Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

V

Hạ Dương nhìn cá vàng trên sàn nhà, rơi vào trầm mặc.

Xung quanh là một mớ hỗn độn, Kỳ Kỳ thì ngồi xổm bên cạnh, ngước đầu lên nhìn Hạ Dương, gương mặt vô tội, giống như cái thứ vừa đánh vỡ bể cá không phải là nó vậy.

Tiểu Ôn cũng tới gần, duỗi móng vuốt của mình ra tò mò mà nghịch nghịch con cá nhỏ.

Cá vàng nhỏ đã vô cùng yếu ớt rồi, giờ lại bị tiểu Ôn trêu đùa chọc tới chọc lui như vậy, tức khắc càng suy yếu hơn.

Dì giúp việc vội vàng chạy tới ôm mối nguy hiểm tiểu Ôn đi, thu dọn cá vàng và mảnh vỡ ở trên mặt đất.

Dì lại tìm thêm một cái bình, thả cá vàng vào bên trong để cố vớt vát.

Nhưng dù thế thì cũng đã muộn, cá vàng vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn.


Dì nhìn vào cá nhỏ, sau lại đảo mắt qua nhìn Hạ Dương, vẫn nói: "Cậu chủ, cá vàng chết mất rồi."

Hạ Dương nhận cái bình, nhìn vào thi thể cá vàng ở bên trong, không nói gì.

Đúng lúc cam go, điện thoại lại truyền tới âm báo nhắc nhở có tin nhắn.

Hạ Dương rút điện thoại ra nhìn, là Hứa Thừa Yến gửi tin nhắn đến___

【 Yến Yến: Cá vàng thế nào rồi anh? 】

Hạ Dương theo bản năng mà nhìn thi thể của cá vàng, chau mày.

Hạ Dương không trả lời lại cậu, mà quay ra nói với dì: "Dì đi mua thêm một con nữa, càng nhanh càng tốt."

Cùng lúc đó, ở bên kia.

Trong phòng nghỉ của đoàn phim, Hứa Thừa Yến cầm điện thoại, còn đang đợi Hạ Dương trả lời lại.

Nhưng cậu đợi mấy phút, cũng vẫn không thấy Hạ Dương gửi tin, có lẽ là anh vẫn đang bận, chưa có thời gian để xem điện thoại.


Người đại diện đi vào, lên tiếng: "Bên thiết bị đã chuẩn bị xong, có thể quay tiếp rồi."

Hứa Thừa Yến gật đầu, đứng dậy rồi đưa điện thoại qua cho người đại diện giữ hộ, không quên nói: "Nếu như Hạ Dương gửi tin nhắn tới, anh nhớ nói cho em nhé."

"Tôi biết rồi." Người đại diện đồng ý.

Hứa Thừa Yến cũng đi về phía phim trường, chuẩn bị đi quay.

Người đại diện đứng cách đó không xa, đưa mắt về nơi Hứa Thừa Yến đang đóng phim.

Mà cũng trùng hợp, người đối diễn lần này với Hứa Thừa Yến chính là Cố Niệm.

Bộ phim lần này là về đề tài trinh thám, Hứa Thừa Yến diễn vai cảnh sát, còn Cố Niệm thì vào vai một sinh viên.

Cố Niệm mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đeo lên gọng kính, toàn thân đều toát lên sự dịu dàng ôn nhã.

Chờ tới khi quay xong cảnh này, người đại diện vội đi tới, đưa bình giữ nhiệt cho cậu.


Hứa Thừa Yến nhận lấy bình, thuận tiện hỏi luôn: "Em có tin nhắn không ạ?"

Người đại diện đưa điện thoại qua trả cậu, trả lời: "Có mấy tin , nhưng không có cái nào của Hạ tổng cả."

"Vẫn chưa trả lời lại sao ạ?" Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày, cầm điện thoại, nhấp vào khung thoại lần nữa.

Hứa Thừa Yến ngồi nghỉ trên ghế, nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện rất lâu, nhịn không được mà nói với người đại diện: "Anh ấy chưa trả lời."

Người đại diện cũng thò đầu vào nhìn thoáng qua lịch sử, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, chắc Hạ tổng đang bận, chờ lát nữa anh ta thấy thì sẽ trả lời lại thôi."

Giọng của người đại diện rất nhẹ, đã khống chế âm lượng nhỏ xuống.

Tuy nhiên Cố Niệm lại trùng hợp mà đi ngang qua đây, có thể thấp thoáng nghe thấy mấy từ "Hạ tổng" "tin nhắn."
Cố Niệm dừng chân lại, nhìn về phía Hứa Thừa Yến, rơi vào trầm tư.

Hứa Thừa Yến vẫn đang bận nói chuyện với người đại diện, âm lượng cũng rất nhỏ, không nghe ra được gì.

Trong tay Cố Niệm cầm kịch bản, thế là cậu ta đi thẳng tới chỗ của Hứa Thừa Yến luôn, trên mặt cũng lộ ra tươi cười: "Thầy Tần, làm phiền anh rồi."

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu nhìn lên, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

Cố Niệm đi tới bên cạnh, hơi ngại ngùng mà nói: "Em hơi cẳng thẳng, không biết anh có thể cùng em đối diễn thử được không ạ...."

Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý, cũng tiện tay đưa điện thoại cho người đại diện luôn.

Còn Cố Niệm được đáp ứng thì cũng cầm kịch bản đứng sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Chính là cảnh này, em vẫn chưa hiểu rõ lắm...."

Hứa Thừa Yến nhìn xuống nói: "Thử đối diễn lời kịch một chút nhé."
Hứa Thừa Yến cầm kịch bản lật lật, bắt đầu đọc lời thoại.

Lúc hai người vừa thoại xong một cảnh, người đại diện bỗng nhiên xen vào.

"Trả lời rồi." Người đại diện vội lay lay cánh tay Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến sửng sốt, đặt kịch bản xuống, lại quay ra nói với Cố Niệm: "Anh đi gửi tin nhắn, em cứ xem kịch bản trước đi."

"Vâng." Cố Niệm ngoan ngoãn mà gật đầu, cúi đầu nhìn kịch bản dưới tay.

Hứa Thừa Yến nói xong cũng nhận điện thoại, nhấp mở vào khung chat, thấy được ảnh chụp mà Hạ Dương gửi qua.

Nhấp vào ảnh, là một con cá nhỏ đang trực diện nhìn vào ống kính, còn phun cả bong bóng nữa.

Hứa Thừa Yến nhìn bức ảnh cá vàng nhỏ, cuối cùng cũng thoáng an tâm, lại phóng ảnh lên to hơn một chút, muốn ngắm kỹ hơn.

Nhưng sau khi đã zoom bức ảnh lên, Hứa Thừa Yến vô tình lướt qua đuôi của cá vàng nhỏ, lập tức sửng sốt.
Hoa văn ở đuôi của cá vàng nhỏ..... không giống trong trí nhớ của cậu.

Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát kỹ lại ảnh chụp, nhận ra hình như con cá vàng này không đúng lắm.

Cậu vẫn nhớ hôm cậu mua cá vàng rất béo, tròn vo một cục, nhưng ảnh mà Hạ Dương gửi tới thì bụng cá hơi bẹp.

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến cũng chỉ cho rằng đây là do góc độ của ảnh chụp, thế là lại gửi tin nhắn cho Hạ Dương.

【 Anh có cho ăn đàng hoàng không đấy? Sao trông nó gầy vậy】

Tin gửi đi chưa được bao lâu, Hạ Dương đã gửi câu trả lời về.

【 Hạ Dương: Anh mới cho ăn xong 】

Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, lại gửi thêm một tin nữa, bảo Hạ Dương chụp thêm mấy bức gửi qua cho cậu.

Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Hạ Dương đã gửi mấy tấm ảnh tới.

Hứa Thừa Yến nhấp vào ảnh, phóng lớn lên để xem, kết quả thật sự tìm ra điểm dị thường.
Lần này Hạ Dương đã thay đổi các góc độ chụp, vừa hay có tấm chụp ngang của cá vàng, có thể nhìn thấy hoa văn trên người nó.

Hứa Thừa Yến nhìn hoa văn trên cá vàng một hồi lâu, mày càng nhăn chặt hơn.

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến lại mở album ảnh ra, tìm bức ảnh chụp lần trước của cá vàng, sau đó so sánh với ảnh mà Hạ Dương gửi cho, nhận ra có rất nhiều chỗ không đúng.

Hứa Thừa Yến càng xem càng thấy sai, mấy bức ảnh mà Hạ Dương gửi cho cậu, không phải là cá mà cậu đã mua.

Sắc mặt Hứa Thừa Yến trở nên tối sầm, nhìn vào lịch sử trò chuyện, im lặng không nói gì, tâm tình cũng không hề tốt.

Cố Niệm ở bên cạnh còn đang đọc kịch bản, nhưng vẫn thỉnh thoảng đảo mắt nhìn về Hứa Thừa Yến.

Bởi vì do góc độ, Cố Niệm không thể biết được nội dung tin nhắn trên điện thoại.
Nhưng dựa vào phản ứng trên mặt Hứa Thừa Yến, Cố Niệm cũng lờ mờ đoán ra, chắc không phải tin tốt lành gì.

"Thầy Tần." Cố Niệm lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, làm như vô tình hỏi: "Anh Sao thế ạ?"

Hứa Thừa Yến thả lại điện thoại vào trong túi, tuỳ ý nói: "Không sao, chúng ta tiếp tục."

Thế là hai người lại tiếp tục đọc thoại.

Nhưng lúc đối diễn ấy, Hứa Thừa Yến vẫn không thể nào tập trung được.

Sau khi đọc xong, Cố Niệm mỉm cười: "Thầy Tần, vừa nãy em nói như vậy đã được chưa ạ?"

Hứa Thừa Yến gật gật đầu, "Rất tốt."

Cố Niệm hơi cúi đầy, còn nói thêm: "Lúc trước khi em còn ở trường học, rất nhiều người nói kỹ thuận diễn của em rất kém...."

Hứa Thừa Yến nhìn sang cậu ta, nói: "Người trẻ tuổi, cứ từ từ mà đến."

"Cũng đúng, em vẫn còn trẻ." Cố Niệm có chút cảm thán, "Trẻ tuổi chính là tài sản lớn nhất...."
Hứa Thừa Yến còn đang nghĩ tới chuyện cá vàng, có hơi thất thần.

Mãi tới tận khi đạo diễn chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, lúc này Hứa Thừa Yến mới đứng dậy, đi đóng phim trước.

Lúc đoàn phim kết thúc công việc, đã là chiều tối.

Hứa Thừa Yến trở về khách sạn, bởi vì chuyện cá vàng nên trực tiếp gọi luôn cho Hạ Dương.

Điện thoại rất nhanh kết nối được, Hứa Thừa Yến vào thẳng vấn đề luôn: "Hạ Dương, cá vàng của em thế nào rồi?"

"Đang đặt trên bàn, tối đã cho ăn rồi." Hạ Dương thong thả ung dung nói.

Nhưng sau khi Hứa Thừa Yến nghe thấy, lại trầm mặc.

Qua một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng nói chuyện: "Lúc trước anh đã từng nói, chuyện em không thích có thể nói ra."

Hạ Dương đồng ý.

"Em không thích có người lừa gạt em." Hứa Thừa Yến chậm rãi hỏi lại: "Buổi chiều anh gửi ảnh chụp cho em, có thật là cá vàng của em không?"
Hạ Dương nhận thấy điểm khác lạ, nhìn vào bể cá trên bàn.

Trong bể, cá vàng nhỏ đang vui vẻ bơi qua lại.

Hạ Dương không trực tiếp trả lời cậu, mà hỏi lại: "Yến Yến, em sao vậy?"

"Đó không phải là cá vàng của em." Hứa Thừa Yến nhíu mày, nói: "Cá vàng của em có đuôi màu đỏ, hình dạng đuôi cũng không giống."

Hạ Dương sửng sốt, đứng dậy đi về phía cái bàn, hơi cúi xuống, chăm chú quan sát đánh giá cá vàng.

Nhưng mà phần lớn cá vàng đều giống nhau, hắn cũng không tìm ra sự khác biệt.

"Yến Yến." Hạ Dương than nhẹ một tiếng, vẫn nói: "Buổi chiều xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Hứa Thừa Yến vừa nghe tới đây, đã dâng lên dự cảm chẳng lành, trực tiếp hỏi: "Cá vàng của em sao rồi?"

Hạ Dương: "Kỳ Kỳ làm vỡ bể cá."

"Sau đó?"

"Tiểu Ôn lại vờn cá vàng chết mất."

Hứa Thừa Yến trầm mặc.
Cuối cùng Hạ Dương nói: "Xin lỗi, anh không trông chừng kỹ Kỳ Kỳ với tiểu Ôn."

Hứa Thừa Yến nhíu mày, "Hạ Dương, em mới đưa cá cho anh ngày hôm qua."

"Anh đền cho em một con khác được không."

"Không giống." Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống, "Cá vàng của em bị anh nuôi đến chết, mới có một ngày đã chết mất rồi."

Hứa Thừa Yến nhất thời có chút lo âu, gãi gãi tóc.

Dù sao thì con cá vàng kia cũng là sủng vật đầu tiên mà cậu nuôi, kết quả giờ cứ không hiểu gì mà chết đi.

"Yến Yến ——" Hạ Dương ở đầu dây bên kia vẫn còn muốn giải thích thêm.

Nhưng Hứa Thừa Yến đã chẳng còn tâm tình nghe anh giải thích nữa.

Hứa Thừa Yến tắt điện thoại, tâm trạng cũng trở nên phiền muộn.

Cậu day day mi tâm, lúc vô tình lướt qua bàn, bị quyển nhật ký va vào mắt.

Thế là Hứa Thừa Yến thuận tay lấy quyển sổ xuống, mở trang thứ nhất ra, viết lên.
【 Nuôi cá vàng bị chết, -50 】

【 dùng cá vàng giả để nói dối -50】

Trong lúc Hứa Thừa Yến viết nhật ký, điện thoại bên cạnh vẫn rung không ngừng.

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua, nhận ra tất cả đều là tin nhắn của Hạ Dương.

Nhưng Hứa Thừa Yến cũng không trả lời, đi thẳng vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến vào đoàn rất sớm.

Bởi vì chuyện cá vàng bị chết, Hứa Thừa Yến ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, trên mặt vô cảm.

Người đại diện thấy vậy, lên tiếng quan tâm: "Sao thế? Tâm trạng không tốt à?"

Hứa Thừa Yến trả lời: "Cá vàng của em chết rồi."

Người đại diện sửng sốt, nhớ tới con cá vàng mấy hôm trước Hứa Thừa Yến có mua.

Người đại diện trầm tư, hỏi: "Không phải cá vàng của cậu đang để ở chỗ Hạ tổng à?"

"Chính là anh ta nuôi chết."

Tâm trạng Hứa Thừa Yến không tốt lắm, cầm lấy cảnh phục vào phòng thay đồ trước.
Chờ tới khi Hứa Thừa Yến rời khỏi phòng, lơ đãng nhìn điện thoại, lại thấy Hạ Dương gửi tin nhắn đến.

Hứa Thừa Yến vẫn không trả lời, đi trang điểm trước.

Người đại diện thì ở lại phòng nghỉ, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Hạ Dương.

Hạ Dương hỏi: "Em ấy hôm nay thế nào?"

"Tâm trạng không tốt, cá vàng chết rồi." Người đại diện than nhẹ một tiếng, nhịn không được mà nói thầm: "Trước đó vẫn còn tốt lắm mà, sao lại ....."

Hạ Dương trầm mặc chốc lát, lại hỏi: "Em ấy không trả lời tin nhắn của tôi, tức giận rồi à?"

"Tôi cũng không rõ lắm đâu." Thái độ của người đại diện khá mơ hồ, không dám làm xáo trộn tình cảm của hai người.

Hạ Dương suy tư trong chốc lát, vẫn nói: "Giờ tôi qua đó."

Sau khi tắt máy, người đại diện nhìn thoáng qua điện thoại, lại đi tới phòng hoá trang, tìm Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến đang đứng trước gương, sửa sang lại quần áo.

Người đại diện lại gần, nhỏ giọng nói: "Chiều Hạ tổng sẽ tới thăm cậu đấy."

Hứa Thừa Yến nghe thấy, phản ứng trên mặt rất bình đạm, giống như không hề để ý, chuẩn bị đi trang điểm.

Buổi chiều sau khi đã quay xong một cảnh, đạo diễn gọi mấy diễn viên chính tới.

"Lát nữa nhà đầu tư sẽ đến." Đạo diễn rất hưng phấn, "Tối mai sau khi xong việc, chúng ta sẽ cùng ăn bữa cơm với ông chủ."

Có người thuận đà hỏi: "Là ông chủ nào thế đạo diễn?"

"Hạ gia." Đạo diễn cong mắt cười.

Hứa Thừa Yến vừa nghe đến đây, lập tức rõ ràng.

Hứa Thừa Yến đối với vị 'Ông chủ Hạ' này không hề có hứng thú, thế là rời đi trước một mình, tới gần trường quay tìm một cái ghế nghỉ ngơi.

Mãi tới tận hơn một tiếng sau, phía xa truyền tới động tĩnh vô cùng náo nhiệt.
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, liền trông thấy một đám người đang vây một người đàn ông vào giữa.

Đạo diễn nhiệt tình đi theo người kia mà giới thiệu, xung quanh đều là những diễn viên nam nữ trẻ tuổi phụ hoạ cùng.

Hứa Thừa Yến nhìn thân ảnh của người kia, lại nghĩ tới con cá vàng nhỏ của mình, bỗng nhiên mất hứng, bèn quay lại phòng nghỉ.

Cậu ngồi một mình trong phòng, yên lặng nghiên cứu kịch bản.

Không lâu sau, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cửa phòng bị đẩy vào, Hứa Thừa Yến nhìn về phía đó, sau khi trông thấy Hạ Dương thì thu hồi ánh mắt, không để ý tới nữa.

Hạ Dương chậm rãi đi vào trong, đóng cửa phòng lại, gọi: "Yến Yến."

Hạ Dương đi về phía sô pha, tới bên cạnh thanh niên, lên tiếng giải thích: "Chuyện hôm qua là anh sai, anh đã không trông chừng Kỳ Kỳ, anh lại mua một con cá khác đền cho em nhé."
Hứa Thừa Yến không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản, lật sang trang mới.

Hạ Dương đợi thêm một lúc, lại hỏi: "Sao hôm nay lại không trả lời tin nhắn của anh thế?"

Hứa Thừa Yến vẫn là không phản ứng, giống như không nghe thấy gì, tiếp tục lật thêm một tờ kịch bản.

Hạ Dương nhìn bạn nhỏ rõ ràng là đang giận dỗi trước mắt này, thở dài một tiếng.

"Chỉ có bạn nhỏ khi tức giận mới không chịu trả lời tin nhắn." Hạ Dương một tay chống ở sô pha, một tay khác thì xoa xoa đầu thanh niên.

Sau khi Hứa Thừa Yến nghe thấy những lời này, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên: "Anh làm chết cá vàng của em."

"Là lỗi của anh." Hạ Dương gật đầu, nhưng vẫn nói thêm: "Nhưng mà em cũng không chịu trả lời tin nhắn của anh."

"Cá vàng chết rồi."Hứa Thừa Yến lại lặp lại một lần.
"Yến Yến." Hạ Dương đau đầu một trận, đành phải nói: "Chúng ta nghiêm túc nói chuyện cá vàng, còn có cả chuyện em không chịu trả lời tin nhắn của anh nữa."

Hạ Dương: "Dùng phương thức của người trưởng thành để giải quyết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play