Mười
phút sau, Tô Tích Cầm chạy tới phòng khách hàng ở quầy lễ tân Vận Đường, chỉ thấy Đường Tịch đang ngồi xổm trên đất hỏi thăm con trai, trái tim
lo lắng lập tức thả lỏng, nhưng cơn giận lại từ trong đó mà đến, cô đưa
tay kéo Mạc Cẩm Thiên đang cúi đầu nhìn trộm cô.
"Mạc Cẩm Thiên, không phải mẹ đã bảo con là ở yên đây chờ dì Tịch sao? Sao lại chạy lung tung như thế?"
Có lẽ là thấy Tô Tích Cầm tức giận, Đường Tịch liền tiếp lời: "Tiểu quỷ
làm bẩn giày của một vị khách hàng đi ngang qua, nói là đi rửa giày cho
vị khách hàng đó."
Tô Tích Cầm nhất thời không biết nói gì, con trai đi rửa giày cho người ta?
"Không có, chú ấy không bắt con rửa." Mạc Cẩm Thiên mở to mắt, chớp chớp mắt to nhìn mẹ.
Tô Tích Cầm tức giận không được nữa, đưa tay búng trán cậu: "Sau này không được chạy loạn nữa, biết chưa?"
"Con nói rồi con không chạy lung tung, con là làm theo lời mẹ dạy thường ngày mà, làm việc phải có trách nhiệm, không thể trốn tránh trách
nhiệm, con làm bẩn giày người ta, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm."
Nghe lời này, Tô Tích Cầm không nói nên lời.
"Được rồi, không có việc gì là tốt rồi, nhưng mà cũng không biết người
nào không có phẩm chất, cái này cũng phải so đo với một đứa nhỏ."
Đường Tịch ở một bên đột nhiên mắng ngược đối phương, túi sữa nhỏ nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Chú ấy không có bắt con lau."
"Được rồi, nhưng cũng không thể thay đổi gì."
Sau khi cả kinh một hồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật vừa rồi khi
nghe không thấy con đâu, trái tim trong nháy mắt ngừng đập. Trong đầu
chỉ cầu xin con trai bình yên vô sự, cho nên khi tìm được con trai, cô
cũng không nỡ trách.
* * *
Sau khi tìm được con trai, Tô Tích Cầm cũng không lập tức trở lại phòng
kia, cô không thích bị đàn ông cho làm nền, cho nên là cùng Đường Tịch
và Mạc Cẩm Thiên đặt một phòng ăn cơm tối.
Cô nắm chắc thời gian, cho nên khi cô quay lại căn phòng xa hoa, trên bàn ăn chỉ có một mình Bạch Diễn Sâm.
"Bạch tổng, thật ngại quá, tôi tìm con làm mất thời gian." Tô Tích Cầm nói.
Bạch Diễn Sâm nhấc mí mắt lên, ánh mắt kia tựa hồ có thể xuyên thấu tâm tư Tô Tích Cầm, cô bị anh nhìn thì hơi giật mình.
"Ngồi đi!" Anh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
Khi Tô Tích Cầm đối mặt với thương nhân thành thục như Bạch Diễn Sâm,
còn có ánh mắt trầm bĩnh tĩnh nhìn không thấu của anh, bắt đầu khẩn
trương lên.
Khách khí mà câu nệ nói: "Bạch tổng, anh cứ từ từ dùng bữa, tôi chờ anh dùng xong bữa rồi mới nói chuyện thiết kế với anh."
"Cô muốn đứng đây nhìn tôi ăn?" Bạch Diễn Sâm buông chiếc bát bạc trong tay xuống, giọng điệu không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tích Cầm ngẩn ra, nhìn khuôn mặt nghiêm túc
của Bạch Diễn Sâm, nhất thời không bắt được ý của anh, chẳng lẽ là bảo
cô tới ăn cùng?
Cô ít nhiều vẫn nghe qua một ít tin đồn về Bạch Diễn Sâm, người này thủ
đoạn tàn nhẫn, nhưng rất ít khi tạo ra scandal gì với phụ nữ, cho nên ăn cùng hẳn là không thể.
Bạch Diễn Sâm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như biển, Tô Tích Cầm bị nhìn mà trong lòng có chút run run, hồi lâu sau, cô thật cẩn thận
nói một câu: "Tôi ở ngoài cửa chờ."
"Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng vô hình kèm theo mệnh lệnh.
Tô Tích Cầm nể mặt, đành phải kiên trì ngồi xuống bàn ăn, chỗ ngồi cách Bạch Diễn Sâm một khoảng cách.
Bạch Diễn Sâm cầm đũa lên lần nữa, tự mình ăn, Tô Tích Cầm ở một bên
ngược lại có chút thấp thỏm bất an, nhưng vẫn cầm lấy đũa, ngoài mặt cố
gắng bĩnh tĩnh cũng ăn.
Trong phòng yên tĩnh như nước, ánh đèn pha lê theo phong cách Gothic từ
trần nhà đổ xuống, cả căn phòng tràn đầy ánh sáng màu sắc, trên người
hai người ngồi yên quanh quẩn một lớp ánh vàng nhàn nhạt, nhàn nhã lại
tao nhã, thức ăn trên bàn, lấp lánh bao màu sắc mỹ vị.
Nhưng Tô Tích Cầm lại ăn không ngon miệng, hoàn toàn không nếm được
hương vị gì của món ăn, sau khi cô ăn miếng thứ ba, không nhịn được,
ngước đầu về phía Bạch Diễn Sâm một chút.
"Bạch tổng, tôi xin nói về ý tưởng thiết kế của tôi."
Bạch Diễn Sâm ngẩng đầu, cầm khăn ướt lau khóe miệng, "Ăn xong rồi nói sau."
Tô Tích Cầm hơi ngẩn ra, nhíu mày một chút, vừa rồi chẳng phải nói là vừa ăn vừa nói sao?
Bạch Diễn Sâm tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng chỉ vào thức ăn trên bàn: "Mau ăn đi."
Tô Tích Cầm đành phải gật đầu, không tiếng động lại ăn tiếp, ăn được hai miếng thì truyền đến tiếng nói: "Cô rất để ý lần hợp tác này?"
Tô Tích Cầm dừng lại, một giây sau thu lại sắc mặt: "Lần hợp tác này đối với Mạc thị mà nói là một cơ hội tốt, hợp tác với một doanh nghiệp lớn
như Trác Thịnh dĩ nhiên là bước tiến lớn về phía trước, tự nhiên để ý."
Trong lòng lại nghĩ, ngày đó anh hẳn là không nghe thấy nội dung cãi nhau giữa cô và Mạc Tây Cố!
Đôi mắt không đáy của Bạch Diễn Sâm nhìn chằm chằm cô: "Cô rất trung
thành với Mạc thị, nhưng nếu lần hợp tác này Mạc thị không lấy được, cô
sẽ làm sao?"
Tô Tích Cầm bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt cứng đờ, lời này có phải là đang nói cho cô biết, Mạc thị hết hy vọng rồi?
Nhưng không phải anh vẫn chưa đọc bản thảo thiết kế sao?
Một giây sau, cô đứng lên: "Bạch tổng, anh còn chưa xem thiết kế của tôi ra sao, nếu anh xem.."
"Thiết kế của cô vừa rồi tôi có xem, thành thật mà nói là rất tốt, nhưng thiết kế tốt không chỉ có cô." Giọng điệu Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt.
Tô Tích Cầm sửng sốt: "Bạch tổng, tôi biết thiết kế của các doanh nghiệp khác cũng không kém, nhưng sau khi anh nghe tôi giảng giải trước, sẽ
phát hiện thiết kế này của tôi không giống với những thiết kế khác."
Bạch Diễn Sâm nhìn Tô Tích Cầm, ánh mắt không rõ: "Không giống người khác?"
Tô Tích Cầm gật đầu.
"Nói." Đột nhiên Bạch Diễn Sâm đột nhiên thốt ra một chữ, có chút lạnh
lùng, Tô Tích Cầm không biết nguyên nhân anh đột nhiên thay đổi, nhưng
vì nóng lòng thể hiện thiết kế của mình, nên ở tại chỗ nói.
Cô tóm tắt ngắn gọn và rõ ràng, mười phút sau, cô đã thể hiện trọng tâm cần thể hiện.
"Vừa rồi cô nói đến thể hiện nguyên tố cổ phong Trung Quốc, cô ít nhất
dùng ba loại nguyên tố trở lên, trong một tác phẩm thể hiện ba loại
nguyên tố trở lên, không khỏi quá mức phức tạp." Bạch Diễn Sâm phản bác
quan điểm thiết kế của cô.
"Bạch tổng, kỳ thật không phải như vậy, đây là một sợi dây chuyền nửa
mặt, trong phong cách cổ xưa của Trung Quốc có thêm kỹ thuật quốc tế, đã hòa lẫn nguyên tố Trung Quốc vào bên trong, hơn nữa ba viên đá dùng ba
chất liệu khác nhau, mặt phản quang của nó cũng không giống nhau, tạo
hiệu quả cũng không giống nhau, hơn nữa ở đây tôi dùng màu sắc khiến trẻ con thích, ngoài thanh lịch còn có chút tinh nghịch."
Bạch Diễn Sâm lấy ra một điếu thuốc, lẳng lặng châm lên, sau đó tay chỉ vào bàn, ý bảo cô ngồi xuống ăn.
Tô Tích Cầm gật đầu truyền ý, cầm lấy đũa, chậm rãi ăn, kỳ thật, cô không muốn ăn, nhưng không thể phủi mặt anh.
Tàn thuốc giữa ngón tay Bạch Diễn Xâm mờ ảo như sương mù, ánh mắt của
anh dưới sương mù càng là sáng tối đan xen, rơi trên người Tô Tích Cầm.
Sắc bén như có như không, dường như muốn đâm xuyên qua Tô Tích Cầm đang
cúi đầu ăn, điều này, Tô Tích Cầm cảm nhận được, áp lực tự nhiên sinh
ra.
Tô Tích Cầm thật sự chịu không nổi loại thăm hỏi này, nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh.
"Bạch tổng, anh cũng ăn chút đi." Cô thật sự tìm không ra đề tài gì để phá vỡ sự áp lực tĩnh mịch này.
Cô dứt lời, Bạch Diễn Sâm dí tàn thuốc vào khay đựng tàn, bàn tay khớp
xương rõ ràng đột nhiên nắm lấy cằm Tô Tích Cầm, cả người sát lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT