Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
—————————————————
Hạ Dương ôm thanh niên vào lòng, sau khi nghe thấy những lời đối phương nói, tay vô thức mà siết chặt hơn, hỏi lại: "Chưa từng hẹn ước cùng người khác sao?"
"Chưa từng." Hứa Thừa Yến gối lên bả vai của anh, kiên nhẫn giải thích: "Không có ai khác cả."
Lúc này Hạ Dương lại nhớ tới một câu nói khác của thanh niên, thế là cũng thuận thế nói với cậu: " Sau khi về nước, chúng ta cùng thử ở cầu thang xem."
Hứa Thừa Yến lười biếng mà trả lời: "Em nói là suy nghĩ, chứ đã chắc chắn đâu."
"Cũng không khác nhau lắm." Hạ Dương cúi đầu, trong mắt đều là ý cười.
Hứa Thừa Yến cũng rút tay về, cơ thể co rụt trở lại sô pha, ôm lấy gối, trả lời: "Khác nhau rất lớn đó."
Hạ Dương ngồi xuống trước sô pha, ngẩng đầu lên, nhìn lên bạn nhỏ của hắn.
Bây giờ trên người cậu chỉ khoác hờ một kiện áo lỏng lẻo, nửa thân dưới chỉ còn sót lại chiếc quần trong.
Lại nghĩ tới lời vừa rồi cậu nói chưa từng cùng người khác, Hạ Dương trong khoảnh khắc không thể kìm chế nổi, đứng dậy, một tay chống xuống sô pha, vây thanh niên vào bên trong, đặt xuống một nụ hôn.
Hạ Dương vừa hôn môi, tay cũng không rảnh rang bế người lên, lại lần nữa đi về phía phòng tắm.
Hai kiện quần áo cuối cùng của thanh niên cũng dần rơi rớt xuống sàn nhà, Hạ Dương đặt cậu vào trong bồn.
Hơi nước trong phòng bay lên, tiếng thở dốc hỗn loạn hoà chung với những tiếng nước.
Hứa Thừa Yến ngồi trong lòng anh, sau lưng dựa chặt vào ngực của anh, hơi thở càng lúc càng trở nên dồn dập.
"Hạ Dương....." Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, bản thân đã động tình.
Bởi vì đang là tư thế ngồi, nên không thể nhìn rõ được mặt của Hạ Dương, Hứa Thừa Yến chỉ có thể nghiêng đầu.
Hạ Dương nhân cơ hội đó mà cúi đầu xuống, trao thêm một nụ hôn sâu.
Mặt nước ở trong bồn tắm dao động kịch liệt, hoà chung với tiếng nước ái muội.
Mãi tới khi cái chuyện khó nói này kết thúc, cả người Hứa Thừa Yến đã trở nên mềm nhuyễn, ngồi im trong lòng Hạ Dương không nhúc nhích, ngực còn đang phập phồng mãnh liệt, đuôi mắt cũng ửng đỏ.
Hạ Dương cúi đầu xuống, dán lên mặt thanh niên mà cọ, đôi lúc lại cho nhau cái chạm môi.
Thân mật dịu dàng sau khi làʍ ŧìиɦ thật khiến người ta trầm luân, Hạ Dương nhịn không được mà cứ lặp đi lặp lại động tác, giống như bị nghiện rồi.
Thanh niên ở trong lòng khép hờ mắt lại, biểu tình lười biếng, nhưng lại vô cùng dịu ngoan, không cự tuyệt động tác của hắn.
Hạ Dương hôn từ mặt xuống tới cổ, rồi trượt dần xuống bả vai.
Hứa Thừa Yến bị hôn đến ngứa ngáy, đẩy cánh tay của Hạ Dương ra nói: "Được rồi, anh đừng hôn nữa..."
Hạ Dương nghe lời, an tĩnh gối cằm lên vai cậu, bàn tay cũng di chuyển xuống dưới, rửa sạch cho cậu.
Hứa Thừa Yến cảm nhận được động tác tay của Hạ Dương, mở mắt ra, than nhẹ một tiếng: "Vừa nãy thì không chịu đeo bao, mà giờ còn muốn rửa sạch nữa à....."
Hạ Dương mặt không đổi sắc mà nói: "Anh làm sạch cho em, không cần phải đeo."
Hứa Thừa Yến không nói gì, chỉ phát ngốc mà nhìn mặt nước.
Theo động tác rửa sạch của Hạ Dương, Hứa Thừa Yến nhịn không được mà kêu: "Hạ Dương."
Hứa Thừa Yến rời cánh tay kia đi, nói: "Kỹ thuật của anh kém lắm, cứ để em tự làm đi."
Hạ Dương vừa nghe thấy những lời này, mặt lập tức nhăn tít lại, trên mặt toàn là vẻ khó tin: "Kỹ thuật kém á?"
"Anh làm em khó chịu." Hứa Thừa Yến mặc kệ Hạ Dương, bắt đầu tự làm sạch cho mình.
Hạ Dương không đáp lại, nhưng mày vẫn nhăn ngư cũ.
Chờ tới khi Hứa Thừa Yến xong, Hạ Dương thay nước trong bồn thêm lần nữa.
Tắm rửa xong thì hai người rời khỏi phòng tắm, vào trong phòng ngủ.
Hứa Thừa Yến đi tới giường, thuận tay mà lấy bút, viết lên sổ nhật ký.
Hạ Dương mặc đồ ngủ đi vào, lúc ngang qua thoáng nhìn lên, thì trông thấy một hàng chữ___
【 không đeo bao, rửa không thoải mái, -50】
"Yến Yến à." Hạ Dương nhíu mày, nhìn chữ trong nhật ký, biện minh: "Em không thể tính như vậy được."
"Hử?" Hứa Thừa Yến gập sổ vào, hỏi lại: "Vậy thì anh muốn tính như thế nào?"
Hạ Dương tắt đèn lớn trong phòng, chỉ để lại một bóng ngủ trên tủ đầu giường, nằm xuống, nói: "Chỉ trừ điểm mà không chịu thêm cho anh, như thế không hợp lý."
Hứa Thừa Yến cũng chui vào trong chăn, cùng Hạ Dương nói, "Cho nên?"
Hạ Dương ôm người vào lòng, nói nốt: "Nên thêm điểm."
Hứa Thừa Yến bật cười: "Đây là sổ nhật ký của em, thêm bớt là do em quyết định."
"Sau khi về để anh dặn chú Văn đi mua cá vàng, mỗi con mười điểm, mua nhiều chút."
Hứa Thừa Yến nhớ lại điểm mà Hạ Dương thiếu cậu, không nhanh không chậm mà nói: "Anh thiếu em tận mấy nghìn điểm rồi, anh có chắc là bể cá chứa đủ không?"
"Chứa được." Hạ Dương mặt không đổi sắc, bàn tay cũng sờ lên mặt của thanh niên, đặt xuống một nụ hôn trán, "Ngủ ngon nhé."
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cũng chúc anh một câu ngủ ngon.
Hạ Dương theo thói quen mà vỗ về phía sau lưng của thanh niên, dỗ người trong lòng ngủ, còn không quên nhắc nhở: "Em nhớ phải thêm điểm cho anh đấy."
Hứa Thừa Yến ậm ừ có lệ, nhắm mắt vào ngủ mất.
Tuy nhiên có lẽ bởi vì Hạ Dương cứ nhắc mãi bên tai chuyện thêm điểm và cá vàng, nên sau khi Hứa Thừa Yến ngủ, lại mơ thấy một hồ toàn là cá vàng.
Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn đồng hồ.
Vé xem nhạc kịch là hôm nay, Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, rồi rời giường, chuẩn bị đi dạo một vòng.
Hạ Dương cũng đồng ý, sau khi thay quần áo xong, cả hai người cùng ra cửa.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, hôm nay lại là một ngày nắng, nhưng mà gió vẫn thổi rất lớn.
Ở trên đường phố có không ít người, dọc đường cũng có những dàn nhạc tự do, Hứa Thừa Yến còn tới gần xem thử một chút.
Tuy rằng đã đến Paris hơn một tuần rồi, nhưng mấy ngày trước đều bận bịu làm việc, chưa hẳn hoi ngắm cảnh nơi đây, cũng không có tâm tư để làm việc khác.
Giờ cùng ra ngoài với Hạ Dương, Hứa Thừa Yến cũng thả lỏng người, lần đầu tiên nghiêm túc ngắm đường phố của Paris.
Vé nhạc kịch diễn ra vào buổi tối, ban ngày có thể đi dạo xung quanh, thế là hai người liền đi tới sông Seine.
Vốn dĩ Hạ Dương định bao thuyền để đi luôn , nhưng Hứa Thừa Yên lại lôi kéo Hạ Dương ngồi trên thuyền cùng du khách ngắm cảnh.
Hứa Thừa Yến dựa vào lan can, nhìn cảnh hai bên bờ sông, còn thấy cả người tới người lui trên đường.
Lúc thuyền đi qua những nơi ấy, có du khách ở trên boong tàu, nhiệt tình vẫy tay với những người trên bờ.
Hứa Thừa Yến cũng bị không khí náo nhiệt xung quanh khuấy động một chút, nở nụ cười.
Mà lúc Hứa Thừa Yến quay qua nhìn Hạ Dương, bỗng nhiên lại đối diện với ánh mắt của anh, nhận ra Hạ Dương vẫn luôn nhìn mình.
Hứa Thừa Yến rời mắt đi, thoáng không tự nhiên mà nói: "Anh đừng nhìn chằm chằm em."
Hạ Dương đồng ý, nghe lời mà thu mắt về không nhìn đăm đăm cậu nữa.
Nhưng thay vào đó Hạ Dương lại dịch cả người vào gần hơn, bàn tay đặt lên vai của Hứa Thừa Yến, dùng tư thế thân mật kéo người vào lòng, giống như một đôi tình nhân.
Hứa Thừa Yến cũng không cự tuyệt, chấp nhận động tác của Hạ Dương.
Chờ đến khi thuyền ngắm cảnh dừng lại, hai người đi xuống, muốn dọc theo bờ đi về phía nhà hát lớn.
Lại thêm hôm nay thời tiết khá đẹp, nên người ra ngoài dạo bộ rất nhiều.
Lúc đi ngang qua quảng trường, Hứa Thừa Yến còn nhìn thấy không ít tình nhân hoặc gia đình cùng nhau đi dạo, có người phơi nắng trên mặt cỏ, có người thì đang chụp ảnh.
Bên cạnh có một quán cà phê, Hứa Thừa Yến mua hai cốc, rồi cùng Hạ Dương ngồi lên ghế dài.
Ánh nắng thật ấp áp, Hứa Thừa Yến cầm cốc cà phê trên tay, ngắm những người đang trên mặt cỏ.
Ở chỗ đó rất náo nhiệt, Hứa Thừa Yến nhìn xung quanh một lượt, bỗng nhiên bị động tĩnh ở đằng xa thu hút, là một đôi vợ chồng trẻ đang chụp ảnh cưới.
Cô dâu mặc một chiếc váy cưới màu trắng đơn thuần, trong tay cầm hoa cưới.
Còn chú rể thì mặc tây trang màu đen, ôm lấy eo của cô dâu.
Hai người đứng trước ông kính thể hiện những động tác thân mật, trên mặt là ý cười nồng đậm, không có gì có thể che giâu được tình yêu của họ.
Ánh mắt của Hứa Thừa Yến vô thức bị đôi vợ chồng trẻ này thu hút, vẫn chưa từng rời đi.
Nhϊếp ảnh đang cầm máy, nói câu gì đó với chú rể.
Sau đó thì chú rể quỳ một gối xuống đất, làm ra tư thế cầu hôn, cô câu cũng rất phối hợp mà cười tươi.
Nhϊếp ảnh liên tục bấm máy, thu hết màn này vào ống kính.
Hứa Thừa Yến nhìn cặp vợ chồng kia, vô thức mất tập trung.
Hạ Dương cũng nhận ra ánh mắt của Hứa Thừa Yến, nhìn theo cậu, trông thấy đôi kia.
"Yến Yến."
"Ơi?" Hứa Thừa Yến quay sang nhìn anh.
Ánh mắt Hạ Dương dừng lại ở tay của thanh niên, nhìn vào ngón áp út trống trơn, muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng bởi vì đã từng bị từ chối hai lần cầu hôn, cho nên Hạ Dương không nhắc tới đề tài này, mà nói: "Sắp tới hôn lễ của Giang Lâm rồi."
Hứa Thừa Yến gật đầu, vẫn nhớ tới chuyện kết hôn của Giang Lâm.
Hôn lễ của Giang Lâm được tổ chức trên đảo, Hứa Thừa Yến vừa nghĩ tới Giang Lâm, trên mặt nhịn không được mà nở nụ cười, "Em ấy kết hôn rồi cũng rất tốt.....
Hai người ngồi trên ghế thêm một lúc.
Không lâu sau thù Hứa Thừa Yến đứng dậy, muốn đi dạo chỗ khác.
Nhưng lúc hi người rời đi, bỗng nhiên Hứa Thừa Yến nghe thấy đằng sau truyền tới một tiếng kinh hô.
Giây tiếp theo, Hứa Thừa Yến cảm nhận được có vật vì đó vừa nện vào đầu mình.
Cái thứ kia cũng không nặng lắm, nhưng bị trúng bất ngờ như vậy vẫn hơi đau. Hứa Thừa Yến xoa xoa gáy, nhịn không được mà nhìn về phía mặt đất, hoá ra là một bó hoa.
Hứa Thừa Yến nhặt bó hoa, nhìn lên, trông thấy cô dâu chú rể ở gần đó.
Hạ Dương cũng nhanh chóng vươn tay qua, bàn tay xoa nhẹ lên đầu cậu hỏi: "Có đau lắm không?"
"Không sao." Hứa Thừa Yến đáp lại một câu, nhìn về phía cô dâu.
Cậu trầm tư một lúc, sau vẫn chọn cầm bó hoa đi về phía cô dâu.
Đôi vợ chồng này hình như là người địa phương, Hứa Thừa Yến dùng tiếng Pháp hỏi họ: "Đây là đạo cụ của hai người à?"
"Tôi xin lỗi." Cô dâu cười ngại ngùng, nhận lây hoa từ trong tay của Hứa Thừa Yến, "Vừa nãy bọn tôi chụp ảnh, vô tình ném ra....."
Lúc nãy cô dâu chụp một bức ảnh tư thế đưa lưng về ống kính mà ném hoa, nhưng không cẩn thận mà ném hơi quá tay, rơi trúng đầu người khác.
"Tôi xin lỗi." Cô dâu vội vàng nói lời tạ lỗi.
"Không sao." Hứa Thừa Yến mỉm cười, lại nhìn sang chú rể: "Hai người kết hôn à?"
""Tháng sau là bọn tôi tổ chức hôn lễ rồi." Cô dâu mỉm cười.
"Chúc mừng nhé."
Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp, Hạ Dương cũng đi tới, đứng bên cạnh thanh niên, duỗi tay tiếp tục xoa gáy cho cậu.
Cô dâu cũng thấy Hạ Dương, liền quay qua hỏi Hứa Thừa Yến: "Đây là bạn trai của anh à?"
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, nhìn sang Hạ Dương.
Lại nghĩ đến việc Hạ Dương không biết tiếng Pháp, thế là cậu mỉm cười trả lời cô dâu: "Đúng vậy, là bạn trai của tôi."
Hạ Dương ở bên cạnh nghe thấy những lời này, động tác đông cứng, trong khoảnh khắc ấy tim đập lỡ nhịp.