Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Ở cách đó không xa, Hứa Thừa Yến đang ngồi nghỉ chân nghiên cứu kịch bản.
Tiểu Trình chạy tới, ngoãn ngoãn mà đứng bên cạnh Hứa Thừa Yến, gọi một tiếng: "Anh Tần Chu."
Hứa Thừa Yến thuận tay mà xoa xoa đầu cậu nhóc, hỏi: "Em tới đây một mình đấy à?"
Tiểu Trình trèo lên ghế, dùng chất giọng non nớt mà đáp lại: "Chú tiểu Dương đi cùng em đó."
Hứa Thừa Yến sửng sốt, vội hỏi: "Anh ấy đưa nhóc tới đây sao?"
Hứa Thừa Yến lại ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, thấy chỗ nào cũng chỉ có nhân viên công tác, không thấy Hạ Dương đâu, thế là hỏi: "Anh ấy ở đâu vậy?"
Tiểu Trình mới đầu còn gật đầu, nhưng bỗng nhiên phản ứng lại, vội lắc đầu nguầy nguậy, "Không được, không thể nói được đâu."
Tuy là miệng thì cậu nhóc nói không được, nhưng ánh mắt thì lại trộm liếc về một phía, giấu đầu hở đuôi.
Hứa Thừa Yến cũng thuận theo mà nhìn về phía đó, đúng là trông thấy một bóng dáng quen thuộc, khoé mắt cong lên.
Hạ Dương đang đứng rìa đường, thấy ánh mắt của Hứa Thừa Yến nhìn về nơi này, hơi bất đắc dĩ.
Cách cả đám người, ánh mắt hai người chỉ nhìn đối phương.
Nhưng bởi vì trong đoàn phim người nhiều mắt tạp, cho nên Hứa Thừa Yến cũng không chạy ra tìm anh, mà chỉ rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hạ Dương.
【 Sao anh lại đến đây thế? 】
Tin nhắn gửi đi chưa được mấy giây thì đã nhận được câu trả lời.
【 Hạ Dương: Đến để xem em mà. 】
Hứa Thừa Yến đọc tin nhắn, còn chưa kịp trả lời người đại diện đã đi tới.
"Cậu muốn ăn gì không?" Người đại diện lên tiếng hỏi.
Hứa Thừa Yến lắc đầu: "Không cần đâu ạ."
"Buổi trưa cậu cũng chưa ăn nữa." Người đại diện nhíu mày lại.
"Em không muốn ăn."
Người đại diện thấy không lay động được cậu đành phải nói: "Vậy khi nào muốn ăn thì nói với tôi một tiếng."
Tiểu Trình an tĩnh ngồi bên cạnh, lắng nghe hai vị đại nhân nói chuyện.
Mãi tới khi Hứa Thừa Yến phải đi quay phim tiếp, tiểu Trình mới đứng dậy đi tìm Hạ Dương.
Hạ Dương thấy Tiểu Trình đi tới, nắm lấy tay cậu nhóc, hỏi: "Sao nhóc lại nói cho em ấy biết?"
"Con chưa nói mà." Tiểu Trình vô cùng nghiêm túc mà lắc đầu, lại lay lay cánh tay của Hạ Dương nói: "Anh Tần Chu không ăn cơm trưa."
"Không ăn trưa?" Hạ Dương nhíu mày.
Tiểu Trình gật đầu, tiếp tục: "Anh Tần Chu bảo anh ấy không muốn ăn."
Hạ Dương thờ dài một tiếng, nắm lấy tay của tiểu Trình, đi mua chút đồ ăn.
Bên ngoài phim trường có rất nhiều người, cũng tạo điều kiện cho phố ẩm thực ở đây phát triển.
Hạ Dương đi tới chọn một ít đồ ăn vặt và trái cây.
Tiểu Trình cũng học theo chọn một ít đồ ăn cho riêng mình.
Sau khi mua xong, một lớn một nhỏ dắt tay nhau chuẩn bị đi về.
Nhưng lúc đi được nửa đường, tiểu Trình bỗng dừng chân lại, xoa chân, thấp giọng oán giận: "Con đi không nổi nữa....."
Hạ Dương đưa túi cho Tiểu Trình rồi ôm cả người lẫn túi lên.
Tiểu Trình ngoan ngoãn mà ghé vào vai của Hạ Dương, nhìn ngó xung quanh.
Sau khi quay lại gần phim trường, Hạ Dương không tiện để đi tìm Hứa Thừa Yến, chỉ có thể thả tiểu Trình xuống rồi nói: "Nhóc mau đem đồ ăn cho em ấy đi."
"Vâng." Tiểu Trình gật đầu, xách theo túi chạy đi tìm Hứa Thừa Yến.
Hạ Dương an tĩnh mà đứng trong góc, sau khi thấy tiểu Trình thuận lợi giao đồ cho Hứa Thừa Yến, mới thu mắt về xoay người rời đi.
Hạ Dương trở lại xe, tựa lưng vào ghế yên lặng không phát ra một tiếng động.
Tài xế ngồi ghế trước cẩn thận hỏi: "Hạ tổng, chúng ta về khách sạn sao?"
Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấp giọng đáp: "Không cần đâu."
Nói xong hắn lại yên tĩnh lại, ngồi trong xe cả một buổi trưa.
Mãi tới tận khi chiều tối, có người tới gần mà gõ gõ cửa kính xe.
Hạ Dương hạ cửa xe xuống, thấy thanh niên đội mũ đeo khẩu trang ở bên ngoài.
Hứa Thừa Yến tháo khẩu trang xuống, mỉm cười: "Anh có thể cho em đi nhờ xe không?"
Hạ Dương mở cửa xe, Hứa Thừa Yến cũng thuận thế mà ngồi lên.
Vào bên trong, Hạ Dương lập tức ôm người vào lòng, nâng tấm chắn ở hàng ghế sau lên, ngăn cản tầm nhìn của tài xế.
Ngay sau đó, Anh cúi đầu xuống ngậm lấy môi cậu, chậm rãi dây dưa.
Hạ Dương hôn rất khẽ, rất chậm, từng chút từng chút thâm nhập vào sâu hơn.
Nụ hôn dài kết thúc, Hạ Dương thở dốc, rồi lại nghiêng đầu, dán lên mặt cậu mà cọ.
Hứa Thừa Yến gục xuống vai của Anh, hỏi: "Sao anh qua đây mà không nói tiếng nào với em thế?"
"Sợ ảnh hưởng tới em." Hạ Dương vẫn nhớ rõ bây giờ bọn họ đang ở trạng thái ẩn hôn, phải bảo trì khoảng cách khi ở bên ngoài.
Hứa Thừa Yến an tĩnh mà dựa vào lòng Hạ Dương, không nói gì.
Hạ Dương lại lên tiếng hỏi: "Sao em lại không ăn trưa thế?"
"Không ăn được." Hứa Thừa Yến lắc đầu, "Bên ngoài không có ai làm cơm ngon như dì."
Hạ Dương vòng ra sau lưng thanh niên, theo thói quen mà vỗ nhẹ, "Vậy để anh bảo dì đến nấu cho em nhé."
"Vậy thì phiền quá." Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu.
Hạ Dương: "Phải ăn ba bữa đúng giờ."
"Đã rõ." Hứa Thừa Yến gật đầu một cách có lệ, cũng không biết là có nghe lọt không nữa, rồi cậu lại vòng lấy cổ của Hạ Dương, hỏi: "Tối đến chỗ em chứ?"
Hạ Dương đồng ý.
Khách sạn mà Hứa Thừa Yến ở cũng khá gần đoàn phim, chẳng mấy chốc xe đã tới nơi.
Hai người vào trong phòng khách sạn.
Hứa Thừa Yến đã quay phim cả ngày rồi, giờ cũng đã thấm mệt, cởϊ áσ khoác ra ném sang một bên, rồi ngả xuống sô pha bất động.
Hạ Dương đi tới bên cạnh hỏi: "Khi nào em mới đóng máy vậy?"
Hứa Thừa Yến thuận tiện đổi sang một tư thế khác, gối lên đùi của Hạ Dương, vừa nghịch điện thoại vừa nói: "Chắc khoảng hai ba tháng nữa."
Hạ Dương lại hỏi: "Tới lúc đó có muốn ra nước ngoài thư giãn không?"
"Đi đâu cơ?"
"Tháng 6 có một lễ hội âm nhạc, chúng ta cùng nhau đi nhé."
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tháng 6 chắc là không được đâu, em vẫn còn mấy hoạt động nữa."
Hạ Dương nhíu mày, nói: "Chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật nữa."
Hứa Thừa Yến đùa nghịch với cà vạt của Hạ Dương, nới lỏng ra một chút.
Hạ Dương vẫn còn tiếp tục: "Sau khi Viên Liệt và Giang Lâm kết hôn đã cùng nhau đi những mấy tháng trời."
Hứa Thừa Yến nghe tới đây mới dừng động tác lại, nói: "Thì bọn họ kết hôn rồi mà."
"Chúng ta cũng đã kết hôn rồi." Hạ Dương nắm lấy một bàn tay của thanh niên, chú ý tới ngón áp út trống không.
Bởi vì còn phải quay phim, cho nên lúc bên ngoài cậu thường tháo nhẫn xuống.
Rõ ràng bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng lần nào gặp mặt cũng phải lén lút.
Mày của Hạ Dương nhăn càng chặt hơn, có hơi bất mãn.
Có thể là do hắn đã cành ngày càng trở nên tham lam rồi.
Lúc vừa mới bắt đầu, hắn cảm thấy cho dù không có danh phận thì cũng không sao cả, chỉ cần được ở bên Yến Yến là được, sau đó thì lại muốn trở thành bạn trai của cậu.
Chờ tới khi đã có danh phận bạn trai rồi, lại muốn kết hôn.
Giờ thì bọn họ đã lãnh chứng rồi, nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy thoả mãn.....
"Anh muốn được đi hưởng tuần trăng mật." Hạ Dương rất có chấp niệm đối với chuyện hôn lễ.
Hứa Thừa Yến lên tiếng giải thích: "Nhưng dạo gần đây em không có thời gian, đợi đến nửa cuối năm thì ổn hơn."
Hạ Dương trầm mặc một lúc, sau mới nói: "Không muốn đợi."
Mày của Hạ Dương lúc này đã nhăn tít lại, cả người tản ra nhiệt độ thấp.
Hứa Thừa Yến vươn tay , vuốt phẳng mày của Hạ Dương ra, "Chỉ mấy tháng thôi."
Lúc trước cậu không nghĩ rằng mình sẽ kết hôn sớm như vậy, ý định ban đầu là để sang năm, nên đã dồn hết công việc vào năm nay, nghĩ đợi năm nay quay cho hết, rồi sang năm có thể lùi dần về phía sau được rồi.
Kết quả bởi vì vụ tai nạn xe ngoài ý muốn kia, bọn họ đã đi lãnh chứng trước, mà công việc của cậu cố tình lại dồn dập, nên không dư ra được chút thời gian nào.
Vốn dĩ năm đầu tiên sau khi kết hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật, nhưng hai người họ lại gặp thì ít mà xa thì nhiều, sau khi lãnh chứng liền tách ra.
Hứa Thừa Yến thoáng đứng dậy, ôm lấy bả vai của Hạ Dương, trấn an: "Chắc khoảng tới tháng 9 là em xong việc rồi, tới lúc đó sẽ có thời gian."
Hứa Thừa Yến vẫn không quên việc Hạ Dương muốn tổ chức lễ cưới, nói: "Không phải là anh muốn làm đám cưới sao? Đợi sau tháng 9 nhé."
Hạ Dương vươn tay, đầu ngón tay chạm vào khoé mắt cậu, thấp giọng nói: "Vẫn chưa đủ hai vạn điểm."
Hứa Thừa Yến nắm lấy bàn tay kia, cười nói: "Cho anh vay."
"Muốn làm đám cưới không?" Hứa Thừa Yến dịu ngoan mà cúi đầu xuống, cạ mặt vào tay anh, "Hoặc không làm cũng được, cho anh quyết định hết."
Hạ Dương lập tức trả lời: "Phải làm."
Hạ Dương ôm người chặt hơn, thành thật mà nói: "Nhưng có thể anh sẽ không trả đủ điểm cho em được."
Dù sao thì hắn cũng thiếu rất nhiều điểm, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa thêm được bao nhiêu.
Ngoại trừ hôm đầu viết nhật ký ra, bởi vì mua cá vàng và bên ngoài có ra nắng nên được thêm 11 điểm ra, về sau chưa từng được thêm nữa, ngược lại còn bị trừ một đống điểm nữa.
Trừ tới trừ đi, tính tất cả số điểm mà hắn đã ứng trước đó, chắc cũng phải mấy vạn rồi.
Hứa Thừa Yến: "Thế thì anh cứ từ từ mà tích đi."
Hạ Dương khẽ nhíu mày: "Không biết phải như thế nào em mới chịu thêm điểm."
Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng ngắn ngủi, chỉ thần bí đáp: "Anh biết mà."
Thật ra là có cộng điểm.
Chỉ là cậu không nói cho Hạ Dương biết mà thôi.
Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến dậy từ rất sớm.
Hứa Thừa Yến chui khỏi lồng ngực của Hạ Dương, theo thói quen mà cầm điện loại lên thử trên Weibo có gì mới không, bỗng nhiên thấy một bài viết__
【 Hé lộ con riêng của chủ nhân Hạ gia! Hai cha con thân mật đi dạo bên ngoài! 】
Hứa Thừa Yến lập tức nhíu mày, nhấp vào bài viết, lập tức trông thấy một bức ảnh, là của Hạ Dương và một cậu nhóc.
Ảnh được chụp lén từ phía sau lưng, Hạ Dương chắn đứa trẻ ấy trong lòng, chỉ lộ ra ngoài một cái ót.
Hứa Thừa Yến đọc lướt nội dung một lượt, đẩy đẩy cánh tay của Hạ Dương, hỏi: "Anh có con riêng à?"
Hạ Dương mới vừa tỉnh, bị cậu hỏi như vậy thì nhíu mày: "Anh lấy đâu ra con riêng chứ?"
Hạ Dương thoáng ngồi dậy, nhìn thoáng qua điện thoại, sau khi trông thấy ảnh thì nói thẳng: "Là Tiểu Trình đấy."
Hứa Thừa Yến lúc này cũng nhận ra cậu nhóc trên ảnh chính là tiểu Trình, gật đầu, tiếp tục hóng tin bát quái.
Người đăng bài phân tích rất chi tiết, ngay cả nhẫn trên tay của Hạ Dương cũng bị bới ra.
【 Lúc trước có người đã tung tin liên quan, "Tình Yêu vĩnh hằng" được Hạ gia đấu giá thành công, đặt thành nhẫn cầu hôn, mà giờ trên ngón áp út của cậu chủ nhà họ Hạ Cũng có một chiếc nhẫn, xem ra là đã kết hôn rồi! 】
Người đăng bài còn thêm một ảnh phóng to nhẫn trên tay của Hạ Dương, có thể nhìn ra chiếc nhẫn saphire.
Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn ấy, rồi lại theo bản năng mà nhìn ngón áp út của mình.
Chỉ là trên tay của cậu chẳng có gì hết, bấy giờ mới phản ứng lại cậu đã cất nhẫn đi rồi.
Mà phía dưới, người đăng bài bắt đầu phân tích suy đoán xem ai mới là bà Hạ, còn liệt kê một danh sách, có con gái nhà hào môn, hay tiểu hoa giới giải trí gì đó đều đủ cả.
Hứa Thừa Yến nhìn những suy đoán linh tinh ấy, quay qua nói với Hạ Dương: "Anh giải quyết mấy tin đồn trên weibo đi."