Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến nhìn cái bảng lịch trình này, nhịn không được mà bật cười, hỏi: "Sao ngay cả việc uống sữa bò cũng ghi vào thế?"

Hạ Dương lười nhác mà dựa vào sô pha, hơi cúi đầu xuống, nhìn vào bạn nhỏ.

Thanh niên mỉm cười, đôi mắt đào hoa cũng cong cong, sáng long lanh.

"Bác sĩ khuyên trước khi ngủ em nên uống một cốc sữa bò." Hạ Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở: "Còn mười phút để nghỉ ngơi, phải ăn đúng giờ."

Hứa Thừa Yến cũng không có ý kiến gì: "Đã biết, thưa chú Hạ Dương."

Lúc nói chuyện, Hứa Thừa Yến còn cố ý nhấn mạnh vào từ 'Chú'.

Hạ Dương cũng chẳng giận, kìm nén nụ cười trực trào trên môi: "Bạn nhỏ nhớ nghe lời một chút."


Hứa Thừa Yến thấy anh như vậy cũng không còn lời gì để nói nữa, tiếp tục ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Cách đó không xa, chó lớn chạy vào, trong miệng còn ngậm đĩa bay đồ chơi.

Đại cẩu chạy về phía sô pha, dùng đầu dụi dụi vào cánh tay thanh niên, muốn cùng cậu chơi đĩa bay.

Hứa Thừa Yến vươn tay, quen thói mà xoa nhẹ mấy cái trên đầu Kỳ Kỳ, nhân tiện cầm luôn đĩa bay.

Chỉ có điều món đồ chơi này đã bị Kỳ Kỳ gặm cắn đến biến dạng, thế là Hứa Thừa Yến quay sang hỏi ai đó: "Còn đĩa bay nào khác không anh? Cái này bị nó cắn hỏng mất rồi."

Hạ Dương nhìn qua, trả lời: "Ở trong kho vẫn còn đó."

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi về phía nhà kho, định đi lấy đồ chơi mới cho Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ thấy vậy, cũng lon ton đi theo đằng sau thanh niên, cùng đến nhà kho.

Hứa Thừa Yến quen lối mà đi vào , nhìn quét một lượt bên trong.


Bài trí trong phòng kho đã khác ngày xưa nhiều, bên trong đặt rất nhiều thùng giấy, được xếp chỉnh chỉnh tề tề ven tường.

Mấy thùng giấy này gần như đã chiếm một nửa diện tích phòng, nhìn qua giống như một kho hàng nhỏ vậy.

Hứa Thừa Yến vẫn nhớ đồ chơi của Kỳ kỳ đều được đặt trong tủ để cất giữ, thế là tìm qua một lượt trong phòng, sau cũng thấy được cái tủ ấy ở trong góc.

Hứa Thừa Yến mở tủ ra, lấy đi một cái đĩa bay đồ chơi ở bên trong ra.

Mà khi Hứa Thừa Yến vừa quay đầu lại, đã trông thấy Kỳ Kỳ chạy tới cái thùng giấy ở bên cạnh, đang dùng chân cào loạn.

Hứa Thừa Yến đi tới, nhận thấy giấy gián niêm phong ở bên trên đã bung ra.

Kỳ Kỳ duỗi móng vuốt của mình, cọ từ nãy tới giờ thùng giấy cũng hơi mở, lộ ra đồ vật ở bên trong.

Hứa Thừa Yến vừa định kéo Kỳ Kỳ về, ánh mắt vô tình lướt qua vỏ hộp ở bên trong thùng giấy, hơi sửng sốt.


Cậu vươn tay, thoáng mở thùng giấy rộng ra chút, trông thấy ở bên trong toàn là hộp quà.

Mà mấy hộp này trông rất quen mắt, Hứa Thừa Yến ngay lập tức nhận ra đây là hộp đựng nước hoa___

Hứa Thừa Yến lại nhìn sang bên cạnh, xung quanh đều là thùng giấy y sì đúc nhau, giấy niêm phong còn chưa cả bóc.

Ở bên trong phòng kho này, chất đầy thùng nước hoa.

Đúng lúc này, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài hành lang.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, trông thấy Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến kinh ngạc cất tiếng hỏi: "Sao anh lại mua nhiều nước hoa như vậy?"

Hạ Dương đi tới, thấp giọng trả lời: "Anh nghe Viên Liệt nói đại ngôn của em phụ thuộc vào thực tích doanh số bán hàng, nên mua nhiều một chút."

Hắn cũng không hiểu rõ việc truy tinh trong giới giải trí lắm, chỉ bóng gió nghe được đôi chút từ Viên Liệt và Giang Lâm, nói là doanh số bán sản phẩm do nghệ sĩ đại ngôn rất quan trọng.
Nên dứt khoát mua hết luôn.

Tới 9 rưỡi tối, Hứa Thừa Yến đúng giờ trở lại phòng ngủ.

Hạ Dương mang vào một cốc sữa bò nóng, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Hứa Thừa Yến nhận sữa, nhưng cũng chỉ uống được một nửa rồi thôi, đặt cốc sang một bên.

Hạ Dương ở bên cạnh làm đúng theo lịch trình, lấy điện thoại ra, vào phần truyện cổ tích, chuẩn bị kể chuyện du ngủ cho bạn nhỏ.

Hứa Thừa Yến chui vào trong chăn, bất lực nói: "Em không nghe đâu, anh đừng có mà kể."

"Được." Hạ Dương buông điện thoại xuống, "Vậy không kể nữa."

Hứa Thừa Yến mở to mắt, thấy Hạ Dương vẫn ngồi mép giường không định rời đi, thế là đành hỏi: "Anh không đi à?"

Hạ Dương nhàn nhạt đáp lại: "Chờ em ngủ đã."

Hứa Thừa Yến có chút không quen, "Anh ở đây em không ngủ được."

Hạ Dương đắp chăn đàng hoàng cho bạn nhỏ, không nhanh không chậm mà nói: "Cứ coi như anh không tồn tại đi."
Hứa Thừa Yến trở mình, lại trông thấy cái giỏ nhỏ trên tủ đầu giường.

Ở trong giỏ đặt không ít đồ ăn vặt, bim bim bánh quy gì đó đều có cả, là Hạ Dương vừa mới mang qua.

Thế là Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Sao anh mang nhiều đồ ăn vặt sang thế?"

Hạ Dương nhìn thoáng qua giỏ đồ ăn, vừa thong thả lại ung dung trả lời: "Sợ bạn nhỏ nửa đêm lén ăn vặt."

Hứa Thừa Yến bị chọc cười, quấn chặt chăn hơn một ít, nhìn người nào đó, lại hỏi: "Tối đến anh ngủ ở đâu?"

"Phòng bên trái, nếu như em có chuyện gì thì có thể qua tìm anh."

Hứa Thừa Yến gật đầu, nhưng vẫn không quen có người khác ở trong phòng, thế là lên tiếng: "Em ở một mình được rồi, không cần anh phải ở lại đâu."

Hạ Dương không làm khó cậu, nhìn thanh niên trên giường, vươn tay xoa xoa đầu cậu, thấp giọng nói: "Sáng mai anh tới công ty một chuyến, bạn nhỏ ở nhà nhớ phải ngoan nhé."
"Ừm." Hứa Thừa Yến gật đầu cho qua.

Hạ Dương đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.

Còn dư lại một mình Hứa Thừa Yến ở trong phòng, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà hôm nay cậu vẫn bị ngủ đứt quãng như cũ, tầm hai ba giờ sáng không cần gọi cũng tự tỉnh, sau đó mất ngủ tới tận sáu bảy giờ mới vào giấc được.

Chờ Hứa Thừa Yến tỉnh lại lần nữa, đã hơn mười một giờ.

Hứa Thừa Yến rời giường, xuống tầng đi vào trong phòng khách, không thấy Hạ Dương đâu, có lẽ anh vẫn còn ở công ty chưa về.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Hứa Thừa Yến liền vào sân , muốn phơi nắng một chút.

Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, Hứa Thừa Yến dạo một vòng quanh sân, bỗng nhiên nhận ra trong sân nhiều hơn một cái giường lười.

Nhìn từ bên ngoài cái giường lười này trông giống một cái tổ chim, giá đỡ thì được làm bằng gỗ.
Hứa Thừa Yến đi tới, có chút tò mò mà đánh giá cái giường lạ lẫm này.

Cậu nhớ năm ngoái lúc cậu ở nhà cũ không có cái giường này, chắc là về sau mới lắp đặt.

Trùng hợp quản gia cũng đang ở gần đó, thế là Hứa Thừa Yến bèn đi qua hỏi: "Chú Văn, cái giường này lắp từ bao giờ vậy ạ?"

Quản gia đi tới, trả lời: "Lắp từ tháng 7 năm ngoái đó."

Hứa Thừa Yến nhìn cái giường lười này, nhất thời trở nên ngây ngẩn.

Tháng 7 năm ngoái sao......

Là tháng kết thúc hiệp ước tình nhân ba tháng của cậu và Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến ngồi xuống giường, nhận thấy vị trí này rất đẹp, phơi nắng rất tốt, thế là nằm xuống luôn.

Trên giường có gối, Hứa Thừa Yến điều chỉnh lại gối nằm một chút, bỗng nhiên nhận thấy bên dưới gối có cái gì đó cộm lên

Cậu bỏ gối ra xem thử, thấy ở bên dưới là một cái mộc bài nhỏ.
【Cầu cho tiên sinh mãi mãi bình an 】

Chữ viết trên mộc bài đã bị phai thành màu xám, Hứa Thừa Yến nắm mộc bài trong tay, cụp mắt xuống.

Đúng lúc này, trên sân cỏ truyền tới âm thanh sột soạt.

Hứa Thừa Yến nhìn sang bên cạnh, trông thấy cún lớn Kỳ Kỳ đang tới.

Kỳ Kỳ ngậm đĩa bay trò chơi chạy về phía cậu, tới nơi thì thả đĩa bay xuống bên cạnh.

Hứa Thừa Yến vừa nhìn đã biết nhóc nghịch ngợm này lại muốn chơi rồi, thế là đặt mộc bài sang một bên, đứng dẫn dẫn Kỳ Kỳ đi tới khu đất trống bên cạnh.

Trên mặt cỏ, Hứa Thừa Yến tìm một vị trí để ngồi, ném đĩa bay xa nhất có thể.

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm vào đồ chơi của nó, nhanh chóng chạy về nơi đĩa bay đáp xuống, ngậm lấy chạy về đưa cho chủ nhân.

Hứa Thừa Yến cầm lấy đĩa bay lại lần nữa ném đi, nhưng lại không khống chế tốt lực độ, không cẩn thận phi đĩa bay lên trên giường tổ chim.
Kỳ Kỳ thì ngay lập tức chạy về phía giường, trực tiếp trèo lên muốn ngậm đĩa bay xuống.

Mà trùng hợp thế nào đĩa bay lại bị mắc lên cành cây trên giường tổ chim, Kỳ Kỳ không hiểu chuyện gì mà cắn lên muốn lấy đồ.

Hứa Thừa Yến thấy vậy, vội vàng đứng dậy gọi lớn: "Kỳ Kỳ!"

Nhưng mà phản ứng của Hứa Thừa Yến đã chậm một bước, Kỳ Kỳ đã cắn nhánh cây xuống rồi, món đồ chơi đĩa bay kia cũng thuận lợi trượt khỏi giường tổ chim.

Hứa Thừa Yến đi qua, thấy trong miệng của Kỳ Kỳ vẫn còn ngậm một đoạn nhánh cây, đau đầu một trận: "Sao mày còn gặm xuống luôn thế này....:"

Hứa Thừa Yến lấy lại nhánh cây trong miệng Kỳ Kỳ, lại nhìn về phía tổ chim, muốn xem thử liệu có thể cứu vãn được chút nào không, đem đoạn cây gắn lại lần nữa.

Mà trong lúc Hứa Thừa Yến còn đang bận nghiên cứu giường tổ chim, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rắc, giống như tiếng thứ gì đó bị gãy.
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn, Liền trông thấy Kỳ Kỳ đang ngồi ở trên giường, móng vuốt hư hỏng đang đặt trên mộc bài.

Giờ đây, mộc bài đã bị gãy làm hai.

Hứa Thừa Yến nhanh chóng nhặt cái mộc bài kia lên, càng đau đầu hơn.

Mới chỉ được có mấy phút, mà Kỳ Kỳ đã phá hoại nhánh cây của giường tổ chim, còn làm gãy đôi mộc bài ra nữa.

Hứa Thừa Yến nhìn 'Chứng cứ phạm tội' trên tay, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.

Đúng lúc này, bên ngoài sân truyền tới tiếng động cơ xe.

Hứa Thừa Yến nhìn qua, thấy xe Hạ Dương đã về.

Cách đó không xa, Hạ dương không nhanh không chậm xuống xe.

Hạ Dương định đi vào trong biệt thự, lúc vô tình nhìn về phía sân bên kia, Thấy Hứa Thừa Yến đang ở chỗ giường lười, thế là lại đổi hướng đi về phía đó.

Hứa Thừa Yến vẫn còn ngồi ở trên giường, thấy Hạ Dương đi về phía mình, vô thức nắm chặt mộc bài trong tay hơn.
Hạ Dương đã tới, ngồi trên mép giường hỏi cậu, "Hôm qua em ngủ thế nào?"

"Vẫn được." Hứa Thừa Yến gật đầu, nhìn mộc bài và nhánh cây trong tay, cuối cùng vẫn lựa chọn chủ động đưa tới trước mặt Hạ Dương chột dạ nói, "Lúc nãy không cẩn thận làm hỏng mất rồi."

"Gì cơ?" Hạ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy chứng cứ phạm tội là nhánh cây và hai đoạn mộc bài.

Hạ Dương nhíu mày, cầm hai đoạn mộc bài kia lên, hỏi: "Nghịch thế nào mà hỏng luôn vậy?"

Hứa Thừa Yến giải thích một lần chuyện vừa xảy ra.

Hạ Dương nắm chặt mộc bài, lại nhìn thoáng qua Kỳ Kỳ ở bên cạnh, chậm rãi nhắc lại: "Kỳ Kỳ cắn sao?"

"Ừm." Hứa Thừa Yến không giấu giếm, "Vừa mới không để ý một tí nó đã gặm hỏng rồi."

Hạ Dương nhìn một người một chó trên giường, nói từng chữ: "Yến Yến, chúng ta phải tính một chút."
"Dạ?"

Hạ Dương không nhanh không chậm mà nói: "Giường này được đặt làm riêng, phí lắp đặt không hề rẻ."

Hứa Thừa Yến gật đầu.

"Còn có cái này cũng làm hỏng rồi." Hạ Dương đem hai đoạn mộc bài cho Hứa Thừa Yến, "Em cũng có trách nhiệm."

Hứa Thừa Yến vẫn gật đầu.

"Đồ làm hỏng, phải đền bù."

Hạ Dương trong lúc nói chuyện cũng cúi người thấp xuống, một tay chống bên cạnh thanh niên, chậm rãi nói: "Cho nên, em nói xem, phải đền thế nào đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play