Chiêu Linh đứng giữa đình viện rộng lớn trong Tàng thất, phát hiện cảnh vật bốn bề có hơi xa lạ, đã rất lâu y chưa đặt chân tới đây.
Đã từng có một khoảng thời gian, y luôn đi tới Tàng thất, bởi khi ấy trong Tàng thất có một nô công tên Việt Tiềm.
Ký ức tan đi như mây khói, chỉ mới hồi tưởng lại đã mờ ảo đến như vậy, làm cho người ta cảm thấy không chân thực.
“Tiểu công tử.”
Nghe thấy tiếng gọi, Chiêu Linh quay đầu lại, nhìn thấy Sử quan Cảnh Trọng Diên đang đứng trước cửa Tàng thất, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, một thân quan bào đen tuyền, trên mặt có chòm râu thưa thớt, nụ cười vô cùng thân quen.
Tựa hồ như Cảnh Trọng Diên vẫn luôn là dáng vẻ ấy, từ khi Chiêu Linh còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy y, đến hơn mười năm sau vẫn không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Cảnh Trọng Diên sốt ruột vẫy tay, cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Đúng là tiểu công tử, mau vào bên trong, bên ngoài đổ mưa rồi.”
Mưa rất nhỏ, đến nỗi Chiêu Linh cũng không nhận ra là bầu trời đầy mưa bay. Mấy ngày nay luôn thẫn thờ trong bóng tối, y cũng quen rồi.
Chiêu Linh nhanh chân bước lại, đi vào trong phòng trú mưa. Y tìm một nơi rộng rãi trong Tàng thất ngồi xuống, nhìn quét một vòng qua giá sách, chậm rãi lên tiếng: “Ta còn không nhớ được, lần cuối quay lại đây là khi nào.”
“Từ năm trước, công tử đã ít khi tới Tàng thất, bình thường cần sách gì đều sẽ sai người hầu qua đây lấy.” Không biết Cảnh Trọng Diên kiếm đâu ra một chiếc khăn trắng bằng vải thô, đưa cho Chiêu Linh, để y lau sạch nước mưa dính trên người đi.
“Phải rồi, sau đó vẫn luôn là Việt Tiềm tới đây lấy sách.” Chiêu Linh nhận lấy khăn vải, lau nước mưa trên mặt đi, sau đó cũng xoa xoa hai tay.
Advertisement
Cảnh Trọng Diên không nói nữa, chỉ nhìn Chiêu Linh, nhìn y đặt khăn vải sang một bên bàn sách rồi đứng dậy đi về phía giá sách, dừng chân trên hàng sách nói về biển, lướt xem từng cuốn.
Chuyện Việt Tiềm bị lưu vong, Cảnh Trọng Diên cũng có nghe nói, có điều y cũng không biết những khúc chiết sâu trong ấy.
Chiêu Linh lấy một cuốn sách lụa trên giá xuống, quay trở về trước bàn sách, sau đó mở sách lụa ra xem.
Đã một quãng thời gian dài y không đặt chân tới Tàng thất, Chiêu Linh phát hiện ra mình vô cùng yêu thích bầu không khí nơi này, yên tĩnh mà thanh nhẹ.
Thấy khi nhắc tới Việt Tiềm, Chiêu Linh vô cùng bình tĩnh, lúc này mới tiếp lời: “Thần vốn tưởng rằng, Việt Tiềm không ở trong danh sách lưu vong.”
Linh công tử giàu lòng nhân ái, nhất định sẽ vươn tay cứu giúp người hầu thiếp thân của mình.
Nói là lưu vong, thật ra chuyện này cũng không khác gì với tuyên án tử hình, Cảnh Trọng Diên biết rõ sự tàn khốc đằng sau hành trình ấy.
Ngón tay Chiêu Linh nhẹ nhàng xoa xoa sách lụa, lẩm bẩm nói: “Ta vốn định bảo vệ hắn, nhưng tự hắn lại đưa ra lựa chọn rồi.”
Nếu người khác nghe thấy chuyện như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy bất ngờ, nào có ai lại tự nguyện bỏ qua cuộc sống sinh hoạt êm đềm không lo cơm áo, tự chọn đi làm nô lệ.
Cảnh Trọng Diên rơi vào suy nghĩ, vuốt nhẹ râu mép, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Thần không cảm thấy bất ngờ.”
“Trước đó vài ngày, Việt Tiềm từng thỉnh tháo thần, dò hỏi cố sự của Trường Lăng quân và họ Nguỵ.” Cảnh Trọng Diên gắng sức để giọng điệu của mình hoàn toàn bình thường, đồng thời cũng bắt tay vào chỉnh lý những thứ trên bàn sách của mình.
Chuyện cũ của Trường Lăng quân và họ Nguỵ, ý là chỉ chuyện tình giữa nam tử với nhau.
Cảnh Trọng Diên nhạy cảm nhận ra được, quan hệ giữa Linh công tử và Việt Tiềm cũng không giống quan hệ chủ tớ phổ thông.
Trường Lăng quân sủng hạnh môn khách họ Nguỵ kia, nên mới dẫn đến tai ương liên tiếp, bị người người lên án, kết cục bi thảm, chuyện xưa của họ vẫn luôn được dùng để cảnh cáo hậu nhân.
Chiêu Linh vô cùng kinh ngạc, dò hỏi: “Cảnh đại phu có nhớ chuyện ấy xảy ra khi nào không?”
Cảnh Trọng Diên trả lời: “Khi đó công tử còn chưa chuyển vào cư trú tại Phủ đệ trong thành, Việt Tiềm qua Tàng thất lấy sách, chỉ có một mình ta ở đây.”
“Thần nhớ ngày ấy gốc hoa lan ngoài cửa sổ đang mở, hình như là trong tháng Tư thì phải.” Cảnh Trọng Diên nhìn cây hoa lan ngoài cửa sổ, khắp nơi đều là nụ hoa xanh lục, thời kỳ nở hoa đã qua từ lâu rồi.
Chiêu Linh cúi đầu, bàn tay đặt trên bàn sách nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn không lên tiếng hỏi.
Hoá ra, Việt Tiềm đã suy tư chuyện của hai người bọn họ từ sớm như thế, cũng không ai hay biết Việt Tiềm đã quyết định muốn rời đi từ khi nào.
Cảnh Trọng Diên nhìn về phía bóng dáng cô độc của Chiêu Linh, nhất thời cũng không biết phải an ủi như thế nào. Trong mắt Cảnh Trọng Diên, lựa chọn của Việt Tiềm là vô cùng lý trí.
Hắn được Linh công tử sủng hạnh, ở lại bên cạnh Linh công tử, không chỉ làm tổn hại danh dự của Linh công tử, hơn nữa còn đẩy mình vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
Gió thổi mưa nghiêng, từng hạt mưa văng từ bên ngoài cửa sổ vào trong phòng. Cảnh Trọng Diên đứng dậy, đóng một loạt cửa sổ phía Nam của Tàng thất lại, khi y quay trở về, đã không còn thấy bóng dáng Linh công tử.
“Công tử?”
Cảnh Trọng Diên tìm kiếm bốn phía xung quanh Tàng thấy, cuối cùng phát hiện ra bóng dáng Linh công tử trong hậu viện. Y ngồi trên bậc đá, đang nhìn chằm chằm vào kho hàng cũ nơi Việt Tiềm từng ở.
Nghe tiếng bước chân, Chiêu Linh vẫn còn chưa hồi thần lại.
Cảnh Trọng Diên phát hiện ra trong tay Chiêu Linh đang nắm một vật, hình như là mặt gỗ rắn Hạng Truỵ. Đây chẳng phải là… đồ của Việt Tiềm sao?
Y ngồi xuống bên cạnh Chiêu Linh, nhìn về phía rừng đào dưới sương mù mênh mông sau tường viện, chậm rãi lên tiếng: “Mỗi lần Việt Tiềm qua đây lấy sách trả sách, thần mà gặp hắn, đều sẽ trò chuyện cùng nhau hai câu.”
“Có một thời gian, hắn đột nhiên hỏi thần năm đó leo lên tường thành, tay cầm lá ngô đồng chiêu hồn, còn nói là từng nghe người ta nhắc tới.” Cảnh Trọng Diên nhìn thấy mặt rắn Hạng Truỵ trong tay Chiêu Linh, cuối cùng mới nhớ tới chuyện này.
Chiêu Linh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc.
Cảnh Trọng Diên vuốt vuốt chòm râu, tiếp tục nói: “Lúc đó thần cố tình nói bóng gió, nhưng hình như hắn không nhớ ra chuyện từng gặp phải một con chim Phượng khi còn nhỏ.”
Sinh hoạt trong Hữu uyển vô cùng gian khổ, đã nhiều năm trôi qua, Việt Tiềm không nhớ ra việc từng cứu chữa một con chim nhỏ ngày còn bé, thực sự là chuyện vô cùng bình thường.
“Bây giờ mới nhớ ra, ngày ấy hắn nhắc tới với ta, hẳn là đang xác nhận.” Cảnh Trọng Diên không khỏi thổn thức, chỉ có mình y biết rõ chuyện đã xảy ra với hai đứa bé này.
***
Giữa đêm mưa, nước mưa tí tách xối ướt đẫm cánh chim trong mộng, mưa bụi bao phủ bên trong núi Nam dày đặc tới độ khó có thể phân biệt phương hướng. Chiêu Linh không ngừng vỗ cánh, mãi tới khi gần như kiệt sức mới nhìn ra phòng cỏ nhỏ bé đã sụp đổ nơi mạn Bắc sông Quái, còn có gốc ngô đồng cao lớn ở ngay đằng sau căn phòng nhỏ.
Y bay xuống trên cây ngô đồng, đuôi cánh thật dài quét qua cành lá. Cành lá che chắn nước mưa khuynh đảo, trên người Chiêu Linh, hai móng y nắm chặt lấy cành tay, rũ nhẹ lông chim, phủi sạch nước mưa trên người đi, từng giọt từng giọt tựa trân châu văng tung toé bốn phương.
Mào chim năm màu như loé lên ánh sáng tươi đẹp trong đêm tối, chim Phượng hạ cánh khiến bốn phía cánh rừng tĩnh lặng không một tiếng động. Y thu cánh chim lại, nhắm mắt mà ngủ, nghỉ lại trên gốc ngô đồng cao lớn trong tuổi thơ của chính mình.
Từ trong giấc mộng tỉnh lại, Chiêu Linh mở mắt ra, thân mình cuộn tròn sâu trong phòng ngủ, ngọn đèn lấp loé bên giường toả ra ánh sáng mịt mờ màu cam ấm áp.
Sau khi trưởng thành, y rất ít khi mở thấy mình hoá thành chim Phượng, có lẽ bởi vẫn luôn nhung nhớ nên mới khiến ký ức cũ ùa về, lại biến thành chim Phượng thêm một lần nữa, trở về chốn cũ bên bờ Bắc sông Quái.
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa, Hữu uyển cũng luôn mưa lâm râm, chiếc thuyền lớn xuôi nam theo sông Quái hẳn là cũng đón mưa đón gió, thân thuyền đong đưa giữa biển khơi, e là giờ khắc này Việt Tiềm cũng đã tỉnh.
Chiêu Linh mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm thấy đầu cực kỳ nặng, tay chân không còn chút sức lực nào, tựa như nước mưa trong giấc mộng đều đọng lại trên người mình, cảm giác khó chịu ấy không chỉ bởi vì giấc mộng này.
Có thể bởi mấy ngày nay khí trời vẫn luôn tăm tối, áo bào bị mưa xối cho ướt sũng, khiến y phát sốt lúc nửa đêm.
Giữa lúc mê man nặng nề, thân thể Chiêu Linh tựa như đang ở trong khoang thuyền, chập chùng theo gió dữ.
Một đêm trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ say.
Sáng sớm, thị nữ vội vàng ra cửa, ngay sau đó cũng thấy quản gia chạy chậm vào trong chủ viện, chờ đợi bên ngoài phòng ngủ của Chiêu Linh. Mặt mày quản gia đầy vẻ ưu tư, chỉ nghe âm giọng chủ nhân vô cùng lười biếng, còn khàn đặc lại.
Quản gia lòng như lửa đốt, quỳ xuống thỉnh cầu: “Xin công tử để lão nô vào thăm người, trong lòng lão nô vô cùng thấp thỏm lo âu!”
“Không cần phải kinh honarg, chỉ là phát sốt bình thường, cũng không đáng ngại.” Trong phòng truyền ra âm giọng vô cùng bình tĩnh của Chiêu Linh.
Nghe tiếng cũng không giống như mắc phải bệnh nặng, chỉ là dính mưa mà cảm lạnh.
Quản gia tỉnh táo lại, dặn dò thị nữ chăm sóc công tử thật tốt rồi quay người bước nhanh ra ngoài sân, muốn nhanh chóng dặn dò nhà bếp làm món gì thanh đạm, còn phải lập tức đi mời thầy thuốc.
Đầu bếp bưng một bát canh nóng hổi vào chủ viện, cùng lúc ấy thầy thuốc cũng cõng theo hòm thuốc, vội vàng chạy từ nhà tới, đi vào trong chủ viện.
Chiêu Linh kéo giường màn ra, nửa nằm nửa tựa trên giường, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi. Y liếc mắt nhìn về phía thầy thuốc, dùng ánh mắt ra hiệu lại đây.
Người tới là thầy thuốc cung đình, ngày thường chuyên môn xem bệnh cho Vương tộc, đối mặt với Linh công tử đang sinh bệnh, đáy lòng cũng không chút hoang mang.
Thầy thuốc tiến lên quan sát bệnh nhân, dò hỏi bệnh tình, hốt thuốc đúng bệnh.
Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ của Linh công tử, thầy thuốc nói lại với người bên cạnh: “Công tử ưu tư quá độ, mới không cẩn thận để phong hàn nhiễm vào thân thể, không biết vì điều gì mà công tử ăn ngủ không yên?”
Quản gia chỉ có thể lắc đầu, lão không tiện nói.
Khi đi ngang qua Trắc ốc, quản gia nhìn về phía cửa phòng Việt Tiềm, thấy cửa đóng chặt, nghĩ qua một thời gian nữa hẳn là nên sai người vào trong dọn dẹp lại một chút.
Quản gia bất giác nhớ tới ba ngày trước, chính lão tận mắt nhìn thấy Việt hầu bị binh lính áp giải đi, dáng vẻ kia cực kì bình tĩnh, cũng chẳng có chút nào là nhung nhớ chi tình.
Việt hầu đúng là người lòng dạ ác độc.
Sau giờ Ngọ, Chiêu Linh uống thuốc, lại ngủ nghỉ đầy đủ, cuối cùng cũng cảm thấy thân thể đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là vẫn rất lười biếng, không có hứng nổi với bất cứ thứ gì.
Cảm thấy điều gì cũng nhạt nhẽo, y nằm trên giường lật một cuốn sách lụa. Tới khi nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, còn có tiếng người vang lên, y mới thả sách lụa xuống, gọi thị nữ ra ngoài xem là ai tới.
Thị nữ vừa ra ngoài đã đứng ở cửa hành lễ, lúc này Thái tử đã leo lên bậc đá, vội vã đi vào trong phòng ngủ.
Cách màn giường, thấy rõ người tới, Chiêu Linh giật mình kêu lên: “Huynh trưởng?”
Thái tử mở màn giường ra, ngồi xuống bên mạn giường, bắt đầu đánh giá Chiêu Linh, lại áp tay lên trán, cuối cùng trầm giọng hỏi: “A Linh, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”
“Huynh trưởng thấy ta giống đang sinh bệnh sao?” Chiêu Linh nở nụ cười bất đắc dĩ, giơ cuốn sách lụa trong tay lên.
Nào có bệnh nhân nào nhàn nhã đến như thế, còn có thể đọc sách.
Y miết mắt nhìn quản gia đứng bên ngoài màn giường, suy đoán là lão đã mật báo cho Thái tử. Có điều Chiêu Linh cũng không trách lão, thân thể y vốn luôn luôn khoẻ mạnh, đột nhiên lại ngã bệnh, thân là hạ nhân ai cũng sẽ sợ sệt phải chịu trách nhiệm.
Thái tử tịch thu sách lụa, nhắc nhở: “Tuy là ốm vặt, nhưng cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận.”
Ban ngày ban mặt nằm ở trên giường, tóc tai bù xù, sấn bào nhăn nhúm, nào có chỗ nào không phải sinh bệnh.
Chiêu Linh đành phải nằm về giường, lại gối đầu lên gối. Bấy giờ y không còn buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử đang trông coi bên giường, đáy lòng lo lắng: “Không nói cho mẫu thân phải không?”
Chỉ sợ mẫu thân biết được sẽ nhất quyết xuất cung tới đây thăm hỏi.
Thái tử nói: “Không nói.”
Những chuyện che giấu Hứa Cơ phu nhân đâu phải chỉ có ngần ấy.
Hai anh em một nằm một ngồi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Quan hệ của hai người rất tốt, có nhiều chuyện không cần phải nói ra thành lời.
Chiêu Linh khuyên nhủ: “Ta thật sự không sao cả, huynh trưởng quay trở về đi.”
Đã tự xem xét, còn xác nhận đệ đệ bảo bối mạnh khoẻ không có việc gì, Thái tử xoa nhẹ đầu Chiêu Linh, giọng điệu dịu dàng: “Tốt, chờ ngươi ngủ, ta sẽ quay trở về.”
Chiêu Linh nào còn buồn ngủ, nhưng đành phải nhắm mắt lại, khiến mình giống như đang ngủ.
Qua một hồi lâu, Thái tử đứng dậy kiểm tra Chiêu Linh, hẳn là cho rằng y thật sự đã ngủ, bèn tự mình nhét kỹ góc chăn, thả màn giường xuống.
Thái tử căn dặn thị nữ một phen, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ.
Trước khi đi, Thái tử gọi quản gia, cận vệ, thậm chí cả đầu bếp vào dò hỏi tình hình mấy ngày nay của Chiêu Linh.
Mọi người thấp thỏm lo âu sợ bị trị tội, lại không dám lừa gạt Thái tử, cuối cùng đành phải khai báo thành thật.
Cận vệ nói bảy, tám ngày nay, Linh công tử ngủ rất muộn, thi thoảng còn thấy y bồi hồi ngơ ngẩn trong đình viện giữa đêm; đầu bếp nói bảy, tám ngày nay khẩu vị của Linh công tử vẫn luôn không tốt, ăn rất ít.
Thái tử chỉ gọi bọn họ tới hỏi thăm tình hình của Chiêu Linh, cũng không trừng phạt bất cứ ai.
Nếu muốn tìm người chịu tội, khiến Chiêu Linh ưu tư quá độ, ốm đau không nổi, cũng chưa đến lượt cận vệ, đầu bếp gánh tội.
***
Kẻ chân chính nên chịu tội lúc này đang lênh đênh trên sông, chen chúc trong khoang thuyền với những người khác, dựa vào góc nhắm mắt dưỡng thương.
Phần lớn những người Vân Việt khác đều tập trung lại dưới cửa khoang, nơi ấy không khí thanh mát, còn có ánh sáng, có thể thông qua lỗ thủng nhìn thấy một mảnh trời nho nhỏ.
Bọn họ ngửa mặt lên khát khao, khát khao thứ tự do mà họ bị tước đi mất.
Thường phụ cũng đang đứng dưới cửa khoang, quan sát binh lính phía trên. Đáy lòng ông đang tính toán đến chạy trốn, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải phản kháng.
“Ba Na.”
Có người lay nhẹ vai Việt Tiềm, dùng tiếng Vân Việt gọi hắn. Trong tiếng Vân Việt, Ba Na ý là: Vương tử.
Việt Tiềm mở mắt ra, thấy đứa bé trai kia đang ngồi xổm trước mặt mình, chính là đứa bé hắn đã từng thấy. Tay nó bưng một cái bát, trong bát đã đong đầy nước.
Việt Tiềm trả lời: “Ta không khát, ngươi uống đi.”
Đứa bé không chịu đặt bát xuống, kề bát tới bên môi Việt Tiềm, nói: “Chỉ còn một chén này, ngươi không uống, sau này sẽ không còn nữa.”
Việt Tiềm uống một ngụm nước rồi lại đẩy bát ra, không nói thêm gì nữa.
Nhìn hắn lại nhắm mắt tiếp, đứa bé kia lo lắng trong lòng, thầm nghĩ có phải vết thương của hắn vô cùng nghiêm trọng không, có thể đột nhiên ngã gục không, sẽ không cứu sống được.
Nó từng nghe Thường phụ nói, Ba Na vốn không cần lưu vong, là chính hắn chủ động yêu cầu lưu vong, trước khi bị binh sĩ áp giải lên thuyền còn chịu roi quất thật mạnh.
Nó cầm bát uống sạch chỗ nước còn lại, liếm liếm đôi môi, nhìn về phía cái bình gốm trong góc. Bình gốm lăn lóc trên đất, một giọt nước cũng chẳng còn.
Đêm qua trời mưa, bọn họ vốn định uống nước mưa chảy từ trên khoang thuyền xuống, thế nhưng Ba Na nói không thể uống thứ nước ấy, uống vào sẽ đi tả, một khi đi tả, chỉ còn đường mất nước rồi chết.
Đứa bé trai thầm cảm thấy sợ sệt với tình cảm của mình, viền mắt hơi đỏ lên, nước mắt từ từ lăn xuống, lại bị nó dùng mu bàn tay quệt mạnh đi.
“Nhiều nhất năm ngày nữa, thuyền lớn này sẽ tới bến phà. Sau năm ngày là có thể ra ngoài khoang tàu.”
Đứa bé ngẩng đầu lên, thấy Ba Na đang nói với nó.
Cuối cùng nó vẫn rơi nước mắt, lẩm bẩm: “Sao lại lâu như vậy, một ngày ta cũng không muốn đợi!”
Không gian giam cầm tăm tối, hoàn cảnh nhơ bẩn, thức ăn nước uống đều vô cùng thiếu thốn, những người ở trong đó khó mà tránh khỏi tuyệt vọng.
Việt Tiềm nói: “Lại đây.”
Đứa bé kia lau nước mắt, nghe lời đi tới, nhẹ nhàng dựa vào Việt Tiềm rồi ngồi xuống.
Việt Tiềm nắm vai đứa bé, động viên nó: “Không phải sợ, ta và Thường phụ sẽ chăm sóc ngươi.”
Ba ngày nay, Việt Tiềm và Thường phụ không chỉ một lần nhường lương thực và nước mát của mình cho đứa bé này. Đứa bé này còn quá nhỏ, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, nếu không được trợ giúp sẽ rất khó tồn tại.
Hoàng hôn, thuyền cập bờ, thả neo. Binh sĩ mở cửa khoang ra, dùng dây thừng treo thức ăn nước uống lên rồi ném vào khoang tàu, vô số cánh tay giơ lên cao, liều mạng tranh đoạt.
Rất nhiều người không cướp được, vẫn giơ cao tay cầu xin: “Cho chúng ta thêm đi!”
“Cho chúng ta thêm đi!”
Vô số người Vân Việt bị tù tội tập hợp lại trước cửa khoang, bọn họ giơ cao tay lên, khẩn khoản lôi kéo, thậm chí còn nắm lấy dây thừng không thả, gần như muốn lôi binh sĩ đang cầm dây thừng vào khoang tàu.
Binh sĩ ném dây thừng xuống, đứng bên trên cao giọng chửi bới, một tên binh sĩ trong đó nổi giận lôi đình, gọi một người khác thả dây thừng xuống rồi nắm lấy dây thừng nhảy vào trong khoang tàu, vừa đứng vững gót chân đã rút roi bên hông ra quất người túi bụi.
Roi bay loạn xạ trong khoang thuyền, có những người Vân Việt không kịp tránh roi, đau đến gào lên.
Bỗng nhiên, cánh tay vung roi của binh sĩ bị một người nắm chặt lấy, đành phải dừng hànhd dộng tàn ác lại, những kẻ tù tội trong khoang thuyền vừa định thần nhìn lại mới phát hiện ra, người đang ngăn binh sĩ cầm roi là người cao lớn còn mang thương tật kia.
“Ngươi phản à!”
Binh lính cần roi liều mạng giãy giụa, định rút cánh tay đang bị tóm chặt ra, lại phát hiện căn bản không thể nào tránh thoát được, đáy lòng giật mình, thầm toát mồ hôi hột.
“Chuyện gì đang xảy ra? Là ai ồn ào?”
Trên boong thuyền có tiếng người trách cứ, hẳn là đã kinh động tới tướng lĩnh.
Có binh sĩ trả lời: “Bẩm báo tướng quân, những người Vân Việt này chê ít lương thực, tập hợp lại gây sự, còn nắm chặt người của chúng ta không tha!”
Có một binh sĩ khác lại nói: “Kẻ cao to kia chính là thủ lĩnh của bọn họ, là hắn đi đầu!”
Gã thẳng tay chỉ vào Việt Tiềm.
Việt Tiềm cao giọng nói: “Chúng ta đều là những kẻ tù tội, trên chân còn mang gông xiềng, thân trong giam cầm, nào dám gây sự. Duy chỉ khẩn cầu tướng quân ban ân, chia thêm một phần lương thực, một miếng ăn một ngụm nước, miễn cưỡng duy trì tính mạng.”
Hắn buông bàn tay của binh sĩ cầm roi kia ra, ngẩng lên nhìn những binh lính tập hợp bên trên, còn có tướng lĩnh đứng giữa đám người.
Việt Tiềm chắp tay, tiếp tục nói: “Tướng quân phụng mệnh vận chuyển nô lệ Vân Việt, chắc chắn sẽ không muốn tất cả nô lệ chúng ta chết mất quá nửa. Mặc dù không thể cho thêm nhiều đồ ăn, vậy đành xin cấp thêm mấy bình nước sạch. Người thiếu đồ ăn còn có thể sống mấy ngày, nhưng nếu thiếu nước, một ngày cũng không thể sống nổi.”
“Thuyền đi ba ngày, những người đói đến gần như ngất xỉu cũng đã ba phần, nếu cứ vậy ba ngày nữa, chỉ sợ trong khoang sẽ toàn là thi thể.” Việt Tiềm nhìn quét qua những người cùng tộc bên cạnh, giọng điệu hắn bao hàm tình cảm, tràn ngập động lực.
Việt Tiềm đứng ở dưới khoang, ánh nắng mặt trời tập hợp trên người hắn. Một thân một mình hắn đứng ra, không chỉ đối mặt với binh lính cầm roi, còn đối mặt cả với tướng sĩ trên cửa khoang. Việt Tiềm không sợ hãi chút nào, thong dong chấn định, chẳng để ý tới sinh tử.
Tướng lĩnh thấy rõ kẻ tù tội trong khoang thuyền, lạnh lùng lên tiếng: “Ta còn tưởng kẻ nào dám nói ẩu nói tả, hoá ra là ngươi!”
Việt Tiềm không biết tướng lĩnh này, nhưng tướng lĩnh có biết hắn cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn, ngẩng đầu đáp: “Là ta, Việt Tiềm.”
Những binh sĩ áp giải Việt Tiềm tới bến tàu ở ngoại thành trực tiếp nghe lệnh của Thái tử, trong quá trình chuyển giao Việt Tiềm chắc chắn đã truyền đạt một mệnh lệnh nào đó với những tướng lĩnh trên thuyền.
Trong lúc Việt Tiềm phân trầm, những kẻ tù tội bởi e ngại đòn roi mà tứ tán đã yên lặng tập hợp dưới cửa khoang, tập hợp lại bên cạnh Việt Tiềm.
Binh sĩ cầm roi còn muốn ra vẻ ta đây, nỗ lực xua tan kẻ tù tội, vừa định vung roi lên lần nữa, mấy người trai tráng Vân Việt đã chặn ngay trước mặt gã, khiến gã hoảng hốt trong lòng, đành phải lui về sau hai bước.
Nhìn gần trăm người Vân Việt tù tội tập hợp lại bên cạnh nhi tử của Vân Việt Vương, đáy lòng tướng lĩnh hiểu rõ, nếu để những kẻ tù tội này phản kháng, chuyện phiền toái sẽ không chỉ có một.
Trách nhiệm của tướng lĩnh là áp giải những kẻ tù tội này đi lưu vong, mà nếu quá khắt khe với lương thực, khiến họ tử vong quá nửa, đến lúc đó cũng không có cách nào mà báo cáo lên trên được.
Việt Tiềm ra hiệu cho hai người Vân Việt đang nhốt binh sĩ cầm roi, nói bọn họ thả người.
Binh sĩ cầm roi hoảng loạn không thôi, vội vã níu lấy dây thừng, binh sĩ bên trên cũng kéo gã lên khỏi khoang thuyền.
Tướng lĩnh lệnh cho thủ hạ đóng cửa khoang của những kẻ tù tội lại, cũng gọi những binh sĩ hai bên vừa vào khoang tàu gây sự lại, cả giận nói: “Kể từ hôm nay, nếu có ai tự ý bước vào trong khoang nô lệ, đánh ba mươi gậy!”
Tướng lĩnh không phải người mù. Gã nhìn ra được những người Vân Việt nhu nhược luôn chỉ cầu tự vệ qua lần này đã trở nên đoàn kết, hơn nữa còn có can đảm phản kháng, đây là thứ gã không muốn thấy nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa khoang mở ra, binh sĩ lại đưa đồ ăn xuống dưới, còn có nước sạch. Đồ ăn vẫn ít ỏi như trước, nhưng nước đã nhiều gấp ba lần.
Những người Vân Việt bị cầm tù lúc này lại không tranh đoạt đồ ăn nước uống. Họ truyền khối bánh đầu tiên, bát nước đầu tiên tới trước mặt Việt Tiềm.
Việt Tiềm không từ chối. Dưới mấy chục con mắt đang nhìn chăm chú, hắn nhận lấy đồ ăn nước uống.
Sống trong cực khổ đã lâu, những người Vân Việt bị đày đoạ vẫn luôn khát vọng sẽ có một người anh hùng xuất hiện, một người có thể cứu vớt bọn họ.
Khi biết người cao lớn bị thương này là nhi tử của Quốc vương Vân Việt, bọn họ lại càng không sợ hãi, ngọn đèn bị dập tắt đã hơn mười năm dưới đáy lòng mỗi người cũng le lói sáng lên một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT