Giọng điệu của cô rất nhẹ, nhẹ tựa lông hồng, quét qua trái tim Mạc Tây Cố vô cùng ngột ngạt, anh ta nhìn gương mặt trái xoan không chút hồng hào của cô, giống như nhìn một con búp bê thủy tinh bị treo trên vách đá, mà trong tay anh nắm chặt sợi dây, chỉ cần anh ta buông sợi dây trong tay ra, nó sẽ rơi nát bất cứ lúc nào.

Mạc Tây Cố đột nhiên có sự do dự duy nhất trong năm năm, nhưng nghĩ đến sự trả thù của cô, cái do dự đó nhanh chóng bị tức giận che mất. "Tích Tuyết không nhàm chán như cô, cưới cô chỉ là để ngủ với cô mà thôi."

Lời này tựa như dao cắt ngang tai cô, cứa vào trái tim cô. Bàn tay buông thõng hai bên lại siết chặt, móng tay đã đỏ ửng cả lên.

Thì ra như vậy, nhớ năm đó anh ta từng đề cập đến chuyện phát sinh quan hệ, nhưng cô không đồng ý, cho nên anh ta là báo mục đích này, có phải đàn ông đối với những thứ không chiếm được đều mang theo dục vọng chinh phục hay không.

"Vậy trong khoảng thời gian trước khi tôi gả cho anh, anh thể hiện sự quan tâm với tôi cũng chỉ là lừa gạt tôi để ý anh?"

Ánh mắt cô mờ ảo nhìn anh ta, nhưng lại không giống như đang nhìn anh ta, mà là xuyên thấu qua anh ta, đang nhìn cái gì?

Mạc Tây Cố lạnh lùng đón ánh mắt của cô, nhưng nụ cười chế nhạo nơi khóe miệng đặc biệt nồng đậm.

Với biểu cảm như vậy đã không cần phải trả lời nữa, cô nhận được đáp án rồi.

Đột nhiên, mới biết được cái cô cho rằng gọi là trả giá chẳng qua chỉ là một trò lừa bịp, Mạc Tây Cố thật sự là một dạng tốt mà!

"Nhưng cuối cùng anh vẫn" sắp thành lại hỏng "đó thôi." Cô cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, thậm chí còn có lạnh lùng, giống như thường ngày của cô.

"Sớm biết cô là lợi phụ nữ như vậy, đúng là không cưới thì tốt hơn." Mạc Tây Cố nghiến răng nghiến lợi.

Nghênh đón ánh mắt băng giá của anh ta, ánh mắt cô trong veo như sau cơn mưa tháng sáu, lạnh nhạt mở môi: "Vậy vừa hay, ly hôn đi!"

Mạc Tây Cố sửng sốt, nhìn biểu cảm chắc chắn của cô, do dự rồi.

"Cố, anh kết hôn rồi sao? Cô ta là.." Đứng ở một bên cạnh nghe thấy cái tin bùng nổ này, người phụ nữ bước nhanh tới trước, đưa tay bắt lấy cánh tay Mạc Tây Cố, dù cho tay Mạc Tây Cố vẫn còn kìm lấy Tô Tích Cầm.

Mạc Tây Cố nhìn Tô Tích Cầm, không lên tiếng đáp lại lời của cô gái, mà gạt nó sang một bên, hung hăng nói: "Muốn ly hôn, không dễ vậy đâu."



Dứt lời, anh ta hất Tô Tích Cầm ra, xoay người đi tới chỗ xe của anh ta, lên xe, khởi động xe, động tác liền mạch, cuối cùng nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng xe rời đi, khóe mắt Tô Tích Cầm ươn ướt, dưới ánh mặt trời chói chang lóe lên ánh nước.

Mà người đàn ông bên cạnh chiếc Bentley nhìn Tô Tích Cầm một cái rồi lên xe chờ cảnh sát giao thông đến.

Nửa tiếng sau, đồn cảnh sát.

"Tiểu thư, cô đã vượt đèn đỏ." Nhân viên chấp pháp ngồi đối diện Tô Tích Cầm hỏi thăm.

"Ồ." Cô nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Lần tai nạn này cô phải chịu phần lớn trách nhiệm."

"Ừm."

Nhân viên chấp pháp ngước mắt nhìn Tô Tích Cầm không hề phản bác gì, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được người chịu nhận như vậy.

Vì thế sau khi hỏi thêm vài vấn đề thì để cho Tô Tích Cầm ký tên, sau đó yêu cầu cô ngồi chờ phán quyết ở đại sảnh.

Cô vừa ngồi trong đại sảnh tấp nập người tới người lui thì điện thoại di động vang lên, nhìn thấy là số của Trương Tịnh, cô không do dự ấn nút trả lời.

"Chị Tô, khi nào chị tới vậy, bên này hình như không kiên nhẫn lắm."

Tô Tích Cầm vuốt vuốt trán: "Trước tiên cô giải thích với Trác Thịnh một chút về vụ tai nạn xe của tôi, nửa tiếng nữa tôi sẽ chạy tới."

Tô Tích Cầm cúp điện thoại, ngẩng đầu, liền nhìn thấy chủ xe vừa rồi bị cô đụng xe, anh đi ra từ phòng VIP, phía sau có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính viền vàng đi theo, người đàn ông trẻ tuổi kia cô nhận ra, là luật sư vàng ở thành phố S Thiệu Chính Dương. Người có thể làm cho Thiệu Chính Dương chạy theo tất nhiên không tầm thường. Ngay khi cô nhìn qua, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm của người đàn ông khớp với tầm mắt của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play