Chương 44: Năm mới vui vẻ

Khi hai người đến nơi, ánh đèn từ những tòa nhà hai bên bờ sông đã sáng, cả đường phố sáng trưng, trên boong tàu lộ thiên của du thuyền ba tầng, đồ trang trí màu bạc lấp lánh mạn thuyền.

Mạnh Vãn Tế đi theo Thịnh Cẩn Thư từ dưới thuyền chậm bước tiến lên, thấp thoáng có thể nghe thấy được tiếng nhạc thư thái đang lan tỏa trong phòng khách trên tầng ba.

Thế mà lại không phải là nhạc điện tử tiết tấu mạnh, Mạnh Vãn Tế có chút bất ngờ.

Cô tưởng rằng phong cách của bữa tiệc đón năm mới sẽ giống như phong cách nhảy disco trong quán bar, dù sao hai lần cô nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư và bạn bè tụ họp đều là phong cách trong bar.

Thịnh Cẩn Thư nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế, làm tâm lí trước cho cô: "Bữa tiệc đón năm mới này chỉ là cuộc tụ họp nhỏ giữa bạn bè với nhau, người mời khách là bạn nối khố của chị, tên Phương Vũ Trĩ, người như tên, thứ không thiếu nhất chính là trái tim thiếu nữ ngây ngô. Cho nên lát nữa em lên đó, nếu nhìn thấy cả một phòng toàn là màu hồng, cũng đừng quá ngạc nhiên."


Mạnh Vãn Tế mỉm cười: "Không đâu, nghe đáng yêu mà."

Thịnh Cẩn Thư bật cười, sánh bước bước lên bậc cuối cùng cùng Mạnh Vãn Tế, bước vào phòng khách chính trên tầng ba.

Quả nhiên phòng khách bán lộ thiên được trang trí ấm áp mơ mộng, ánh sáng trắng sáng rõ, màu sắc tươi mới, bóng bay màu hồng cùng ruy băng màu xanh khoan khoái tung bay trong gió biển, chiếc bàn dài dưới ruy băng bày hoa tươi, đồ ăn cùng sâm-panh tinh xảo được xếp thành hàng.

Nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế tiến vào, nam nam nữ nữ đang ngồi nói chuyện phiếm trên sô-pha trước bàn dài lập tức đứng cả dậy, đồng thanh: "Chào mừng tân nhân! Trăm năm hòa hợp!"

"Bộp bộp bộp", tiếng vỗ tay ào ào.

Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế: "..."

"Mọi người làm gì thế?" Thịnh Cẩn Thư nhướng mày: "Ghen tị với tôi, cho nên muốn dọa chạy cô bạn gái khó khăn lắm tôi mới theo đuổi được đúng không?" Động tác nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế của Thịnh Cẩn Thư đổi thành ôm lấy eo của Mạnh Vãn Tế.


Mạnh Vãn Tế thoáng đỏ mặt, vốn dĩ có mấy phần căng thẳng đều đã bị dọa chạy mất.

Phương Vũ Trĩ lên tiếng, bán đứng người: "Chủ ý của chị Đình Hoa, nói phải cho hai người một bất ngờ lớn."

Thẩm Đình Hoa cười ra một khuôn mặt hiền từ, "Dù sao cũng là người xuất hiện cuối cùng, thì cũng nên có đãi ngộ đặc biệt."

Ánh mắt của Thẩm Đình Hoa rơi trên người Mạnh Vãn Tế, chủ động chào hỏi: "Nhiệt liệt chào mừng, tôi là đàn chị của Tiểu Cẩn, Thẩm Đình Hoa, đã nghe Tiểu Cẩn nhắc tới em từ lâu, thật là trăm nghe không bằng một thấy."

Mạnh Vãn Tế tự nhiên gật đầu mỉm cười với Thẩm Đình Hoa cùng những người đang nhìn về phía mình, tự giới thiệu: "Mạnh Vãn Tế."

"Bạn gái em." Thịnh Cẩn Thư bổ sung.

Con ngươi của Mạnh Vãn Tế có chút xao động.

Mọi người trong căn phòng cười xấu xa: "Chà... ai không biết chứ, còn phải nhấn mạnh!"


Cô gái cùng Thịnh Cẩn Thư biểu diễn tiết mục hôm ấy trêu đùa: "Ha ha ha, đúng thế! Khoe khoang mà!"

Mọi người phụ họa: "Không có mắt nhìn chắc!"

Mạnh Vãn Tế càng ngại ngùng. Thịnh Cẩn Thư mặc cho họ trêu đùa, ôm lấy eo Mạnh Vãn Tế, dẫn cô ngồi xuống sô-pha dành cho hai người ở một bên, tự nhiên như không: "Mặc kệ bọn họ, một đám quỷ ranh mãnh."

Cô ấy giới thiệu mọi người trong phòng cho Mạnh Vãn Tế: "Cái người mà cười phô trương nhất, miệng há to nhất kia là bạn cùng bàn cấp ba của chị, Chung Linh."

Chung Linh bị điểm danh, giống như đột nhiên bị ấn vào huyệt tử, thu lại nụ cười to, bày ra dáng vẻ cười không hở răng, nghiến răng nghiến lợi: "Thịnh Cẩn Thư, cậu xác định từ ngữ dành cho tôi là những từ đó à?"

Thịnh Cẩn Thư cười như con hồ ly lười biếng.

Chung Linh thân thiện nhìn Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế giúp Thịnh Cẩn Thư giảng hòa: "Là nụ cười rất có sức lan truyền, khiến người ta nghe thấy mà vui vẻ."

Chung Linh cười to: "Cũng coi như cái miệng kia của Tiểu Cẩn có người trị rồi."

Thịnh Cẩn Thư không nghĩ như thế, hừ hừ đôi tiếng, mọi người cười nhạo theo, sau đó ngồi cả xuống.

Thịnh Cẩn Thư lần lượt giới thiệu cho Mạnh Vãn Tế, khi giới thiệu tới người đàn ông bờ vai xăm hoa, để đầu cắt moi, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mạnh Vãn Tế.

Thịnh Cẩn Thư ném quả quýt lên người hắn, nửa đùa nửa thật nhắc nhở: "Thu nước miếng về đi."

Nghiêm Dận nhận lấy quả quýt, cười nói: "Nghĩ gì thế hả? Chỉ là tôi cảm thấy cô giáo Mạnh có chút quen mắt mà thôi."

Thịnh Cẩn Thư: "Hửm?"

Nghiêm Dận hỏi: "Có phải cô giáo Mạnh cũng tốt nghiệp Ngoại ngữ Ninh Thành giống Cẩn Thư đúng không?"
Mạnh Vãn Tế gật đầu.

"Muộn hơn Cẩn Thư một khóa?"

Mạnh Vãn Tế lại gật đầu. Thịnh Cẩn Thư giải thích: "Cậu ta cùng lớp với chị, ngồi bàn phía sau chị."

Trong lòng Mạnh Vãn Tế đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Một người phụ nữ với tóc tết không đều hiếu kì: "Gì thế, thật sự là từng gặp à?"

Nghiêm Dận gật đầu: "Từng gặp. Có lẽ Cẩn Thư và Tiểu Dung cũng từng gặp mới đúng."

Tiểu Dung là bạn cùng bàn của Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư nhướng mày.

Nghiêm Dận nói: "Đàn em của chúng ta mà. Năm đó cô ấy làm đại diện cho khóa học sinh mới đứng phát biểu trước cờ, vừa lên bục đã khiến nam sinh chấn động, biết không hả? Lúc giải tán, tôi với cậu còn trêu nhau, nói vị trí hoa khôi của cậu gặp nguy rồi."

Thịnh Cẩn Thư: "..."

Nghiêm Dận thử thức tỉnh kí ức của Thịnh Cẩn Thư: "Có một thời gian, chắc là hồi lớp 12, không phải chúng ta đổi phòng học lên tầng bốn à, hình như cô giáo Mạnh thường xuyên đi qua cửa sổ lớp chúng ta, mỗi lần đi qua, nam sinh ở phía sau đều quay đầu nhìn theo, có một lần, bạn cùng bàn của tôi còn nói đùa, nói muốn biết cô giáo Mạnh dùng dầu gội đầu gì, không phải cậu còn mắng cậu ta, 'Đầu trọc dùng dầu gội đầu làm gì' sao."
Thịnh Cẩn Thư: "..."

Cô ấy thật sự không có lấy một chút ấn tượng.

Sớm biết Thịnh Cẩn Thư chưa từng chú ý tới bản thân, nhưng giờ phút này đã được chứng minh, Mạnh Vãn Tế vẫn có chút thất vọng.

Tiểu Dung liền dịch chuyển điểm quan tâm: "Tại sao lớp 11 lại thường xuyên đi qua tầng bốn?"

Mạnh Vãn Tế không kịp phòng bị, trở nên mất tự nhiên. Cô nhìn Thịnh Cẩn Thư một cái, Thịnh Cẩn Thư cũng rất hứng thú nhìn cô.

Vành tai nóng tới dữ dội, cô làm như không có chuyện gì giải thích: "Có một thời gian nhà vệ sinh ở tầng năm bị hỏng, chúng tôi xuống tầng dưới đi nhờ nhà vệ sinh."

Tiểu Dung đáp: "Ồ."

Thịnh Cẩn Thư như cười như không, cũng không biết có tin hay không.

Nghiêm Dận vẫn không nản lòng, còn muốn nói gì đó, Mạnh Vãn Tế sợ hắn lại lộ ra chuyện kinh thiên động địa gì, vội vàng kết thúc chủ đề: "Cũng không lợi hại như anh nói, trong trường có rất nhiều nữ sinh ưu tú hơn. Chị ấy không có ấn tượng, chứng tỏ khi đó tôi chưa đủ xuất chúng để lọt vào mắt của chị ấy mà thôi."
Thịnh Cẩn Thư bật cười, ôm lấy Mạnh Vãn Tế biểu thị oan uổng: "Không phải, chỉ là khi đó chị không có hứng thú với loài người mà thôi."

Mọi người cười to, làm chứng giúp cô ấy: "Đúng đấy cô giáo Mạnh ạ, khi đó cậu ta gặp ai cũng làm vẻ muốn đánh nhau không."

Mạnh Vãn Tế nghĩ gợi giây lát, đúng là như thế. Cô bị thuyết phục, cũng cười theo.

Thịnh Cẩn Thư cũng không phản bác, được nước lấn tới gác cằm lên vai cô, khẽ nói: "Hối hận quá đi."

"Ừm?"

"Sớm biết sau này sẽ thích em như thế, ban đầu nên yêu thầm em mới phải."

Thịnh Cẩn Thư như thể cảm khái, lại giống như thở dài, âm thanh không lớn, nhưng rơi vào tai Mạnh Vãn Tế lại không chỉ là cơn gió thoảng, mà khuấy động cả một hồ nước xuân.

Tất cả mọi người đều nghe thấy, "oa" một tiếng, khoa trương xoa tay, làm dáng vẻ chấn động "Tôi đã nghe thấy cái gì vậy chứ?"
"Tiểu Cẩn, cậu coi chúng tôi là người ngoài quá rồi đấy!"

"Gϊếŧ cẩu à?"

"Sống lâu rồi chuyện gì cũng có thể gặp! Ai có thể ngờ Tiểu Cẩn khi yêu đương lại là dáng vẻ ma quỷ này chứ!"

"Ha ha ha ha ha..." Mọi người mặc sức trêu đùa.

Thịnh Cẩn Thư nhìn vào trong mắt Mạnh Vãn Tế, hai má còn rực sắc hơn hoa hồng bày trên bàn.

Cho dù là cô ấy cho cô thể hiện hay thật lòng, Mạnh Vãn Tế đều bị làm cho rung động.

Giống như tất cả những khuyết thiếu trong thanh xuân đều được câu nói ấy lấp đầy.

Tám giờ, du thuyền xuất phát từ bến tàu, những màn biểu diễn trên sâu khấu trên tầng hai của du thuyền cũng bắt đầu, Mạnh Vãn Tế ngồi bên cạnh Thịnh Cẩn Thư, cùng mọi người vừa thưởng thức những màn biểu diễn vừa dùng bữa tối trong phòng ăn bán lộ thiên với tầm nhìn cực đẹp.
Gió sông mát mẻ, cảnh đêm nức lòng, người bên cạnh là người trong lòng, Mạnh Vãn Tế không phải là người thích náo nhiệt, thân ở trong môi trường xa lạ ồn ào, nghe mọi người tám chuyện nhàn nhã, mặc sức cười vui, lại không hề cảm nhận được bất kì cảm giác không thích ứng nào khác.

Vì có sự quan tâm và chăm sóc của Thịnh Cẩn Thư, cô cảm nhận được một phần náo nhiệt cũng thuộc về bản thân.

Tiếng chuông đồng hồ của năm mới nhanh chóng vang lên, du thuyền về tới gần bờ, tất cả mọi người đều tụ tập trên boong tàu lộ thiên đón chờ bước sang năm mới.

Màn hình cực lớn ở đỉnh tòa nhà phía đối diện đang hiển thị đồng hồ đếm ngược, trên du thuyền ba tầng vang lên những tiếng hò reo chói tai, Mạnh Vãn Tế đứng trước lan can trên boong tàu, dựa vào lòng Thịnh Cẩn Thư, mặc cho gió sông thổi loạn tóc của mình.
Cô nhìn lên màn hình, nhìn đồng hồ đếm ngược chuyển về số 0, nghe thấy tiếng chuông, tiếng hò reo, tiếng pháo hoa cùng lúc vang vọng đất trời. Dường như chiếc du thuyền đang rung lắc, vì niềm vui đón chào một năm mới.

Mạnh Vãn Tế nghiêng người trong tư thế được ôm, nhìn Thịnh Cẩn Thư, đôi môi đỏ đóng mở: "Năm mới vui vẻ."

Pháo hoa giống như mưa, mặt nước hòa chung màu sắc, giống như mơ mộng giống như huyền ảo. Thịnh Cẩn Thư không nghe rõ âm thanh của cô, nhưng thấy được đôi mắt Mạnh Vãn Tế được dịu dàng cùng vui vẻ chiếu sáng.

Nơi mềm mại nhất trong tim như thể bị thứ gì đó chạm vào.

Hai tay cô ấy ôm chặt lấy Mạnh Vãn Tế, im lặng đôi giây, hôn lên đầu mũi cô, đáp lại: "Năm mới vui vẻ."

Rất lâu rồi, dường như Thịnh Cẩn Thư mới cảm nhận được sự chờ đợi chân chính. Chờ đợi một ngày mới, một năm mới, một tuổi mới.
Sau tết Nguyên Đán, Ngoại ngữ Ninh Thành bước vào thời gian cuối kì bận rộn nhất. Lá cây trong sân tường rơi hết lớp này tới lớp khác, tờ đáp án của học sinh nộp hết tờ này tới tờ khác, nửa năm học của Ngoại ngữ Ninh Thành chính thức kết thúc.

Gần hết năm, Thịnh Cẩn Thư muốn cùng bà ngoại tới thành phố lân cận thăm mộ mẹ, Mạnh Vãn Tế cũng phải về nhà họ Mạnh giúp đỡ những việc cuối năm, hai người không có cách nào ở lại kí túc xá.

Tranh thủ từng giây từng phút, không phân ngày đêm dính lấy nhau ở kí túc xá hai ngày, cuối cùng Thịnh Cẩn Thư cũng đành buông Mạnh Vãn Tế cho cô về nhà.

Cô ấy đích thân đưa Mạnh Vãn Tế tới cổng lớn nhà họ Mạnh, Mạnh Vãn Tế nhìn đuôi xe đi xa của Thịnh Cẩn Thư, đột nhiên sinh ra cảm giác không nỡ tới muộn.

Ban nãy trước khi ra ngoài, Thịnh Cẩn Thư bảo bản thân hôn cô ấy mội cái, cô nên hôn mới đúng.
Đang mất hồn, đột nhiên Mạnh Sơ Dương từ trong cửa lớn thò đầu ra, hiếu kì hỏi: "Chị, sao chị lại đứng ngoài cổng không vào?"

Mạnh Vãn Tế hoàn hồn, quay người lại, khẽ gật đầu: "Không có gì."

Mạnh Sơ Dương mở to mắt, dáng vẻ như muốn rớt cằm.

Mạnh Vãn Tế: "?"

Mạnh Sơ Dương nắm lấy cổ tay chị gái, âm thanh sửng sốt: "Chị, có phải chị yêu rồi không?"

Mạnh Sơ Dương quá quen thuộc với chị gái mình, cho dù chỉ là một chút biến hóa của chị gái cũng có thể nhận ra, huống hồ là hiện tại, cách ăn mặc, thần thái trên người chị hoàn toàn khác biệt.

Mạnh Vãn Tế: "..." Cô im lặng đôi giây, sau đó chớp mí mắt, thoải mái gật đầu.

Giống như viên minh châu phủ một lớp bụi cuối cùng cũng phát ra ánh sáng nên có, dịu dàng nhưng chói mắt.

Mạnh Sơ Dương sửng sốt tới thất thanh.
Mạnh Vãn Tế cười rất khẽ: "Đừng hỏi, cũng đừng nói với ai vội, đợi chị chuẩn bị xong đã, được không?"

Mạnh Sơ Dương chớp chớp mắt, trong lòng trào lên một loại cảm giác rất phức tạp, có chút hoảng hốt, lại có chút vui vẻ vì thần thái của Mạnh Vãn Tế lúc này.

Cô ấy chần chừ hỏi: "Là... là người bố sẽ không đồng ý à?"

Lông mi dài của Mạnh Vãn Tế rủ xuống, cô không trả lời trực diện vấn đề, chỉ có sắc mặt dịu dàng, lên tiếng:

"Là người chị rất thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play