Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Hứa Thừa Yến gập sổ nhật ký lại, đặt vào trong ngăn kéo.
Hạ Dương vẫn còn ở bên cạnh, một lúc lâu sau, mới cất tiếng: "Em trừ nhiều quá."
"Vẫn được nha." Giọng của Hứa Thừa Yến chẳng mấy bận tâm, đứng dậy đi về phía mép giường.
Hạ Dương chau mày, có hơi bất mãn: "Sổ nhật ký không phải là để cho em trừ loạn điểm đâu."
Hứa Thừa Yến: "Anh nói thêm câu nữa em lại trừ điểm tiếp."
Hạ Dương an tĩnh lại, thành thật đi theo phía sau, không nhắc lại chuyện thêm điểm nữa.
Hứa Thừa Yến trở lại giường, nằm trong ổ chăn nghịch điện thoại.
Hạ Dương đắp kín chăn cho cậu, suy tư, sau vẫn đứng dậy đi sang một bên, lấy điện thoại tìm kiếm đủ các chủng loại cá vàng.
Sáng hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, theo thói quen mà đi tới cửa sổ, nhận ra nắng đã lên cao.
Ở trong sân, người tuyết vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng mà đã trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên còn có mấy dấu móng vuốt, vừa thấy là biết ngay kiệt tác của Kỳ Kỳ.
Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, hơi tiếc nuối.
Mặt trời lên rồi, không thể nghịch tuyết được nữa.
Hứa Thừa Yến thay quần áo, đi xuống phòng khách ở dưới tầng, đúng lúc lại trông thấy Tiểu Ôn đang nằm trong ổ thế là thuận thế bế mèo lên, ngồi xuống sô pha, rồi lấy kịch bản ra xem.
Lúc trước người đại diện có gửi mấy kịch bản đến cho cậu, cậu cũng đã đọc qua một lần, khá coi trọng kịch bản huyền nghi.
Người đại diện cũng đã liên hệ với đạo diễn, mấy ngày sắp tới sẽ đi ký hợp đồng.
Hứa Thừa Yến nghiên cứu kịch bản, tay thì nhẹ nhàng lông sau lưng tiểu Ôn, đang đọc được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động truyền tới ngoài sân, có xe dừng ở đó.
Hứa Thừa Yến theo bản năng mà nhìn về phía cửa, ở phía rất xa, trông thấy chú Văn dẫn theo mấy công nhân tiến vào.
Nhóm công nhân mênh mông cuồn cuộn mà đi vào phòng khách, tới thẳng chỗ bể cá, đằng sau còn có người khênh một bể kính siêu lớn đi vào.
Hứa Thừa Yến nhìn động tĩnh bên kia, bỗng nhiên có loại dự cảm không lành.
Ngay sau đó, cậu trông thấy công nhận bận rộn tới lui trong phòng khách, huỷ đi bể cá ban đầu, thay thế vào đó là cái bể kính siêu lớn kia.
Hứa Thừa Yến nhìn bể cá mới, trầm mặc một trận.
Mà công nhân sau khi đã thay xong bể cá, lại thả vào bên trong thêm rất nhiều cá con, chắc cũng phải lên tới mấy trăm con mất.
Chờ sau khi công nhân đã rời đi, Hứa Thừa Yến không nhịn được mà tiến lên, đứng trước bể cá mới.
Vốn dĩ là bể cá ban đầu mà Hạ Dương mua đã rất to, kết quả giờ còn thay sang một cái bể cá lớn hơn nhiều nữa.
Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm cá vàng bơi qua bơi lại trong bể kính, tâm tình cũng trở nên phức tạp theo.
Tiểu Ôn thì lại rất tò mò với cá vàng, khuôn mặt xù lông dán vào bể kính, chăm chú nhìn đàn cá bơi qua lại không ngừng, ngay cả Kỳ Kỳ cũng chạy ra xem thử.
Hứa Thừa Yến trầm mặc, lại qua phản xạ của kính, trông thấy Hạ Dương đang đi tới sau lưng mình.
Hạ Dương tiến lên, ôm thanh niên từ phía sau, một tay đáp ở sườn eo của cậu, nhẹ giọng nói: "Anh đã mua hai trăm con cá vàng đó."
Hứa Thừa Yến không muốn nói chuyện lắm.
Hạ Dương: "Em thêm điểm đi."
"Anh đừng mua cá nữa." Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng: "Bể cá đầy lắm rồi, không bỏ thêm được nữa đâu."
Cái bể cá này thật sự là quá to, Hứa Thừa Yến còn ngại nó chiếm mất không gian, không đẹp lắm.
Hạ Dương nhìn thoáng qua chỗ ở mới của đàn cá, nhẹ giọng nói: "Đến lúc ấy anh lại đổi cái lớn hơn."
"Vậy còn chẳng bằng anh đào cái ao đi."
Phản ứng đầu tiên của Hạ Dương lại là: "Em có thêm điểm không?"
"Không thêm." Hứa Thừa Yến dời cánh tay trên eo đi: "Đừng mua cá vàng nữa, thật sự không có chỗ nuôi đâu."
Vốn dĩ là trong nhà đã nuôi không ít cá rồi, giờ Hạ Dương còn mua thêm hai trăm con cá con về nữa, đợi đến lúc chúng lớn, cái bể kính này sẽ không chứa được nữa, nuôi nhiều trông sẽ rất xấu.
Hạ Dương: "Vậy em thêm điểm đi."
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua Hạ Dương, hỏi: "Ngoại trừ việc mua cá vàng để thêm điểm ra, anh không có chuyện gì khác phải làm à?"
"Cầu thang."
Hứa Thừa Yến vừa nghe, lập tức đáp lại: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, không có khả năng đâu."
Hứa Thừa Yến trực tiếp ôm Tiểu Ôn về sô pha, Hạ Dương cũng nối bước theo cậu.
Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh, ôm tiểu Ôn ở trong lòng của thanh niên ra đặt xuống thảm, thuận tiện cầm một cái máy hút lông chó mèo qua, rũ sạch lông mèo trên quần áo của thanh niên.
Hứa Thừa Yến thuận theo nằm cuống, đầu ngón tay câu lấy góc áo của Hạ Dương, lại cảm nhận được tiếng rung ở trong áo khoác, lên tiếng nhắc nhở: "Anh có tin nhắn kìa."
Hạ Dương à một tiếng, cũng không để tâm đến điện thoại, mà tiếp tục hút lông mèo cho cậu.
Mãi tới khi đã chắc chắn hút hết lông mèo trên người thanh niên đi, bấy giờ Hạ Dương mới rút điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau khi đọc tin nhắn, mày kiếm cau lại.
Hứa Thừa Yến thấy vậy, lên tiếng hỏi: "Anh sao thế?"
"Ở trong công ty có chút việc." Hạ Dương nhìn thanh niên, một tay chống ghế hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn khẽ lên trán cậu, "Anh ra ngoài một chuyến nhé."
"Ừm."
Hạ Dương đứng dậy, trở lại phòng ngủ thay đổi quần áo, sau thì vội vàng ra cửa.
Còn lại Hứa Thừa Yến ở trong phòng khách, sau khi thấy Hạ Dương ra ngoài, mình cũng quay trở lại phòng, ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính ra xem.
Sau khi vào email, Hứa Thừa Yến click mở một phong thư, chậm rãi đọc.
Email được gửi bởi một nhà thiết kế sư kỳ cựu ở nước ngoài, nội dung là mấy bản nháp thiết kế trang sức, có ghim cài áo, cúc tay áo, hoặc mấy cái kẹp cà vạt linh tinh gì đó.
Hứa Thừa Yến đã xem xong bản nháp, rơi vào trạng thái hồn đi chơi xa.
Thiết kế sư này chính là đại sư lần trước Hạ Dương đặt làm nhẫn cầu hôn, giờ "Vĩnh hằng ái" cũng đang được gửi lại chỗ của nhà thiết kế.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hứa Thừa Yến gửi lại một email, hỏi thăm về chuyện cái nhẫn cầu hôn kia.
Tới tối, thì Hạ Dương trở lại.
Biệt thự đang bật đèn lớn, Hạ Dương bước vào trong phòng khách, trông thấy thanh niên nằm ở trên ghế sô pha, đang ngủ.
Trên người của cậu còn đắp một cái chăn lông mỏng, chỉ có điều cái chăn này cũng đã sắp tuột xuống đất rồi.
Hạ Dương đi tới, định kéo chăn lên cẩn thận cho cậu, tuy nhiên động tác nhỏ này vẫn quấy nhiễu tới người đang nằm trên sô pha.
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng trở mình, mở mắt ra, liền trông thấy Hạ Dương đã trở lại.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 10 giờ tối rồi, nhịn không được mà nói: "Sao anh lại về muộn vậy......"
"Ở trong công ty xảy ra chút chuyện." Hạ Dương xoa xoa tóc cậu, nói: "Về phòng nhé."
Dứt lời, anh bèn duỗi ray qua, trực tiếp bế người lên, đi lên lầu trên.
Chỉ có điều sau khi trở lại phòng, Hứa Thừa Yến không lên giường, mà cầm đồ ngủ đi tới phòng tắm, chuẩn bị làm vệ sinh.
Hạ Dương thấy thế, cũng đi theo đằng sau, "Cùng nhau tắm nhé."
Hứa Thừa Yến đặt gọn quần áo một chỗ, quay đầu nhìn Hạ Dương, giọng nói mang theo sự hoài nghi, "Anh chắc chắn là cùng nhau tắm?"
"Tiết kiệm nước."biểu tình của Hạ Dương vô cùng tự nhiên, tháo cà vạt ta, tiện tay kéo ngăn tủ, lấy một lọ gel bôi trơn ra ngoài.
Hứa Thừa Yến trầm mặc, tuy nhiên vẫn dung túng cho hành động của Hạ Dương, xả nước vào trong bồn tắm, rồi mình cũng bước vào.
Hạ Dương cởi đồ, cũng chui vào bồn tắm theo, tiện tay kéo người ôm vào lòng.
Phòng tắm dần dâng lên hơi nước, tiếng hôn ái muội cũng từ từ vang lên.
Bầu không khí càng lúc càng mập mờ, Hứa Thừa Yến duỗi tay ôm lấy cổ của anh, sắp động tình.
Mà lúc hai người sắp vào trạng thái, lại bị tiếng chuông điện thoại phá ngang.
Áo khoác của Hạ Dương đang đặt ở giá treo bên cạnh, điện thoại trong túi kêu không ngừng.
Hứa Thừa Yến lập tức chú ý tới, đẩy đẩy bả vai của Hạ Dương, gấp gáp thở: "Điện thoại kìa."
"Em không cần bận tâm nó." Hạ Dương lại cúi xuống lần nữa phủ lấy môi cậu, cạy mở khớp hàm ra.
Hứa Thừa Yến rên lên một tiếng, cánh tay trên vai Hạ Dương cũng dần trượt xuống.
Mà chuông điện thoại cũng dừng lại rất nhanh, phòng tắm dần khôi phục lại sự an tĩnh.
Chỉ có điều chưa được bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Hạ Dương không bận tâm tới nó, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục hôn người trong lòng, một tay cầm lấy lọ gel bôi trơn ở bên cạnh.
Chỉ là Hứa Thừa Yến lại nghiêng đầu tránh đi nụ hôn này, lên tiếng nhắc nhở: "Anh mau nghe điện thoại đi."
Hạ Dương cau mày lại, chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay ra, mà lọ gel bôi trơn kia cũng chưa kịp mở nắp.
Hạ Dương đứng dậy lấy áo khoác, rút điện thoại ra xem thử, là thư ký gọi đến.
Sau khi kết nối, ngữ khí Hạ Dương không tốt lắm, hỏi: "Chuyện gì?"
Ở bên kia đầu dây, thư ký dường như cũng nghe ra tâm tình của ông chủ mình không được tốt lắm, thế là nghĩ cách dùng từ, cẩn thận thông báo chuyện cho ông chủ nghe.
Hạ Dương nghe máy, đầu mày càng lúc càng nhăn chặt hơn, dựa vào bồn tắm, hỏi: "Thế thôi? Có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp."
Nói xong, Hạ Dương định tắt máy đi.
Thư ký vội vàng nói : "Hạ tổng! Còn có một việc!"
Tâm tình của Hạ Dương càng kém hơn, nhưng vẫn cố khống chế cảm xúc, yên lặng nghe thư ký báo cáo tình hình.
Hứa Thừa Yến vẫn ngồi ở trong lòng Hạ Dương, trông thấy anh vẫn còn chưa kết thúc cuộc gọi này, nhất thời hơi nhàm chán, thế là bóp một ít sữa tắm ra bôi lên ngực của Hạ Dương, sau đó thì xoa đều.
Lúc xoa, đầy ngón tay Hứa Thừa Yến dừng trước ngực anh, chốc chốc lại nhích tới nhích lui.
Hạ Dương lập tức phân tâm tới động tác của thanh niên, giữ tay câu lại, không để cậu sờ loạn tiếp.
Hứa Thừa Yến cũng không rút tay ra, ngược lại vươn một tay khác qua, tiếp tục nghịch ngợm xoa ngực Hạ Dương.
Hạ Dương vẫn đang cầm điện thoại di động, chỉ là chẳng còn tâm trí đâu mà nghe thư ký nói, nhìn thanh niên trước mắt, môi khẽ nhích, mấp máy mấy chữ.
Thông qua khẩu hình môi, Hứa Thừa Yến tức khắc nhận ra anh đang nói hai chữ 'Đừng nghịch.'
Hứa Thừa Yến thế mà không sờ loạn nữa, thu tay về, ngồi vô cùng dịu ngoan.
Hạ Dương nghe xong báo cáo, nói với thư ký: "Những việc này anh cứ quyết định đi, còn muốn hỏi tôi nữa à?"
Thanh âm của Hạ Dương rất lạnh, chau mày, toàn thân toả ra nhiệt đôn thấp, cảm xúc cực kỳ tệ.
Hứa Thừa Yến vốn đang xem như thành thật ngồi ở trong lòng của Hạ Dương, nhưng trông thấy bộ dáng lãnh đạm này của anh, bỗng nổi lên ý xấu.
Cậu chậm rãi cúi người xuống, tới gần sườn mặt của anh đặt nụ hôn của mình lên.
Hạ Dương cũng chỉ miết nhẹ gáy của thanh niên, không ngăn động tác cậu lại.
Hứa Thừa Yến bắt đầu hôn từ mặt của anh, rồi dần trượt xuống, dừng ở khoé miệng Hạ Dương.
Hạ Dương hơi nheo mắt, lòng bàn tay bất giác dừng lại sau eo cậu, siết chặt tay.
Hứa Thừa Yến cũng thoáng ngừng lại, trộm liếc Hạ Dương một cái, biểu cảm trên mặt của anh vẫn vậy, chưa có biến hoá gì.
Thế là Hứa Thừa Yến lại tiến tới lần nữa, hôn lên hầu kết của anh.
Hô hấp của Hạ Dương lập tức trở nên hỗn loạn, mắt cũng tối sầm xuống, đôi tay trên eo cậu càng lúc càng dùng nhiều sức hơn, không tiếng động mà cảnh cáo.
Nhưng mà động tác của Hứa Thừa Yến không dừng lại, vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một chút.
Hạ Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tắt điện thoại cái rụp.