Ngoại truyện 2: Thịnh Cẩn Thư x Mạnh Vãn Tế

Buổi chiều tối Du Châu tháng Sáu, ánh sáng rực rỡ, người xe qua lại không ngừng nghỉ. Thịnh Cẩn Thư cùng Mạnh Vãn Tế ngồi tắc-xi tới trước một khách sạn yên tĩnh giữa trung tâm thành phố náo nhiệt rồi dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa sau cùng cốp sau, Thịnh Cẩn Thư xõa mái tóc xoăn, mặc chiếc váy dài yêu kiều xuống xe, đứng bên xe chờ đợi lấy hành lí mà tài xế đang lấy xuống.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt của Mạnh Vãn Tế, Mạh Vãn Tế đứng bên cửa xe, sắc mặt yên tĩnh lại dịu dàng, là một kiểu đẹp tương phản hoàn toàn với Thịnh Cẩn Thư.

Vài ba người đi qua bị sửng sốt, liên tục quay đầu, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế như thể không phát hiện.

"Đi thôi." Thịnh Cẩn Thư nhận lấy hành lí từ tài xế, nói cảm ơn, quay người tự nhiên nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế.


Mạnh Vãn Tế đưa một cánh tay để không ra, biểu thị: "Để em."

Cô muốn giúp Thịnh Cẩn Thư chia sẻ gánh nặng chiếc ba-lô đang đặt trên vali.

Thịnh Cẩn Thư cong môi, khẽ mở rộng khuỷu tay, đẩy hành lí ra xa khỏi Mạnh Vãn Tế một chút.

Cô ấy trêu chọc cô: "Hiện tại không sợ gượng gạo nữa à?"

Đây là năm tiếp theo sau khi từ chức ở Ngoại ngữ Ninh Thành, Mạnh Vãn Tế thi đỗ nghiên cứu sinh Học viện Điện ảnh Bắc Kinh như nguyện vọng, Thịnh Cẩn Thư cố tình thi sau một năm, năm nay cũng thành công trở thành giảng viên đại học Khoa học Công nghệ Kỹ thuật nổi tiếng nằm phía đối diện Học viện Điện Ảnh Bắc Kinh.

Nhân trước khi nhậm chức, hai người quyết định đi du lịch tự túc dọc theo tuyến Du Đam, được coi là tuyến đường quốc lộ có phong cảnh đẹp nhất Trung Quốc, Du Châu là điểm khởi đầu, cũng là một trong những thành phố du lịch vô cùng nổi tiếng trong những năm gần đây. Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế có rất nhiều bạn bè thân thiết trong giới lồng tiếng cùng bạn qua mạng đều đang định cư ở đây, thế là quyết định đáp máy bay tới Du Châu, chơi ở đây mấy ngày, gặp mặt mọi người xong liền thuê xe bắt đầu hành trình trên tuyến Du Đam.


Một ngày trước khi xuất phát, Thịnh Cẩn Thư nhận được mấy món đồ chuyển phát nhanh, Mạnh Vãn Tế không để tâm, tới khi tắm rửa xong ra ngoài nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư mở hộp đặt vào trong vali, lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ tía tai: "Sao chị... sao chị mang nhiều vậy chứ?"

Trong thùng rác đã chứa đầy hộp giấy đủ loại màu sắc, ngoài loại bình thường dùng hàng ngày, dường như còn cả loại có gai.

Thịnh Cẩn Thư ngồi ở cuối giường, làm như thể đương nhiên: "Chị lo không đủ dùng mà, chuyến này ít nhất cũng phải đi nửa tháng."

Mạnh Vãn Tế: "..."

"Hay là..." Thịnh Cẩn Thư giảo hoạt: "Thật ra em thích chị không... dùng?"

Còn chưa nói hết câu, Mạnh Vãn Tế thẹn quá hóa giận ném chiếc khăn lau tóc lên mặt Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư lấy khăn xuống, lấp lánh sóng mắt, khẽ cười lên, giống như con cáo già cong đuôi.


Mạnh Vãn Tế di chuyển tầm mắt, nhắc nhở: "Cái đó không qua được cửa an ninh đâu."

Cô chỉ vào đồ chơi nhỏ rõ ràng Thịnh Cẩn Thư mới mua bên cạnh hành lí.

"Cái nào?" Thịnh Cẩn Thư biết rõ còn cố hỏi.

Mạnh Vãn Tế cắn môi, ảo não: "Thịnh Cẩn Thư."

Lúc này Thịnh Cẩn Thư mới ngừng trêu đùa cô, đưa tay ra kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô, giải thích: "Có lẽ không sao đâu."

Mạnh Vãn Tế không tin: "Có pin, không thể vận chuyển."

"Đặt trong ba-lô."

"Lúc kiểm tra an ninh phải lấy ra." Ngộ nhỡ nhân viên an ninh cảm thấy kì quái, có lẽ còn bắt mở ba-lô.

"Lấy ra thì lấy ra." Thịnh Cẩn Thư trêu đùa: "Đồ rửa mặt mà."

Mạnh Vãn Tế: "..." Thế mà chị ấy cũng có thể nói ra được.

Mạnh Vãn Tế khẽ giãy giụa quay đầu tranh luận với Thịnh Cẩn Thư, đột nhiên Thịnh Cẩn Thư cọ đầu mũi lên gáy cô.
"Bảo bối thơm quá đi." Cô ấy liếm vành tai cô, nhỏ tiếng dỗ dành: "Hay là tối nay chúng ta thử trước đi, nếu không dùng được, chị sẽ không mang nữa."

Không kịp phòng bị, cơ thể Mạnh Vãn Tế nhanh chóng nhũn ra.

"Không phải, Cẩn Thư..." Mạnh Vãn Tế kiềm chế rung động, quay người vẫn muốn tranh luận với Thịnh Cẩn Thư, nhưng Thịnh Cẩn Thư thuận đà ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn xuống chậm rãi mút lấy, tay cũng không an phận luồn vào trong váy ngủ của Mạnh Vãn Tế.

Lí trí của Mạnh Vãn Tế hoàn toàn bị dắt đi theo hô hấp.

Mềm nhũn hóa thành nước.

Trong lúc nửa kéo nửa đẩy, Mạnh Vãn Tế vẫn để Thịnh Cẩn Thư đạt được ý đồ.

Sau khi đạt được ý đồ, người phụ nữ xấu xa này càng nhất định muốn mang theo, khi qua cửa an ninh, Mạnh Vãn Tế ước gì có thể cách xa Thịnh Cẩn Thư cả trăm mét, giả vờ như hai người xa lạ không liên quan tới nhau.
May mà nhân viên an ninh không bắt hai người mở ra.

Trên quảng trường người qua người lại, Thịnh Cẩn Thư còn dám nhắc tới chuyện này, Mạnh Vãn Tế vừa tức vừa buồn cười, lườm cô ấy một cái, sau đó thu tay về.

Cô không nên đau lòng cô ấy.

Cô giãy khỏi tay Thịnh Cẩn Thư, đi nhanh về phía trước, dáng vẻ không muốn quan tâm tới cô ấy. Thịnh Cẩn Thư nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cổ tay Mạnh Vãn Tế, đứng nguyên tại chỗ, tươi cười nói: "Lừa em đấy."

Mạnh Vãn Tế nghi hoặc.

Thịnh Cẩn Thư thả lỏng cổ tay Mạnh Vãn Tế ra, lật tay đặt lên trên, biểu thị Mạnh Vãn Tế nắm lấy tay mình, giải hoạt nói: "Về phòng sẽ nói cho em."

Mạnh Vãn Tế và cô ấy nhìn vào mắt nhau một giây, cuối cùng độ cong trên khóe môi khó lòng che giấu cong lên.

"Vô vị."

Cô vẫn nắm lại tay Thịnh Cẩn Thư, ý cười nơi đáy mắt Thịnh Cẩn Thư càng thêm sâu, hưởng thụ dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo mà không ai có thể thấy được của Mạnh Vãn Tế.
Sau khi vào trong phòng khách sạn, hai người kiểm tra an ninh cùng vệ sinh của phòng ở, sau đó liên lạc với bạn tốt đã hẹn lúc trước, chuẩn bị ra ngoài ăn tối, cũng đã quên đi chuyện kia, mãi tới buổi tối trong phòng tắm bán lộ thiên, Mạnh Vãn Tế đỡ lấy vai Thịnh Cẩn Thư mới nhớ ra, hỏi: "Chị nói lừa em là lừa chuyện gì?"

Thịnh Cẩn Thư hôn lên cằm cô, cười nói: "Thật ra hộp đó rỗng."

Đáy mắt mang theo sắc nước của Mạnh Vãn Tế lộ ra chút mơ màng.

Điều này có nghĩa là thật ra chị ấy không mang theo đúng không?

"Nó khiến em vui vẻ quá." Thịnh Cẩn Thư vừa chơi xấu vừa nói: "Chị ghen."

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống.

Thịnh Cẩn Thư mê hoặc: "Nếu em nói em thích chị hơn thì mới dỗ được."

Mạnh Vãn Tế cắn môi, năm ngón tay đè lên bồn rửa tay trắng nhợt, căn bản không dám buông ra, có một vài âm thanh trong miệng sẽ phát ra mà không thể khống chế.
Đáy mắt Thịnh Cận Thư là ý cười tản mạn, biết rõ còn cố ý.

Rất lâu sau đó, khi cả thành phố đã tối đen, những âm thanh sột soạt dần ngừng lại, cuối cùng Thịnh Cẩn Thư cũng nghe được Mạnh Vãn Tế nói ra như mong muốn: "Thích chị."

"Chỉ thích chị."

Âm thanh mang theo chút mệt mỏi, hơi khàn khàn: "Vì là chị, nên mới cảm thấy vui vẻ."

Sóng mắt Thịnh Cẩn Thư như nước, yêu thương vuốt ve tóc mai của Mạnh Vãn Tế, hôn lên lông mi dài ươn ướt của cô.

"Chị cũng vậy."

Âm thanh của Thịnh Cẩn Thư trầm ấm lại mê người: "Vì là em, nên mới thích chuyện này."

Ngày hôm say, hai người phải dựa vào ý chí hơn người mới có thể rời giường vào thời gian đã hẹn, đỡ eo, xoa tay, check in ở địa điểm du lịch đã hẹn đi cùng bạn bè, sau đó tới chiều tối đi trải nghiệm trò chơi trốn thoát khỏi mật thất vô cùng nổi tiếng ở địa phương.
Vì mọi người đều chơi lần đầu tiên, cho nên chọn chủ đề nghiêng về giải câu đố, nhưng ít nhiều vẫn có chút kinh dị, cảnh tượng âm u, hiệu quả âm thanh dọa người, cả nhóm sáu người, bất kể nam nữ đều bị dọa tới hoảng hốt, Thịnh Cẩn Thư được coi là người to gan nhất trong nhóm.

Cả quá trình, Thịnh Cẩn Thư luôn nắm tay Mạnh Vãn Tế, biểu hiện sóng đánh bất động, vô cùng thành thục, chỉ cần có chút kinh dị, cô ấy sẽ kéo Mạnh Vãn Tế vào lòng, che mắt, che tai, Mạnh Vãn Tế nhận được nhiệm vụ độc lập, Thịnh Cẩn Thư đều trực tiếp làm giúp cô, khiến mấy người bạn bên cạnh vừa ôm ngực bình ổn nhịp tim, vừa hò hét đẩy thuyền, đẩy thuyền.

Quan hệ của hai người, bắt đầu từ khi Thịnh Cẩn Thư dẫn dắt Mạnh Vãn Tế vào giới, một số bạn bè thân thiết quen biết nhiều năm qua đều cảm nhận được, trước giờ Thịnh Cẩn Thư cũng không hề che giấu bản thân đối xử đặc biệt với Mạnh Vãn Tế, thế nên từ sau lần hai người cùng tham gia free talk, ngay cả người hâm hộ cũng bắt đầu đẩy thuyền.
Suy cho cùng giọng nói của Mạnh Vãn Tế quá hay, tu dưỡng cùng vẻ mạch lạc khi nói chuyện quá mê người, quan trọng nhất là, tiêu chuẩn kép và sự nuông chiều của Thịnh Cẩn Thư dành cho Mạnh Vãn Tế quá rõ ràng.

Có thể suốt nhiều năm qua từ khi vào giới, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được một Thịnh Cẩn Thư không gì có thể lay động không gì có thể quyến rũ lại chủ động quyến rũ người khác.

Cho nên sau lần gặp mặt này, tất cả bạn bè đều xác nhận, cặp đôi Ôn Cố Tri Tân là thật.

Trong lòng ôm theo một mỏ đường bí mật, dựa theo nguyên tắc vui một mình không bằng vui nhiều mình, mọi người đều không kiềm chế được đẩy thuyền trong âm thầm, phát cho người hâm mộ chút đường không hại tới toàn cục.

Sau khi kết thúc cuộc vui ở KTV vào buổi tối, một người bạn tốt đi cùng không chống đỡ được sự nhiệt tình của người hâm mộ, liền phát trực tiếp trong phòng khách sạn.
"Chỉ Thù và Nhược Cốc thật sự rất xinh đẹp, là kiểu hòa trong dòng người nhưng lại có ngăn cách với mọi người. Hôm nay Hàn Giang vốn là đi cùng hai người họ, sau đó âm thầm lùi ra sau, mình hỏi cậu ấy làm gì thế, mọi người biết cậu ấy nói gì không?"

Nhược Cốc là nghệ danh của Mạnh Vãn Tế.

"Cậu ấy nói 'Người ta là một đôi trời đất tạo thành, nào có chỗ cho yêu quái tôi đây chen vào'."

Trên màn hình toàn là "Ha ha ha" và "Kích động chết mất" của người hâm mộ.

Sau đó người này lại tiết lộ: "Vẻ lạnh lùng cao quý của Chỉ Thù của chúng ta trên mạng với ngoài đời thật sự khác nhau lắm, xấu xa lắm xấu xa lắm. Buổi chiều bọn mình chơi trò trốn thoát khỏi mật thất đúng không? Không bị nhân viên dọa chết, nhưng suýt chút nữa bị Chỉ Thù dọa chết, cố ý làm vẻ kinh dị, Hàn Giang còn muốn đánh chết cô ấy nữa."
Trên màn hình là tiếng cười điên cuồng của mọi người, có người hỏi: Không có ai có thể trị Chỉ Thù à?

Người này trả lời: "Có, Nhược Cốc. Chỉ Thù không những không dọa Nhược Cốc, mà còn giúp Nhược Cốc tránh khỏi NPC."

Người này không dám nói, lúc ra ngoài, Thịnh Cẩn Thư nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Vãn Tế, còn đau lòng nói: "Sau này không chơi trò này nữa."

Trên màn hình toàn là: Cặp đôi Ôn Cố Tri Tân là thật!

Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế không hề hay biết, đang ở trong phòng chụm đầu chọn ảnh. Hiếm khi có lịch trình gặp mặt công khai như vậy, hai người rất sẵn lòng đáp lại mong mỏi của người hâm mộ.

Hai người đăng Weibo cùng lúc, đều là khung hình chín ô chỉnh tề, tám bức chụp phong cảnh, một bức ở giữa là bóng lưng kết cấu tương tự mà hai người chụp giúp đối phương.
Bóng lưng trên cây cầu lớn đèn điện sáng tỏ, hai người nhìn về phía cảnh đêm xa xăm, hóng gió đêm, hơi nghiêng đầu, lộ ra chút góc mặt, đường nét dịu dàng lại động lòng người.

Có người bạn "Leeuwenhoek" nhanh chóng phát hiện, trên cổ tay trắng trẻo của hai người đều có đeo vòng tay, cùng kiểu dáng.

Tối đó, người hâm mộ của Thịnh Cẩn Thư bùng nổ trên đầu trang, toàn là tiếng hò hét của fan CP, tiếng cảm khái của fan mẹ, và tiếng hu hu hu của fan bạn gái.

Sau khi được bạn bè nhắc nhở, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế mới biết, lén lút lướt Weibo của fan hâm mộ, cười rất lâu, không cố ý thừa nhận cũng không cố tình phủ nhận.

Mãi tới một năm sau khi phát trực tiếp free talk cho bộ kịch truyền thanh mới mới bị Nhật Nhật làm lộ chuyện yêu đương.

Lúc đó hai người đã di cư tới Bắc Thành, thuê một căn nhà gác lửng ở chung, vì để cuộc trò chuyện không vọng tiếng, một người đóng cửa phòng ở trên tầng, một người xuống nhà phát trực tiếp.
Khi tới lượt Thịnh Cẩn Thư mở micro, đột nhiên Nhật Nhật kêu "meo meo" nhảy lên máy tính xách tay chắn nửa tầm nhìn của cô ấy, Thịnh Cẩn Thư chỉ đành dừng lại, gãi cổ ôm nó xuống.

Trên màn hình đều đang khen: "Là Nhật Nhật à? Kêu thôi mà cưng quá, đáng yêu quá."

Thịnh Cẩn Thư cười đáp: "Là Nhật Nhật, làm nũng bắt mình chơi với nó."

"Chúng ta vừa nói tới đâu rồi nhỉ?" Thịnh Cẩn Thư tiếp tục câu hỏi của người dẫn chương trình. Nhật Nhật không được chiều chuộng, liền đi quanh chân Thịnh Cẩn Thư, sau đó cô đơn quay người lên tầng.

Quen đường quen lối, nó mở cửa phòng đang đóng của Mạnh Vãn Tế ra, đáng thương kêu "meo meo."

Mạnh Vãn Tế không kịp phòng bị, quay đầu nhìn thấy nó, vô thức lẩm nhẩm một tiếng: "Nhật Nhật?"

Cho dù rất khẽ, cũng nhanh chóng phản ứng tắt micro, nhưng tất cả mọi người xem trực tiếp vẫn nghe thấy.
"Mẹ khỉ! Chuyện gì thế bây ơi!"

"Chị Thù và Nhược Cốc sống chung à?"

"Đó là tiếng kêu của Nhật Nhật đúng không? Ban nãy người ngồi trước micro là Nhược Cốc đúng không?"

Mọi người trên màn hình đều đang phát điên.

Mạnh Vãn Tế không biết làm sao, người dẫn chương trình cũng sửng sốt tới nỗi mất đi năng lực khống chế. Thịnh Cẩn Thư bật micro, nhỏ tiếng cười nói: "Xem ra Nhật Nhật cảm thấy các mẹ nên ngả bài rồi chăng?"

Mạnh Vãn Tế đỡ trán, ý cười cũng tràn khỏi mắt. Hai giây sau, cô bật lại micro lên.

Tiếng kêu "meo meo" của Nhật Nhật thêm lần nữa truyền tới rõ ràng từ micro của Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế cười nói: "Ngả bài thôi."

Màn hình buổi phát sóng trực tiếp bị đổ bộ không thể dừng lại, cuối cùng tạo thành một mảng sắc đỏ chữ "Hỷ" cuồn cuộn.

...
Chú thích:

1. Ôn cố tri tân: Ôn lại cái cũ, cái đã qua để có thể biết thêm, hiểu rõ thêm về cái mới, cái hiện tại.

Mình chưa rõ tại sao tác giả lại đặt tên CP Mạnh – Thịnh là "Ôn Cố Tri Tân" vì nó không trùng khớp với bất kì cách phát âm nào trong tên cũng như nghệ danh của hai người, mình chỉ đoán là cái tên này giống như nghĩa của nó, hai người nhớ lại, nghiền ngẫm lại quá khứ để thấu hiểu đối phương của hiện tại hơn

2. KTV – Karaoke Television: phòng hát karaoke. Ở Việt Nam mình chỉ hay nói là đi hát Karaoke đi, chứ nói đi KTV nó xa lạ heng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play