Hứa Thừa Yến theo đuổi đại thiếu gia họ Hạ suốt 5 năm, gọi là đến bảo là đi, chuyện gì cũng nghe theo. Cho dù Hạ Dương luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, Hứa Thừa Yến cũng cam tâm tình nguyện, nghĩ rằng chỉ cần mình là người đặt biệt ở bên cạnh hắn là tốt rồi, một ngày nào đó anh có thể làm tảng băng này tan chảy.
Cho đến một ngày, bạch nguyệt quang của Hạ Dương về nước. Hứa Thừa Yến tận mắt chứng kiến, người đàn ông luôn lạnh nhạt với mình lại vô cùng dịu dàng khi ở trước mặt bạch nguyệt quang.
Cũng chính lúc này, Hứa Thừa Yến biết được mình chỉ là một kẻ thế thân. Tảng băng rồi sẽ bị tan chảy, nhưng người làm nó tan chảy lại không phải anh.
Hứa Thừa Yến khó khăn tỉnh ngộ, lựa chọn buông tay, thu dọn hành lý, một mình rời đi.
Mà sau khi Hạ Dương về, thấy căn nhà trống vắng, chỉ cười cười cá cược với đám bạn của mình: Không quá năm ngày, Hứa Thừa Yến sẽ mò về.
Ngày đầu tiên, Hứa Thừa Yến không về.
Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến vẫn không về.
Mãi cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến đã quay về rồi.
Thế nhưng thứ mà Hạ Dương nhận được, là một thi thể lạnh băng của Hứa Thừa Yến, không có cách nào cứu vãn được.
Ba năm sau, Hạ Dương vẫn là đại thiếu gia hiên ngang của Hạ gia. Nhưng trong một bữa tiệc, đột nhiên Hạ Dương thấy một hình bóng quen thuộc. Hạ Dương như thể mất lý trí, giống hệt kẻ điên lao lên, đi tới trước mặt người con trai tóc đen kia.
"Yến Yến".
Từ trước đến nay Hạ thiếu gia luôn là người trầm tính lạnh lùng, lúc này lại đang nắm chặt tay của người con trai không chịu buông, hai mắt ửng đỏ, "Cùng tôi quay về, có được không?"
Mà người con trai tóc đến trước mặt chỉ nở nụ cười, đẩy tay của Hạ Dương ra, "Thật xin lỗi tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi."