăn, gặp được một người có thể hiểu bản thân, dường như rất muốn nắm lấy.
Sẽ không làm chuyện bản thân không thích. Diệp Kì Trăn cẩn thận suy nghĩ hàm ý trong câu nói ấy của Ôn Dư, cô không nói gì, chỉ cười ngốc nghếch với Ôn Dư, mang theo cảm giác thỏa mãn và đắc ý. Lại nghĩ Ôn Dư quá tốt với bản thân, cô cũng phải đối tốt với Ôn Dư hơn gấp bội mới được.
Ôn Dư cảm nhận được tâm tư của Diệp Kì Trăn, vẫn biết rõ còn cố hỏi: "Cậu cười gì thế?"
Diệp Kì Trăn khẽ ngẩng đầu nhìn Ôn Dư, "Vui..."
Ôn Dư lẩm bẩm: "Chạy ngốc rồi còn vui."
Diệp Kì Trăn lại nghĩ tới câu nói của Ôn Dư ban nãy, cho dù thế nào, cũng vẫn thấy vui.
...
Sau tháng Mười Hai, Diệp Kì Trăn bận như con quay, mỗi năm đại học Z đều tổ chức dạ hội, cũng coi là hoạt động quy mô lớn, đài truyền hình của trường học đương nhiên cũng không thể nhàn hạ.
Đợi làm xong việc của buổi dạ hội, lại tới kì thi cuối kì, đại học Z vô vàn học bá, cứ tới cuối kì, không khí học tập khắp nơi đều không kém thời cấp ba.
Thư viện trở thành điểm nóng để mọi người check in, một là môi trường thích hợp để ôn bài, hai là còn có thể sưởi ấm miễn phí. Được biết việc cạnh tranh chỗ ngồi ở thư viện đều là một cuộc gió tanh mưa máu, hơn 6 giờ đã có người đứng xếp hàng bên ngoài thư viện.
Diệp Kì Trăn là thanh niên ngủ nướng chuyên nghiệp, tuần thi cử có thể chiếm được một vị trí ở thư viện hoàn toàn dựa vào Ôn Dư, Ôn Dư luôn tới thư viện sớm hơn cô, cho dù chỉ là mười mấy phút, đó cũng là khác biệt giữa việc có chỗ và hết chỗ.
Phòng mượn đọc sách tầng bốn là địa điểm hai người thường tới ôn tập, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư đều là người làm việc chuyên tâm, cho dù hai người ngồi cùng nhau, cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả ôn tập của đối phương. Ôn Dư cũng thích ngồi lì ở thư viện, đây là điều không lâu sau Diệp Kì Trăn phát hiện được.
Cuối tháng Một, Nam Thành làm trận tuyết hiếm thấy.
Kì nghỉ đông của đại học Z bắt đầu từ ngày 23 tháng Một, Diệp Kì Trăn thi xong môn cuối cùng là ngày 22 tháng Một, thi xong có thể giải phóng về nhà. Trong phòng học mở máy sưởi, ấm áp dễ chịu, nộp bài thi xong ra khỏi lớp, gió đông ướt lạnh thổi tới, hơi lạnh cắt da cắt thịt.
"Cậu nộp bài thi sớm à?" Diệp Kì Trăn gặp Ôn Dư trên hành lang. Cô thi ở tòa số 2, Ôn Dư thi ở tòa số 3 đối diện, giữa các tòa giảng đường của trường có hành lang dài nối liền nhau, đi lại rất thuận tiện.
"Ừm, đơn giản lắm." Ôn Dư nói.
"Bạn học Ôn, cậu không thể khiêm tốn chút sao?" Diệp Kì Trăn cười nói.
Ôn Dư hoặc không nói, hoặc nói thẳng, không thích vòng vo, càng không phải kiểu người ra khỏi phòng thi kêu đề khó, kết quả sau đó lại đạt điểm cao. Cho nên người ta cảm thấy Ôn Dư kiêu ngạo, cũng là vì nguyên nhân này.
Ra khỏi phòng thi, lúc này mưa tuyết lại rơi, vô tri vô giác, trên mặt đất nhuộm lên một lớp màu trắng mỏng.
"Trận tuyết này cũng thật keo kiệt." Diệp Kì Trăn càu nhàu với Ôn Dư, hai người đều lớn lên ở Bắc Lâm, hiện tại Bắc Lâm sớm đã tung bay hoa tuyết, tuyết phủ trắng trời.
Ôn Dư bật ô, "Đi thôi." Hai người cùng đi dưới chiếc ô, hướng về tòa nhà kí túc xá.
Tuyết ở Nam Thành đúng hơn là băng, rơi lên ô còn phát ra tiếng xào xạc, Diệp Kì Trăn cảm thấy dễ nghe một cách kì lạ. Cô phát hiện Ôn Dư cũng rất thích "dính" lấy bản thân, Ôn Dư nộp bài thi xong có thể quay về kí túc xá trước, nhưng vẫn tới đợi cô.
"Một học kì trôi đi thật nhanh." Diệp Kì Trăn xòe lòng bàn tay ra, hứng lấy một viên khối băng nhỏ.
"Ừm." Ôn Dư trả lời.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, cảm thấy thu hoạch lớn nhất trong học kì này, chính là quen biết Ôn Dư.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của đa số sinh viên, cho nên ai nấy đều mặt mày hớn hở.
"Được nghỉ rồi cậu không kích động à?" Diệp Kì Trăn nhìn biểu cảm không chút gợn sóng trên mặt Ôn Dư, có lúc cô cảm thấy Ôn Dư bình tĩnh tới mức không thể hòa nhập với xung quanh.
"Tớ thích đi học hơn." Ôn Dư cất lên một câu.
"Cậu đang đùa tớ à?" Diệp Kì Trăn mở to mắt, không thể tin được nhìn Ôn Dư, bị câu trả lời này làm chấn động.
Ôn Dư tùy hứng cười cười, quả thật cô ấy nghĩ như thế, so với việc được nghỉ về nhà, thà ở lại trường đi học còn hơn.
Về tới Bắc Lâm, mưa tuyết còn to hơn tưởng tượng của Ôn Dư, sau khi rời khỏi trường, cả người cô ấy giống như tê liệt.
Kéo theo hành lí đứng trước cánh cửa sơn đỏ, còn chưa mở cửa, Ôn Dư đã nghe thấy âm thanh nói chuyện ồn ào truyền từ bên trong ra.
Vừa mở cửa, không khí tỏa ra mùi thuốc lá, mấy người ngồi trước bàn mạt chược, ồn ào xoa mạt chược, tiếng cười, tiếng chửi tục tĩu, không ngừng vang lên bên tai.
"Chà, tiểu mỹ nữ của chúng ta về rồi này." Một người đàn ông trung niên bốn mấy tuổi híp mắt đánh giá Ôn Dư, nói.
Ôn Dư tê liệt không nhìn lấy một cái.
"Mồm miệng có tác dụng gì thế, câm à, không biết chào hỏi à?" Ôn Thu Nhàn kẹp điếu thuốc trong tay, mấp máy hít một hơi, nhả ra khói trắng, lớn tiếng quát Ôn Dư.
Quen rồi. Ôn Dư vẫn như không nghe thấy, cô ấy kéo hành lí vào phòng ngủ, dùng toàn bộ sức lực đóng cửa, rầm một tiếng, toàn bộ người trong phòng khách đều giật nảy.
Ôn Thu Nhàn gạt tàn thuốc, đập con nhị dính lên bàn, trên miệng vẫn đang mắng chửi, "Cứ về là trưng cái mặt ấy ra, cũng không biết cho ai xem, đen đủi tám đời mới phải nuôi một đứa mất dạy như nó."
"Đừng nói thế, Ôn Dư nhà chị xinh đẹp như thế, học vấn lại tốt, sau này sẽ có rất nhiều ông chủ lắm tiền muốn cưới."
"Bà cô này, không thể suốt ngày dựa vào đàn ông thế được, đàn ông là thứ không đáng tin nhất." Ngữ điệu của Ôn Thu Nhàn khinh bỉ, hít xong hơi thuốc cuối cùng, liền vứt tàn thuốc vào trong gạt tàn, đầu thuốc dính dấu son môi rất đậm.
Bên cạnh có người đàn ông cười hi hi nói: "Chị Ôn, đừng vơ đũa cả nắm thế, vẫn còn đàn ông tốt cơ mà."
"Xùy." Ôn Thu Nhàn phì cười, trợn trắng mắt với người kia, bên ngoài thì mặt người, bên trong vừa dâm đãng vừa nghiện cờ bạc không thiếu thứ gì, đàn ông như thế, Ôn Thu Nhàn đã thấy nhiều.
Ôn Thu Nhàn đã bốn mươi, bình thường để tóc xoăn sóng tô son đỏ, mỗi ngày trang điểm tinh tế, nếu không phải người quen, không ai tin Ôn Thu Nhàn có con gái 18 tuổi.
Xuất thân của Ôn Thu Nhàn không tốt, cũng không có học thức, sống trong ngày tháng cực khổ mãi nên sợ hãi, nguyện vọng lớn nhất khi 18 tuổi là gả cho người có tiền. Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, sau này Ôn Thu Nhàn tìm được mấy người đàn ông có tiền, cũng nhận rõ một hiện thực, người có tiền sẽ không lấy mình làm vợ, chẳng qua chỉ muốn chơi bời mà thôi.
Rồi sau này, Ôn Thu Nhàn thông suốt, không cần danh phận, người khác thèm khát nhan sắc của bà, bà cũng thèm khát tiền bạc của người, ai cũng đạt được nhu cầu của bản thân. Bà đổi rất nhiều đàn ông, tuy không kết hôn, nhưng vẫn có được mấy căn nhà, cũng có chút tiền tiết kiệm, ít nhất hiện tại không thiếu ăn thiếu mặc.
Hôm nay thua không ít tiền, Ôn Thu Nhàn không có hứng chơi tiếp, lấy cớ con gái đã về, liền giải tán bàn mạt chược. Đợi sau khi đám người về hết, bà đi tới phòng ngủ của Ôn Dư, vừa vặn tay nắm cửa thì phát hiện đã khóa trong, liền đập mạnh lên cửa mấy cái, "Khóa trong làm gì hả cái con bé này."
Ôn Dư đang dọn dẹp phòng, bị tiếng gõ cửa của Ôn Thu Nhàn làm ồn tới không chịu nổi mới đi mở cửa, không nói một lời nhìn chằm chằm người phụ nữ với lớp trang điểm đậm trước mặt.
Ngũ quan của Ôn Thu Nhàn rất xinh đẹp, khuôn mặt của Ôn Dư rất giống mẹ. Thời trẻ có một đám đông theo đuổi Ôn Thu Nhàn, chỉ là nghèo khó thì không lọt mắt bà, phú quý thì không lọt mắt người ta.
"Nghỉ bao lâu?" Ôn Thu Nhàn dựa vào cửa.
"Một tháng." Ôn Dư lạnh lùng đáp.
"Ở trường tìm bạn trai chưa?" Ôn Thu Nhàn hỏi rất trần trụi.
"Mẹ tưởng tôi là mẹ à?" Ôn Dư nghe Ôn Thu Nhàn nói những lời này liền buồn nôn, thậm chí cô ấy còn tán thành những lời người khác mắng chửi Ôn Thu Nhàn, tiểu tam không biết xấu hổ, không có đàn ông sẽ chết.
"Sao lại nói chuyện với mẹ mày như thế?" Tính tình Ôn Thu Nhàn rất nóng nảy, "Không phải vì tao lo lắng mày bị lừa à, đừng có nghe dăm ba câu đã bị bọn đàn ông dỗ dành, biết không hả?"
Ôn Dư không muốn nói nhiều thêm một câu, tiếp tục dọn dẹp phòng.
"Mày biết dọn cái rắm." Ôn Thu Nhàn ở sau lưng mắng một câu, sau đó quay người lấy điện thoại gọi đi, gọi lao công tới quét dọn một lượt.
Ôn Thu Nhàn biết vì chuyện xảy ra hồi cấp ba nên Ôn Dư mới ghét mình như thế, trước đây quan hệ hai mẹ con cũng không căng thẳng thế này, chí ít còn có thể nói chuyện bình thường được mấy câu.
Lại châm thêm một điếu, Ôn Thu Nhàn ngồi xuống sô-pha vừa xem tivi vừa hút thuốc, không tìm Ôn Dư nói chuyện nữa. Mẹ mình làm tiểu tam của bố bạn học cùng lớp, là một chuyện rất mất mặt...
Tiếng mạt chược phiền phức kéo dài tới tận Tết, quả thật Ôn Dư không chịu nổi nữa, cũng không nổi giận với Ôn Thu Nhàn, chỉ lạnh lùng hỏi: "Mẹ cho thuê căn nhà ở gần trường rồi à?"
"Cả căn nhà toàn là đồ của mày, tao cho thuê thế nào được?" Ôn Thu Nhàn mất kiên nhẫn nói.
Ôn Dư: "Tôi sang bên đó ở."
Ôn Thu Nhàn: "Tùy mày."
Căn nhà đó nằm gần trường cấp ba Số 1, hồi cấp ba Ôn Dư không ở kí túc xá của trường, mà luôn sống ở đó, căn hộ nhỏ hai phòng, sáu mấy mét vuông.
Ôn Dư đẩy cửa bước vào, căn nhà hơn nửa năm không có người ở, phủ lên một lớp bụi mỏng, nơi này là khu nhà cũ, phòng ốc có chút cũ kĩ, nhưng còn tốt hơn việc phải nghe tiếng đập mạt chược mỗi ngày.
Cả căn nhà có hai phòng ngủ, phòng ngủ phụ được cải tạo thành phòng sách chuyên dùng vẽ tranh, Ôn Dư nhìn một cái, đồ đạc bên trong vẫn còn, cô ấy vốn tưởng Ôn Thu Nhàn sẽ ném hết đồ đạc của bản thân, sau đó đó cho thuê. Dù sao căn nhà này nằm gần trường, rất nhiều phụ huynh theo con đi học, rất dễ cho thuê nhà, giá thuê cũng khả quan.
Quét dọn đơn giản một chút, Ôn Dư bò lên bệ cửa nhìn xuống dưới, hôm nay là mùng Hai Tết, đường phố ngập tràn hương vị đón năm mới, mọi người đều vui vẻ nói câu chúc phúc chúc mừng năm mới.
Ôn Dư ở lì trong phòng sách vẽ tranh cả một ngày giống như người máy, mãi tới bốn năm giờ, cô ấy đưa tay ôm bụng, đau dạ dày mới nhớ ra hôm nay vẫn chưa ăn gì. Ôn Dư cầm điện thoại lên muốn gọi đồ ăn, nhưng ma xui quỷ khiến lại nhấp vào Wechat.
Nhìn thấy tin nhắn Diệp Kì Trăn gửi cho cô ấy hôm qua.
[D]: Chúc mừng năm mới, Ôn Dư Dư ~
[O]: Chúc mừng năm mới.
Sau khi về tới Bắc Lâm, Ôn Dư và Diệp Kì Trăn đã gặp nhau một lần, nhưng gần tới tết, hai người cũng liên lạc ít đi. Ôn Dư nghĩ, chắc chắn Diệp Kì Trăn rất bận. Diệp Kì Trăn không giống cô ấy, cuộc sống còn có rất nhiều chuyện vui vẻ, không chắc sẽ nhớ tới cô ấy.
Trong phòng lạnh lẽo không tiếng động, tuyết ngoài cửa sổ cũng lặng lẽ rơi, Ôn Dư gục lên bàn, góc mặt dính lên bàn, cô ấy nhàm chán mở album ảnh trong điện thoại, không xem thì thôi, vừa xem liền phát hiện gần như đều có liên quan tới Diệp Kì Trăn.
Ôn Dư ngắm nghía từng bức ảnh một cách tỉ mỉ, ngập đầu óc chỉ có một người, muốn sớm được đi học lại, muốn gặp cậu ấy...
Năm phút sau, cuối cùng Ôn Dư vẫn không nhịn được nhắn tin cho Diệp Kì Trăn, gửi đi một tin nhắn lên men từ rất lâu, nhưng nhìn giống như một câu hỏi nhàm chán: Cậu đang làm gì thế?