Mạc Tây Cố nghe thấy hạnh phúc, cái giá phải trả, ngực truyền đến cơn đau đớn, vì sao lại đau, vì sao lại đau như vậy?
Anh ta không phân biệt được, cũng không muốn đi tìm hiểu, chỉ biết, anh
ta sẽ không để cho cô sống thoải mái, anh ta muốn đem toàn bộ sự sỉ nhục mà cô cho anh đội mũ xanh đổ hết lên người cô, muốn hạnh phúc, không có chuyện dễ như vậy.
"Hạnh phúc? Hạnh phúc của tôi đã không còn tồn tại, tôi không hạnh phúc, cô cũng đừng nghĩ đến hạnh phúc, ngay cả khi xuống địa ngục, tôi cũng
sẽ kéo theo cô." Giọng nói của ạnh ta giống như phát từ địa ngục lên
vậy.
Tô Tích Cầm nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt là cỏ cây hóa thành tro tàn hờ hững, hoang vu.
Đột nhiên, Mạc Tây Cố dường như nghĩ ra cái gì đó, mở miệng truy hỏi:
"Lần hợp tác này, tôi nghe nói cô tới khách sạn, đàm phán hợp đồng vì
sao phải đến khách sạn, cô còn cùng Bạch Diễn Sâm hai người ở trong
phòng riêng rất lâu.."
Trong lời nói để lại không gian tưởng tượng, đủ để cho người ta nghe ra ý nói ngoài lời, Tô Tích Cầm cười lạnh nhạt.
"Đến khách sạn nói chuyện công việc thì sao?"
Lời nói như vậy khi Mạc Tây Cố nghe vào, rõ ràng thừa nhận cô dùng thủ
đoạn khác lấy lần hợp tác này, lập tức đứng lên, chỉ vào cô.
"Cô thật sự dùng bản thân đi trao đổi hợp đồng để ly hôn với tôi, Tô Tích Cầm, cô thật sự muốn rời xa tôi như vậy?"
Hai mắt anh ta bốc cháy, nếu không phải lo nơi này là nơi công cộng, có thể anh ta sẽ nhào tới, xé người.
"Hôn nhân này chỉ khiến hai người dày vò lẫn nhau mà thôi." Tô Tích Cầm nhìn Mạc Tây Cố lửa giận trùng kích, lạnh nhạt nói.
Sau đó, cô đứng dậy rời đi, Mạc Tây Cố ngồi bịch xuống ghế, nhìn bóng lưng cô rời đi, tim đập loạn soạn..
Mà ở một góc bóng tối nào đó, cũng có một ánh mắt âm u rơi vào bóng lưng cô..
Sau khi trở lại từ khu nghỉ ngơi, Tô Tích Cầm hoàn toàn không có mong
chờ gì nữa, lúc trước cô mong chờ nó để ly hôn, nhưng hiện tại hoàn toàn bị Mạc Tây Cố bóp chết, cô căn bản là không quan tâm có thể thắng lần
hợp tác này hay không.
Cho nên khi Quý Thanh Dương tuyên bố công ty hợp tác chiến thắng là Mạc
thị, trên mặt Tô Tích Cầm căn bản tìm không ra một tia vui mừng nào.
Cho dù có người vỗ tay ngay tại chỗ, nhưng trên mặt cô cũng không lộ ra
nụ cười, Bạch Diễn Sâm ở một bên híp đôi mắt sâu lại, ánh mắt nặng nề
khóa chặt khuôn mặt trái xoan không có nụ cười của cô.
Ra khỏi Trác Thịnh, Tô Tích Cầm đứng ở ven đường, ánh mắt mờ mịt giống
như là một đứa nhỏ lạc đường, cô đơn không tìm thấy phương hướng.
Điều này rơi vào mắt Tưởng Tồn Ngộ đang lái xe chờ đèn đỏ.
"Vị Tô tiểu thư kia không phải vừa mới thắng hợp tác sao?" Tưởng Tồn Ngộ thì thầm một tiếng, Bạch Diễn Sâm đang nhắm mắt lại hơi hé mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe qua kính chiếu hậu.
Người đi đường vội vàng bước qua vạch ngựa vằn, bên đường có một dáng
người gầy gò, không nhúc nhích, ánh mắt mờ ảo, đơn độc một mình.
Đèn xanh, dòng xe chậm rãi khởi động, Tưởng Tồn Ngộ đạp chân ga, lại
nhìn sắc mặt ông chủ qua gương chiếu hậu, nhìn thấy đáy mắt ông chủ sâu
lắng mà tối, mặt căng.
Khi xe sắp lăn bánh qua, Bạch Diễn Sâm ném ra một câu.
"Bảo cô ấy lên xe."
Tưởng Tồn Ngộ sửng sốt, lại nhìn về phía gương chiếu hậu, Bạch Diễn Sâm đã nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế.
Tưởng Tồn Ngộ không kịp suy nghĩ nhiều nữa, xe rẽ sang phải, dừng lại trước mặt Tô Tích Cầm.
Tô Tích Cầm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ như trước, hồn nhiên không phát hiện bên cạnh có chiếc xe dừng lại.
Cửa sổ xe màu tối dần hạ xuống, Tưởng Tồn Ngộ vươn đầu ra ngoài: "Tô tiểu thư."
Tô Tích Cầm ngẩn người, ánh mắt dời về phía cửa sổ xe, nhìn thấy mặt
Tưởng Tồn Ngộ, tinh thần dấy lên, dường như đang lục soát bộ não xem anh ta là ai.
Cuối cùng, cô mới nghĩ ra, là trợ lý của Bạch Diễn Sâm vừa gặp qua ở Trác Thịnh, họ Tưởng.
"Xin chào." Mặc dù sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn rất lịch sự đáp lại.
"Tô tiểu thư, tổng giám đốc chúng tôi mời cô lên xe."
Tô Tích Cầm nghe thấy Bạch Diễn Sâm, ánh mắt lập tức rơi về phía ghế sau, nhưng vì cửa sổ xe có màu mực, cô không nhìn thấy.
Nhưng cô vẫn uyển chuyển từ chối: "Cám ơn chủ tịch Bạch, tôi đang đợi người."
"Tô tiểu thư, cô mau lên xe đi, nơi này không thể dừng xe, sếp tổng
chúng tôi tìm cô có việc." Tưởng Tồn Ngộ cũng nhìn ra cô kiêng dè Bạch
Diễn Sâm, đành phải thúc giục không cho cô cơ hội từ chối.
Nghe thấy có việc tìm cô, hơn nữa lại vừa nhận được hợp đồng, cô đành phải kiên trì lên xe, chọn một vị trí bên cửa sổ xe.
Xe từ từ khởi động, hòa vào dòng xe cộ, cửa sổ ngăn cách sự ồn ào náo
nhiệt bên ngoài, bên trong xe hiện ra yên tĩnh đến kỳ lạ, yên tĩnh làm
cho lòng người sinh bất an.
Cú đả kích vừa rồi của Mạc Tây Cố bị sự bất an trong long vô hình đè
nén, thấy Bạch Diễn Sâm vẫn nhắm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bằng
không, thật đúng là không biết nên đối mặt như thế nào.
Tưởng Tồn Ngộ lái xe, thỉnh thoảng ngước mắt quét qua gương chiếu hậu,
thấy Bạch Diễn Sâm vẫn nhắm mắt, anh ta không hiểu nổi sao ông chủ lại
để Tô Tích Cầm lên xe?
Chưa bao giờ thấy ông chủ có hành động như vậy, thực sự có gì đó không đúng.
Lại nhìn Tô Tích Cầm, cơ thể đó gần như gần sát cửa kính xe, theo lý
thuyết, ông chủ phong độ đẹp trai, bao nhiêu phụ nữ chạy theo như vịt,
nhưng Tô Tích Cầm lại nhìn ông chủ như là thấy người mặc bệnh truyền
nhiễm, cách xa được bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, bộ dạng như vậy
dường như rất sợ ông chủ, chẳng lẽ ông chủ đã làm gì cô?
"Vụt" một tiếng, một tấm chắn được dựng lên giữa ghế trước và ghế sau,
chặn mất ánh nhìn của Tưởng Tồn Ngộ, Tưởng Tồn Ngộ lúng túng thu lại ánh mắt, chuyên tâm lái xe.
Ngược lại Tô Tích Cầm giật mình một chút, chỉ có không gian hai người,
lại vì cảm nhận được một ánh mắt nào đó, lòng bàn tay hơi thấm mồ hôi.
Cố làm như không quan tâm, nhưng ánh mắt rơi vào trên người thật lâu
không dời đi, cô cảm thấy như có vạn cây kim cùng lúc bắn tới người cô,
lúc nào cũng có thể bị đâm thủng.
Kiên trì vài phút, không thể bình tĩnh được nữa, cô quay đầu lại, liền bắt gặp một vũng mắt sâu thẳm vô biên.
Bạch Diễn Sâm mím chặt môi mỏng, đường nét rõ ràng càng lúc càng khắc
sâu, mái tóc xõa trên trán, rơi xuống giữa lông mày, làm khuất một vùng
tối, đôi mắt bên dưới giống như một đoàn tàu hỏa, xuyên qua sáng tối sâu thẳm bên trong, khó có thể nhìn ra bên trong mang theo cảm xúc gì.
Tô Tích Cầm mang theo sợ hãi, càng thêm ngượng ngùng không tự nhiên nhìn anh, hai người cứ vậy lẳng lặng nhìn nhau, không gian lập tức tràn ngập tia ấm áp, bầu không khí mơ hồ.
Tô Tích Cầm không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí này.
"Sợ tôi sẽ ăn cô à?" Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói lại làm cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều thứ.
Tô Tích Cầm sửng sốt, một giây sau nhận ra lời này của anh có thể lý
giải thành nhiều loại ý nghĩa, cảnh anh áp cô sắp sửa hôn xuống hôm đó
đột nhiên hiện lên trong đầu, khuôn mặt tái nhợt không màu đột nhiên
bừng đỏ.
"Ai sợ." Đột nhiên, cô nhanh chóng trả lời lại anh.
Khóe miệng Bạch Diễn Sâm hơi nhếch lên, vô cùng đẹp mắt, Tô Tích Cầm lần đầu tiên thấy anh cười, rất ngạc nhiên, nhất thời không kịp phản ứng
gì.
Thẳng đến khi anh thu lại nụ cười, nghiêm mặt thẳng thắn nhìn cô, ánh
mắt kia dường như muốn hút cô vào, cô mới phát hiện lời vừa rồi mình tùy tiện quá, 'khụ', thu lại tâm trạng giải thích: "Ý tôi là, Bạch tổng
cũng không phải là thú dữ trong dòng lũ gì đó.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT