Chương 17: Uất ức
"Tôi đồng ý với cậu, thật sự là lần cuối cùng."
Lần trước ở trận đấu bóng rổ, quả thật bản thân đã dẫn Ôn Dư đi, sau khi Diệp Kì Trăn suy nghĩ, nói với Đường Tiêu chuyện tối mai cô hẹn Ôn Dư đi chạy đêm, kì kinh nguyệt của cô đã hết, vốn dĩ dự định hẹn Ôn Dư đi chạy bộ, coi như là tiết lộ cho Đường Tiêu một chút tin tức nội bộ.
Sau cuộc điện thoại với Đường Tiêu, Diệp Kì Trăn nhắn tin cho Ôn Dư, đại khái khoảng mười phút sau, cô nhận được câu trả lời của Ôn Dư, chỉ có một chữ: Được.
Đối với Diệp Kì Trăn mà nói, sự tồn tại của môn chạy bộ vẫn luôn giống như cơn ác mộng, lần gần nhất bản thân chạy bộ là hồi cấp ba, chạy bền 800 mét, gần như hoàn thành với tốc độ tản bộ.
Cuộc hẹn với Ôn Dư là 8 giờ tối, 7 giờ 50 phút Diệp Kì Trăn đã tới sân vận động trước, còn chuẩn bị hai chai nước khoáng, ngồi trên bậc thềm quen thuộc, chờ đợi.
Không khí tối nay có chút bí bách.
Dường như ngày mai có mưa.
Diệp Kì Trăn chống cằm nhìn xa xăm, mấy phút sau, liền nhìn thấy Ôn Dư đi về phía mình, cô lập tức đứng dậy, cũng đi về phía Ôn Dư, tươi cười đưa nước tới, "Cho cậu."
"Cảm ơn." Ôn Dư nhận lấy nước, đồng thời ánh mắt vô thức nhìn xung quanh Diệp Kì Trăn, không nhìn thấy có người khác.
Diệp Kì Trăn cũng đưa mắt hờ hững liếc nhìn xung quanh, không thấy Đường Tiêu tới, thầm hi vọng Đường Tiêu đừng tới là tốt nhất, nhưng với tính cách của Đường Tiêu, đã bỏ lỡ cơ hội mấy lần, chắc chắn tối nay có thế nào cũng sẽ tới.
"Chúng ta bắt đầu chứ?" Diệp Kì Trăn hỏi Ôn Dư.
"Ừm." Ôn Dư nhìn nụ cười sạch sẽ xinh đẹp trên khuôn mặt Diệp Kì Trăn, lại cảm thấy có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không?
Nhưng trùng hợp vào lúc này.
Sau lưng hai người truyền tới tiếng bước chân.
Đường Tiêu chạy bước nhỏ tới trước mặt Diệp Kì Trăn và Ôn Dư, phát ra một tiếng "ngạc nhiên": "Trùng hợp vậy, hai người cũng tới chạy à?"
Sau khi nhìn thấy Đường Tiêu, Diệp Kì Trăn chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn sự lúng túng, diễn kịch cùng Đường Tiêu, phụ họa nói: "Cậu cũng tới chạy à... hay là chạy chung đi?"
Chỉ giúp cậu ta tới đây.
Cũng không thể nói gì thêm nữa.
Đường Tiêu nhìn Ôn Dư, nhanh chóng đáp ứng, "Được chứ."
Ôn Dư im lặng nghe hai người nói chuyện, biểu cảm không hề trập trùng, nên cười vẫn cười, cô ấy nhìn Đường Tiêu một cái, rồi sau đó ánh mắt nhìn thẳng lên mặt Diệp Kì Trăn, giọng điệu không hề bất ngờ khẽ nói một câu: "Trùng hợp vậy sao?"
"Thật trùng hợp." Tốc độ tiếp lời của Đường Tiêu nhanh nhẹn một cách khác thường.
Ngược lại Diệp Kì Trăn nghe ra trong lời nói ấy có ý khác, đột nhiên có chút chột dạ, hơn nữa cô nhận ra dường như Ôn Dư rất để tâm tới sự tham gia của người thứ ba. Cũng đúng, vốn dĩ bọn họ đã nói chỉ có hai người đi chạy, hiện tại cô lại gọi thêm cả Đường Tiêu.
Ôn Dư nhàn nhạt nhìn Đường Tiêu, trên mặt như cười như không, "Cậu chạy trước đi."
"Hả?" Đường Tiêu chưa phản ứng kịp, nhưng nghe Ôn Dư nói như thế, cậu chỉ đành sảng khoái đáp một tiếng: "Được."
Diệp Kì Trăn cảm nhận được điều gì đó.
Đường Tiêu đi rồi, Ôn Dư khẽ nghiêng đầu, nhìn người trước mặt một lúc lâu không lên tiếng.
Diệp Kì Trăn vừa định mở lời.
Ôn Dư trực tiếp hỏi: "Cậu ta là do cậu gọi tới, cậu đang giúp cậu ta theo đuổi tôi?"
Vừa nhìn đã bị nhìn thấu, kĩ năng diễn kịch của bọn họ tệ vậy sao? Diệp Kì Trăn không có cách nào phủ nhận, tối nay Đường Tiêu là do cô gọi tới, cũng đang biến tướng thành giúp Đường Tiêu theo đuổi Ôn Dư.
Quả nhiên là như thế. Ôn Dư quay đầu lại nghĩ, tụ tập, thi đấu bóng rổ, hẹn mình đi chạy, phàm là những chuyện Diệp Kì Trăn chủ động tìm cô ấy, đều có liên quan tới Đường Tiêu. Trước kia Diệp Kì Trăn đề kháng cô ấy như thế, sao có thể đột nhiên tự nguyện tiếp xúc với cô ấy như vậy?
"Bình thường cậu chủ động tìm tôi cũng là vì giúp cậu ta?" Ôn Dư lại hỏi.
"Không phải." Diệp Kì Trăn lắc đầu phản bác, rõ ràng Ôn Dư hiểu lầm rất nhiều.
"Không phải cậu không muốn tiếp xúc với loại người như tôi sao?" Ôn Dư cười lạnh nói, nói tới điểm mẫn cảm nhất của bản thân.
Diệp Kì Trăn có chút đờ đẫn, hoàn toàn không tưởng tượng được Ôn Dư sẽ nghĩ như thế, khi nghe Ôn Dư tự mỉa mai bản thân bằng câu "loại người như tôi", cô có chút đau lòng. Có chút không biết làm sao, Diệp Kì Trăn cố gắng giải thích: "Thật sự không phải, là Đường Tiêu thấy chúng ta thân thiết, nên mới nhờ tôi hẹn cậu ra ngoài... Xin lỗi."
Ôn Dư cố gắng không để bản thân lộ ra cảm xúc khác, từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhạt không quan tâm tới mọi chuyện, nhưng cô ấy biết tối nay bản thân giận Diệp Kì Trăn, cô ấy tưởng rằng Diệp Kì Trăn sẽ khác biệt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nào có ai dễ gì thật lòng thật dạ làm bạn với cô ấy?
Danh tiếng trước kia của bản thân xấu xí tệ hại nhường nào, Ôn Dư là người rõ ràng nhất. Trà xanh? Gái điếm? Lẳng lơ?
Những lời đồn đại càng ngày càng nhiều y như thật, cho nên cô ấy có thể là người như thế nào trong mắt Diệp Kì Trăn? Ấn tượng có thể tốt tới đâu?
"Tôi không thích Đường Tiêu, bảo cậu ta đừng lãng phí tâm tư, sau này cậu cũng thế, đừng tiếp tục cố tình tiếp cận tôi." Ôn Dư bình tĩnh nhã nhặn đơn giản nói ý chính.
Diệp Kì Trăn sốt ruột, "Không phải vì Đường Tiêu mà tôi mới tiếp cận cậu."
Ôn Dư làm như không nghe thấy, chỉ nhét trả chai nước trong tay cho Diệp Kì Trăn, quay người rời đi. Diệp Kì Trăn cứng đờ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Ôn Dư, chai nước trong tay đã bị bóp tới biến dạng.
Đường Tiêu chạy được hơn một vòng phát hiện Ôn Dư đã lại rời đi, cậu gần như tuyệt vọng, tiến lên phía trước hỏi Diệp Kì Trăn: "Sao Ôn Dư lại đi rồi? Không phải nói tối nay cùng đi chạy bộ à?"
Diệp Kì Trăn giống như người câm, cô vẫn đang nghĩ về cuộc đối thoại với Ôn Dư ban nãy.
Khó chịu tới muốn khóc.
Nhưng có mặt Đường Tiêu, cô nhịn lại.
"Ban nãy hai người nói gì thế, không phải trước đó vẫn còn tốt đẹp à?" Đường Tiêu vẫn đang hỏi.
"Cậu phiền chết mất." Diệp Kì Trăn ngẩng đầu lên nhìn Đường Tiêu, buột miệng nói ra. Thật ra cô rất muốn nói với Đường Tiêu, rốt cuộc cậu thích gì ở Ôn Dư, thích khuôn mặt kia của Ôn Dư sao?
Ôn Dư khác với những nữ sinh khác, không phải kiểu người nhìn một cái là có thể nhìn thấu, Đường Tiêu cũng không hiểu Ôn Dư, dựa vào cái gì mà không ngừng nói muốn theo đuổi người ta?
Nghĩ tới những chuyện này, Diệp Kì Trăn càng nhìn Đường Tiêu càng không vừa mắt.
Đường Tiêu vội vàng ngậm chặt miệng, tuy nói tính khí Diệp Kì Trăn không hung dữ, nghe không giống đang tức giận, nhưng cậu biết rõ, đối với Diệp Kì Trăn mà nói, mức độ này chính là đang tức giận.
"Cậu ấy nói không thích cậu, bảo cậu sau này đừng làm phiền cậu ấy nữa. Hết rồi." Diệp Kì Trăn mặt không cảm xúc nói xong, vứt chai nước trong tay cho Đường Tiêu giống như đang trút giận, "Sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa."
Đường Tiêu mù mịt, theo lí mà nói người bị tổn thương nên là bản thân, cậu không hiểu nổi, sao phản ứng của Diệp Kì Trăn lại còn dữ đội hơn mình?
Buổi tối tắm rửa xong lên giường nằm.
Diệp Kì Trăn làm cách nào cũng không ngủ được.
Nhớ tới từng câu Ôn Dư đã nói trên sân vận động đặc biệt là khi Ôn Dư buột miệng nói ra câu "bằng lòng để ý tới loại người như tôi"... cô cảm thấy Ôn Dư không thờ ơ như biểu hiện bên ngoài, thậm chí còn mẫn cảm hơn người bình thường.
Cô đã làm tổn thương Ôn Dư.
Lúc này bạn cùng phòng đều đã đi ngủ, Diệp Kì Trăn cũng không dám lật người, cô tìm điện thoại nhìn một cái, đã qua 12 giờ, mà tin nhắn xin lỗi cô gửi cho Ôn Dư hai tiếng trước vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Ôn Dư đã nói như thế, chắc chắn không muốn để ý tới cô nữa.
Cô không nên đáp ứng giúp đỡ Đường Tiêu.
Một lần cũng không được.
Mấy ngày sau đó, mỗi tối Diệp Kì Trăn đều tới sân vận động.
Cô vẫn muốn tìm Ôn Dư, sau đó ở trước mặt Ôn Dư nói rõ ràng những chuyện này.
Mỗi tối đều tới, ông trời cũng không phụ người có lòng, tới ngày thứ ba, cô vừa hay gặp được Ôn Dư trên đường chạy.
Ôn Dư liếc Diệp Kì Trăn một cái, sau đó lướt qua vai cô.
Diệp Kì Trăn quay người, gấp gáp đuổi theo bước chân Ôn Dư, "Ôn Dư..."
Ôn Dư giống như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục chạy, không hề quay đầu lại. Diệp Kì Trăn liền đuổi theo ở bên, dự định cứ chạy theo Ôn Dư như vậy, chạy tới khi Ôn Dư bằng lòng để ý tới cô thì thôi, cô không tin Ôn Dư sẽ mãi không để ý tới mình.
Mới chạy theo Ôn Dư được 200 mét, Diệp Kì Trăn liền bắt đầu thở không ra hơi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Xem ra thật sự có thể kích thích năng lực trong tình huống đặc biệt, cô chạy từng bước từng bước về phía trước, thế mà lại chạy được hai vòng.
Nếu khi kiểm tra thể lực có thể như thế, cũng không tới mức không đạt yêu cầu.
Nhưng chạy xong hai vòng, Diệp Kì Trăn đã tới cực hạn, bước chân giống như đeo chì muốn chạy cũng không chạy nổi nữa, cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May mà lúc này Ôn Dư cũng dừng lại, mới giúp cô nhặt lại được cái mạng này.
Ôn Dư quay người, giữ khoảng cách nửa mét nhìn Diệp Kì Trăn, mới chạy được 800 mét, mặt mày đã tái mét.
Diệp Kì Trăn khom lưng, hai tay chống lên đầu gối, thở dốc từng hơi lớn, nói không thành lời, hô hấp nhất thời không thể hồi phục bình thường, lúc này trong cổ họng còn có mùi tanh, khó chịu muốn chết.
Cô nhìn thấy Ôn Dư nhìn mình, đối phương cũng không lên tiếng.
Xung quanh không ngừng có người chạy ngang qua, từng người nối tiếp từng người. Rất lâu sau, cuối cùng Ôn Dư lên tiếng, "Đã nói không cần tới tìm tôi nữa mà."
Diệp Kì Trăn đứng thẳng lưng, đuổi theo lâu như thế, nghe được một câu lạnh lùng thốt ra của Ôn Dư, càng thêm khó chịu. Cô đứt hơi trả lời Ôn Dư: "Tôi muốn nói rõ ràng với cậu, không phải như cậu nghĩ đâu..."
"Không sao, không quan trọng." Đối mặt với Diệp Kì Trăn, Ôn Dư cười lên, hờ hững trả lời một câu như thế.
Một câu "không quan trọng" khiến tất cả mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa, nhìn thấy nụ cười không thèm để tâm của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn mím môi lại, đôi mắt ửng đỏ nóng lên. Cô nhíu mày cố gắng nuốt nước mắt vào trong, dịu lại một lúc, vành mắt đỏ ửng nhìn về phía Ôn Dư cười nói: "Tôi đã nói với Đường Tiêu rồi, bảo cậu ta sau này đừng tiếp tục làm phiền cậu nữa."
Ôn Dư im lặng không nói, nhận ra Diệp Kì Trăn muốn khóc, cô ấy biết thói quen của Diệp Kì Trăn, lúc muốn khóc sẽ mím môi, một động tác mang tính đặc trưng.
Yên lặng đứng một lúc lâu, đợi khi hơi thở dần bình phục lại. Cho dù Ôn Dư nói không quan trọng, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn cứng đầu cố chấp giải thích: "Quả thật trận đấu bóng rổ là Đường Tiêu bảo tôi hẹn cậu ra, chỉ có lần đó, chuyện chạy bộ lần trước là tôi không nên nói với Đường Tiêu, tôi xin lỗi vì đã khiến cậu khó chịu."
Diệp Kì Trăn cất lên những lời này có chút tốn sức, âm thanh mang theo sự run rẩy muốn khóc lại nhẫn nhịn, nhưng chân thành. Chỉ nói được một nửa, nước mắt cô vẫn không có tiền đồ rơi xuống, rất kì lạ, ở trước mặt Ôn Dư cô không khống chế được nước mắt.
Ôn Dư chăm chú nhìn con ngươi đỏ ửng của Diệp Kì Trăn, thật là đồ mít ướt, bản thân cũng chưa từng hung dữ với Diệp Kì Trăn, người kia đã khóc thành thế này.
Thấy Ôn Dư vẫn không chịu để ý tới mình, nước mắt của Diệp Kì Trăn càng tuôn ra dữ dội hơn, cô hít một hơi lau nước mắt trên mặt, khi rời đi lại nghẹn ngào nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu."
Cô rất sợ bị người khác ghét.
Không biết tại sao, lúc này bị Ôn Dư ghét, càng khiến bản thân thêm phần khó chịu. Ngoài ra, khi Ôn Dư nói với cô không quan trọng, còn khiến cô muốn khóc hơn cả lúc hung dữ với cô.
Sau khi Diệp Kì Trăn rời đi, Ôn Dư chạy một mạch mấy vòng nữa, chỉ là tâm tư không tập trung, ngập đầu óc là dáng vẻ Diệp Kì Trăn khóc lóc giải thích. Nếu chỉ là để giúp đỡ Đường Tiêu, hôm nay Diệp Kì Trăn hoàn toàn không cần làm như thế.
Đáy lòng rất loạn.
Có chạy bao nhiêu vòng cũng không thể bình tĩnh lại.
Cho nên trong mắt Diệp Kì Trăn, rốt cuộc cô ấy là người thế nào?
Đắn đo chuyện này làm gì, rõ ràng trước giờ bản thân không quan tâm tới suy nghĩ của người khác...
...
Cuối tuần câu lạc bộ Ái Tâm có hoạt động gia sư công ích, đối tượng phục vụ căn bản là những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn từ 7 tới 12 tuổi. Mãi sau này Diệp Kì Trăn mới phát hiện, người cô cho rằng bản thân nhìn nhầm vào cuộc họp buổi tối của câu lạc bộ, thật ra chính là Ôn Dư.
Cô và Ôn Dư được sắp xếp chung một khu.
Khu đó cách trường học một khoảng tương đối, giao thông cũng không tiện, phải ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ.
7 giờ sáng thứ bảy, ánh mặt trời ban sáng vừa ló rạng, theo thói quen, cả đoàn người tụ tập trước cổng bắc của trường đại học, người trong một khu tiếp tục cùng đi tới địa điểm định sẵn.
Khi gặp Ôn Dư trên xe buýt, Diệp Kì Trăn cười cười với cô ấy, Ôn Dư vẫn không nóng không lạnh, Diệp Kì Trăn phờ phạc, xem ra Ôn Dư vẫn còn giận cô.
Không có đông người đi tuyến 216, vì trường đại học của họ nằm gần trạm xuất phát. Diệp Kì Trăn vội đi theo sau lưng Ôn Dư lên xe buýt, Ôn Dư đi tới vị trí ở phía sau, cô cũng đi theo lên phía trước, cuối cùng lặng lẽ ngồi xuống vị trí bên cạnh Ôn Dư.
Ôn Dư dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu liền nhìn thấy Diệp Kì Trăn mặt dày ngồi cạnh mình, không khỏi nhớ tới dáng vẻ Diệp Kì Trăn chạy theo sau lưng bản thân tối hôm kia, giống như keo chó... Cô ấy chỉ nhìn Diệp Kì Trăn, cũng không lên tiếng, sau đó tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Diệp Kì Trăn thề rằng bản thân chưa từng mặt dày như thế, mấy hôm nay trong đầu cô luôn nghĩ làm cách nào mới khiến Ôn Dư bớt giận.
Xe buýt tiến về phía trước, đi rồi dừng dừng rồi lại đi, lắc lư đi qua mấy trạm, khi muốn đi lên cầu qua sông liền bắt đầu tắc đường, bảy tám phút không nhúc nhích, đây là trạng thái bình thường, nếu là ngày đi làm bình thường, có thể còn tắc hơn.
Đầu Ôn Dư nặng nề, bí bách tới nỗi khó chịu.
"Cậu ăn sáng chưa?" Diệp Kì Trăn nhìn vào trong mắt, cô đoán có lẽ Ôn Dư chưa ăn, sắc mặt cũng không tốt, không ăn sáng ngồi xe dễ bị hạ đường huyết. Cô lấy ra một gói bánh quy trong cặp, đưa cho Ôn Dư, "Ăn chút bánh quy đi."
Ôn Dư không lập tức nhận lấy.
Diệp Kì Trăn xé túi bánh quy ra, lại đưa tới, rưng rưng nhìn vào mắt Ôn Dư, âm thanh rất nhỏ lại mang theo chút tủi thân: "Đừng giận tôi nữa, được không?"