An Y Tử giật mình kinh ngạc, ánh mắt nàng ấy có chút bối rối, nương nàng đã chết rồi, còn Đại tiểu thư là người mà nương nàng ấy liều mạng bảo vệ, nàng ấy không có lý do nào để hận nàng cả, chẳng qua nàng ấy chỉ là một nô tỳ cấp thấp trong Hầu phủ muốn đánh muốn giết đều do họ quyết định: "Nô tỳ không dám."

Môi An Tây Nguyệt nở ra nụ cười nhợt nhat nhưng lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, làm sao giống một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi chưa hiểu sự đời, rõ ràng là Tu La đến từ Địa Ngục, tận mắt nhìn người thân của mình chết ngay trước mắt làm sao mà không hận: "Ngươi dám chống đối Lâm di nương, còn chửi mắng bà ta, đúng là một kẻ không sợ chết. Đêm hôm qua, bổn tiểu thư không đến kịp ngươi đã chết rồi, biết không."

Kiếp trước An Ny Tử chết trong nỗi hận thù, nhưng có ích lợi gì đâu, sau đó Lâm di nương giết chết chủ mẫu rồi đưa nữ nhi của bà ta lên làm Hoàng Hậu, bọn chúng làm nhiều chuyện ác như vậy vẫn sống vô cùng sảng khoái và tự do tự tại.

An Ny Tử không nói được lời nào, Đại tiểu thư nói không sai, tay nàng ấy nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng không cảm giác đau đớn, đôi mắt tràn đầy oán niệm mở thật to nhìn chằm chàm vào Đại tiểu thư.

"Ngươi có hận ta cũng có tác dụng gì, để kẻ ác chân chính kia nhơn nhỡn ngoài vòng pháp luật, ngươi thật sự cam tâm sao?" An Tây Nguyệt thấy An Ny Tử không có bất cứ biểu hiện gì, nàng đành giả vờ kiêu ngạo từ từ xoay người đi, nhẹ giọng nói: "Đợi vết thương của ngươi khỏi rồi, ta sẽ nói với tổ mẫu lấy giấy bán thân của ngươi ra, giúp ngươi tìm một gia đình khá giả sinh sống cũng coi như là cảm tạ ơn cứu mạng của bà vú."

An Ny Tử chưa kịp phản ứng lại, không biết cái gì đã làm cho tính tình của Đại tiểu thư thay đổi lớn đến như vậy, từ nhỏ nàng ấy đã lớn lên ở trong Hầu phủ, chưa bao giờ thấy Đại tiểu thư lại lý trí và lành lùng như thế.

Đêm hôm qua, biểu hiện của Đại tiểu thư càng làm cho nàng ấy ngạc nhiên đến mức không thể nói nên lời, thậm chí nàng ấy thấy được sự thù hận sâu đậm trong đôi mắt của Đại tiểu thư.

Đột nhiên, An Ny Tử không nhớ đến cơn đau trên cơ thể mình nữa,vội vàng vươn mình xuống giường, quỳ gối trước mặt của An Tây Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng van xin và đầy kiên định: "Nương của nô tỳ đã bị đánh từng gậy đến chết, dù có chết nô tỳ cũng không quên được.."

Vì thế An Ny Tử liên tục dập đầu với An Tây Nguyệt: "Nô tỳ cầu xin Đại tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi, ngoại trừ An Bình Hầu phủ, nô tỳ không còn nơi nào đi nữa hết."

An Tây Nguyệt nhẹ nhàng cười lạnh, nói tiếp: "Ngươi hận không thể lột da rút gân của Lâm di nương, nhưng sức của người còn quá nhỏ bé, nên ngươi muốn dựa vào ta, ngươi rất thông minh."

"Vâng, nô tỳ nguyện thề sống chết cống hiến cho Đại tiểu thư." An Ny Tử biết trước đây Đại tiểu thư vì sao lại ỷ vào Lâm di nương, nhưng một đêm hôm qua, nàng ấy nhìn ánh sáng sát khí trong mắt Đại tiểu thư. Một đêm trằn trọng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Vốn dĩ, nàng đã quyết chết, nhưng... Đại tiểu thư lại cứu sống nàng.

Lông mày An Tây Nguyệt mềm mại đi một chút, vẻ mặt khéo léo hiện lên vẻ vô hại, lạnh nhạt nói: "Tuy có giấy bán thân*(khai sinh) của ngươi, muốn đánh muốn giết chỉ cần một câu của An Bình Hầu phủ sẽ có thể định sống chết cho ngươi, nhưng niệm tình ta còn nợ ân tình của bà vú, ta sẽ đi nói với tổ mẫu cho phép ngươi cùng họ với mẹ ngươi."

Bỗng nhiên, An Ny Tử nâng mày nhìn chăm chú vào An Tây Nguyệt, nàng ấy là một nô tỳ có giấy bán thân ở tại nhà nên dù chết cũng không thể sửa lại của chủ nhà trên tên mình, lúc nương nàng ấy vào phủ đã ký vào giấy khuế ước bán mình hoàn toàn cho Hầu phủ, trọn đời làm nô tỳ cho nên dù cho nương nàng ấy chết đi nữa, cũng không có người nào nghi ngờ bàn lấy nửa chữ.

Ngược lại, An Tây Nguyệt lại nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt cảnh vật như được sáng tỏa còn đâu hình ảnh như Ác Ma Tu La nữa, rõ ràng đây là một đóa hoa trắng nho nhỏ xinh đẹp, nàng chậm rãi nói: "Họ Khương, một chữ Sương, cái tên này ngươi thấy thế nào?" An Tây Nguyệt giơ lên hoa Hải Đường trên tay áo nhìn có chút nhập thần, lại vô thức si mơ nhẹ nhàng ngâm: "Hàn lấy cực, chí do sương* (cực khổ phải trải qua giá rét, ý chí cao phải trải qua sương gió), Sương nhi, sau này hãy nhẫn hết tức giận của ngươi lại, tổ mẫu cũng không thích như thế."

"Tạ ơn Đại tiểu thư đã ban tên, Khương Sương nhất định sẽ nhớ thật kỹ."

"Ngươi nghỉ ngơi đi, đợi chữa lành vết thương rồi đến phòng của ta." An Tây Nguyệt khéo léo nở nụ cười, không kiêu căng không khoe khoang mà đúng mực đi ra ngoài, hoàn toàn biến thành một người khác, Khương Sương nhìn thấy thế cũng ngây người.

*

Lâm Lan Uyển, tên đặt thật sự rất khác biệt, ba chữ lớn trên cửa viện này do chính tay An Bình Hậu gia đặt bút viết, có thể thấy An Ngọc Tiêu coi trọng cái nhà này như thế nào.

Một đêm trong viện làm người ta khó ngủ, lúc này bầu trời đã trắng hơn một chút, các nha hoàn và ma ma trong sân cũng bắt đầu chuẩn bị cho chủ nhân mìnhh rời giường.

Đêm qua có vài ma ma bị người ta đánh hai mươi đại bản còn bị phạt cắt tiền lương một tháng, làm cho tất cả nô bộc bên trong Lâm Lang Uyển nơm nớp lo sợ, làm việc càng cẩn thận và tỉ mỉ hơn, dường như nếu nói đắc tội với Đại tiểu thư lập tức sẽ bị phạt.

Trong phòng, An Tây Lâm đoan chính ngồi trên ghế đệm nhìn khung cảnh trước mắt, ngón tay như ngọc xanh nhẹ nhàng cầm lên chì Hoa Lan vẽ lông may ngay ngắn, đôi con ngươi ngập nước long lanh xinh đẹp, nàng ta mới mười ba tuổi đã trổ mã nhu nhược xinh đẹp, nhìn mẫu thân tức giận mà nhỏ giọng an ủi: "Nương, người cũng đừng tức giận vì không đấu trí được với nàng ta, chỉ là một con nhỏ đơn giản đã quen được nuông chiều thành ngu mà thôi, chúng ta lại chọn chút quần áo với đồ trang sức đẹp đẽ đến đó khen ngợi nàng ta một chút, con nhỏ đó còn không xem nương thành mẫu thân ruột thịt của mình sao."

Lâm di nương nhìn nữ nhi ôn nhu do mình dưỡng ra, khóe mắt không giấu được sự vui sướng, nhưng bà ta lại nghĩ đến sự biến hóa của An Tây Nguyệt vào đêm hôm qua, đầu lông mày cũng khẽ cau lại: "Chỉ sợ lần này sẽ không dễ dàng dỗ dành như thế, Liễu ma ma đã phạt mấy bà ma ma ở trong sân ta rồi, xem ra lão phu nhân đã sinh lòng nghi ngờ với ta."

"Tổ mẫu thì có nghi ngờ cái gì được chứ, nữ nhi sau này cứ tới đó nịnh nọt một chút là được rồi, nương đừng có buồn." Giọng An Tây Lâm lanh lãnh như tiếng ngọc, nũng nịu: "Nhắc mới nhớ, nương để đám nô tài kia làm càng với Đại tỷ tỷ như tthế trước mặt Tổ mẫu, vốn là nên bị phạt, nhưng họ bị phạt rồi thì sau này người bọn chúng ghi hận là ai đây?"

"Do nương quá gấp gáp nên hồ đồ rồi, tốt xấu gì chúng ta cũng ra tay trong sân mình, bọn chúng muộn hận cũng phải tới Quân Lan Uyển, vẫn là Lâm nhi hiểu biết nhất."

Đột nhiên giọng nói của An Tây Lâm lạnh xuống, thầm thì: "Hôm qua, sao Tổ mẫu lại vô cơ đến gặp trúng lúc nương đánh một con tiện tỳ, nương không cảm thấy có gì kỳ quái à?" Tuy An Tây Lâm không có đến hiện trường, nhưng đầu óc của nàng t rất nhạy bén, nàng ta thầm nghĩ nếu như theo lời nói của nương lúc về, con tiện tỳ kia chắc đã sớm ngỏm rồi.

Đột ngột bị nhắc đến, Lâm di nương thâm độc nói: "Chẳng lẽ có người mật báo cho Lão thái thái đến nơi đó sao? Đợi đến khi ta bắt được đó là ai, chắc chắn ta phải hại cho chết mới thôi."

"Nương, mấy ngày trước mới đánh chết bà vú em trong phòng của Đại tỷ tỷ, nếu tiếp tục có chuyện như thế nữa chỉ làm cho người ta nắm được nhược điểm của người mà thôi, lỡ như Tổ mẫu nói cái gì trước mặt phụ thân, sợ phụ thân trở về khó tránh khỏi việc hoài nghi, nếu nương đang làm quản gia, thì phải quản được cái nhà này, Đại tỷ tỷ rơi xuống nước là di nương phải thường xuyên tới quan tâm mới phải." An Tây Lâm cẩn thận mưu tính khuyên can Lâm di nương, tuy lão phu nhân cũng yêu thích nàng ta, nhưng chung quy thì nàng ta vẫn là một thứ nữ, không thể chân chính lọt vào mắt của lão phu nhân được.

"Vậy thì đợi phụ thân của ngươi trở về, tất cả chuyện còn lại để cho phụ thân ngươi quyết định." Lâm di nương cười đến quyến rũ, bà ta luôn tự hào rằng do bản thân sinh ra với túi da ra rất tốt. Đến bây giờ đã sinh ba đứa con, nhưng vẫn như thiếu nữ xinh đẹp e thẹn chưa gả đi.

"Aiz, tối hôm qua nương không nên có suy nghĩ kia, cứ theo dỗ nàng ta thì việc này đã đi qua rồi, do nương quá kích động." Lâm di nương có chút hối hận khi nổi lên sát tâm với An Tây Nguyệt, vì thế bà ta lại nắm lấy tay An Tây Lam, nói tiếp: "Cầm vẫn phải luyện, Lâm nhi ngày hôm nay con cùng đừng tới lạy Phật chép kinh ở trước mặt lão phu nhân nữa.

"Để người ta nhớ rõ chuyện cũ không phải là hành động sáng suốt, sau này nương phải cẩn thận một chút." An Tây Lâm không nhanh không chậm mà nói, trong đôi mắt nàng ta đầy vẻ khinh thường, chậm rãi nói: "Dù sao vẫn phải đến đó, tuy nữ nhi không thích những quyển sách kinh khô khan kia nhưng vì chiếm sự yêu thích của Tổ mẫu, dù cho không thích nữ nhi cũng phải chịu đựng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play