*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDIT: Lemonie | BETA: Lemonie

Mọi người trong ban, bao gồm cả Thời Chu Chu, tất cả đều bị nữ sinh tên Thạch Yên bỗng dưng “bộc phát” làm cho kinh sợ.

Ngoại trừ Chu Chu, nơi này chẳng có ai quen biết cô.

Tề Mao Trì hẳn là lần đầu tiên bị một nữ sinh nhục nhã như vậy trước đám đông, tức giận tới đỏ mặt tía tai, làm gì còn tâm trạng lo lắng đến thứ khác.

Gã giật lấy thứ bị dính ngoài miệng, hung hăng ném xuống đất, sau đó thô bạo bắt lấy cổ áo Thời Yên, ngo ngoe toan động thủ.

Nhưng giây tiếp theo, khoé mắt gã tựa hồ muốn nứt ra, biểu tình bỗng trở nên vặn vẹo.

Đau…

Đau vờ cờ lờ!!

Bởi vì Thời Yên hung bạo vặn ngược cổ tay gã, càng ngày càng tăng thêm lực đạo, Tề Mao Trì đương nhiên chịu không nổi, ngay cả gương mặt cũng méo mó biến dạng, vừa thống khổ vừa dữ tợn.

Học sinh đứng trong lớp tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thời Yên chỉ dùng một tay đã có thể xoay Tề Mao Trì như xoay chong chóng. 

Quan trọng chính là, cô gái này thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa xinh đẹp, cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ, ấy thế mà lại có khả năng chèn ép nam sinh cao hơn cô không ít đau đớn đến không có sức đánh trả.

Hơn nữa nhìn biểu tình cô ấy này, siêu siêu siêu siêu nhẹ nhàng, như là đơn giản dí nát bét một con kiến vậy!

Đây là thiếu nữ ma quỷ đi!!!

Mọi người đứng tại chỗ khiếp đảm, trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ.

Thẳng đến khi Tề Mao Trì xấu hổ lại phẫn nộ, tức giận gào rống với Thời Yên: “Mày cmn là đứa nào? Thả ông đây ra!”

Cô gái thấy ngữ khí gã không có chút phép tắc, bàn tay cố tình ấn mạnh thêm, sau đó không nhanh không chậm, lạnh giọng trả lời lại: “Ba mẹ cậu dạy cậu nói chuyện như thế này? Một câu ông đây hai câu ông đây, chỉ bằng cậu cũng xứng?”

Bị bạn học cùng lớp nhìn bản thân mình “được” một nữ sinh dễ dàng chế trụ, Tề Mao Trì càng hung tợn trừng Thời Yên, ánh mắt hình viên đạn hung thần ác sát, tiếp theo đó gã đột ngột thu tay lại, hết sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thiếu nữ.

Vừa mới rút tay về, Tề Mao Trì vốn tưởng gã đã thành công, nhưng mà ngay sau đó, cô gái dùng động tác vừa nhuần nhuyễn vừa nhanh nhẹn, túm chặt một cánh tay gã, bất đắc dĩ kéo gã xoay người.

Tề Mao Trì bị Thời Yên đứng sau lưng ấn chặt xuống bàn học.

Nửa người trên của gã nằm ngang dẹt như muốn dán luôn lên mặt gỗ phẳng phiu.

Tề Mao Trì càng thêm tức giận, quát mắng: “Con mẹ mày!!”

Thời Yên nâng cánh tay gã lên cao, đồng thời siết chặt cổ tay gã, biểu tình lạnh như băng sương, lời nói cũng không có độ ấm: “Tuổi còn nhỏ mà sao miệng dơ bẩn như vậy?”

Không đợi Tề Mao Trì phun thêm những lời thô tục gây ô nhiễm màng tai, Thời Yên ra lệnh: “Xin lỗi.”

Giọng điệu không cho phép phản bác.

Trương Khê Dao ở bên cạnh là người đầu tiên mở miệng, giả bộ tươi cười giả lả, ra vẻ chính mình là một người tốt bụng, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: “Này cô gái, cậu không học cùng lớp với chúng tôi, căn bản không biết ngọn nguồn sự việc, chưa phân xanh đỏ đen trắng đã ra tay đánh người cũng không tốt lắm nha?”

Hạ Linh Linh và Lý Dung lập tức lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, đề nghị cậu tự bảo trọng, tự biết giữ mình, đừng xen vào việc của người khác, bằng không kết cục sẽ giống như Thời Chu Chu đó!”

Thời Chu Chu nhìn Thời Yên xả sức chiến đấu, tự tay ấn tên nam sinh to con thân cao 1m8 kia xuống, trong lòng sinh ra tia cảm kích.

Nhưng cô gái không muốn liên lụy đến người khác, không muốn khiến người khác phải chịu đựng hết thảy những đau khổ mà cô ấy từng trải qua.

“Thạch Yên,” con bé nhẹ gọi Thời Yên một tiếng, sau đó nói: “Chuyện không liên quan tới cậu, không cần cậu lo.”

Thời Yên tức giận trừng mắt nhìn Thời Chu Chu.

Thời Chu Chu kéo kéo cổ tay áo, khiến Thạch Yên buông Tề Mao Trì ra.

Chuyện của con bé nó sẽ tự nghĩ cách phản kháng.

Con bé cũng không muốn Thạch Yên bởi vì mình mà lại biến thành đối tượng công kích tiếp theo của đám người xấu xa này.

Thời Chu Chu thật sự sợ Thạch Yên sẽ bị chúng nó ghi thù.

Kể cả cô có lợi hại đến mấy cũng vẫn chỉ là một nữ sinh cô đơn chiếc bóng.

Mà chúng nó là một nhóm người, vẫn luôn sẽ có cách dạy cho Thạch Yên một bài học.

Thời Yên sao có thể nghe, ngược lại càng tăng lực kiềm chế Tề Mao Trì, gằn từng chữ một: “Xin, lỗi!”

Tề Mao Trì đau đến khó có thể chịu đựng, gã cố nén không làm cho chính mình phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thuận theo Thời Yên, nhanh chóng mở miệng với Chu Chu: “Thật xin lỗi.”

Thời Yên không hài lòng, lại làm gã ăn đau không ít: “Vừa rồi mắng chửi người rất hăng say cơ mà, sao lúc này nói chuyện chậm chạp thế?”

“Xin lỗi mà không có thái độ đoan chính gọi là xin lỗi sao?”

Tề Mao Trì khẽ cắn môi, lần nữa cất tiếng: “Thời Chu Chu, thật xin lỗi.”

Mỗi một chữ đều rất rõ ràng.

Thời Yên lúc này mới phủi phủi tay, buông tha Tề Mao Trì.

Ngay sau đó, cô gái tiến tới trước mặt Thời Chu Chu, bonus thêm hai bước chân nhỏ, vô cùng “bất cẩn” mà “giẫm” lên đôi giày màu trắng tinh của Trương Khê Dao.

Vết bẩn cực kỳ chói mắt, cực kỳ xinh đẹp.

Dòm qua cũng na ná dấu chân để lại trên cuốn sổ của Chu Chu.

Dí dí mũi giày sau vội vàng thu chân về chỗ cũ, Thời Yên vẻ mặt ngượng ngùng, “mạn phép” dâng trả lại toàn bộ lời nói: “Cộm đến chân tôi.”

Ngữ khí đúng lý hợp tình.

Vừa rồi chính cô tận mắt thấy con bé láo lếu này bắt nạt Chu Chu như thế nào.

Trương Khê Dao tức chết đi được, nhưng ả lại chẳng dám nói gì, chỉ có thể yên lặng trừng Thời Yên.

Thời Yên nở một nụ cười vô hại với đối phương, đôi mắt cô lấp lánh mà lại đủ sắc bén, nhìn Trương Khê Dao không chút rụt rè.

Chợt, thiếu nữ nắm lấy tay Thời Chu Chu, bình tĩnh cất giọng với mọi người đang có mặt: “Tôi tên Thời Yên, học sinh mới chuyển đến lớp 11 ban 1. Thời Chu Chu là người thân của tôi, Thời Yên tôi lấy danh nghĩa ra đảm bảo sẽ không để bất cứ kẻ nào động vào cô ấy.”

Thời Chu Chu lập tức sửng sốt.

Thạch Yên đang nói cái gì? Điên rồi sao?

Cô bây giờ là người mà hầu như tất cả học sinh đều né tránh, là người mà chẳng một ai muốn có bất kỳ tương tác nào, vậy tại sao Thạch Yên lại muốn cùng cô có quan hệ?

Không sợ sẽ là mục tiêu chung bị nhắm vào sao?

Thời Chu Chu định rút tay về, trốn thoát khỏi sự thân cận này, nhưng Thời Yên lại gắt gao giữ lấy cổ tay con bé, căn bản không hề thả lỏng.

Thời Chu Chu nghe được Thời Yên rất “đẹp trai” mở miệng: “Còn có lần sau, tôi sẽ càng không khách khí.”

“Cho nên, những ngày kế tiếp, tôi hy vọng có thể chung sống hòa bình với tất cả các bạn học ở đây.”

Khi cô nói điều này còn cố tình nở một nụ cười nhạt, vô cùng thích hợp với gương mặt trắng nõn lại thanh tú.

Rõ ràng biểu tình trông ngoan ngoãn như vậy, một chút tính công kích cũng không có, nhưng những gì cô ấy nói lại như mang vẻ một lời uy hiếp cảnh cáo.

Vừa mới chứng kiến một cuộc “chèn ép” mang tính áp chế cao như vậy, lúc này đây không ai dám lên tiếng.

Thời Yên đi theo Chu Chu trở lại chỗ ngồi.

Con bé ngồi ở dãy thứ hai từ dưới đếm lên, ngay sát cửa sau, bạn cùng bàn của Chu Chu là một nam sinh tên Tưởng Vũ Thừa.

Cũng là một trong nhiều người vừa rồi đứng ngoài cuộc.

Hàng cuối cùng cạnh cửa dưới trống không, Thời Yên trực tiếp giành ghế ngồi sát lưng Thời Chu Chu.

Không lâu sau đó, tiếng chuông vào giờ học vang lên.

Tiết hóa đầu tiên do giáo viên chủ nhiệm Hà Vận Thanh đứng lớp.

Hà Vận Thanh – thầy giáo trung niên khoảng chừng 40 tuổi, giẫm lên tiếng chuông bước vào cửa lớp. Sau khi yên vị trên bục giảng, ông giương mắt quan sát phía dưới đài, nhìn đến Thời Yên đang ngồi nhàn nhã, nhẹ giọng ôn hòa: “Lớp chúng ta hôm nay tiếp đón một thành viên mới, nào mọi người, chúng ta cùng làm quen với nhau nhé.”

Sau đó gọi Thời Yên: “Thạch Yên, tự giới thiệu.”

Thời Yên đứng lên, vô cùng biết nghe lời mà giới thiệu sơ qua bản thân mình một chút: “Tôi tên Thạch Yên, Thạch trong viên đá, Yên trong yên nhiên, hy vọng sau này có thể hòa thuận sinh sống với mọi người.”

Những học sinh còn lại dường như nghe ra một hàm ý khác trong lời nói của cô ấy – trong tương lai đừng bao giờ ngu ngốc mà ép tôi động thủ.

Phần tự giới thiệu đơn giản kết thúc, buổi học đầu tiên chính thức bắt đầu.

Bởi vì Thời Yên tạm thời chưa có sách, thầy giáo để bạn bàn trước cho cô mượn một cuốn.

Thời Chu Chu chỉ đành đưa sách giáo khoa của mình cho Thời Yên, sau đó xem chung một quyển với bạn học Tưởng Vũ Thừa ngồi cùng bàn.

Tuy rằng ngồi theo cặp nhưng hai người họ có vẻ không quá thân thiết, chưa từng thấy giao lưu quá nhiều.

Cả hai lại thực sự rất giống nhau, hay bị người ta bắt nạt, tính tình quái gở, lầm lì, thường xuyên trầm mặc ít nói.

Có lẽ vì họ biết tình huống của chính mình sẽ mang lại những rắc rối gì cho đối phương, nên chưa bao giờ có ý định tiếp xúc quá gần gũi.

Trừ những lúc như bây giờ, bất đắc dĩ phải cùng nhau đọc một cuốn sách, khoảng cách mới có thể hơi hơi gần hơn chút, nhưng vẫn sẽ như cũ không mở miệng với đối phương.

Thời Yên ở phía sau lật xem sách giáo khoa của con gái.

Mỗi một trang giấy đều được dùng bút highlight đánh dấu kiến thức gọn gàng, ngăn nắp lại khoa học, dày đặc những ghi chú, vừa nhìn liền biết chủ nhân rất chăm chú nghe giảng.

Nhưng Thời Yên không dung nhập được nội dung cuốn sách vào đầu óc.

Cũng không nghiêm túc nghe thầy giáo chỉ bài.

Tại ngữ điệu bình lặng, không nhanh không chậm của Hà Vận Thanh, tinh thần cùng dòng suy nghĩ của Thời Yên dần dần phiêu xa.

Cô vẫn luôn biết Chu Chu thật hiểu chuyện.

Từ nhỏ đến lớn, đứa bé này ở trường chăm chỉ học tập, vô cùng tự giác, căn bản chẳng bao giờ để cô phí một chút tư tâm.

Chu Chu cũng sở hữu một thói quen ngưỡng mộ. Cứ mỗi ngày tan học rồi về nhà, ăn xong cơm tối con bé nhất định sẽ ngồi làm bài tập, hoàn thành hết thảy nhiệm vụ, tâm trí mới hoàn toàn thả lỏng, tận khi ấy hẵng bắt tay làm việc riêng mà mình muốn.

Từ mẫu giáo đến sơ trung, thành tích học tập của con bé luôn cầm cờ đi trước.

(*) sơ trung: cấp 2.

Thẳng đến thời điểm lên cao trung.

Ngay từ đầu vẫn xuất sắc như cũ, xếp hạng trong lớp nếu không phải thứ nhất thì chính là thứ hai.

Về sau, không biết từ một lần kiểm tra nào đó, thành tích con bé dần lui bước.

Lần sau so với lần trước càng kém.

Thời Yên biết Chu Chu là đứa trẻ khắc khổ dụng tâm, cũng biết con bé sẽ tự đặt cho bản thân một áp lực đúng đắn, huống hồ bây giờ là giai đoạn tuổi trưởng thành quan trọng nhất, cô sợ chỉ một chút sơ ý sẽ khiến Chu Chu càng khẩn trương.

Cho nên cô cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ khi thành tích Chu Chu không ngừng tụt dốc mới khuyên bảo nó đừng khiến bản thân quá căng thẳng, thuận theo tự nhiên lập tức sẽ tốt hơn.

Cô nghĩ trước nghĩ sau, những tưởng áp lực quá mức mới có thể khiến con gái học hành giảm sút.

Hiện tại xem ra còn có nguyên nhân khác.

Tâm trí Thời Yên hiện lên cảnh tượng mình trở về lớp từ văn phòng hiệu trưởng.

Lúc ấy cô vừa bước đến cửa sau đã chợt nhìn thấy Chu Chu ngồi xổm dưới đất, hai tay trắng nõn nhặt sách vở, thế nhưng lại bị người ta cố ý giẫm lên, đồng thời còn bị nam sinh kia dùng sức dán tấm băng vệ sinh lên sau chiếc áo.

Suýt chút nữa khiến Chu Chu không ổn định được thân thể mà quỳ xuống bên mũi giày nữ sinh.

Tâm can cô như bị người khác hung hăng vặn nhéo, đau đớn đến không thở nổi.

Cô không dám tự tưởng tượng, con gái mình ngoan ngoãn như vậy, hiểu chuyện như vậy, thiện lương đến thế, mà ở trường lại bị một đám người cố tình gây khó dễ, đối xử chẳng ra gì.

Đây rõ ràng là bạo lực học đường!!!

Vừa hết tiết một, Thời Yên nghẹn một bụng hỏa, giận dữ kéo Thời Chu Chu đuổi theo chủ nhiệm lớp Hà Vận Thanh.

Thời Yên lôi con bé đi phía trước, cất giọng: “Bị bắt nạt sao cậu không lên tiếng? Nói cho giáo viên, nói cho người lớn, nói cho phụ huynh, nhờ bọn họ giúp đỡ? Tại sao lại muốn tự bản thân mình chịu đựng?”

Thời Chu Chu giãy giụa, biểu tình có chút hoảng loạn, giống như chưa kịp thích ứng với cách đối đãi như vậy. Thanh âm thiếu nữ thật nhẹ, cũng thật bình tĩnh, chẳng hề phập phồng: “Vô dụng.”

“Cậu chưa nói làm sao biết vô dụng?” Tính hung bạo của Thời Yên nhất thời nổi lên, ngữ khí có chút gấp gáp.

Tính cách của cô nàng không thể nói là tốt, chính là không bao giờ chịu uỷ khuất, càng sẽ không để những người mình quan tâm chịu uỷ khuất.

Thời Chu Chu rốt cuộc cũng thoát khỏi tay Thời Yên, con bé nhéo nhéo xoa xoa cổ tay bị Thời Yên nắm lấy, hạ thấp lông mày, miệng lẩm bẩm: “Tôi nói rồi, vô dụng thôi.”

Thời Yên nhíu mày.

Chu Chu nói như vậy khi nào? Nếu Chu Chu báo cho cô biết, tại sao cô lại chẳng có chút ấn tượng?

Thời Chu Chu hoãn lại khẩu khí rồi mới tiếp tục: “Tôi đã nói qua với thầy giáo, ông ấy quả thật rất tốt, thầy rất muốn giúp đỡ tôi, thậm chí đã đi tìm những người đó nói chuyện, yêu cầu bọn họ không được đối xử với bạn cùng lớp như thế.”

“Nhưng là, chuyện tôi gọi giáo viên xin hỗ trợ đã chọc giận đám người kia, đổi lấy việc bọn họ đối xử với tôi còn trầm trọng hơn trước.”

Lông mày Thời Yên nhíu chặt.

“Vậy sao cậu không báo cho cha mẹ biết? Nếu không chịu được còn có thể chuyển trường cơ mà!?”

“Mẹ tôi bà ấy….” Thời Chu Chu nhắc tới mẹ lập tức trở nên rất khổ sở, cô gái nhỏ hít hít mũi, ổn định lại cảm xúc, mở miệng: “Mẹ tôi bà ấy quá bận rộn, cũng quá mệt mỏi, công việc đã khiến bà bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, phận làm con tôi đương nhiên không muốn rước cho bà ấy thêm phiền phức.”

“Tuy mẹ tôi chưa lần nào nói qua, nhưng tôi biết mấy năm nay bà ấy liều mạng kiếm tiền, liều mạng tích cóp như vậy đều là vì tôi,” hốc mắt Thời Chu Chu phiếm hồng, “Lòng tôi rất rõ.”

Thời Yên vừa tức vừa đau lòng, trong thâm tâm còn có nỗi khổ sở tự trách, thậm chí là đặc biệt hối hận.

Thật nhiều cảm xúc cùng nhau tuôn trào khiến cô có chút mất kiểm soát.

Thời Yên tức giận rống con gái: “Cậu biết mẹ cậu làm mọi thứ là vì cậu, vậy cậu có biết hay không bà ấy đưa cậu tới nơi này, là để cho cậu được nên người, là để cho cậu được học tập chứ không phải khiến cậu chịu khi dễ!!”

Thời Chu Chu không nói một lời.

Thời Yên rống xong lại cảm thấy lồng ngực khó chịu, con gái mình chịu nhiều uỷ khuất như vậy mà bản thân lại còn quát mắng nó.

Cô ôm chặt Thời Chu Chu, nước mắt cũng không biết vì sao mà không chịu nổi khống chế, từng giọt từng giọt cứ lăn xuống trên gò má.

Thời Yên vừa khóc vừa uất ức trách mắng: “Thời Chu Chu cậu có bị ngốc hay không!”

Lời của editor:

Xin lũi mn nha tớ làm ăn chậm chạp quá 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play