Không khí trong xe bỗng im lặng như tờ. Hạ Dương trầm mặc, động tác trên tay còn giữ nguyên cầm cái bánh kem vị nho kia.

Thật lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Ngày mốt cậu ấy sẽ làm phẫu thuật tim."

Tần Chu: "Đây là chuyện của anh và cậu ta, không cần giải thích với tôi."

"Anh muốn giải thích." Hạ Dương nghiêng đầu nhìn sang Tần Chu nói: "Cậu ấy trước kia cùng anh..."

"Hạ Dương." Tần Chu không còn kiên nhẫn tiếp tục nghe, vội ngắt lời: "Tôi đặc biệt nhắc lại một lần nữa, chúng ta chỉ từng lên giường với nhau có vài lần, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là quan hệ bạn giường mà thôi."

"Mặc kệ anh thích ai, anh cùng Thẩm Tu Trúc có quan hệ gì, tôi đều sẽ không quan tâm."

"Lúc trước cũng đã nói rõ, tôi bồi anh lên giường ba tháng, anh giúp tôi mời bác sĩ."

Hạ Dương cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi hỏi tiếp: "Chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa sao?"


Tần Chu: "Không cần thiết."

"Cần thiết." Hạ Dương lập tức tiến lại gần, một tay chống lên lưng ghế như thể muốn ôm lấy cả người Tần Chu vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Cùng anh trở về đi."

Tần Chu hơi nhíu mày, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.,"/ nói: "Nếu anh không mau lái xe thì tôi sẽ phải đến muộn."

Hạ Dương đành phải trở lại chỗ ngồi của mình, khởi động xe. Thẳng đến khi xe ngừng lại bên ngoài phim trường, Hạ Dương mới nói: "Hôm nay anh về Nam Thành."

"Ừm." Tần Chu gật đầu, nhắc nhở: "Đừng quên mua bánh kem cho Thẩm Tu Trúc."

Hạ Dương rũ mắt xuống: "Sau khi cậu ấy phẫu thuật xong, anh sẽ lại tới đây."

Tần Chu vừa cởi đai an toàn ra vừa hỏi: "Anh cứ chạy qua lại giữa hai bên không mệt sao?"

"Nếu anh thật sự quan tâm cậu ta đến như vậy thì liền dứt khoát cùng với cậu ta ở bên nhau đi." Tần Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Dương, đột nhiên phản ứng lại: "Ah không đúng, thân thể cậu ta không tốt, mắc bệnh tim."


Tần Chu nở nụ cười: "Cậu ta không thể bồi anh lên giường, nhưng tôi lại có thể bồi anh lên giường đúng không?"

"Không phải." Hạ Dương còn muốn giải thích thêm.

Tần Chu không muốn nghe tiếp, chỉ nói: "Anh không ngại mệt, vậy thì tùy anh muốn làm gì thì làm."

"Sau khi trở về Nam Thành nhớ khám sức khỏe." Tần Chu lấy thẻ phòng trong túi ra đưa cho Hạ Dương: "Anh cầm thẻ phòng đi, khi nào muốn lên giường thì cứ trực tiếp đến phòng của tôi."

Hạ Dương cầm lấy thẻ phòng, Tần Chu cũng đội mũ lên rồi xuống xe đi vào phim trường. Hạ Dương ngồi im trong xe đưa mắt nhìn theo bóng dáng Tần Chu từ từ cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn mới lái xe rời đi.

...

Trong phim trường.

Tần Chu đi hóa trang trước rồi ngồi đợi trong phòng nghỉ. Lâm Trì Tiêu cũng tới chào buổi sáng, rồi hỏi: "Hôm qua là bạn trai của cậu đúng không?"


Tần Chu nhìn kịch bản, trả lời: "Không phải."

Lâm Trì Tiêu hơi ngạc nhiên nhưng cũng hỏi gì thêm, chỉ nói tiếp: "Đạo diễn bảo tôi lại đây tiếp xúc với cậu nhiều hơn để quen thuộc, sợ hai chúng ta không thể nhập vai được."

Tần Chu quay đầu sang hỏi: "Anh khẩn trương sao?"

"Có hơi khẩn trương." Lâm Trì Tiêu gật gật đầu.

Tần Chu nghĩ ngợi rồi nói: "Thế tối mai chúng ta lại hẹn nhau ra ngoài ăn tối đi? Thư giãn một chút."

"Được thôi." Lâm Trì Tiêu cười đồng ý, còn nói thêm: "Nhưng lần này đừng gọi nhiều như vậy nữa, lần trước tôi còn chưa kịp ăn xong hết."

Tần Chu cũng nhớ tới ngày hôm qua lúc bọn họ tự chọn món vì không ước lượng rõ cho nên vô tình gọi quá nhiều, hai người căn bản là ăn không hết, cuối cùng đành phải cố ăn no căng cả bụng.

Tần Chu cười cười đáp lại: "Lần trước học được một bài học rồi, ngày mai sẽ rút kinh nghiệm gọi bớt lại."
"Ha ha, được rồi." Lâm Trì Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy Tần Chu đang xem lại kịch bản nên cũng lấy kịch bản ra đọc.

Trên phim trường, nhân viên còn đang bận rộn điều chỉnh góc chiếu sáng, vẫn chưa đến giờ bấm máy. Lâm Trì Tiêu đọc kịch bản một lúc thì nhàm chán lấy bút ra, lật đến trang trống cuối cùng của kịch bản rồi viết viết vẽ vẽ lên đó.

Tần Chu cũng chú ý thấy được, nghiêng người lại gần xem thử thì phát hiện là Lâm Trì Tiêu đang viết nhạc. Lâm Trì Tiêu một bên loay hoay viết, Tần Chu ở bên cạnh thấp giọng ngâm nga một điệu.

Lâm Trì Tiêu vội vàng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu xem hiểu sao?"

"Tôi có biết một chút." Tần Chu gật đầu. Trước kia cậu từng học dương cầm nên có thể xem hiểu mấy điệu nhạc này.

Lâm Trì Tiêu cũng ngâm nga một khúc rồi hỏi: "Cậu cảm thấy khúc này nghe hay không?"
"Ừm, nghe hay đấy." Tần Chu gật đầu.

Lâm Trì Tiêu xác thật là một ca sĩ rất có thực lực, mấy bài hát viết ra đều rất hay và êm tai. Chẳng qua có thể là không phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, cũng không phải loại minh tinh lưu lượng nên vẫn luôn yên lặng mười mấy năm, chỉ đến năm nay mới có một bài hát bạo được.

"Tôi cảm thấy giữa bài có chỗ nào đó không đúng lắm..." Lâm Trì Tiêu nhíu mày, lại viết thêm vài nốt vào giữa: "Đã sửa lại rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng cảm thấy hơi không ổn..."

Tần Chu cũng nhìn xem sao, cảm thấy đúng thật là chỗ này có gì đó không ổn lắm liền nói: "Thử sửa lại chỗ này một chút xem thế nào?"

Nói xong Tần Chu cầm lấy bút sửa lại một nốt trong đoạn đó. Lâm Trì Tiêu nhìn bản Tần Chu đã sửa, thử ngâm nga lại lần nữa thì lập tức hai mắt đều sáng rực lên.
Lâm Trì Tiêu vội vàng lại viết một đoạn nhạc nữa, rồi hỏi: "Thế này thì sao? Cậu cảm thấy như thế nào?"

Tần Chu ngâm nga theo bản nhạc, rồi tùy tay sửa lại một vài nốt cho mượt mà hơn một chút.

Lâm Trì Tiêu nhìn Tần Chu bên cạnh, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt hơn, chợt ôm chầm lấy Tần Chu, kinh hỉ nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu chính là anh em cùng cha khác mẹ của tôi!"

Lâm Trì Tiêu vỗ mạnh mấy cái sau lưng Tần Chu như anh em kết nghĩa rồi cười vui vẻ nói to: "Anh em tốt, tối nay cậu có rảnh không? Trong phòng tôi còn có rất nhiều bài nữa!"

Tần Chu đáp: "Buổi tối tôi phải đi quay nội cảnh."

"Thiếu chút nữa quên mất..." Lâm Trì Tiêu thu tay lại, hỏi tiếp: "Vậy ngày mai thì sao? Tối mai có rảnh không?"

"Tối mai tôi rảnh." Tần Chu gật đầu: "Bất quá tôi không biết viết nhạc, vừa nãy chỉ là tùy tiện sửa một chút thôi, anh có chắc là muốn tìm tôi giúp không?"
"Không sao hết!" Lâm Trì Tiêu vội vàng nói: "Vậy hẹn ngày mai luôn đi, chúng ta đi ăn xong thì đến phòng tôi."

"Ok." Tần Chu đồng ý.

...

Tại Nam Thành.

Hạ Dương mua bánh kem rồi đi tới bệnh viện. Thẩm Tu Trúc ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn rất suy yếu.

Nhìn thấy Hạ Dương đến, Thẩm Tu Trúc vui mừng nở nụ cười, ôn nhu nói: "Làm phiền anh quá!"

Hạ Dương tới bên cạnh giường đưa bánh kem cho đối phương.

Thẩm Tu Trúc nhận lấy: "Cảm ơn."

Thẩm Tu Trúc vừa mở bánh kem ra vừa tùy ý hỏi: "Hôm qua anh ra ngoài đi chơi sao? Lúc em gọi cho anh thì anh không có ở đó."

"Ngày hôm qua có chút việc." Hạ Dương đáp lại.

Thẩm Tu Trúc cười cười, hỏi tiếp: "Là bạn trai của anh à?"

"Không phải." Hạ Dương ngồi ở mép giường, nhất thời có chút thất thần.

Bọn họ còn chưa xác nhận quan hệ, hiện tại cũng chỉ là quan hệ bạn giường bao dưỡng.
Hạ Dương quan tâm hỏi: "Sức khỏe thế nào rồi?"

"Tình hình mấy ngày nay đều rất tốt." Thẩm Tu Trúc cười híp mắt lại: "Phẫu thuật vào 9 giờ sáng ngày mốt, đến lúc đó..."

Hạ Dương đột nhiên ngắt lời: "Ngày mốt tôi không thể đến đây."

Thẩm Tu Trúc thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vẫn duy trì tươi cười gật gật đầu: "Thế à."

"Ngày mai tôi bận đi nơi khác một đoạn thời gian, tạm thời không ở Nam Thành."

Thẩm Tu Trúc cầm nĩa nhỏ, vừa ăn bánh kem vừa hỏi: "Công tác rất bận sao? Khoảng thời gian qua thật sự là làm phiền anh nhiều rồi, thật ngại quá."

Hạ Dương nói: "Tôi sẽ gọi hộ công đến đây chăm sóc cậu."

"Không sao đâu." Thẩm Tu Trúc ôn nhu cười: "Anh bận công việc thì cứ đi đi, em ở một mình trong bệnh viện suốt cũng quen rồi."

Thẩm Tu Trúc cúi đầu, ngữ khí thoáng có chút cô đơn: "Nhưng mà có đôi khi em vẫn rất hy vọng có thể có người nhà và bạn bè ở bên cạnh..."
Hạ Dương im lặng một lúc rồi nói: "Thứ hai tôi sẽ bảo những người khác đến bồi cậu."

"Không sao, không cần làm phiền người khác như vậy." Thẩm Tu Trúc cầm bánh kem nhỏ, có chút hoài niệm nói: "Có thể là do em còn chưa trưởng thành đi."

"Trước kia ba mẹ luôn nói rằng em ngày nào cũng bám dính lấy anh, giống như một cái đuôi nhỏ vậy." Thẩm Tu Trúc nhớ lại chuyện quá khứ không nhịn được cười.

Hạ Dương chỉ yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.

Thẩm Tu Trúc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh hỏi: "Ngày mai anh phải đi rồi sao?"

"Ừm."

Thẩm Tu Trúc ngồi dậy, thoáng nhích lại gần một chút rồi nắm lấy tay Hạ Dương, nghẹn giọng hỏi: "Vậy đêm nay anh có thể ở lại bồi em được không?"

Hạ Dương nhìn ánh mắt của Thẩm Tu Trúc, không nói gì.

Thẩm Tu Trúc chậm rãi nói tiếp: "Em sắp phải làm phẫu thuật, nhưng vẫn rất sợ phẫu thuật sẽ thất bại."
"Các bác sĩ ở đây đều là giỏi nhất." Hạ Dương nói.

"Cho dù có giỏi cũng không thể đảm bảo thành công 100%, không phải sao?" Thẩm Tu Trúc có chút tự giễu cười cười: "Đôi khi em thật sự rất chán ghét bệnh viện, cũng không thích làm phẫu thuật."

"Em sợ một ngày nào đó sẽ đột nhiên chết trên bàn giải phẫu." Giọng nói Thẩm Tu Trúc có chút buồn bã.

Hạ Dương: "Sẽ không đâu."

Thẩm Tu Trúc ngẩng đầu, tựa hồ là muốn nói gì đó. Nhưng Thẩm Tu Trúc còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên ho khan một trận kịch liệt. Thẩm Tu Trúc cúi đầu, đôi tay nắm chặt vạt áo trước ngực, vẻ mặt đau khổ, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

Hạ Dương vội vàng vỗ vỗ sau lưng cho cậu ta rồi nhanh tay cầm lấy ly nước cùng bên cạnh qua. Sau khi Thẩm Tu Trúc uống thuốc xong mới đỡ hơn một chút, dần dần bình tĩnh trở lại. Chỉ là đôi mắt vẫn còn đỏ rực, bộ dáng thoạt nhìn trông vô cùng chật vật.
Thẩm Tu Trúc ôm ly nước đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh, hỏi lại lần nữa: "Vậy anh có thể ở lại bồi em đêm nay không?"

"Chỉ một lần cuối cùng thôi." Thẩm Tu Trúc yên lặng nhìn nam nhân trước mặt, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

...

Khu phim trường.

Tần Chu quay xong cảnh đêm liền trở về khách sạn.

Bây giờ đã hơn mười một giờ tối, Tần Chu đi tẩy trang trước, đang chuẩn bị lấy áo ngủ đi tắm rửa thì chợt chú ý tới trên giường có một chiếc đồng hồ đeo tay.

Tần Chu đi tới cầm cái đồng hồ lên xem thử, liền nhận ra đây là đồng hồ của Hạ Dương. Chắc là lúc lên giường tối hôm qua Hạ Dương đã làm rơi nó ở đây.

Tần Chu ngồi ở mép giường cầm cái đồng hồ này nhìn một lúc, sau đó quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Dương một cuộc.

Qua vài giây, điện thoại được kết nối.
Tần Chu trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Anh để quên đồng hồ trên giường của tôi, khi nào đến đây lấy? Hay là để tôi gửi qua cho anh?"

Nói xong, Tần Chu im lặng đợi đối phương trả lời, nhưng qua một lúc cũng chẳng thấy ai lên tiếng.

Tần Chu lại gọi lần nữa: "Hạ Dương?"

Trong điện thoại vẫn rất yên tĩnh, qua một hồi lâu sau, một giọng nam mới phát ra...

"Cậu tìm Hạ Dương sao?"

Giọng nam kia rất nhẹ, rất ôn nhu. Tần Chu nghe được thanh âm này lập tức liền nhận ra đây là giọng của vị tiểu thiếu gia yếu ớt.

Tần Chu đáp lại: "Ừm."

"Ngại quá..." Tiểu thiếu gia yếu ớt cầm điện thoại ôn hòa cười cười.

"Hạ Dương anh ấy đang ở trong phòng tắm, khả năng là không thể nghe điện thoại được."

---------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play