Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

—————————————————

"Công khai sao ạ?"

Người đại diện tiếp tục khuyên nhủ: "Cậu với Hạ tổng càng ngày càng phát triển hơn, không giấu được nữa."

"Lần sau em sẽ chú ý." Hứa Thừa Yến than nhẹ một tiếng, "Anh cứ mua ảnh đi."

Người đại diện lên tiếng nhắc nhở: "Đắt lắm đấy."

Hứa Thừa Yến thẳng thừng: "Trừ vào tiền lương của em đi, em bỏ ra cho."

Người đại diện thở dài một hơi, nói: "Hay là cậu cứ thương lượng với Hạ tổng chút đi."

Điện thoại ngắt kết nối.

Hứa Thừa Yến ngây người nhìn điện thoại, suy nghĩ tới chuyện ảnh chụp.

Người đại diện cũng gửi những bức ảnh mà paparazzi chụp ngày hôm qua cho cậu, thậm chí còn kèm theo một đoạn video quay lén cảnh hôn môi của hai người.


Hứa Thừa Yến trông thấy có cả video, lập tức cảm thấy đau đầu một trận.

Thế là đợi đến khi Hạ Dương ra khỏi phòng tắm, mới trông thấy một màn thanh niên đang vô cùng rầu rĩ mà ngồi trên giường ngơ ngẩn nhìn điện thoại.

Hạ Dương xoa xoa tóc đi qua, ngồi xuống, hỏi: "Sao vậy?"

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, nói: "Người đại diện mới vừa gọi điện thoại cho em."

"Hửm?"

"Anh Phàm nói hôm qua có paparazzi theo dõi bọn mình, giờ đang đàm phán giá cả của mấy bức ảnh chụp lén đó." Hứa Thừa Yến đau đầu, nhìn mấy tấm ảnh hôn môi trong điện thoại.

Hạ Dương đang ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy.

Tuy rằng ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra tư thế ôm hôn thân mật của hai người.

Hạ Dương nhìn ảnh, không quá để tâm, tuỳ ý đáp lại: "Chụp được thì chụp thôi."

"Mua ảnh phí tiền lắm đó." Hứa Thừa Yến không vui lắm, không muốn tặng không cho paparazzi một túi tiền to như vậy.


Hạ Dương hỏi: "Cần bao nhiêu thế?"

Hứa Thừa Yến nói một con số.

"Không đắt, để anh mua cho." Hạ Dương nói, lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường xuống, liên lạc với người đại diện để nói về chuyện mua ảnh chụp.

Người đại diện trả lời lại rất nhanh.

【 Hạ tổng, tôi vừa mới thương lượng qua với Tần Chu, lần nào cũng mua ảnh rất phí tiền, anh có suy nghĩ tới việc công khai mối quan hệ này không? 】

Hạ Dương đọc tin nhắn, đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Thừa Yến, nói: "Chúng ta có thể trực tiếp công khai luôn, rất tiết kiệm đó."

Hứa Thừa Yên đọc lướt qua tin nhắn người đại diện gửi đến, mặt vô cảm mà đáp lại: "Công khai cái gì? Công khai quan hệ tiểu tình nhân à?"

"Là bạn trai."

Hứa Thừa Yến trầm tư, sau vẫn lắc đầu, "Thôi bỏ đi."

Thân phận của cậu và Hạ Dương chênh lệch quá lớn.


Hạ Dương cũng không cố chấp thay đổi suy nghĩ của cậu, gật đầu: "Vậy thì lần này chúng ta mua ảnh."

"Ừm." Hứa Thừa Yến đồng ý, lúc quay qua nhìn Hạ Dương, thấy đuôi tóc của anh vẫn còn ướt, bèn nói: "Anh sấy tóc trước đi."

Hạ Dương đứng dậy, lấy máy sấy đưa qua, đặt vào trong tay của thanh niên.

Hứa Thừa Yến cũng hiểu được ý của anh, thế là dịch người ra chỗ mép giường, giúp anh sấy khô tóc.

Hạ Dương ngồi ở trên giường hơi nhoài người về phía sau, Hứa Thừa Yến thì nhìn xuống anh ở một vị trí cao hơn.

Cậu nghiêm túc sấy, đầu ngón tay xuyên qua từng lọn tóc đen nháy.

Không khí trong phòng rất hài hoà, vang vọng tiếng ù ù của máy sấy kêu.

Hứa Thừa Yến sấy đến khi tóc đã khô một nửa thì dừng lại, đặt máy sang một bên.

Tuy nhiên cậu còn chưa kịp xoay người lại, bỗng nhiên cảm thấy eo căng lên, có một bàn tay đang đặt trên đó, ngay sau đó, cả người đều bị kéo đi.
Hứa Thừa Yến bất ngờ bị Hạ Dương kéo vào, ngã trong lòng anh.

Hạ Dương vươn tay, ôm chặt người vào lòng, bỗng nhiên nói: "Yến Yến, em muốn về cùng anh không?"

"Gì cơ?" Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn ai đó.

" quay về nhà cũ với anh, chúng ta sống cùng nhau." Hạ Dương nắm lấy tay của thanh niên, vô thức sờ lên vị trí ngón áp út, "còn có cả Kỳ Kỳ và tiểu Ôn nữa, tất cả đều về nhà cũ."

Hứa Thừa Yến trong phút chốc chưa đưa ra câu trả lời.

Hạ Dương vuốt ve gáy của thanh niên, hỏi lại lần nữa: "Sau khi trở về, muốn dọn tới chỗ của anh cùng nhau sống không?"

Hứa Thừa Yến hỏi: "Ở bao lâu?"

Hạ Dương: "Em muốn ở bao lâu cũng được hết."

Hứa Thừa nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: "Xem biểu hiện của anh, để em suy nghĩ đã."

"Được."

Hứa Thừa Yến nói thêm: "Mai chúng ta về nước đi."
Bởi vì chuyện của paparazzi, cậu không muốn ở lại Paris thêm nữa, sợ bị chụp tiếp."

"Ừm." Hạ Dương đồng ý, "Để anh đặt vé máy bay."

Nói xong, Hạ Dương liền đi đặt vé cho đường về của hai người.

Hạ Dương nhìn lịch, hỏi: "Thứ bảy tuần này em có thời gian không? Ra ngoài tụ tập một buổi."

"Có những ai thế?"

"Mấy người bạn." Hạ Dương nói, "Đúng lúc tuần này có một buổi liên hoan."

Hứa Thừa Yến nhớ lại mấy người bạn kia của Hạ Dương, lập tức nhớ tới một đống chuyện chẳng mấy vui vẻ gì.

Lúc trước, Hạ Dương cũng hay dẫn cậu ra ngoài để liên hoan cùng anh.

Chỉ có điều những người bên cạnh Hạ Dương đó, một hai cứ phải nhồi nhét cái suy nghĩ cậu là thế thân, thậm chí còn trào phúng thẳng mặt cậu.

Hứa Thừa Yến vừa mới định từ chối, lại nghe thấy giọng ai kia phát ra___
"Muốn giới thiệu em với những người bên cạnh, dùng thân phận của bạn trai."

Hứa Thừa Yến nghe những lời này, trầm mặc.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đành đồng ý: "Được."

Ngày hôm sau, hai người bay trở về.

Lúc máy bay hạ cánh, Hứa Thừa Yến trở lại chung cư, ở lỳ mấy ngày trong phòng.

Mấy hôm nay cậu không có hoạt động gì, người đại diện cũng thuận lợi giải quyết chuyện paparazzi, mua hết ảnh chụp về tay.

Chờ tới tối thứ bảy, Hạ Dương đi sang đón cậu.

Hai người bước vào trong quán Bar.

Hạ Dương nắm tay của thanh niên, đi lên tầng.

Hai người vừa bước vào trong phòng, đã có người chú ý tới.

"Là Hạ thiếu kìa!"

"Hạ thiếu cuối cùng cũng tới rồi!"

Hạ Dương gật đầu với những người khác, nắm tay người bên cạnh ngồi xuống sô pha.

Hứa Thừa Yến tháo mũ và khẩu trang xuống, vẫn giống như trước kia, an tĩnh ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương.
Những cậu ấm khác ở trong phòng cũng trong tối ngoài sáng đánh giá Hứa Thừa Yến, dù sao thì đây cũng là người đầu tiên Hạ Dương dắt tới đây sau bốn năm.

Có một cậu ấm đi qua thăm dò hỏi: "Hạ thiếu dẫn bạn tới à?"

Hạ Dương sửa lại: "Bạn trai."

"Bạn trai?" Cậu ấm kia thoáng kinh ngạc, quan sát kỹ mặt của Hứa Thừa Yến.

Bởi vì bây giờ phong cách ăn mặc của cậu không còn giống ngày xưa nữa, cho nên trong phút chốc người nọ cũng không thể nhận ra cậu là ai.

Mãi tới tận khi thanh niên kia ngẩng đầu lên, người nọ lập tức nhận ra đôi mắt đào hoa, bèn hỏi: "Là Tần Chu à?"

"Ừm." Hạ Dương gật đầu.

Những người khác cũng đã nghe thấy, vui cười thò qua hóng hớt.

"Hoá ra là Tần Chu à!"

"Nào nào nào, mau uống một chén!"

"Muốn sang đây chơi không?" Bên cạnh có người mời Hứa Thừa Yến qua đánh bài.
Thái độ của mọi người rất nhiệt tình, Hứa Thừa Yến cười gật đầu, đi về phía đó.

Hạ Dương không định chơi bài, nhưng mà vẫn đi theo, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thừa Yến.

Trên bàn mọi người đã bắt đầu chia bài, Hạ Dương ghé vào tai của thanh niên, thấp giọng hỏi nhỏ: "Em có biết chơi không?"

Hứa Thừa Yến: "Lúc trước từng xem anh đánh, cũng biết một ít."

Lúc trước khi cậu đến cùng Hạ Dương, biết mấy người bọ họ thích đánh bài.

Tuy rằng cậu chưa chơi bao giờ, nhưng đã nhiều lần xem Hạ Dương thể hiện, nên cũng biết sơ sơ.

Không tốn bao nhiêu thời gian, Hứa Thừa Yến đã cầm bài trong tay, bắt đầu chơi.

Hạ Dương ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cậu chơi bài.

Bởi vì là ván đầu tiên cho nên những người khác đều cố ý xả nước, để cho Hứa Thừa Yến thắng.

"Tần Chu thắng rồi!"
"Lợi hại thế! Thêm ván nữa nào!

Mấy cậu ấm vô cùng sảng khoái mà đưa chồng chip cho Hứ Thừa Yến, lại giục sang ván tiếp theo.

Thêm mấy ván liên tiếp, Hứa Thừa Yến đều thắng.

Hạ Dương thấy cậu và những người khác ở chung rất vui vẻ, thế là buông chén rượu xuống, nói: "Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Hứa Thừa Yên gật đầu đồng ý, tiếp tục chơi bài.

Mà Hạ Dương cũng đứng dậy đi ta bên ngoài, định tìm một chỗ để hút thuốc.

Chỉ có điều đợi sau khi Hạ Dương đã rời đi, không khí vốn đang hài hoà trong phòng, bỗng trở nên có chút vi diệu.

Cậu ấm ngồi đối diện Hứa Thừa Yến liền lập tức thể hiện bộ dáng lười nhác, dựa lưng vào ghê, nhìn Hứa Thừa Yến, chậm rãi nói: "Cậu là Tần Chu, tôi biết cậu."

"Là vinh hạnh của tôi." Hứa Thừa Yến mỉm cười gật đầu, đẩy chip ra.
"Ai mà không biết Tần Chu chứ, rất nổi tiếng." Một cậu ấm khác cợt nhả: "Bản lĩnh cũng rất lớn."

"Đúng vậy, có thể làm bạn trai của Hạ Thiếu, chắc chắn là rất lợi hại rồi." Bên cạnh có người âm dương quái khí nói.

Hứa Thừa Yến nghe đến đây, hơi nheo mắt lại.

"Không có cách nào khác, ai bảo Tần Chu vận khí tốt, có một gương mặt đẹp chứ." Một cậu ấm khác cười nhìn qua, "Tần Chu, cậu cảm thấy thế nào?"

Hứa Thừa Yến lại chủ động gật đầu: "Đúng thế, tôi lớn lên đúng là có gương mặt rất được."

"Chắc chắn rồi, giống y như Yến Yến vậy đó." Người nọ tiếp tục mỉa mai, như vờ phát hiện ra mà hỏi: "Đúng rồi, cậu có biết Yến Yến là ai không?"

Hứa Thừa Yến bình tĩnh gật đầu, "Biết."

Người nọ lập tức nói bằng giọng cảm thán: "Hoá ra cậu cũng biết Yến Yến à, chủ động làm đồ thay thế sao....."
Những người khác ở trong phòng cũng phụ hoạ theo: "Dù sao thì cũng là giới giải trí, nếu như lúc trước Yến Yến có phần tâm cơ này, đã sớm thượng vị thành công, nào đến lượt người khác nữa chứ."

"Đúng vậy, chỉ tiếc là, Yến Yến chết sớm....."

Hứa Thừa Yến nghe những lời mấy người này đang nói, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Lúc trước khi cậu vẫn còn ở bên cạnh Hạ Dương, tất cả đều cười cậu chỉ là đồ thay thế cho Thẩm Tu Trúc.

Nhưng giờ khi cậu là 'Tần Chu', mấy người này lại lên giọng cười nhạo cậu là đồ thay thế của "Yến Yến", giả mù sa mưa mà bênh vực kẻ yếu 'Yến Yến'.

Hứa Thừa Yến trực tiếp nói: "Vậy không còn cách nào khác rồi, giờ Hạ Dương đang ở bên cạnh tôi."

Một cậu ấm khác lập tức lên tiếng cười nhạo, "Chắc cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng Hạ thiếu coi trọng cậu đâu nhỉ? Chơi đùa mà thôi! Tưởng thật à?"
Đúng lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Hạ Dương quay lại.

Những người khác trông thấy Hạ Dương đến, lập tức hiểu ý mà dừng đề tài này lại.

Hạ Dương đi tới bàn, thuận thế hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"

"Chỉ tán gẫu vài câu với Tần Chu thôi." Một cậu ấm mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ, muốn lảng đi cái đề tài này.

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến lại không có ý định cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, thế là thả bài xuống, nói thẳng: "Không chơi nữa, không có tâm trạng."

Không trí trên bàn nhất thời lạnh xuống.

Hạ Dương cảm thấy không đúng lắm, nhìn sang thanh niên, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hạ tổng." Hứa Thừa Yến cười, quay ra nói với Hạ Dương: "Nếu như đây là thái độ bạn bè của ngài, thì lần sau không cần dẫn tôi đến đây nữa đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play