Kỳ Kỳ ngửa đầu lên thập phần ngoan ngoãn nhìn Tần Chu. Nhưng nữ giúp việc kia đã vội vàng chạy tới kéo Kỳ Kỳ lại, sau đó lập tức xin lỗi Tần Chu.
"Không sao." Tần Chu cười cười, tiếp tục làm bánh trứng.
Nữ giúp việc cầm dây xích đưa Kỳ Kỳ ra khỏi phòng bếp trước. Làm bánh trứng xong, Tần Chu đóng gói lại hai phần ổn thỏa rồi đem ra bên ngoài quán ăn.
Nữ giúp việc vẫn đợi ở bên ngoài, sau khi nhận lấy bánh trứng thì chuẩn bị trở về. Thế nhưng một nhân vật không lớn cũng không nhỏ là Kỳ Kỳ lại nhất quyết ngồi xổm trên mặt đất không chịu rời đi.
Hai mắt Kỳ Kỳ long lanh nhìn Tần Chu, kêu to một tiếng: "Gâuu!"
Kỳ Kỳ không muốn rời đi, lại bởi vì hình thể khá lớn nên nữ giúp việc kéo mãi cũng không xê dịch nó được chút nào, Kỳ Kỳ vẫn ngồi im tại chỗ làm cho cô đau đầu nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì để cho nó chịu trở về.
Tần Chu ngồi xổm xuống kéo microphone ra chỗ khác rồi vươn tay khẽ xoa xoa đầu Kỳ Kỳ, nhẹ giọng bảo: "Ngoan, trở về đi."
"Gâu!" Kỳ Kỳ nhích lại gần, cái đầu với bộ lông xù xù cũng dán chặt vào lòng ngực Tần Chu cọ cọ.
Tần Chu cũng có chút mềm lòng, thực luyến tiếc nó. Lúc trước khi Hạ Dương đem Kỳ Kỳ về nuôi thì Kỳ Kỳ vẫn chỉ là một chú chó con nho nhỏ, ngay cả mắt cũng còn chưa mở. Thế mà chỉ trong nháy mắt, Kỳ Kỳ đã lớn như vậy rồi. Nhưng Kỳ Kỳ là thú cưng Hạ Dương nuôi, dù có luyến tiếc cũng không thuộc về cậu.
"Trở về đi." Tần Chu khẽ vỗ về cái đầu to lớn của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ vẫn còn rất do dự, tiếp tục cọ cọ lòng ngực Tần Chu một hồi lâu mới bị nữ giúp việc kéo đi. Mặc dù vậy thì khi rời đi, Kỳ Kỳ vẫn thường thường quay đầu lại nhìn về phía Tần Chu.
Tần Chu đứng im tại chỗ, ánh mắt dõi theo hình bóng nhỏ bé đầy thân quen ấy thẳng đến khi nữ giúp việc dẫn Kỳ Kỳ qua chỗ góc khuất, không thấy Kỳ Kỳ đâu nữa thì cậu mới thu hồi tầm mắt.
Đã gần sáu giờ rồi, Tần Chu đóng cửa quán lại, công việc hôm nay coi như đã hoàn thành. Các khách mời khác cũng đã kết thúc công việc trở về phòng của mình, Tần Chu cũng ở yên trong phòng không ra ngoài.
Người đại diện mang bữa tối đến cho Tần Chu.
Tần Chu nhận lấy nhưng chưa ăn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đại diện bên cạnh, lại hỏi lần nữa: "Phàm ca, buổi tối hôm em bị cảm mạo đó thật sự không có ai tới phòng em sao?"
"Ai mà có thể vào phòng cậu được chứ?" Người đại diện qua loa đáp lại nhanh chóng bỏ qua đề tài này: "Đạo diễn cũng sẽ không tùy tiện vào phòng đâu, cậu yên tâm đi."
Tần Chu rũ mắt xuống, trong lòng cũng đã mơ hồ đoán được một ít nhưng không hỏi thêm nữa.
Ngày hôm sau, Tần Chu tỉnh dậy rất sớm. Bùi Nguyên tiếp tục làm sủi cảo, Tần Chu thì làm một ít bánh trứng. Tần Chu lại nghĩ đến xung quanh chỗ này có khá nhiều trẻ em, thế nên liền chiên thêm một ít khoai tây chiên để bán.
Chín giờ sáng, hai người chính thức bày quán ra rồi chờ đợi khách đến. Lúc đầu vẫn chưa có khách, chỉ có lũ trẻ con hàng xóm gần đó đến mua khoai tây chiên.
Nhưng đến hơn mười giờ, một cô gái trẻ có khuôn mặt đậm chất Châu Á đi về phía bọn họ. Cô gái đang đứng xa xa ở ngã tư bên kia đường, trên tay cầm điện thoại thường thường cúi đầu xuống nhìn cái gì đó.
Không lâu sau, cô gái trẻ kia đi tới rồi dừng lại trước cửa quán, cẩn thận hỏi Bùi Nguyên bằng tiếng Anh: "Anh có phải là Bùi Nguyên không?"
"Xin chào." Bùi Nguyên nở nụ cười lịch sự.
"Ah, thật sự là anh!" Cô gái nhỏ lập tức vui mừng thốt lên.
Bùi Nguyên vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi, nhẹ giọng hỏi: "Em có muốn ăn gì đó không?"
"Vâng!" Cô nhóc fan nhỏ vội vàng gật đầu.
Bùi Nguyên đóng gói một phần sủi cảo chiên, sau đó lại hỏi thêm: "Em có muốn khoai tây chiên hay bánh trứng không?"
"Muốn ạ!" Cô nhóc fan nhỏ này ngay cả giá cả cũng chưa hỏi đã lập tức gật đầu đáp lại.
Cuối cùng cô nhóc mua một đống lớn đồ ăn rồi lưu luyến rời đi. Fan nhỏ này của Bùi Nguyên gần như đã mua hết mọi thứ trên quầy hàng của họ, Tần Chu vội vàng trở lại phòng bếp làm thêm một ít bánh trứng và khoai tây chiên nữa.
Mà đang khi Tần Chu bê mâm khoai tây chiên ra thì chợt nhìn thấy lão quản gia ở bên ngoài. Lão quản gia dẫn theo Kỳ Kỳ đang đứng trước quầy hàng nói chuyện cùng Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên chú ý tới động tĩnh phía sau liền quay đầu lại, nói với Tần Chu: "Cậu có thể làm hoành thánh không?"
Tần Chu hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu: "Có thể."
Bùi Nguyên: "Một phần hoành thánh, hai phần khoai tây chiên."
"Được." Tần Chu đặt mâm khoai tây chiên xuống bàn rồi nói tiếp: "Em sẽ làm thêm khoai tây chiên nữa."
Nói xong, Tần Chu liền xoay người trở về phòng bếp tiếp tục làm bánh. Tần Chu đóng gói hai phần khoai tây chiên cùng một phần hoành thánh xong xuôi, sau đó cầm hộp đồ ăn đã đóng gói đưa cho lão quản gia.
Lão quản gia mỉm cười nhìn Tần Chu gật gật đầu, cũng không nói gì thêm liền dẫn Kỳ Kỳ rời đi. Tần Chu cũng không hề nhìn tới Kỳ Kỳ, giả vờ như không quen biết.
Đến giữa trưa 12 giờ, tổ tiết mục thông báo kết thúc công việc. Tần Chu ăn cơm trưa có hơi nhiều nên bụng có chút căng đầy, vì thế liền đứng dậy chậm rãi đi dạo trong sân cho tiêu thực. Mà trong khi Tần Chu lơ đãng đưa mắt nhìn chợt thấy một bóng đen ở ngã tư phía trước.
Con chó đen trắng to lớn ngồi xổm ở góc phố, ló cái đầu to lớn của mình ra ngoài không ngừng nhìn về hướng quán ăn, thoạt nhìn trông có chút đáng thương. Tần Chu thấy vậy liền bước tới đến trước mặt Kỳ Kỳ, lại khẽ nhìn xung quanh nó xem sao. Bốn phía đều trống không, người giúp việc không có ở đây, lão quản gia cũng vậy.
Tần Chu ngồi xổm xuống trước mặt Kỳ Kỳ, nhẹ giọng hỏi nó: "Bác Văn đâu?"
"Gâu!" Kỳ Kỳ kêu một tiếng.
Tần Chu đương nhiên nghe không hiểu ý của Kỳ Kỳ nhưng vẫn bật cười xoa xoa đầu nó đầy sủng nịnh. Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tùy ý mặc cho Tần Chu xoa bao nhiêu tùy thích.
Tần Chu lại tiếp tục vuốt ve phần lưng của Kỳ Kỳ, vừa sờ vào liền cảm giác được chú cún này lại béo hơn rồi, thân hình núc ních thịt, bộ lông cũng vô cùng mượt mà, vừa nhìn liền biết được chăm sóc rất tốt.
Tần Chu cong khóe mắt cười cười: "Mày mập lên rồi."
Kỳ Kỳ phát ra âm thanh khò khè, sau đó ngậm sợi dây xích trên mặt đất lên đặt tới trước mặt Tần Chu. Trước đây, mỗi khi Kỳ Kỳ muốn đi ra ngoài đi dạo thì luôn chủ động ngậm dây xích trong miệng đi tìm chủ nhân.
Tần Chu cũng cầm lấy dây xích, dự định sẽ đưa Kỳ Kỳ đi dạo một vòng xung quanh chỗ này. Kỳ Kỳ rất có tinh thần, bước chân tung tăng đầy phấn khích đi theo con đường nhỏ phía trước. Tần Chu dắt Kỳ Kỳ tản bộ, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Cậu đến đây ghi hình đã được vài ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát cảnh vật xung quanh như vậy.
Bầu trời xanh thẳm, mặt cỏ cũng là một màu xanh mướt, những ngôi nhà hai bên đường phố nho nhỏ trông vô cùng đáng yêu. Thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp một vài đứa trẻ chơi đùa bên vệ đường hay là những cụ già ngồi phơi nắng trong sân. Xa xa, những chiếc cối xay gió sừng sững vươn những chiếc cánh trắng muốt đầy đẹp đẽ phơi mình dưới nắng.
Mọi thứ đều đẹp đến mức giống như một bức tranh sơn dầu vậy, là một thị trấn nông thôn nhỏ vô cùng yên bình.
Kỳ Kỳ thích thú dẫn đầu đi phía trước, như thể rất biết đường mà dẫn cậu băng qua vài con phố rồi đến một con sông nhỏ. Kỳ Kỳ ngừng lại nhìn nhìn xung quanh vài cái, sau đó tiếp tục đi về một hướng.
Tần Chu không hiểu Kỳ Kỳ muốn dẫn cậu đi đâu nhưng cũng chậm rãi đi theo phía sau nó, trong lúc lơ đãng nhìn về phía trước thì đột nhiên chú ý tới cái gì đó làm cậu thoáng sững sờ. Cách đó không xa, trên chiếc ghế dài bên bờ sông, một thân ảnh lặng lẽ ngồi ở đó.
Nam nhân ngồi một mình trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt sông lượn lờ từng gợn sóng, tựa như có chút xuất thần không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Chu nhìn người nọ, sức lực trên tay cũng bất tri bất giác buông ra làm dây xích cứ thế tuột xuống.
Kỳ Kỳ nhanh chóng chạy tới bên cạnh băng ghế kia, dùng đầu cọ cọ đầu gối nam nhân. Nam nhân khẽ cúi đầu xuống, thuận tay xoa nhẹ vài cái trên đầu nó.
Kỳ Kỳ lắc lắc cái đuôi, quay đầu nhìn về phía Tần Chu gọi to: "Gâuu!"
Nam nhân thấy vậy cũng ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới hậu tri hậu giác chú ý tới Tần Chu đang đứng ở đó, vẻ mặt nhất thời tràn đầy ngơ ngẩn.
Tần Chu cười cười đi tới chào hỏi: "Chào buổi trưa."
Hạ Dương khẽ nắm chặt Kỳ Kỳ, gật đầu đáp lại.
Vừa vặn trên băng ghế bên cạnh Hạ Dương có chỗ trống, Tần Chu liền thản nhiên ngồi xuống giải thích: "Tình cờ gặp được Kỳ Kỳ mà bác Văn không có ở đó, tôi liền mang nó ra ngoài đi dạo một chút."
"Ừm." Hạ Dương gật đầu, vẫn luôn cúi xuống nhìn Kỳ Kỳ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Chu thêm lần nữa.
Tần Chu nhìn con sông nhỏ đối diện, nhẹ giọng hỏi: "Sức khỏe của anh thế nào rồi?"
"Rất tốt." Hạ Dương trả lời thực ngắn gọn.
Mà Tần Chu cũng trầm mặc không nói nữa. Hạ Dương đưa tay ra theo thói quen thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa. Tuy nhiên, Hạ Dương còn chưa kịp châm thuốc thì chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức cất điếu thuốc lại.
Tần Chu chú ý tới động tĩnh bên cạnh, nhìn sơ qua sườn mặt của nam nhân liền đột nhiên phát hiện Hạ Dương có vẻ gầy đi rất nhiều.
"Sao anh lại gầy như vậy." Tần Chu nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Ăn nhiều một chút, chăm sóc bản thân cho thật tốt đi."
"Em ngay cả bản thân mình còn chưa chăm sóc tốt." Hạ Dương nhíu mày: "Thế mà còn muốn nói anh."
"Có sao?" Tần Chu híp híp mắt lại, chậm rãi lên tiếng: "Cho nên buổi tối tôi bị cảm mạo đó, thật sự là anh."
Hạ Dương trầm mặc vài giây, lúc sau mới trả lời: "Ừm."
Tần Chu bật cười: "Phàm ca vậy mà còn bao che giúp anh, gạt tôi nói tối hôm đó không có ai vào phòng tôi cả."
"Là anh bảo anh ta không được nói cho em." Hạ Dương nói: "Bởi vì ngày đó em phát sốt, anh ta mới đề cập với anh chuyện đó."
Hạ Dương lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền giải thích: "Anh không có cho người giám sát em."
Tần Chu gật gật đầu. Dù sao thì lúc trước khi cậu đổi người đại diện là nhờ Hạ Dương giúp cậu. Hơn nữa Phàm ca còn là một người đại diện kỳ cựu trong công ty, không có khả năng vô duyên vô cớ ký hợp đồng quản lý với một tiểu minh tinh tuyến mười tám như cậu được, hẳn là Hạ Dương đã ra mặt. Cho nên khi cậu cảm mạo, Phàm ca mới giúp Hạ Dương che giấu.
Tần Chu lại nghĩ tới hôm đó cậu nói muốn ăn dâu tây, ngày hôm sau tổ tiết mục liền chiêu đãi món tráng miệng salad hoa quả, nghĩ đến đây làm cậu không khỏi lên tiếng thăm dò: "Điểm tâm salad dâu tây hôm đó... Cũng là anh mua sao?"
Hạ Dương vuốt ve Kỳ Kỳ, đáp lại: "Là tổ tiết mục tài trợ."
Tần Chu cũng không nói chuyện nữa. Hai người yên lặng ngồi bên nhau một lúc, không bao lâu Tần Chu liền đứng dậy nói: "Tôi về đây."
Kỳ Kỳ cũng đứng dậy chuẩn bị như muốn cùng Tần Chu rời đi.
Hạ Dương liền đề nghị: "Anh đưa em đi."
"Không cần, tôi tự mình trở về được." Tần Chu mỉm cười vuốt ve đầu Kỳ Kỳ thêm vài cái nữa, sau đó mới xoay người rời đi.
Hạ Dương cầm chặt dây xích của Kỳ Kỳ, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng Tần Chu. Đột nhiên, Hạ Dương hô lên: "Yến Yến."
Tần Chu quay đầu lại.
"Em đi nhầm rồi." Hạ Dương đi tới.
Tần Chu nghe vậy thì hơi hoang mang nhìn nhìn con đường phía trước, nói: "Kỳ Kỳ dẫn tôi từ bên này mà."
"Bên cạnh có một con đường tắt."
Nói xong, Hạ Dương dẫn Tần Chu đi vào một con đường nhỏ bên cạnh. Dọc đường đi, Kỳ Kỳ không ngừng một lúc đi sát bên cạnh Hạ Dương rồi một lúc lại kề bên chân Tần Chu.
Vì đang giữa trưa nên đường phố rất an tĩnh. Khi cả hai vừa đi qua một góc phố thì nhìn thấy bên phía nhà thờ cách đó không xa đang có không ít người hoan hô vỗ tay vô cùng náo nhiệt, xung quanh còn có rất nhiều bóng bay và hoa hồng màu trắng.
Tần Chu nhìn sang, phát hiện bên đó là đang tổ chức một đám cưới. Kỳ Kỳ đột nhiên ngừng lại, có chút tò mò nhìn về bên kia.
Giữa đám đông, lộ ra hình ảnh cô dâu xinh đẹp mặc váy cưới trắng tinh đang khoác tay chồng của mình. Người nhà cùng bạn bè vui vẻ gửi lời chúc phúc cho đôi tân hôn, nhiếp ảnh gia bên cạnh cũng đang không ngừng bấm máy lưu giữ từng khoảnh khắc đẹp nhất cho đôi vợ chồng son.
Nhiếp ảnh gia ngồi xổm dưới đất, nhìn đôi vợ chồng mới cưới hô to: "Ba hai một! Cười lên!"
Cô dâu cùng chú rể đã tạo sẵn tư thế, người nhà cùng bạn bè cũng hiểu ý phối hợp tránh ra một chút. Nhiếp ánh gia bấm nút chụp. Trong ống kính, đôi vợ chồng trẻ mới cưới nhìn nhau với nụ cười tươi đầy viên mãn trên môi, chỉ cần nhìn ảnh chụp thôi cũng khiến người ta cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
Bất quá khi nhiếp ảnh gia kiểm tra lại ảnh chụp thì chợt chú ý tới góc dưới bên trái màn hình có hai người qua đường đã vô tình lọt vào ống kính.
Hai người qua đường kia đang dắt một con chó lớn, thiếu niên trẻ tuổi hơi cúi đầu xuống mỉm cười xoa đầu con chó lớn. Người đàn ông cao hơn một chút thì đang chăm chú nhìn vào thiếu niên bên cạnh, ánh mắt hiện rõ sự ôn nhu cùng biểu tình vô cùng chuyên chú. Hai người thoạt nhìn trông giống như một cặp tình nhân vậy.
Nhiếp ảnh gia lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía ven đường đối diện nhưng đã thấy không còn ai cả. Cặp tình nhân mang nét Châu Á kia đã rời đi.
Hạ Dương đưa Tần Chu đến ngã tư.
Tần Chu cũng nói: "Đến đây thôi, từ đây là tôi biết đường rồi."
Hạ Dương gật đầu, lại hỏi thêm: "Bác Văn hôm qua có mang một ít dâu tây về, anh bảo bác ấy đưa qua cho em nhé?"
"Không cần." Tần Chu cười lắc đầu, ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên người đối phương liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Sau này anh bớt hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Ừm."
Tần Chu để ý cổ áo Hạ Dương có chút lộn xộn, vì thế duỗi tay giúp hắn sửa lại vừa nói: "Không còn trẻ nữa, quan tâm đến sức khỏe bản thân đi."
Hạ Dương gật đầu đáp ứng. Hai người giống như những người bạn cũ đang bình thản trò chuyện với nhau vậy, trông vô cùng thân thiết nhưng cũng thật xa lạ.
"Vậy tôi về đây." Tần Chu rút tay về, định rời đi.
Bất quá Hạ Dương lại có chút không tự chủ được mà vô thức vươn tay ra dùng sức giữ lấy cổ tay Tần Chu. Tần Chu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn. Hạ Dương nhìn cặp mắt đào hoa kia muốn nói gì đó.
Cặp mắt đào hoa kia rất đẹp, cũng rất trong sáng. Người trước mặt vẫn như trong trí nhớ hắn, vẫn dịu dàng ôn nhu như vậy.
Cuối cùng, Hạ Dương cũng chỉ nói: "Em nhớ chú ý thân thể."
Hạ Dương chậm rãi buông tay ra, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng để bị cảm lạnh nữa."
"Sẽ không nữa đâu." Tần Chu mỉm cười, lùi lại một bước xoay lưng rời đi.
Hạ Dương đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng Tần Chu. Mà Kỳ Kỳ khi nhìn thấy Tần Chu đi rồi liền bước lên phía trước muốn đi theo cậu. Chỉ là Hạ Dương vẫn nắm chặt sợi dây xích không hề nhúc nhích xíu nào.
Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn thấy Hạ Dương không chịu đi liền kêu to một tiếng: "Gâu!"
Hạ Dương cúi người, khẽ vuốt đầu Kỳ Kỳ nhẹ giọng nói: "Chúng ta không đi theo được."
Kỳ Kỳ tựa hồ như nghe hiểu điều gì đó, yên lặng ngồi xổm trên mặt đất nhìn theo bóng lưng của Tần Chu. Mãi cho đến khi Tần Chu hoàn toàn đi vào góc khuất, Hạ Dương mới xoay người dẫn Kỳ Kỳ trở về.
Tần Chu về tới quán ăn. Tổ tiết mục cũng sắp bắt đầu ghi hình, Tần Chu vội vàng đi chỉnh lại lớp trang điểm. Sau khi máy quay đã được bật lên, Tần Chu đi vào phòng bếp phía sau để chiên thêm một ít khoai tây chiên, chuẩn bị bày quán.
Doanh số bán khoai tây chiên quả thực tốt hơn nhiều so với bán bánh trứng và sủi cảo, lũ trẻ trong xóm đều thích đến mua. Ngoài những đứa trẻ thì buổi chiều cũng có một số cô gái trẻ với khuôn mặt mang nét châu Á đến đây.
Những cô gái này dường như là fan của Bùi Nguyên, khi đứng trước quầy hàng mua đồ thì ánh mắt cứ luôn nhìn về Bùi Nguyên với vẻ mặt tràn đầy phấn khích. Khi rời đi, một trong những cô gái nhỏ còn khẽ nói "Cố lên" với Bùi Nguyên.
Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, Tần Chu trở về phòng nghỉ ngơi. Người đại diện mang bữa tối đến cho cậu, đóng cửa phòng lại rồi nói với Tần Chu: "Trước đây có phải cậu đã gửi một cái video thử vai cho đạo diễn Hà đúng không?"
Tần Chu nghe hiểu đạo diễn Hà mà người đại diện nói là ai liền gật đầu đáp lại: "Đúng vậy."
Lúc ấy Tô Đường nói với cậu là đạo diễn Hà đang chuẩn bị cho một bộ phim mới, nam chính là Bùi Nguyên, đang tổ chức tuyển nam phụ. Vốn dĩ ban đầu cậu cũng đã quay một video thử vai, nhưng người đại diện cũ của cậu cứ luôn trì hoãn không chịu gửi giúp cho cậu. Đến cuối đợt tuyển chọn ấy thì vai nam phụ đã được đạo diễn Hà quyết định xong xuôi hết rồi.
Người đại diện: "Đạo diễn Hà muốn tuyển diễn viên một lần nữa, tôi có một suất trong tay, cậu lo chuẩn bị cho buổi thử vai vào tháng sau đi."
"Thật ạ?" Tần Chu hơi kinh ngạc, vội vàng nói: "Không phải đã qua mấy tháng rồi sao? Em nghe nói diễn viên đều đã tuyển chọn xong hết cả rồi..."
"Diễn viên ban đầu xảy ra vấn đề không thể quay được, nên vị trí đó bị bỏ trống." Người đại diện xua xua tay.
Vốn dĩ đạo diễn Hà đã chọn một ngôi sao nam diễn vai này, nhưng gần đây người đó đã nổi lên không ít tin tức xấu liên quan đến việc lừa gạt và dụ dỗ trẻ vị thành niên lên giường, đạo diễn Hà biết được liền lập tức hủy bỏ hợp tác.
Người đại diện dặn dò: "Không phải cậu cùng nhóm với Bùi Nguyên sao? Thời gian này cậu để ý cố gắng thân thiết với Bùi Nguyên một chút, đạo diễn Hà sẽ tham khảo ý kiến của Bùi Nguyên."
"Vâng." Tần Chu gật đầu.
"Kịch bản lần này được bảo mật, bên tôi cũng không có đề xuất nào cho cậu tham khảo, cậu cứ xem thêm mấy bộ phim do đạo diễn Hà quay trước đây đi."
Tần Chu cẩn thận ghi nhớ. Sau khi ăn tối xong, Tần Chu cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm những bộ phim của đạo diễn Hà.
Đạo diễn Hà là một đạo diễn nổi tiếng ở trong giới với danh tiếng rất tốt, các tác phẩm của ông luôn được đảm bảo về chất lượng. Hơn nữa, hầu hết các phim của đạo diễn Hà đều hợp tác với Bùi Nguyên, cậu đều đã xem qua. Nói chính xác thì là cậu đã xem tất cả các tác phẩm của Bùi Nguyên.
Tần Chu lướt điện thoại, đại não đột nhiên nhớ tới hướng dẫn viên du lịch nhỏ. Cậu còn nhớ rõ lúc trước cậu ấy đã từng nói rằng rất muốn được đóng phim cùng với Bùi Nguyên một lần.
Sáng hôm sau, Tần Chu dậy sớm chuẩn bị đi chiên khoai tây chiên cùng bánh trứng trước. Bùi Nguyên cũng làm không ít sủi cảo chiên, hai người bận rộn cùng nhau bày quán. Mà công việc kinh doanh ngày hôm nay cũng tốt hơn ngày hôm qua một ít, có một số fan nhỏ còn đặc biệt đến đây mua đồ để được xem thần tượng của mình là Bùi Nguyên.
Tần Chu cũng biết những bạn fan đó đặc biệt tới xem Bùi Nguyên nên chủ động nói: "Để em vào trong bếp nấu thêm."
Tần Chu trở lại phòng bếp, vội vàng đi chiên khoai tây chiên cùng bánh trứng, còn Bùi Nguyên thì đưa các bạn fan nhỏ vào quán ăn nghỉ ngơi trước. Cũng bởi vì những bạn fan nhỏ đó đến quán ăn nên cả việc kinh doanh đồ uống của nhóm thứ hai cũng trở nên tốt hơn. Ngoài trừ các bạn fans ra, hai đứa trẻ nhà hàng xóm bên cạnh cũng đến mua khoai tây chiên.
Tần Chu bận rộn cả một buổi sáng trong bếp để chiên khoai tây chiên. Đến chiều, lão quản gia lại tới đây.
Lão quản gia vẫn như cũ dẫn theo Kỳ Kỳ đi cùng, tựa như một người qua đường bình thường nói với Bùi Nguyên: "Tôi muốn một phần hoành thánh."
Bùi Nguyên còn nhớ rõ lão quản gia, ông dẫn theo một chú chó lớn như vậy thật sự rất ấn tượng. Mà hoành thánh ngày hôm qua là do Tần Chu làm, vì thế Bùi Nguyên quay lại nhìn Tần Chu.
Không đợi Bùi Nguyên mở miệng, Tần Chu đã hiểu Bùi Nguyên muốn nói gì liền lập tức gật đầu nói: "Em đi làm cho."
Tần Chu xoay người đi vào trong phòng bếp.
Kỳ Kỳ từ nãy đến giờ đều chăm chú nhìn về phía Tần Chu, khi thấy cậu rời đi liền ngo ngoe cái thân hình to lớn của mình muốn đi theo cậu. Lão quản gia hiểu nó muốn làm gì nhưng vẫn nắm chặt dây xích rồi chậm rãi vuốt ve đầu Kỳ Kỳ trấn an.
Bên phía Tần Chu nhanh chóng làm hoành thánh xong rồi đóng gói cẩn thận đem ra đưa cho lão quản gia. Lão quản gia cầm lấy chiếc túi, sau đó dẫn Kỳ Kỳ trở về.
Bên cạnh lại có khách hàng đến mua đồ, Tần Chu lại tiếp tục làm việc. Hai người bận rộn đến hơn sáu giờ mới đóng cửa quán, tay Tần Chu vì làm việc nhiều mà có chút đau, còn rất đói bụng nữa.
Tần Chu đến phòng bếp tùy tiện lấy cái gì đó ăn rồi đi ra sân hít thở không khí. Bên ngoài, bầu trời đã nhuộm thành một màu đỏ cam rực rỡ. Hoàng hôn ở Hà Lan cũng rất đẹp, mọi thứ đều sống động như được một bàn tay tài hoa nào đó vẽ nên vậy.
Tần Chu xuất thần nhìn ngắm bầu trời, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy một tiếng chó sủa. Theo thanh âm, Tần Chu đi ra ngoài nhìn bên kia đường phố liền thấy một con chó lớn với bộ lông đen trắng đẹp mắt.
Chó lớn ngồi xổm trên mặt đất, trên cổ còn đang kéo theo một sợi dây xích. Chỉ là, đầu dây bên kia thì lại thả trên mặt đất, thoạt nhìn như là nó đã lén chạy ra ngoài.
Tần Chu lập tức đi tới nhặt đầu dây kia của dây xích lên, có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Kỳ Kỳ: "Sao mày lại chạy tới đây?"
"Gâu!"
Tần Chu đứng dậy, khẽ hỏi nó: "Còn nhớ đường không? Tao đưa mày về."
Kỳ Kỳ tiếp tục kêu to, cái đuôi phía sau còn không ngừng lắc lư. Tần Chu cho rằng Kỳ Kỳ biết đường nên quay trở lại quán lấy mũ đội lên, sau đó lại bước ra chuẩn bị đưa Kỳ Kỳ trở về.
Tuy nhiên, Kỳ Kỳ có vẻ như chỉ đang đi lang thang chứ không phải trở về, lâu lâu lại nhìn sang quán nước ven đường bên cạnh với bộ dáng trông rất tò mò. Bên lề đường, hầu hết các sạp bán hàng rong đều đã đóng cửa, còn lại vài sạp nhỏ lẻ không nhiều lắm, chủ quán cũng đang tất bật thu dọn đóng cửa.
Bất tri bất giác, Kỳ Kỳ đi đến trước một quầy bán trái cây. Tần Chu vốn dĩ muốn kéo Kỳ Kỳ đi, nhưng sau khi nhìn thấy dâu tây trên quầy hoa quả liền dừng lại.
Chủ quán chú ý tới Tần Chu, vội vàng hỏi: "Anh muốn mua dâu tây sao? Tất cả đều rất tươi ngon đấy."
Tần Chu có chút động tâm, gật gật đầu sau đó bắt đầu chọn lựa dâu tây. Dâu tây trên quầy trái cây thoạt nhìn trông rất to, vừa nhìn liền biết ăn sẽ rất ngon. Tần Chu cẩn thận lựa chọn, Kỳ Kỳ cũng ngồi xổm ở bên cạnh.
Sau khi chọn xong, Tần Chu đưa dâu tây cho chủ quán rồi chuẩn bị trả tiền. Chủ quán báo giá cho cậu. Tần Chu nghe vậy liền sờ vào túi của mình định lấy ví ra để trả tiền nhưng lại thấy trong túi đều trống rỗng.
Tần Chu lúc này mới nhớ ra ví tiền của mình vẫn còn ở chỗ người đại diện, tổ tiết mục không cho phép khách mời mang tiền theo bên người. Tần Chu nhìn dâu tây trong tay chủ quán, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ.
"Xin lỗi, chờ tôi vài phút!" Tần Chu vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra chuẩn gọi cho người đại diện đến đây giúp trả tiền.
Tuy nhiên, Tần Chu còn chưa kịp mở giao diện cuộc gọi ra thì đột nhiên nhận thấy có người đang tiến đến phía sau mình. Người nọ đứng bên cạnh Tần Chu, đưa một trăm đồng Euro ra.
Hạ Dương: "Để anh."
Chủ quán nhận lấy tiền rồi trả lại tiền thừa cho Hạ Dương, sau đó tiếp tục thu dọn quán. Hạ Dương cầm túi dâu tây kia đưa cho Tần Chu.
"Cảm ơn." Tần Chu nhận lấy, cười nói: "Tiền này tôi sẽ trả lại cho anh."
Tần Chu lại đưa sợi dây xích cho Hạ Dương: "Kỳ Kỳ lại chạy tới nhà hàng chỗ tôi, mà bác Văn cũng không có ở đó."
Hạ Dương cầm lấy dây xích, gật đầu nói: "Anh sẽ trông chừng nó."
Tần Chu nhìn nhìn Kỳ Kỳ, vẫn là có chút không đành lòng. Hiện tại Kỳ Kỳ đã trở lại với chủ nhân của nó rồi, cậu cần phải trở về. Tần Chu ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được xoa xoa đầu Kỳ Kỳ thêm nữa.
Lúc này, bất chợt một cơn gió thổi qua. Mũ trên đầu Tần Chu bị gió thổi bay xuống đất. Hạ Dương liền cúi người xuống nhặt chiếc mũ lên, sau đó nghiêng người tới gần đội mũ lên lại cho cậu.
Tần Chu vô thức ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, cậu liền nghe thấy một tiếng lách cách vang lên... Tần Chu sửng sốt nhìn sang bên cạnh, thấy cách đó không xa là một nhiếp ảnh gia đang cầm máy ảnh.
Người chụp ảnh là một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi, vội vàng chạy lại nói: "Xin lỗi..."
Người đàn ông tóc vàng là người chụp ảnh trong đám cưới ngày hôm qua, anh ta vẫn còn nhớ rõ cặp chồng chồng châu Á dắt chó đi dạo này.
"Hai người là một đôi tình nhân sao? Tôi có thể chụp hai người một bức không?"
-------------------------------------------------