Sau hoàng hôn, nô bộc phục vụ trong Vương cung dồn dập trở về, nhà dưới cũng náo nhiệt hẳn lên. Việt Tiềm dựa vào lan can, nhìn về phía ánh tà nơi chân trời. Tính ra, hắn đã ở đây được năm ngày.
Trừ buồn bực ngán ngẩm không biết làm gì, tất cả những chuyện khác vẫn như thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, chán thì leo lên cao ngắm nhìn Vương đô Dung Quốc. Trong lúc thất thần, bỗng nghe thấy có người đang nói chuyện dưới lầu. Dưới tàng cây có hai người, một người mặc áo đỏ, người còn lại cũng mặc đồ đỏ son.
Người áo đỏ bảo: “Ngươi đã nghe gì chưa? Ngày hôm trước cháu trai của Sử quan họ Đồ lái xe ra ngoài, bị người ta rượt đuổi, sau khi ngã xuống liền hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ.”
Áo đỏ son cực kỳ ngạc nhiên: “Có chuyện như thế sao? Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Hồng y tiếp lời: “Mất hồn rồi, sao mà tỉnh lại dễ thế được.”
Việt Tiềm vừa nghe đã nghĩ, đây đâu phải mất hồn, rõ ràng là ngã từ trên xe xuống, sứt đầu mẻ trán, hơn nửa là không cứu sống nổi.
Hồng y còn bảo: “Sáng nay, Đồ Sử quan mang một Vu sư tới, muốn lên tường thành chiêu hồn. Ngươi biết không, binh sĩ không cho bọn họ lên.”
Đỏ son lại hỏi: “Sao không ra ngoại thành tìm nơi nào cao ráo mà chiêu hồn? Mây đâu về được với tường thành, binh sĩ trông coi còn toàn là những người thô kệch vô lễ.”
Hồng y nói: “Ngươi không hiểu. Khi Linh công tử còn nhỏ đã từng mê man một ngày hai đêm, không thầy thuốc nào có biện pháp chữa trị cả. Sử quan còn nói, ấy là do hồn phách Linh công tử đã biến thành chim rồi, không biết đã bay đến nơi đâu.”
Việt Tiềm vốn chẳng tập trung nghe chuyện tào lao của hai người nọ, cho đến khi nghe thấy lời này: Hồn phách Linh công tử đã biến thành chim rồi, không biết đã bay đến nơi đâu. Hắn vô cùng khiếp sợ, vội nhoài người ra ngoài lan can, muốn nhìn rõ mặt mũi của người mặc áo đỏ kia.
Hồng y lại tiếp lời: “Quốc quân thật sự hết cách, nên mới để Cảnh Sử quan mặc Vu phục, cầm nhánh ngô đồng, leo lên tường thành chiêu hồn cho Linh công tử.”
Đỏ son hỏi: “Vậy có tác dụng không?”
Hồng y cao giọng: “Đương nhiên là có, nếu không Linh công tử còn sống tới bây giờ được sao? Ngươi tưởng cứ muốn là mất hồn được à, nếu không nhanh nhanh gọi về, vậy thì chỉ còn đường chết!”
Sau đó, hai người họ lại hàn huyên một lúc về cháu trai của Sử quan. Việt Tiềm chẳng còn tâm tình nghe tiếp, đầu óc chỉ còn lại chuyện Linh công tử từng hoá thành chim.
Rốt cuộc đây là chuyện từ bao giờ, có xác thực hay chưa?
Vậy khi còn nhỏ, chim Phượng mình gặp được trong Hữu uyển chính là Linh công tử sao?
Trời dần sẩm tối, hai người nói tào lao dưới lầu không biết đã đi đâu mất. Việt Tiềm nhìn Vương cung đèn đuốc sáng trưng, dần rơi vào trầm tư.
Trong giấc mộng ngày công tử còn nhỏ, người ấy hoá thành một con chim Phượng bé xinh, bay khỏi Vương cung, bay cao bay xa khỏi tường thành, vượt qua núi Nam mù sương, lướt khỏi mạn Bắc sông Quái, tựa như đây cũng chẳng phải chuyện không thể xảy ra.
Việt Tiềm còn nhớ mãi không quên chú chim Phượng bé nhỏ năm ấy. Nó thông minh, lại có linh tính, mọi cử động đều hệt như một đứa nhỏ.
Ngày xưa mình còn từng làm một cái lồng chim, nhốt nó vào bên trong một ngày một đêm.
Chim Phượng, Linh công tử.
Linh công tử, chim Phượng.
Đáy lòng Việt Tiềm vô cùng hoảng loạn, e rằng thật sự có chuyện như thế!
Không phải chính hắn cũng hoá thành Thanh xà trong mơ sao?
Một đêm ngủ không ngon, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Việt Tiềm đã rời giường, một mình đi qua đi lại trong viện. Bất tri bất giác, trời đã ửng sáng từ bao giờ, đám người hầu lục tục thức dậy rửa mặt chải đầu, vội vã rời khỏi cửa, đi vào Vương cung.
Dần dần, xung quanh lại quay về vẻ yên tĩnh. Không biết đã qua bao lâu, có người gọi tên hắn, Việt Tiềm đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Ngự phu Vệ Hoè.
Vệ Hoè quăng cho Việt Tiềm một cái rương gỗ, bảo: “Công tử cho ngươi đi Tàng thất lấy sách, sau đó đưa đến cửa cung, sẽ có thái giám tiếp ứng đưa vào trong cung.”
Việt Tiềm tiếp lấy rương gỗ, vừa nhìn đã thấy bên trên ghi tên ba quyển sách, nét chữ thanh nhã bay bổng, là từ tay Linh công tử mà ra.
Nắm chặt rương gỗ trong tay, hắn vui vẻ đáp: “Ta đi ngay đây.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa viện, Vệ Hoè vừa đi vừa nói: “Bao nhiêu ngày không gặp ngươi, ngươi vào thành từ khi nào, hoá ra lại ở trong nhà dưới sao?”
“Sáu ngày trước.” Việt Tiềm bị Chiêu Linh “cầm tù” đủ sáu ngày.
“Quái lạ! Ta thường xuyên loanh quanh ngoài cửa cung, sao mấy ngày nay vẫn chẳng thấy bóng ngươi?” Vệ Hoè cảm thấy khó mà tin nổi, lẽ nào sau khi vào thành, Việt hầu vẫn luôn một mực chờ đợi trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa sao?
Bấy giờ đã đi tới chuồng ngựa, Việt Tiềm chắp tay: “Xin từ biệt ở đây.”
Vệ Hoè cũng chắp tay, không tiếp tục hỏi han, dù sao đây cũng là việc nhỏ, e rằng chỉ là trùng hợp, nhưng trong lòng lại cứ băn khoăn mãi vì sao không gặp được Việt Tiềm.
Ông quay lưng rời đi, càng đi càng xa. Việt Tiềm gọi mã nô dắt xe ngựa của hắn tới, sau đó nhảy lên xe ngựa, đi tới Tàng thất ở Nam thành.
Lần này, hắn còn tưởng sẽ bị Linh công tử “giam” tới tận ngày xuân năm sau, hoặc ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.
Sáu ngày nay Việt Tiềm chỉ nghe người hầu ở nhà dưới trò chuyện phiếm cũng đã nắm được mười mươi chuyện trong Vương cung Dung Quốc, không chỉ vậy còn hiểu được bối cảnh quan chức của Dung Quốc, ai kết thân cùng ai, ai là kẻ thù của ai, rõ ràng rành mạch nắm trong lòng bàn tay.
Những chuyện này, nhìn chung hắn vẫn không có hứng thú, chỉ là những lúc quá tẻ nhạt sẽ nghe như tiêu khiển mà thôi.
Chỉ những thứ liên quan tới Linh công tử, mới có thể khiến hắn chú ý đến.
Nếu lần này không bị nhốt trong phòng sáu ngày, hắn sẽ vĩnh viễn chẳng biết Linh công tử có liên quan tới chim Phượng ngày xưa.
Việt Tiềm rong ruổi lái xe, gió đông phả tới mơn man gương mặt, thổi mái tóc và áo bào hắn bay toán loạn. Vẻ mặt hắn im lặng trang nghiêm, mặc cho gió Bắc tuỳ ý tàn phá.
Đến Tàng thất, bốn phía đều yên tĩnh, bên ngoài cũng không gặp xe ngựa của ai khác, ngày đông người ta cũng ít lui tới nơi này hơn.
Sau khi đi vào Tàng thất, Việt Tiềm nhìn thấy bóng dáng Sử quan Cảnh Trọng Diên trong Tàng Thư các. Giây phút ấy, hắn loé lên một suy nghĩ: Tiến lên hỏi rằng, năm đó y thật sự đã chiêu hồn cho Linh công tử sao?
Năm xưa còn nhỏ, Linh công tử thực sự đã biến thành chim Phượng sao?
Cảnh Trọng Diên đang chỉnh lý lại sách trước kệ, trong lúc vô tình quay lại liền thấy bóng người cao lớn của Việt Tiềm đang đứng giữa cửa. Y chẳng hề ngạc nhiên, còn hỏi: “Hôm nay công tử muốn lấy sách nào?”
Việt Tiềm lấy rương gỗ từ trong lòng ra, bước lên vài bước rồi đưa y.
Cảnh Trọng Diên nhận lấy rương gỗ, vừa nhìn đã thấy ba tựa sách trên tay, trong đó có một cuốn [Vân Việt sách] đã bị Thái tử mượn đi vài ngày trước đó, nhất thời không nhớ ra đã trả hay chưa.
Trong Tàng thất có những cuốn sách có thể cho khách khanh quốc gia khác mượn được, [Vân Việt sách] là sử sách Vân Việt Quốc được lưu truyền trong hậu thế, dù hỏi ở hiệu sách dân gian cũng có.
Đương nhiên, chất lượng sách dân gian sẽ kém xa sách tại Tàng thất, thường do lỗi phát âm, hành văn tại địa phương.
“[Vân Việt sách] à… Để ta xem lại chút đã.”
Sau khi đọc tên sách, Cảnh Trọng Diên quay trở lại bàn sách, ngồi xuống trước tập hồ sơ, cúi đầu tìm trong ghi chép mượn sách của Tàng Thư các, lẩm bẩm một mình: “Ba tháng trước có một vị môn khách của Thái tử tới mượn, giờ còn chưa trả lại, đã quá hạn mấy ngày rồi.”
Môn khách của Thái tử nào thể so được với thân phận của Linh công tử. Cảnh Trọng Diên nói: “Ngươi đợi ở đây, ta phái người đi lấy.”
Việt Tiềm vừa nghe, còn cảm thấy đợi người qua lại ắt sẽ lỡ dở thêm thời gian, hắn nói: “Sử quan báo tên họ cho ta, ta tới Khách quán tìm người.”
Cảnh Trọng Diên gác sách thẻ tre trong tay lại, đáp: “Người này tên Vệ Bình, là người Chấp Quốc, chưa tới ba mươi tuổi, dáng người cao gầy.”
“Được, xin cáo từ.” Việt Tiềm khom người chắp tay, thái độ vô cùng cung kính.
Khi được Cảnh Trọng Diên thu nhận, Việt Tiềm ở lại Tàng thất hơn nửa năm, gần như toàn bộ đều dựa vào chiếu cố của đối phương.
Cảnh Trọng Diên nhìn theo bóng dáng hắn rời khỏi, lẩm bẩm nói: “Suýt nữa không nhận ra hắn rồi.”
Từ sau khi Việt Tiềm trở thành người hầu của Linh công tử, mỗi lần hắn quay trở về Tàng thất, Cảnh Trọng Diên lại phát hiện ra hắn thay đổi.
Cảnh Trọng Diên chưa bao giờ nhìn lầm người. Dưới con mắt của y, Việt Tiềm là người vô cùng tài giỏi, chỉ là thân phận người hầu khiến hắn phải nghe lệnh chủ nhân mà làm việc, không có cơ hội phát huy tài năng.
Nhưng hắn xuất thân từ nô lệ Vân Việt, còn là nhi tử của Vân Việt Vương, được đối xử như bây giờ đã là may mắn vạn phần rồi.
***
Từ Tàng thất tối đen đi ra ngoài cửa viện sáng rõ, hệt như đi từ trong mây đen bước ra ngoài ánh sáng. Việt Tiềm vô cùng quen thuộc với khoảng sân nhỏ này, ngày đông vốn lạnh nay lại càng cô quạnh hơn.
Tàng thất trời đông giá rét, đứng cả ngày cũng chẳng thấy bao nhiêu người, trong viện cũng chỉ có bóng dáng hai nô công. Việt Tiềm cũng từng ở đây, khi ấy hắn vẫn là một nô công trong Tàng thấy, phụ trách vận chuyển sách thẻ tre và rương gỗ.
Ấy mới chỉ là năm ngoái, giây phút này nhớ đến, lại ngỡ như đã qua một đời.
***
Khách quán là nơi ở của các khách khanh đến từ quốc gia khác. Mấy ngày trước Quốc quân hạ lệnh trục xuất, khi Việt Tiềm đi qua khách quán còn thấy nơi này hỗn loạn tiêu điều, tới hôm nay đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt như xưa.
Việt Tiềm đi tới cửa quán, dò hỏi tiểu nhị trong quán: “Xin hỏi môn khách Vệ Bình của Thái tử có ở đây không?”
Tiểu nhị đáp: “Vệ mưu sĩ ở đây! Hôm nay còn chưa thấy hắn ra ngoài, hẳn đến trưa cũng không rời giường nổi đâu.”
Tiểu nhị còn chỉ cho Việt Tiềm gian phòng Vệ Bình đang ở, là lại hành lang cuối cùng của Khách quán, gian phòng bên phải thứ ba đếm ngược từ dưới lên.
Việt Tiềm đi tới ngoài phòng Vệ Bình, gõ cửa hô: “Vệ mưu sĩ có ở đây không? Sử quan phái ta tới lấy [Vân Việt sách]!”
Trong phòng không có ai trả lời, Việt Tiềm lại gọi thêm một lần nữa.
Cuối cùng cửa phòng cũng mở ra. Một thư sinh cao gầy nhợt nhạt xuất hiện, tóc tai loạn như ổ gà, còn chưa tỉnh ngủ, ôm sách thẻ tre trong lòng, không nói hai lời đã nhét sách trong ngực vào tay Việt Tiềm.”
Việt Tiềm nhận sách thẻ tre, lại mở ra rà soát nội dung bên trong, kiểm kê sổ sách, thấy hoàn chỉnh không thiếu sót.
“Phiền ngươi báo cho Sử quan, số sách còn lại hai ngày nữa ta sẽ đích thân trả về.” Vệ Bình căn dặn một câu, sau đó đóng cửa lại.
Hắn không quan sát Việt Tiềm tỉ mỉ, cũng chỉ cho rằng đối phương là Văn nhân nhỏ tại Tàng thất, bị Sử quan phái tới đây thu sách.
Việt Tiềm cầm sách thẻ tre rời khỏi Khách quán, cầm theo cả [Vân Việt sách] từ tay Vệ Bình đi. Lúc này trong xe đã có đủ ba bộ sách Linh công tử cần đến.
Xe ngựa đi thẳng về phía cung thành, đến bên ngoài cửa cung, Việt Tiềm dừng xe ở phía xa xa, chuẩn bị giao cho thái giám đứng đợi tại cửa cung.
Thái giám sẽ mang sách từ cửa cung vào, đưa tới tận tay Linh công tử.
Cung thành cao lớn vững vàng, tách biệt Vương cung và thành của dân chúng. Vương cung vốn là cấm địa.
Việt Tiềm lấy ba bó sách thẻ tre từ trong buồng xe ra, nâng chúng trên tay. Ba bó sách thẻ tre vừa lớn vừa nặng, chồng cao trước ngực gần như che kín cả tầm nhìn của hắn. Bước chân Việt Tiềm ổn định, tiến về phía trước, đi thẳng về phía cửa cung.
Ngay trước cửa cung, có một chiếc xe ngựa đang dừng lại cạnh Chiêu Linh. Y đang muốn lên xe, vừa quay đầu đã thấy Việt Tiềm, động tác khựng lại ngay lập tức.
Việt Tiềm chuyển sách thẻ tre tới trước cửa cung, giao cho một tên thái giám. Thái giám ấy gọi thêm người tới, đặt sách thẻ tre lên băng vải, hai người hợp lực nhấc sách thẻ tre vào trong Vương cung.
Khi tới đây, hắn không nhìn thấy xe ngựa của Linh công tử. Ngoài cửa lớn của cung thành có đến vài chiếc xe ngựa đang dừng, hơn nữa sách thẻ tre cũng che đi tầm mắt của Việt Tiềm.
Lúc quay người rời đi, hắn cũng không thấy xe ngựa của Linh công tử vẫn dừng trước cổng cung, chưa hề rời đi.
“Việt hầu!”
Nghe có người gọi tên hắn, Việt Tiềm quay đầu lại, nhìn thấy một tên tuỳ tùng của Linh công tử đang vẫy tay với hắn.
Việt Tiềm quay người lại, lúc này mới nhìn thấy chiếc xe bốn ngựa quen thuộc của Linh công tử.
Đi tới bên cạnh xe ngựa của Linh công tử, đứng cách một tấm màn xe, Việt Tiềm nói: “Đã đưa sách thẻ tre tới cửa cung, vừa mới giao cho thái giám. Công tử, người còn muốn dặn dò điều gì?”
Màn xe bị xốc lên, lộ ra nửa người của người bên trong, không thấy mặt.
Âm giọng không thể quen thuộc hơn truyền từ bên trong ra: “Kể từ hôm nay, cho phép ngươi ra khỏi thành. Ta muốn ngươi nhớ kỹ, nếu ngày sau còn tái phạm như thế, sẽ không chỉ là sáu ngày, ta sẽ tăng mức trừng phạt lên!”
Âm sắc của Chiêu Linh vô cùng bắt tai, trầm thấp hơn một chút so với thuở niên thiếu, nhưng lại trong trẻo hơn những nam tử trưởng thành, cực kỳ dễ nghe.
“Nghe rõ chưa?”
Giọng điệu của người trong xe nghiêm khắc, đồng thời màn xe cũng bị vén cao lên, lộ ra gương mặt kiêu ngạo kia.
Việt Tiềm cúi thấp người, đáp: “Dạ.”
Sau khi giao phó mọi chuyện xong, vốn xe ngựa sẽ rời đi ngay lập tức, nhưng từ đầu đến cuối Chiêu Linh vẫn chưa ra lệnh, Ngự phu cũng im lặng đợi lệnh.
Việt Tiềm đứng thẳng người dậy, bất thình lình nâng mắt nhìn Linh công tử đang đánh giá hắn, bốn mắt chạm nhau. Nếu là trước đây, mỗi lần như thế này Việt Tiềm sẽ đều tránh ánh nhìn đi, nhưng hôm nay lại không giống thế.
Hắn không chỉ mở to mắt, còn dám đánh giá lại mặt mày Linh công tử, lướt từ lông mày tới sườn mặt.
Thần sắc Việt Tiềm vô cùng nghiêm túc, hai mắt sâu thẳm, đôi con ngươi đen thẫm tựa vực sâu, chìm vào là sẽ nuốt chửng cả thần hồn.
Hành vi khác thường ấy khiến đáy lòng Chiêu Linh cũng nổi lên gợn sóng, y chẳng giải thích nổi tia hoảng loạn bất chợt trong lòng, theo bản năng tránh né tầm mắt đối phương, vỗ hai tay vào nhau.
Màn xe bị thả xuống ngay lập tức, xe ngựa theo lệnh bắt đầu khởi động.
Chạy xa một đoạn đường, Chiêu Linh mới mở mành xe phía sau ra, thấy bóng dáng Việt Tiềm vẫn còn đứng yên tại chỗ. Nhìn thân hình ấy, y đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, không nên giam hắn trong phòng những sáu ngày.
Sáu ngày này toàn ăn cơm đậu rau dưa, một chút thịt cũng chẳng có, dường như Việt Tiềm cũng gầy đi rồi.
***
Trời tối người lặng, Chiêu Linh ngồi bên bàn sách, mở cuốn đầu tiên của [Vân Việt sách] ra đọc. Cuốn này ghi lại cố sự về Thanh Vương, Quốc quân đời đầu tiên của Vân Việt Quốc.
Một dòng chữ bất ngờ đập vào mắt.
“Trận chiến tranh chức vị Thanh Vương được tổ chức trong núi Di xanh biếc, ba trận phân thắng bại. Thanh Vương chân chính áo bào nhiễm máu, sẽ cởi đi để lộ lồng ngực bằng phẳng, tay cầm búa vàng, vai và cánh tay trải đầy hoa văn.”
Dưới mấy chữ “vai và cánh tay trải đầy hoa văn”, còn có một dòng chú giải nhỏ: “Người Vân Việt gọi đó là hoa văn của Thanh Vương, coi là vương điềm.”
Vương điềm, dấu hiệu của Vương.
Ngón tay Chiêu Linh miết qua những con chữ kỳ quái được ghi lại, lẩm bẩm: “Vai và cánh tay trải đầy hoa văn… Ấy sẽ là những hoa văn như thế nào?”
Y thấy hiếu kỳ, nhưng cũng chẳng quá tò mò, dù sao cũng chỉ là một truyền thuyết cổ xưa mà thôi.
***
Tác giả có lời muốn nói: A Linh, cưng sẽ biết nhanh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT