Hai nha hoàn nhận lệnh, theo Đại phu nhân bên người nhiều năm như thế, Đại phu nhân chưa bao giờ đối xử các nàng như nô tỳ, đôi mắt hai nha hoàn đỏ lên, nhào tới kéo Thôi ma ma lại.

Ánh mắt An Tây Nguyệt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Thôi ma ma, nàng lạnh lùng mỉm cười nói: "Dám to gan mưu hại chủ mẫu."

Đôi mắt lạnh lẽo của An Tây Nguyệt như Diêm Vương, tay giơ lên nhanh chóng tát lên mặt Thôi ma ma hai bạt tai. Hai tiếng "chát chát" vang lên làm cho Thôi ma ma choáng váng đàu óc, sau đó nàng lại cầm ấm trà trên bàn rót vào trong miệng của Thôi ma ma.

Thôi ma ma đang kinh ngạc đã bắt đầu chuyển biến, bà ta bị hai nha hoàn kiềm chế chặt chẽ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ấm trà. Trong ấm trà này đã bị bỏ thuốc mê, bà ta không thể uống được, nên đành cắn cuống lưỡi ngậm chặt miệng.

Đột nhiên ánh mắt An Tây Nguyệt qúet qua bốn hướng, căn phòng này còn có hai căn phòng nhỏ cách nhau một cửa sổ phòng ngủ. Đôi mắt của An Tây Nguyệt lóe lên tia sáng chói mắt, bỗng nhiên nàng nảy ra một ý hay.

"Rầm" Thôi ma ma đã hôn mê bất tỉnh, lúc này An Tây Nguyệt biết không thể nào ở đây lâu thêm được nữa, ánh mắt nàng lạnh lùng hạ giọng dặn dò: "Kéo bà ta vào một căn phòng."

Hai nha hoàn tuân lệnh, theo lời An Tây Nguyệt kéo Thôi ma ma vào phòng, nhìn bố trí bên trong căn phòng chắc hẳn là một gian phòng nghỉ ngơi của ni cô.

An Tây Nguyệt bình tĩnh dặn dò: "Ném lên giường."

Đợi khi hai nha hoàn một bên trái một bên phải đỡ Đại phu nhân ra khỏi phòng nhỏ, An Tây Nguyệt quét mắt liếc nhìn bốn phía, rồi thả mạn giường xuống.

Đến khi đám người An Tây Nguyệt đi ra ngoài, một nữ nhân trông mỹ lệ xinh đẹp lôi kéo theo một nam nhân có dáng vẻ vô cùng xấu xí đi tới, nam nhân kia đã say rượu, mắt hơi híp, nấc từng hơi rượu, bước chân cũng xuyên vẹo, chân ngắn đá chân dài, rờ rờ đi đến, trong miệng còn hùng hổ nói: "Hoa nương có món hàng tốt gì cần ta đánh giá gấp như vậy, là quý phu nhân nào đến dâng hương sao... Phong thái kia chúng ta về nhìn lại một chút, tiểu nương tử của chủ nhân nhà người ta rất xinh đẹp."

"Trời ạ, dong dài lắm làm gì, còn gào mồm trách ai, ai bảo ngươi uống rượu làm gì đi đường cũng không vững nữa là, chủ nhân đã ra giá cao rồi, ngươi đừng có quan tâm nàng ta đẹp hay xấu làm cái gì chung quy đều cho ngươi chiếm được tiện nghi." Nữ nhân xinh đẹp kia mặc bộ hồng y trên người cũng ít vải, bước đi lại mang vẻ phong tình vạn chủng giống như hoa từ trong khói lửa đi ra, mà ở nơi thần thánh như Tĩnh Nguyệt Am lại trái ngược hoàn toàn.

"Có chuyện vui mới uống rượu, quả phụ Thâm Thủy Hạng kia không phải nhờ lão tử uống rượu mới khiến bà ấy phục tùng đó sao." Trương Lại Tử phản bác lại một câu khác người nhìn chằm chằm Hoa nương, đột nhiên ông ta ngồi xổm xuống khóc om sòm, nói: "Xấu xí như thế này thì ta không đi đâu."

Đột nhiện chọc cho Hoa nương tức giận, bà ta đá một cước vào chân của Trương Lại Tử, mắng: "Cẩn thận lão nương khóet hai tròng mắt của ngươi, ngươi có đi hay không, không có tiền thì lấy cái gì cho ngươi trợ cấp tiểu quả phụ kia đây."

Đột nhiên, Lục Uyên lo lắng nhấc váy vội vàng chạy đến, nàng ấy gấp đến nước mắt chảy ròng, bắt lấy tay của Hoa nương khóc kêu: "Vị phu nhân này cho hỏi, ngươi có nhìn thấy di nương nhà ta đâu không?"

Hoa nương nhìn chăm chú suy nghĩ một hồi, nét mặt cũng tươi cười như hoa nói: "Di nương nhà của ngươi làm sao ta biết được chứ."

Lục Uyên ngây ngốc gõ đầu mình, nước mắt rơi càng nhiều, miệng cũng lo lắng nói: "Di nương nhà ta mặc một áo choàng màu xanh lam, Thôi ma ma không biết đã chạy đi đâu rồi, lão gia đến không tìm được di nương sẽ đánh chết ta mất, vậy phải làm sao bây giờ, phu nhân suy nghĩ thật kỹ một chút có nhìn thấy di nương nhà ta đâu không?"

Lục Uyên nói đưa cho vào trong tay Hoa nương một nén bạc, xin nhờ: "Phu nhân suy nghĩ thật kỹ đi, nhanh nghĩ thử có gặp qua di nương nhà ta không."

Hoa nương và Trương Lại Tử nháy mắt, trang phục màu xanh lam chẳng phải là vị đang cởi sạch trong phòng kia sao? Phu nhân nhà người ta đưa tiền ra bảo phá danh dự của di nương, để dạy dỗ một trận, chuyện này còn chưa thành công thì nha hoàn lại tìm đến, bạc tới tay rồi làm sao có thể để vụt mất được. Hoa nương đột ngột cười như đóa hoa nói với Trương Lại Tử: "Bên trong phòng có một cây nho, ngươi nhanh đi đi, ta cùng tiểu muội muội đây đi tìm di nương của nhà nàng."

Trương Lại Tử nhìn nén bạc trong tay Hoa nương không dời mắt, lại ợ một hơi rượu, dùng ánh mắt trao đổi rồi nói: "Tiền cũng không thể nuốt một mình đâu đấy."

Lục Uyên vờ không nhìn thấy cuộc trao đổi bí mật của họ, nàng ấy như đang ngây ngốc lại đưa thêm một nén bạc nữa nói: "Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân, di nương nhà ta được lão gia sủng ái, tìm được di nương rồi ta chắc chắn nói di nương báo đáp cho ngươi."

Trương Lai Tử khập khiễng theo hướng chỉ của Hoa nương mà đi, thấy trên cửa còn mang theo một sợi dây đỏ, cười mắng: "Bà Hoa nương thối tha kia rất thông minh, ta lại không phải thằng ngu, mắc cái dây thừng làm cái gì, ta biết cây nhãn lớn lên ra sao mà.

Trương Lại Tử đẩy cửa đi vào, sau đó lại khóa chặt cửa phòng lại.

Trương Lại Tử vừa vào cửa cũng không nhìn người ra sao, vội vàng đi đến.

Chỉ nhìn thấy màn giường màu trắng bị thả xuống bên trong tối đen, tuy Trương Lại Tử có uống rượu đầu có chút choáng váng nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.

Ngoài cửa, đôi mắt trong veo của An Tây Nguyệt lóe lên, khóe môi nàng cong lên lập tức bước đi hướng khác.

Xa xa Nam Cung Nguyên Dập bình tĩnh nhìn thấy tất cả mọi chuyện, chuyện này thật sự rất thú vị.

*

Lúc này, bên trong Am điện, người ta tới lui tới lạy Bồ Tát nối tiếp nhau không dứt, vào hành hương rồi ăn cháo mồng Tám tháng Chạp, cảnh tượng khắp nơi đều hòa bình cơ bản không biết sau Hậu viện đang diễn ra một trận mưa máu gió tanh.

"Lão gia đi đường đã khổ cực, thiếp thân mong ngày mong đêm, ngày ngày ăn chay niệm Phật mong lão gia bình an trở về, cuối cùng mọi nỗ lực của thiếp coi như đáng giá." Giọng nói của Lâm di nương mềm mại yểu điệu, ngón tay cũng xoắn khăn gấm lau nước mắt.

"Ta đi làm theo công việc theo mệnh lệnh, trước mặt Bồ Tát cũng không thể thiếu lễ nghi." An Bình Hậu gia nhìn Lâm di nương xinh đẹp nhu nhược như thế, trong lòng thật sự cũng có chút nhiễu loạn, nhưng nơi này là chúa miếu, là Phật môn thanh tĩnh, lão ta phải tỏ ra mình là bật quân tử khiêm tốn, thành tâm thăm hương lên Bồ Tát.

Ngày hôm nay Lâm di nương cố ý canh giữ cửa Đông thành, đợi khi An Ngọc Tiêu xuất hiện là vô tình gặp mặt, bà ta biết rõ An Ngọc Tiêu không tin vào chuyện thần quỷ, nhưng ngày hôm nay là mồng Tám tháng Chạp Tết, nàng tùy tiện đi hóng gió một chút, An Ngọc Tiêu không thích đến thì vẫn phải theo đến.

"Thiếp thân biết lão gia bị công vụ quấn quanh người, thiếp thân cũng chỉ biết xử lý chuyện nhà cho thật thỏa đáng, một phút cũng không rảnh rỗi, hôm nay vô tình gặp mặt như thế này, lão gia lại thương yêu thiếp mới bồi thiếp cùng đi đến nơi này." Lâm Uyển uyển chuyển như nhành liễu, ủy khuất hơn cả Tây Thi nói: "Lão gia là môn sinh của Khổng Phu Tử, đọc sách thánh hiền."

Đại phu nhân không lo quản nhà, cả ngày chỉ biết bảo vệ đứa con trai ngốc của mình, năm đó An Ngọcc Tiêu chủ động giao việc quản gia cho Lâm di nương, Lâm di nương biết rõ không hợp quy củ nhưng vẫn không từ chối mà chấp nhận, nói là giúp chia sẻ gánh lo cho Đại phu nhân.

"Ta biết Uyển nhi bị chuyện quản lý gia đình mà cực nhọc, hôm nay không phải ta đã cùng nàng đến đây rồi sao." Cuối cùng An Ngọc Tiêu chịu không được dáng vẻ yểu điểu của mỹ nhân như Lâm di nương, giọng nói của lão ta cũng sủng nịnh, ngọt nào đến mức tiến vào trong xương tủy của Lâm di nương.

Lâm di nương vờ tức giận: "Không phải thiếp thân lo cho trên dưới Bình An phủ thuận buồm xuôi gió sao."

"Cháy, mau tới cứu hỏa." Đột nhiên một tiếng thét chói tai mong hỗ trợ trong Hậu đường truyền đến, ánh mắt Lâm di nương liếc Xảo Nhi phía sau, âm thầm gật đầu.

Chỉ chốc lát, Xảo Nhi đột ngột chạy đi, âm thanh cũng khần thiết: "Đại nhân là Thiện phòng ở Hậu viện đang đi lấy nước, lửa lớn quá, nhân lúc lửa còn chưa cháy tới đây, chúng ta mau đi thôi."

An Bình Hậu gia vì làm lễ cho cha mẹ mới từ Tấn Thành ban sai*trở về đây, bên người mang theo không ít hộ vệ, đến dây thắp hương bái Phật đa số đều là các vị cao tuổi, vị phu nhân và hài nhi nhỏ tuổi, am ni cô đi lấy nước không có lý nào để cho nữ nhân đi lấy nước. Thốt ra lời này rõ ràng là đánh vào mặt mũi "Đại nhân".

(*Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)

Cùng lúc đó, Xảo Nhi vội vàng chạy tới đồng thời đã làm bại lộ thân phận của An Ngọc Tiêu, trong hỗn loạn của Am điện bỗng nhiên xuất hiện không ít người, quăng ánh mắt về phía An Ngọc Tiêu, đây là vị làm quan Am điện cháy chỉ lo thoát thân.

"Phi, cái gì là làm quan viên như phụ mẫu chứ."

Bỗng nhiên An Ngọc Tiêu ưỡn ngực, cả người dựng đứng lên, một dáng vẻ cẩm y phong trần mệt mỏi, tuy lúc này không trông giống người giàu sang nhưng lại anh tuấn xuất thần, lập tức bình tĩnh trầm ổn đi tới, giọng nói tăng tông cao vài phần: "Trường Phong, lệnh hộ vệ mau chóng tổ chức cứu hỏa, kiểm tra xem có người nào bị thương hay không."

Trường Phong là gã sai vặt thiếp thân bên An Ngọc Tiêu, hắn ta nghe lệnh của Hậu gia lập tức dẫn hộ vệ ra sau viện...

Hộ vệ đều đi rồi, "Đại nhân" như lão ta không thể lâm trận chạy trốn, đương nhiên cũng sẽ tự mình đi xem tình hình.

Trong lúc đó, chỉ thấy bên trong nóc nhà của Thiện phòng bốc lên khói đặc cuồn cuộn nhưng lại không thấy ánh lửa, tất cả nữ ni cô trong Tinh Nguyệt Am hoảng hồn lạc vía vội vàng chạy loạn khắp nơi như gió, làm cho khách hành hương cũng vội vàng chạy trốn.

Giọng nói mảnh mai quan tâm của Lâm Uyển vang lên: "Lão gia, cẩn thận."

Ánh mắt lại tìm kiếm khắp nơi, sao vẫn không thấy Thôi ma ma chạy về báo tin vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play