Mạc
Cẩm Thiên ngồi ở bàn dịch vụ khách hàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía lối
ra của Vận Đường, nhìn một hồi mà vẫn không thấy bóng dáng Đường Tịch
xuất hiện, trẻ con mà, bản tính luôn nghịch ngợm, ngồi thêm một hồi là
lại có chút chán.
Vì thế cậu lấy ra một quả bóng nhỏ màu đen trắng từ trong túi sách tiểu
yêu Hồ Ba ra, nắm trong tay, chẳng mấy lại chơi đùa, chơi một hồi, lại
đặt nó trên ghế mình ngồi xoay tròn.
"Tiên sinh, mời uống trà đá hoa cúc."
Một lời nói ôn nhu chảy vào lỗ tai túi sữa nhỏ, cái đầu nhỏ xinh đẹp kia nâng lên, nhìn về phía tiếng nói phát ra, thấy người đẹp ở chỗ dịch vụ
khách hàng đang cầm một ly đồ uống đưa cho người đàn ông ngồi cách đó
không xa, nhìn thấy đồ uống, túi sữa liền cảm thấy có chút khát.
Tròng mắt đen nhánh đảo quanh, sau đó đảo đảo chạy đến trước mặt cô tiếp tân xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt to, giọng búng sữa nói.
"Chị xinh đẹp, em khát quá, có thể cho em một ly đồ uống được không?"
Cô gái nhìn Mạc Cẩm Thiên môi đỏ răng trắng, lại nghe thấy miệng cậu
ngọt ngào gọi chị, liền cười gật đầu, sau đó rót một cốc đưa cho cậu.
Sau đó nhanh như chớp chạy về chỗ ngồi, vừa hút ống hút, vừa nghịch quả bóng nhỏ trên ghế, ánh mắt lại ngắm nhìn chỗ cửa.
Không chú ý một cái, quả bóng nhỏ lăn xuống, Mạc Cẩm Thiên thu lại tầm
mắt cầm cốc đồ uống nhảy xuống ghế, chạy đuổi theo quả bóng nhỏ, đuổi
thẳng đến bên cạnh một đôi giày da màu đen, ngồi xổm xuống nhặt bóng.
Vừa nhặt bóng lên, một bóng đen đã bao phủ lấy cậu, theo phản xạ có điều kiện cậu ngẩng cái đầu nấm hương lên. Đập vào mắt là một khuôn mặt rất
tây, đôi mắt rất trầm tĩnh.
Người này không phải ai khác, chính là Bạch Diễn Sâm.
Bạch Diễn Sâm vừa bước vào Vận Đường, liền nhìn thấy một quả bóng đen
trắng lăn đến dưới chân anh, bước chân đột nhiên dừng lại, ngay sau đó
liền thấy một dáng người chạy tới, sau đó là một khuôn mặt trắng nõn dễ
thương xuất hiện trong đáy mắt anh, trên khuôn mặt nhỏ dễ thương có một
đôi mắt to đen trắng rõ ràng, lúc đôi mắt chớp cái, dường như có cái gì
đó chui vào trong mắt anh, rồi chảy thẳng vào tim anh.
Lúc túi sữa nhỏ nhìn Bạch Diễn Sâm, căng thẳng khiến tay run lên, ly nước ngọt đột nhiên trượt xuống, "rầm" một tiếng.
Một giây sau, Bạch Diễn Sâm cảm giác được trên chân một mảnh lạnh như
băng, rũ mắt đảo qua nhìn, khuôn mặt nghiêm túc quả thực trở thành khối
băng, túi sữa nhỏ nhìn cốc đồ uống trên chân anh, sau đó lại nhìn vào
mặt anh, đôi chân ngắn run run dịch về phía sau.
"Không liên quan tới cháu, nó tự rơi xuống, muốn trách thì trách cái cốc ấy ạ." Túi sữa nhỏ run rẩy nói, đến mức nói chữ cũng không được rõ
ràng.
Phản ứng và lời nói của túi sữa làm cho người ta không nhịn được cười,
thậm chí ngay cả người lạnh như Bạch Diễn Sâm cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này, Tưởng Tồn Ngộ từ phía sau đí tới, thấy trước mặt Bạch Diễn Sâm có một đứa trẻ đang đứng, trên mặt có chút hoảng sợ, khóe mắt nhìn
thấy cốc nước bên chân Bạch Diễn Sâm.
"Bạch tổng, giày của anh bẩn rồi." Tưởng Tồn Ngộ nói một tiếng.
"Có phải cháu nên chịu chút trách nhiệm không?" Bạch Diễn Sâm không đáp
lời Tưởng Tồn Ngộ, mà là hỏi túi sữa nhỏ, kỳ thật anh cũng không biết vì sao lại hỏi lời này.
Mạc Cẩm Thiên không trả lời, lúc này, nhân viên lễ tân chạy tới, cúi đầu với Bạch Diễn Sâm.
"Bạch tổng, thật xin lỗi, đứa nhỏ này là một vị khách hàng gửi ở chỗ
này, làm bẩn giày của anh rồi, tôi lập tức cho người dọn dẹp sạch sẽ cho anh."
Mạc Cẩm Thiên nhìn chị gái vừa rồi rót đồ uống cho cậu dường như rất sợ
người đàn ông này, cậu liền nghĩ tới hẳn là nhân vật lớn gì đó, vì trên
TV đều diễn như vậy.
Nể mặt chị gái xinh đẹp cho đồ uống, nên cậu không để cô gái khó xử nữa, ngẩng cái đầu nấm hương.
"Chú muốn cháu chịu trách nhiệm như thế nào?" Tiếng bé sữa nghe rất hay, Bạch Diễn Sâm dừng lại một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT