Sáng sớm ngày thu nơi ngoại thành, nhiệt độ không chỉ thấp, gió cũng rất lớn, rừng núi phủ ánh đìu hiu cô quạnh.
Gió thổi qua chủ viện, hất tung từng phiến lá vàng. Lá rụng bay múa, người làm vừa quét tước một lần không thể không đi vào quét thêm lần nữa.
Mấy ngày nay nô bộc trong Biệt đệ vốn thanh nhàn, đến hôm nay lại bắt đầu bận rộn, bởi chủ nhân của họ sắp trở về rồi.
Nghe tiếng xe ngựa, còn có tiếng nói cười ngoài sân, Việt Tiềm vừa ra đã thấy Vệ Hoè điều khiển xe bốn ngựa và một đám tuỳ tùng xuất hiện ngoài cửa lớn.
Người hầu trong Biệt đệ dồn dập đi ra, đứng một bên cung nghênh Linh công tử, nhưng khi Vệ Hoè hất màn xe lên, bên trong buồng lại không có một bóng người.
Quản gia vội hỏi: “Vệ Ngự phu, công tử đâu?”
Vệ Hoè xuống xe ngựa, phẩy phẩy tay chân, lạnh đến mức đông cứng cả người. Ông nói: “Công tử tới Tông miếu cúng tế cùng Thái tử và Quốc Quân, chiều tối hôm sau mới quay trở lại.”
Xoa xoa hai tay lạnh băng, Vệ Hoè nhìn quanh bốn phía, thấy cành lá lay động, gió cũng thét gào.
Vệ Hoè lại bảo: “Trong thành không thấy lạnh là bao, ra ngoại thành gió lớn hơn hẳn. Phiền quản gia gọi nhà bếp chuẩn bị chút rượu thịt, ta phải làm nóng người.
Thân phận của Ngự phu không giống những tôi tớ khác, có thể coi như ngang ngửa người hầu thiếp thân, cũng có thể sai khiến những người khác.
Bên ngoài gió lớn, tất cả người hầu đều túm tụm về phòng. Chủ nhân không ở đây, đa số bọn họ cũng chẳng có việc bận, thản nhiên an nhàn, tụm năm tụm ba cùng nói chuyện phiếm.
Việt Tiềm và Vệ Hoè cùng ngồi uống rượu với nhau, Vệ Hoè vừa uống vừa nhắc tới một tên tuỳ tùng mới tới, khen: “Hiểu quy củ, cũng có lễ tiết, chẳng như Trịnh Minh kia, cái gì cũng dám hô to gọi nhỏ.”
Trịnh Minh vô cùng ngạo mạn với những người ngang bằng vai vế, có đôi lần còn thất lễ với Vệ Hoè, đối với những nô bộc có thân phận thấp hơn lại càng ngang ngược ngông nghênh hơn.
“Nhắc đến mới nhớ, đã lâu ta không thấy Trịnh Minh, gã bị công tử đuổi đi rồi sao?” Vệ Hoè liếc mắt nhìn Việt Tiềm, luôn cảm thấy hắn sẽ biết nhiều hơn mình, ít nhất cũng là người công tử ưng ý nhất.
“Chuyện này ta cũng không rõ.” Việt Tiềm bình tĩnh nhấp thêm một ngụm rượu.
Linh công tử không nhắc, Việt Tiềm cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Vệ Hoè một hơi cạn sạch rượu trong tay, đặt ly không lên mộc án, nói rằng: “Nghe ta, công tử của chúng ta là người khoan dung, sẽ không trừng trị ai thái quá. Nhưng nếu là chủ nhân của nhà khác, đã trói Trịnh Minh lại đánh một trận đòn từ lâu rồi, đánh cho tàn phế, sau đó đuổi ra khỏi phủ.”
Việt Tiềm đáp lời: “Cũng không đến nỗi.”
Hắn đã từng chịu đòn roi, biết nếu thật sự đánh người đến mức tàn phế sẽ ra tay cực kỳ ác độc.
Vệ Hoè kêu: “Theo ta thấy, con ngựa điên trong trại ngựa năm ấy tám chín phần là do Trịnh Minh thả! Chuyện gã phạm sự tại trại ngựa mà truyền ra ngoài, Quốc quân chắc chắn sẽ lấy mạng gã.”
Đây chỉ là suy đoán, không có bằng chứng xác đáng, hơn nữa còn là chuyện nghiêm trọng, Vệ Hoè chưa bao giờ đề cập đến trước mặt Chiêu Linh, ông cũng không thích nói xấu người khác trước mặt chủ nhân.
Việt Tiềm nhấp thêm một ngụm rượu, tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng đã thầm chắc chắn rằng Trịnh Minh là người làm việc này. Ngày ấy đi đi về về trong rừng hoang, Việt Tiềm nhắc tới việc thả ngựa điên để áp chế Trịnh Minh, khi ấy gã đã sợ đến choáng váng.
Nói chung, Trịnh Minh quả thật đã rời đi, cũng chẳng dùng thân phận người hầu của Linh công tử. Không biết gã bị đuổi đi, hay vì vu hãm Việt Tiềm không thành, đáy lòng lại chột dạ nên tự rời đi trước.
Sau giờ Ngọ, xe ngựa của Thái tử đột nhiên xuất hiện bên ngoài Biệt đệ. Bên cạnh xe ngựa còn có mấy tên thị vệ, thanh thế hùng dũng hiên ngang. Nô bộc Biệt đệ vừa lo vừa sợ, đùn đùn đẩy đẩy dồn dập đi ra cung nghênh Thái tử.
Chiêu Linh ngồi chung xe với Thái tử, Thái tử tự tay đưa y về Biệt đệ.
Thị vệ đỡ tay Chiêu Linh, cẩn thận dìu y xuống từng li từng tí một. Thái tử ngồi trong buồng xe, đánh giá một đám người hầu trong Biệt đệ, cuối cùng ánh mắt xoẹt qua người Việt Tiềm.
Hệt như tia sáng, cũng lạnh lẽo sắc bén tựa như trong quá khứ.
Chiêu Linh quay đầu lại cảm ơn Thái tử, còn chắp tay: “Đa tạ huynh trưởng đã đưa tiễn.”
Thái tử duỗi tay vỗ vai Chiêu Linh, giọng điệu ôn hoà: “A Linh, gió đông ở Biệt đệ lạnh, không thể ở lâu.”
Chiêu Linh gật gật đầu, đáp: “Ngày đông ta sẽ quay trở về cung.”
Thái tử không nói gì nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chiêu Linh, ánh mắt ấy cực kỳ dịu dàng.
Màn xe thả xuống, giọng điệu Thái tử không giận tự uy: “Hồi cung.”
Ngự phu nghe lệnh, lập tức giục ngựa, xe ngựa rời khỏi Biệt đệ rất nhanh, cứ vậy một đường thẳng tiến, thị vệ cũng theo sát phía sau.
Chiêu Linh vừa tham gia cúng tế xong, chưa kịp thay y phục mà đã quay về Biệt đệ ngay, bây giờ vẫn còn mặc lễ phục, phát quan cũng chẳng hề nhẹ, áo quần vừa dày vừa nặng.
Trở về chủ viện, y gỡ trường bào xuống cổ tay, thị nữ vội vàng tiến lại hầu hạ y thay y phục, lại lấy phát quan xuống. Trên mặt Chiêu Linh có một tầng mồ hôi mỏng, quần áo quá giày, trong buồng xe lại ngộp đến độ đổ mồ hôi.
Thị nữ mang một cái khăn lụa mỏng tới, dấp nước rồi nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Chiêu Linh cầm khăn lụa trên tay thị nữ, dặn dò: “Gọi nhà bếp nấu nước tắm. Việt Tiềm, ngươi lại đây.”
Việt Tiềm đón lấy khăn lụa, lau mặt cho Chiêu Linh. Đầu tiên là trán, sau đó là hai má, tiếp theo đến cằm. Hai người đứng rất gần nhau, Việt Tiềm không thể không chú ý tới vẻ cụp mắt mím môi của Chiêu Linh. Đôi môi y hồng hào, mặt mày còn có nét yêu kiều phong tình.
Khi lau đến cổ Chiêu Linh, Việt Tiềm rũ mắt xuống.
Khăn lụa mềm mại chạm lên cổ, chóp mũi Chiêu Linh cũng hít được mùi hương trên người Việt Tiềm, có hương rượu thoang thoảng.
Y đột nhiên tiến sát lại, ngửi nhẹ bên khoé môi Việt Tiềm. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Việt Tiềm cũng chẳng phản ứng kịp, đối phương gần như đã chạm phải môi hắn.
Chiêu Linh hỏi: “Ngươi uống rượu?”
Mặt mày Việt Tiềm chẳng thay đổi chút nào, hắn kéo giãn khoảng cách, đáp lời: “Có uống mấy chén.”
Buổi tối, Chiêu Linh nằm trên giường, thị nữ thả màn giường xuống, lại tắt đuốc trên giá đi, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ. Lúc này, Việt Tiềm vẫn còn đang ở trong phòng ngủ của y.
Việt Tiềm cầm một cuốn sách thẻ tre, đọc rất chậm. Bên trong có ghi chép lại phong tục của người Vân Việt, ghi rằng quần áo người Vân Việt mặc thường sẽ buộc tà bên trái, bởi họ thuận tay trái nhiều hơn.
“Những lời trong sách, không thể tin hoàn toàn.”
Việt Tiềm dừng đọc, đặt sách thẻ tre sang bên cạnh. Hắn rất hiếm khi chủ động mở lời: “Đoạn này ghi sai rồi.”
“Ngươi không thuận tay phải.” Chiêu Linh thường xuyên quan sát Việt Tiềm, Việt Tiềm thuận tay trái nhiều hơn.
Trong thoáng chốc, Chiêu Linh lại ngồi dậy, thân mình hướng về phía trước sát gần Việt Tiềm, giơ tay lên cạnh đầu Việt Tiềm rồi bất ngờ rút cây trâm cài trên tóc người trước mặt ra, nói: “Vẫn có những điểm khác nhau trong tập tục hai nước, người Dung thường cài trâm từ bên phải sang, người Vân Việt thường sẽ cài từ bên trái.”
Chỉ một điểm nhỏ như thế, Chiêu Linh cũng quan sát được.
Đáy lòng Việt Tiềm cực kỳ nặng nề, Linh công tử tới đất Tề phía Nam hẳn đã thấy Việt Tiềm, đoán chừng cũng đã biết Thường phụ là người Vân Việt.
Chiếc trâm gỗ trong tay cực kỳ bình thường, Chiêu Linh nắm chặt trong tay, từ biểu cảm dần thay đổi trên gương mặt Việt Tiềm cũng đoán được đối phương đang đăm chiêu nghĩ những gì.
Việt Tiềm vốn tưởng Linh công tử sẽ truy hỏi, nhưng đối phương chẳng làm vậy. Y nằm về trong chăn, còn ngáp một cái: “Ta buồn ngủ rồi, ngươi đi xuống đi.”
Vì sao trong nhà riêng của Việt Tiềm lại có một lão bộc người Vân Việt?
Chuyện này, Linh công tử dường như chẳng định truy hỏi.
“Vâng, công tử.”
Việt Tiềm đứng lên, lui ra khỏi phòng ngủ.
Thị nữ thả màn cửa xuống, đóng cửa phòng lại, cũng tắt cốc đèn cuối cùng trong phòng đi.
***
Đầu đông khí trời không lạnh lẽo đến buốt giá nữa. Sáng sớm, mấy người hầu vội vội vàng vàng ra vào nơi cửa viện, ai làm việc nấy. Đêm qua Biệt đệ tổ chức tiệc rượu, bây giờ khách quý trong tiệc vẫn còn đang say giấc.
Nô bộc Biệt đệ đã chuẩn bị từ sáng sớm, để sau khi tỉnh giấc khách quý có thể thoải mái rửa mặt, dùng cơm rồi chỉnh trang lại.
Việt Tiềm thức dậy rất sớm, đang ăn cơm trong phòng ăn, phòng bếp cách vách vô cùng bận rộn, khí thế ngất trời.
Đêm qua Chiêu Linh đã ra lệnh, hôm nay y sẽ ra khỏi thành, tới săn bắn ở núi Nam, trong số những người theo hầu có cả Việt Tiềm.
Săn Đông không giống với săn mùa Hạ, hoạt động săn Đông chỉ thuần tuý là săn thú, hơn nữa bãi săn cũng không ở gần bãi săn mùa hạ.
Bãi săn mùa đông ở ven một cái hồ lớn dưới chân núi Nam.
Việt Tiềm dùng bữa xong liền đi tới chủ viện, lúc này khách quý qua đêm tại chủ viện cũng đã tỉnh lại. Việt Tiềm đi ngang qua Thất công tử Chiêu Thuỵ đang đứng trước cửa phòng, còn nghe thấy hắn oán giận: “Ta chỉ vừa mới ngủ, sao lại gọi ta tỉnh lại, giờ này là giờ nào?”
Đi tới phòng ngủ của Chiêu Linh, y cũng đã tỉnh lại, vừa thay y phục xong, đang hỏi quản gia đứng dưới bậc thềm: “Mọi người đã tỉnh lại hết chưa?”
Quản gia đáp: “Hồi bẩm công tử, đã tỉnh cả rồi.”
Đêm qua khách quý ngủ lại trong phủ có công tử Chiêu Thuỵ và công tử Đại Quốc Khương Kỳ, hai người này cũng sẽ tham gia săn Đông.
Quản gia rời đi, Việt Tiềm bước vào phòng, lặng im không một tiếng động đứng một bên. Chiêu Linh không ngước mắt lên, lại như có mắt mọc sau gáy, sai y: “Việt Tiềm, mang cung tên của ta tới đây.”
Việt Tiềm gỡ cung tên đỏ và bao đựng tên xanh biếc treo trên tường xuống. Chiêu Linh nhận lấy cây cung sơn đỏ, hắn lại thắt bao đựng tên phía sau lưng y.
Linh công tử đã cao hơn trước rất nhiều, sườn mặt cũng chẳng còn nét ngây ngô dịu dàng như thuở mới gặp nhau. Y tuấn mỹ cực kỳ, nhưng cũng đã là nam tử trưởng thành.
Chiêu Linh, Chiêu Thuỵ và Khương Kỳ mỗi người một chiếc xe ngựa, đứng bên đường lớn đợi đội ngũ săn bắn của Thái tử, hội họp cùng nhau.
Năm nay Quốc quân không tham gia săn Đông, Thái tử là người dẫn dắt đội ngũ.
Đại đội săn bắn mênh mông cuồn cuộn tiến vào địa giới Hữu uyển, vừa đi sâu vào núi rừng, trên trời đột nhiên đổ tuyết. Hoa tuyết long lanh óng ánh rơi trên mặt, lên vai, cuối cùng hoá thành từng vệt nước đọng.
Vương công quý tộc săn thú ai cũng ngồi trong xe lót nhung có lọng che, bốn phía cũng không có màn chắn, quần áo còn mỏng hơn những tuỳ tùng cùng đi.
Mà những người này đều mặc đồ ngắn hơn thường ngày, trang phục bó sát người, thậm chí để tiện hoạt động, hoặc để lộ ra vẻ anh dũng, còn cố tình mặc ít hơn tuỳ tùng.
Chiêu Linh lạnh đến mức xoa hai tay vào nhau, y còn một chiếc áo khoác lông chồn, nhưng kể cả lều bạt hay những thứ linh tinh cũng đều chất phía sau xe chở hàng cả, lúc này cũng chỉ có thể cắn răng chịu lạnh, đợi tới trại săn bắn mới có thể căng lều, đốt lửa sưởi ấm.
Săn Đông vốn là để rèn luyện ý chí và năng lực, nên khi tiết trời càng thêm lạnh, Thái tử không cho ngừng hành trình, mọi người cứ thế đội gió đội tuyết mà tiến lên.
Càng đi sâu vào núi, tuyết càng lớn hơn, từ trên trời bay xuống dồn dập, Chiêu Linh rụt tay vào trong áo hẹp, cả người co rúm lại.
Người ngồi trong xe ngựa vốn không mệt mỏi, đầu có lọng che, nhưng những người đi bộ một đường gian nan, không che không chắn, tuyết trắng quấn thân.
Nhìn về phía trước, chỉ còn một đoạn đường là tới trại ven hồ, mọi người đều cắn răng mà bước.
Chiêu Linh lạnh đến run người, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí ấm phủ xuống, có thứ gì đó rơi lên đỉnh đầu, là một chiếc áo choàng thật lớn.
Áo choàng của Việt Tiềm.
Hắn cởi bỏ áo ngoài, phủ trên đầu Chiêu Linh, che chắn gió lạnh cho y.
Việt Tiềm không mặc áo choàng, đứng giữa gió tuyết, hệt một thân tùng thẳng tắp đầy sức sống.
Áo choàng vẫn còn hơi ấm vương vít, vừa rộng rãi lại vừa thư thái, Chiêu Linh rúc vào trong áo, đáy lòng cũng cực kỳ cảm động.
Hệt như vô số lần chung đụng, mắt Việt Tiềm luôn nhìn thẳng về phía trước, đón lấy gió tuyết đập vào mặt, vừa bình tĩnh vừa thong dong.
Hắn không lạnh sao?
Chiêu Linh nghĩ thầm.
Hắn đã vượt qua bao mùa đông giá rét trong Hữu uyển, những năm ấy vốn chẳng có áo ấm.
Hắn làm nô lệ trong Hữu uyển, chịu đủ nóng bức ngày nắng, rét lạnh đêm đông, chịu nhịn đói, cũng chịu cả đòn roi.
Chiêu Linh hỏi: “Ngươi không lạnh sao?”
Việt Tiềm đáp: “Không lạnh.”
Y lại thầm nghĩ, sao hắn không lạnh chứ, là người ai cũng sẽ thấy lạnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT