Tô Tích Cầm bị túi khí bao lấy không biết qua bao lâu mới từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là chiếc Bentley đụng phải, cô bất lực nhắm mắt lại.

"Tôi còn sống không?" Đột nhiên một tiếng nghi vấn nhỏ bé từ ghế lái phụ truyền vào tai cô.

Cô quay đầu lạnh nhạt nhìn Trương Tịnh: "Không sao chứ!"

Trương Tịnh cúi đầu nhìn chân tay, co giãn gân cốt, vui mừng ngẩng đầu: "Chân tay vẫn ổn."

Kỳ thật vừa rồi Tô Tích Cầm đánh vô lăng về phía cô ta, vô hình trung chính là bảo vệ cô ta.

Thấy cô ta không sao, Tô Tích Cầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Xuống xe trước đã!"

Dứt lời, cô buông túi khí ra, sau đó mở cửa xe, xuống xe, Trương Tịnh cũng vội vội vàng vàng theo xuống xe.

Tô Tích Cầm đứng bên cạnh xe, mặt không chút thay đổi nhìn ba chiếc xe đang áp sát nhau.

Xe của cô cũng không chỉ đụng phải chiếc Bentley đang chạy tới, đồng thời cũng bị chiếc xe phía sau tông vào, nói một cách chuẩn xác, xe của cô bị coi như cái bánh sandwich. Cho nên, vừa rồi mới phát ra hai tiếng va chạm cực lớn.

Đâm phải chiếc Bentley là lỗi do cô, thế nhưng chiếc xe đâm phía sau là chiếc xe đuổi theo sau xe cô không rời, đây là cố ý.

Hai tay buông thõng hai bên gắt gao nắm chặt lại, sau đó lại buông lỏng, chiếc xe đuổi theo đuôi cô quá quen thuộc.

"Chị Tô, chiếc xe tông đuôi kia không phải là xe của xếp tổng sao?"

Trương Tịnh không biết đã đi đến bên cạnh Tô Tích Cầm từ lúc nào, trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc Lamborghini hôn đuôi xe của Tô Tích Cầm.

Tô Tích Cầm lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc Lamborghini không chút động tĩnh kia, sau đó, cửa xe bên buồng lái mở ra, đập vào mắt chính là gương mặt anh tuấn kia, nhưng Tô Tích Cầm cảm thấy có chút mờ nhạt.

Tầm mắt anh ta nhìn về phía cô, bởi vì mái tóc rũ xuống trán mắc ở chân mày, tạo ra hình bóng mờ, không thấy rõ được biểu tình trong đôi mắt anh ta.

Anh ta đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô, mở hai cúc áo dưới cổ áo sơ mi trắng, dấu son đỏ tươi trên cổ áo có thể nhìn thấy rõ ràng.



Tô Tích Cầm không nói gì, ngược lại Trương Tịnh nơm nớp lo sợ thốt ra hai từ.

"Sếp tổng."

Mạc Tây Cố liếc nhìn Trương Tịnh, nhưng lời nói lại là với Tô Tích Cầm.

"Lái xe cái kiểu gì vậy?"

Trương Tịnh không biết trả lời thế nào, quay đầu nhìn Tô Tích Cầm.

Khóe miệng Tô Tích Cầm nhếch lên vẻ lạnh lùng, cho dù ở trên đường phố nóng hầm hập này vẫn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của nó, cô nói: "Người vi phạm luật lệ giao thông không phải một mình tôi, nếu không anh cũng không thể nào tông vào đuôi xe như vậy."

Sắc mặt Mạc Tây Cố lập tức lạnh xuống: "Còn chưa truy cứu trách nhiệm, đã bắt đầu trốn tránh trách nhiệm? Tô Tích Cầm, ngoại trừ không biết xấu hổ ra, cô lại để tôi thấy được một bộ mặt khác của cô."

Lời nói khó chịu, cô đã nghe đến tê dại cả ra rồi, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên mặt anh ta: "Việc nên chịu tôi tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nhưng việc không phải chịu trách nhiệm, cũng đừng nghĩ đẩy lên đầu tôi."

Lời nói lạnh lùng vừa dứt, ánh mắt cô mờ ảo lướt qua anh ta, rơi vào người phụ nữ ở ghế phụ trong chiếc Lamborghini.

Người phụ nữ trang điểm đậm, người mặc chiếc áo crop top, dưới váy ngắn là một đôi chân thon dài, là người mẫu nổi đình nổi đám đoạn thời gian trước.

Cô nhìn cô ta mặt không chút biểu cảm, không, phải nói là biểu cảm lặng như tờ. Điều này của cô đã rơi vào trong mắt Mạc Tây Cố, kích thích anh ta. Cho tới nay, Tô Tích Cầm đều mang bộ dạng lạnh nhạt đi đối mặt với sự lăng mạ của anh ta, dù anh ta có quá đáng như thế nào thì vẫn luôn là bộ mặt không gợn sóng kia, anh ta luôn muốn xé rách lớp áo ngoài mà cô che dấu. Đột nhiên khóe miệng anh nhếch lên ý cười, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới: "Ở đây nóng, không phải kêu em ở trên xe sao?"

Giọng điệu hoàn toàn khác so với vừa rồi, tông giọng ôn nhu, khuôn mặt lạnh nhạt như nước vừa rồi lại có một tia gợn sóng, đó là biểu tình đau lòng. Tay cô buông thõng hai bên, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, đau đớn nói cho cô biết, đây là sự thật, không phải mơ, kỳ thật Mạc Tây Cố cũng từng dịu dàng với cô.

Ngẫm lại, đó là chuyện rất xa lắm rồi, năm năm trước, lúc anh ta theo đuổi cô chính là mang theo loại ôn nhu trí mạng này. Lúc đó, cô tin rằng hạnh phúc trên toàn thế giới đã tập trung hết vào cô.

"Có anh thì chỗ nào cũng không nóng." Tiếng làm nũng của người phụ nữ kéo cô ra khỏi trạng thái xuất thần.

Cô nhìn người phụ nữ đi tới trước mặt Mạc Tây Cố, đưa tay bám lấy khuỷu tay anh ta, khuôn mặt tinh xảo dưới lớp trang điểm đậm nở nụ cười, vẻ hạnh phúc trên mặt giống như cô năm đó vậy. Mà Mạc Tây Cố lúc này cũng nhìn cô ta trìu mến, tựa như cặp đôi trời sinh, thật là châm chọc.



Có lẽ là ánh mắt của cô quá mức chuyên chú, đã tạo sự chú ý của người phụ nữ, cô ta nhìn thấy khoảnh khắc đó của Tô Tích Cầm thì ngẩn người kinh ngạc.

Tô Tích Cầm rất đẹp, vẻ đẹp này không chỉ là vẻ đẹp của khuôn mặt, mà còn là sự nâng cấp khí chất từ trong ra ngoài.

Khuôn mặt trắng hình trái xoan, dưới ánh mặt trời như được phủ một lớp phấn nhẹ, vì nhiệt độ không khí cao, những người khác đều mồ hôi nhễ nhại, mà toàn thân cô chỉ tản ra khí lạnh, nào có mồ hôi gì, chỉ có sự lạnh nhạt thanh lịch quyến rũ. Cô mặc bộ đồ công sở vừa vặn, bọc lấy vóc dáng tuyệt vời trước nhô sau vểnh của cô, chiếc cổ thon dài thẳng tắp giống như một con thiên nga trắng cao ngạo, xinh đẹp và cao quý.

Tô Tích Cầm lãnh diễm lại xinh đẹp như vậy khiến cho người phụ nữ tự ti xấu hổ, đặc biệt là con ngươi đen trắng rõ ràng nhuốm màu buồn phiền, loại buồn phiền này là đối với Mạc Tây Cố, cô ta đột nhiên sinh ra loại uy hiếp nồng đậm, lo lắng nhìn lại Mạc Tây Cố, phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, ánh mắt không giống bình thường, cô ta hoảng loạn lên tiếng báo sự hiện diện của mình.

"Cố, là cô ta vi phạm luật giao thông, chúng ta báo cảnh sát đi!"

"Quả thật, cô ta không chỉ vi phạm luật giao thông, còn vi phạm đức hạnh phụ nữ, báo cảnh sát không thể trị tận gốc." Mạc Tây Cố lạnh lùng nhìn Tô Tích Cầm, ánh mắt kia dường như muốn xé nát cô.

Tô Tích Cầm đã bị kích thích bởi bốn chữ "đức hạnh phụ nữ", anh ta cho rằng là cô có lỗi với anh ta, nhưng tất cả những cái này không phải đều là anh ta tạo thành sao?

Cô lòng lặng như nước thu hồi tầm mắt, quay sang Trương Tịnh đang ngơ ngác ở một bên nói.

"Trương Tịnh, cô tới Trác Thịnh trước đi, lát nữa tôi sẽ đến sau."

Trương Tịnh đang ngơ ngác mất tập trung bị lời nói đột ngột của cô làm sững sờ, vài giây sau mới phản ứng lại, gật đầu.

"Được, vậy em qua đó trước."

Trương Tịnh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tô Tích Cầm và Mạc Tây Cố, vẻ mặt nghi hoặc.

Trương Tịnh vừa đi, một tiếng "lạch cạch" vang dội trên con phố nóng rực, ánh mắt ba người tìm kiếm nơi âm thanh truyền tới.

Một gương mặt như điêu khắc đứng ở trước mắt, góc cạnh rõ ràng, chóp mũi cao thẳng như một ngọn núi sừng sững, phía dưới ngọn núi là đôi môi mỏng mím chặt.

Đỉnh núi là một đôi mắt sâu, vì mái tóc dày trên trán rũ xuống đầu lông mày, trong vùng mắt bao phủ cái bóng, con ngươi sâu không đáy, không thấy rõ được trong mắt mang theo cảm xúc gì. Nhưng dưới ánh nắng gắt gao phản chiếu ra ánh u ám sâu thẳm như nước biển.

Ánh sáng u ám này tôi nhiễm hào quang lạnh lẽo áp tới mọi người ở đây, người đàn ông này thật sự là sáng mù mắt tất cả mọi người có mặt ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play