Lần
này là vì Mạc Tây Cố nên Tô Tích Cầm mới vô tội bị liên lụy, có thể nói
là Tô Tích Cầm đã thay Mạc Tây Cố chịu đòn của Mạc Tĩnh Hàn, cho nên sau khi nộp viện phí, Mạc Tĩnh Cố vẫn là vào phòng bệnh của Tô Tích Cầm.
Trong phòng bệnh, Tô Tích Cầm một mình nằm trên giường, Mạc Cẩm Thiên
thì nằm sấp bên giường bệnh, ánh mắt đen láy nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Tích Cầm.
Thành thật mà nói, trước kia chỉ cần nhìn thấy Mạc Cẩm Thiên, anh ta sẽ
bất giác nghĩ đến việc sự xấu hổ mà Tô Tích Cầm mang đến cho anh ta, ý
hận đối với đứa nhỏ càng sâu thêm một tầng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, Mạc Cẩm Thiên ngẩng đầu nhìn
về phía cửa, liền đối diện với tầm mắt của Mạc Tây Cố. Trong mắt Mạc Tây Cố rõ ràng mang theo ý hận, trẻ con cực kỳ mẫn cảm, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương thích hay ghét. Cẩm Thiên ở trong mắt Mạc Tây Cố thấy được sự chán ghét.
Cho tới nay, Mạc Tây Cố đối xử với cậu cực kỳ hờ hững, hoặc là không
quan tâm, mà giờ phút này lại thấy ý hận trong mắt, Mạc Cẩm Thiên bĩu
môi, tức giận quay đầu.
Thấy hành động của cậu, Mạc Tây Cố chỉ cười lạnh, mang theo ý cười lạnh, anh ta đi vào, nhìn Tô Tích Cầm yên lặng nằm trên giường, trong đầu
chợt hiện lên cảm giác bừng tỉnh kỳ lạ.
Thật ra trước kia anh ta từng nhìn cô như vậy, tựa như vậy, cô nằm yên lặng dịu dàng, đó là lúc anh ta theo đuổi cô.
Khi đó hai người thường ở trên bãi cỏ phía sau vườn hoa ở nhà, anh ta
ngồi trên bãi cỏ, cô nằm trên bãi cỏ, gối đầu lên đùi anh, mái tóc đen
như tơ lụa buông trải trên bãi cỏ, mắt nhắm lại.
Ánh mặt trời buổi chiều, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, lốm đốm
chiếu lên mái tóc đen và khuôn mặt trắng nõn của cô, trên khuôn mặt
trắng nõn xinh đẹp còn phủ một mảnh lá bạch ngọc lan.
Anh ngồi trên bãi cỏ, hai tay chống ra phía sau, nửa thân trên ngả ra sau, nhìn cô.
Chính là giống như vậy, cô nhắm chặt mắt, rất yên tĩnh, nhẹ nhàng, xinh
đẹp, chỉ là hiện tại sắc mặt so với trước kia tái nhợt hơn rất nhiều,
nhìn Tô Tích Cầm, Mạc Tây Cố đột nhiên cảm thấy ngẩn ngơ.
Kể từ khi kết hôn, giữa họ chỉ có hận thù, không bao giờ có thể tìm lại được bình yên như xưa.
Hơn nữa giữa bọn họ có Mạc Cẩm Thiên chắn ở giữa, cũng không thể trở về
như trước kia được nữa. Kỳ thật, Tô Tích Cầm tàn nhẫn hơn ai hết, tàn
nhẫn đến mức sinh ra đứa con của người khác để đáp trả anh ta, cái này
còn ác độc hơn so với việc anh ta lên giường cùng Tô Tích Tuyết.
Ở trong phòng bệnh ngây người vài phút, Mạc Tây Cố vẫn chịu không nổi
nên liền rời đi, anh ta vừa mới đi ra khỏi cửa bệnh viện, liền bắt gặp
Tô Tích Tuyết vừa xuống xe, anh ta trầm mặt, nhìn vẻ mặt tươi sáng của
Tô Tích Tuyết.
Nhận được điện thoại của Túi Sữa Nhỏ, Đường Tịch tức tốc chạy tới bệnh
viện, bước vào phòng bệnh chỉ thấy Mạc Cẩm Thiên, tức giận ân cần hỏi
thăm tổ tông mười tám đời của Mạc Tây Cố.
"Người Mạc gia sao lại vô tình vậy chứ, ngay cả người chăm sóc cũng không có, để cho một thằng nhỏ năm tuổi ở đây trông coi."
"Dì Tịch, ông nội có bảo bà dì tới ạ, vừa nãy bà dì vừa mới đi ra ngoài." Mạc Cẩm Thiên bi bo nói.
Cho dù như vậy, Đường Tịch vẫn khó nén tức giận, sau đó túm lấy Mạc Cẩm Thiên hỏi chuyện.
Tô Tích Cầm tỉnh lại là lúc một giờ trưa, mở mắt ra, đập vào mặt là Đường Tịch, còn Mạc Cẩm Thiên thì ngủ ở một cái giường khác.
"Tỉnh rồi à?" Đường Tịch hỏi.
"Ừm."
"Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Không sao." Tô Tích Cầm nói, vì lâu không uống nước, nên cổ họng của cô có chút khàn khàn.
"Tịch Tịch, cậu rót cho mình chút nước."
Đường Tịch nhanh chóng rót một ly nước, hai tay Tô Tích Cầm chống lên giường, tự ngồi nửa người dậy.
Uống nước xong, cô nhìn Mạc Cẩm Thiên im lặng ngủ, nói: "Thằng nhóc kia có phải bị dọa sợ rồi không."
Cô nhớ rõ, trước khi ngất xỉu, nghe thấy cậu hoảng sợ gọi một tiếng mẹ,
bình thường cậu rất ít khi gọi mẹ, chỉ có trong sợ hãi, cậu mới có thể
hô mẹ*.
(*Giải thích một chút về cách gọi "mẹ". Trong tiếng Trung, người con khi gọi/kêu mẹ thì gọi 妈妈 (mẹ), còn trong cuộc đối thoại giữa hai người sẽ
xưng là 我-你 (khi Việt hóa mình vẫn để là con- mẹ theo cách xưng hô của
người Việt), nên ở đây ý nói là trước nay Cẩm Thiên rất ít khi dùng 妈妈
để gọi Tích Cầm, thường chỉ gọi Tô Tô (ở chương trước có nói đó ạ))
"Đương nhiên là sợ rồi, lúc mình tới, mắt nó còn sưng lên nữa." Đường Tịch lấy một cái ghế, ngồi xuống trước mặt cô.
Trong mắt Tô Tích Cầm nhìn Túi Sữa Nhỏ lộ ra sự áy náy, ngược lại Đường
Tịch không bình tĩnh ôm bất bình: "Mình nói nè, cậu ở Mạc gia có phải
không hợp bát tự không, đang yên đang lành cũng có thể bị đập trúng cho
được, nếu cậu mà đi mua sổ số, tám phần là có thể trúng năm trăm vạn nữa đấy."
Tô Tích Cầm không có nói gì về vấn đề, mà là chuyển đề tài: "Có gì ăn không, mình thấy hơi đói bụng."
* * *
Mạc Cẩm Thiên tỉnh dậy, thấy mẹ đã tỉnh, bật dậy khỏi giường, trượt xuống sàn nhà, đứng trước mặt Tô Tích Cầm.
"Tô Tô, mẹ tỉnh rồi ạ."
Nhìn con trai lo lắng, trong lòng Tô Tích Cầm đương nhiên tràn ngập áy náy, nhưng cô vẫn cười cười.
"Ừm, con sợ lắm hả!"
"Mẹ không sao là tốt rồi." Mạc Cẩm Thiên cười cười, nhưng cười như vậy, ánh mắt sưng đỏ lại càng thêm rõ ràng.
Tô Tích Cầm đưa tay sờ hai má cậu, nói: "Mẹ không sao, buổi chiều có thể xuất viện."
"Không được, nhất định phải ở hết một ngày nữa mới được." Đường Tịch đi vào nghe thấy lời của người bạn tốt, liền chặn họng.
"Đúng vậy, Tô Tô, mẹ nhất định phải nằm viện cho tốt đã." Mạc Cẩm Thiên chớp chớp mắt.
Nhìn liên minh lớn mạnh một lớn một nhỏ, Tô Tích Cầm nhíu nếp lông mày,
kỳ thật cô chỉ bị đập trúng trán, loại vết thương này rất nhỏ, không cần phải nhập viện, bị choáng ngã cũng chỉ là đau chút thôi.
"Hai đấu một, thiểu số theo đa số." Đường Tịch nói xong, đập tay với Mạc Cẩm Thiên một cái.
Tô Tích Cầm bất đắc dĩ, hơn hai giờ chiều, y tá vào kiểm tra phòng, y tá làm xong kiểm tra, đứng ghi chép số liệu, Mạc Cẩm Thiên ở một bên duỗi
cổ.
"Chị gái xinh đẹp, ma ma em không sao chứ ạ!"
Y tá liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy Túi Sữa Nhỏ môi đỏ mọng, răng trắng, cười.
"Ma ma của em không có gì đáng ngại."
"Cảm ơn chị!" Mạc Cẩm Thiên ngọt ngào nói với y tá một câu.
Y tá cười cười nhìn Mạc Cẩm Thiên: "Bé con thật đáng yêu."
Sau đó chuyển sang nói với Tô Tích Cầm: "Con trai chị thật hiểu chuyện."
Tô Tích Cầm nhìn con trai, cười, sau đó Tô Tích Cầm lại nghĩ đến một vấn đề, lại hỏi.
"Cô y tá, nếu tôi không sao, chiều nay có thể xuất viện chứ!"
"Cái này phải hỏi bác sĩ Hình, nhưng tôi khuyên chị vẫn nên ở lại hết
hôm nay hẵng xuất viện." Y tá ghi chép xong, sắp xếp sổ ghi chép và
chuẩn bị rời đi.
"Bác sĩ Hình?" Tô Tích Cầm hỏi.
"Chính là bác sĩ Hình Trầm Thanh, chị thật sự là quá may mắn, chút vết
thương nhỏ này mà được tấm gương lao động bác sĩ Hình tận tay chữa cho,
có vài người muốn tìm anh ấy cũng chưa chắc có thể có cơ hội này."
Y tá nói xong, đi ra cửa.
Tô Tích Cầm có chút ngơ ngác, Hình Trầm Thanh cô đã từng nghe, không ngờ cô lại may mắn được anh ta chữa trị như thế.
"Tô Tô, vị bác sĩ Hình kia rất lợi hại sao ạ?" Mạc Cẩm Thiên ở một bên đứng thẳng kéo đầu hỏi, dáng vẻ suy ngẫm.
Tô Tích Cầm gật đầu.
"Bác sĩ Hình đó là bạn của chú, là chú bảo chú ấy tới khám cho ma ma đó ạ."
Tô Tích Cầm ngẩn cả người: "Chú nào?"
"Chính là người chú mà con từng làm bẩn giày của chú ấy đấy ạ." Mạc Cẩm
Thiên chớp chớp đôi mắt to, trong mắt còn lộ ra tia vui sướng.
Hiện tại, trong lòng cậu rất cảm ơn Bạch Diễn Sâm, nếu không phải anh
gọi người tới, Tô Tô còn không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Tô Tích Cầm kinh ngạc, sau đó nghĩ đến gì đó, nhìn con trai nhà mình hỏi: "Con tìm chú ấy nói chuyện?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT