Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Tần Chu có hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi lại: "Anh chắc chắn là thư mời của em à? Không nhầm người chứ?"
"Không nhầm, là Viên tổng đưa cho tôi." Người đại diện nói, "Ngày mai tôi sẽ đem thiệp mời cho cậu, nếu như cậu muốn đi thì nói với tôi một tiếng."
"Để em suy nghĩ đã."
Tần Chu tắt điện thoại, tiếp tục kiểm tra sắp sếp lại đồ tết.
Không không sau, Tần Chu lại nhận được điện thoại của Giang Lâm.
Giang Lâm hỏi: "Anh à, anh nhận được thiệp mời của tiệc Hắc Kim chưa?"
"Ừm?"
"Là em bảo Viên liệt giúp đó, anh ấy nói đã đưa cho người đại diện của anh!" Giang Lâm không giấu được sự hưng phấn.
"Thảo nào." Tần Chu cười khẽ một tiếng.
Giang Lâm: "Cùng nhau đi quẩy nhá!"
"Được thôi." Tần Chu đáp ứng, "Để anh nói với anh Phàm đã, chuẩn bị lễ phục trước."
Giang Lâm vội vàng nói: "không cần không cần đâu, em chuẩn bị cho! Gửi em số đo của anh là được."
"Ok." Tần Chu đồng ý.
Tới ngày trừ tịch, Tô Đường và Lâm Trì Tiêu cùng nhau tới chung cư của Tần Chu.
Vừa vào bên trong, Tô Đường đã lên tiếng oán giận: "Bên ngoài lạnh quá!"
Lâm Trì Tiêu ở bên cạnh lại nói với cô: "Đã bảo em mặc nhiều vào rồi mà."
"Em cứ tưởng không lạnh, ai mà ngờ được gió lại to thế chứ..." Tô Đường đáp lại, sau lại ngửi thấy mùi thơm, liền vào trong bếp xem thử.
Tần Chu đi chuẩn bị một nồi lẩu, Tô Đường bên cạnh thì dạo qua một vòng, nhìn vào đống bánh quẩy.
Tô Đường đã ngo ngoe rục rịch, nhịn không được mà nói với Tần Chu: "Chu chu, tôi có thể ăn bánh quẩy trước không?"
Tần Chu sững lại, nói: "Bánh quẩy lạnh rồi."
"Không sao không sao đâu." Tô Đường cười, cầm bánh quẩy lên, ra chỗ phòng khách.
Tần Chu chuẩn bị nước lẩu, cùng với những nguyên liệu thả vào nồi nhúng.
Đến tối, ba người ăn chung một nồi lẩu, sau đó thì cùng nhau ngồi lên sô pha xem TV.
Tần Chu dựa người vào gối, bởi vì vừa được ăn no, thoáng còn cảm thấy cả người rã rời.
Tới hơn 9 giờ, Giang Lâm gửi lời mời trò chuyện video với họ.
"Anh Chu! Trừ tịch vui vẻ!"
Trong video, Giang Lâm mặc một bộ đồ ngủ bằng lông nhung, đi đến gần Camera, hỏi: "Anh chỉ có một mình thôi à?"
Tần Chu đáp lại: "Ở cùng Tô Đường và Lâm Trì Tiêu."
Tô Đường ở bên cạnh nghe thấy tiếng, liền dịch tới trước màn hình, nói với Giang Lâm: "Em trai Giang Lâm ơi, lát nữa chị phát cho bây một cái lì xì, nhớ nhận nhá."
Giang Lâm không hề cự tuyệt, ngược lại còn ồn ào nói "Vậy thì chị Tô Tô phải gửi hồng bao lớn cho em đấy."
"Được thôi!"
Mấy người cùng nhau nói chuyện một lúc, sau mới kết thúc cuộc gọi.
Tần Chu có hơi khát, thế là đứng dậy nói: "Em đi rót cốc nước đã."
Tần Chu cầm một cái cốc, đi vào trông bếp rót ít nước ấm.
Tuy nhiên sau khi cậu đi ra phòng bếp, theo bản năng mà nhìn lên phòng khách, thấy hai người trên sô pha đang dựa vào nhau.
Tô Đường vừa xem TV vừa nói gì đó với Lâm Trì Tiêu, trên mặt còn mang nét cười, có vẻ như là gặp chuyện gì đó vui vẻ lắm.
Lâm Trì Tiêu ngồi bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Tần Chu nhìn thấy một màn này, cầm lấy cốc, lặng lẽ quay lại phòng bếp, nhường cho hai người một không gian riêng tư.
Sau khi tết âm lịch qua, Tần Chu cũng chuẩn bị quay lại công ty làm việc.
Cậu nghỉ ngơi hai tuần, làm đình trệ không ít việc.
Lúc cậu mới đến công ty, đã bị người đại diện gọi qua.
"Cậu thử trước xem thế nào." Người đại diện cầm một bộ lễ phục màu đen qua, "Là Giang Lâm đưa tới."
Tần Chu thay lễ phục ngắm nghía, thấy quần áo rất vừa.
Người đại diện sửa sang lại cổ áo cho cậu, nói: "Lần trước có đại ngôn nước hoa muốn hợp tác, chờ lát nữa cậu đi xem hợp đồng, nếu không thấy vấn đề gì thì ký."
Tần Chu ngẫm nghị lại, nhớ lần trước người đại diện có nhắc tới một thương hiệu nước hoa với cậu, liền hỏi: "là nước hoa nằm trong bộ sưu tập Mãn Nguyệt lần trước ạ?"
"Đúng vậy, bọn họ đã chọn cậu rồi." Người đại diện gật đầu.
"Em biết rồi." Tần Chu đồng ý.
Tần Chu nhìn vào trong gương, xác nhận lễ phục không có vấn đề gì, mới thay lại sang quần áo của mình.
Tiệc Hắc Kim được tổ chức vào cuối tháng.
Địa điểm tổ chức yến hội là ở Nam Thành, có không ít khách mời.
Trong hội trường không khí rất thoải mái, những tiểu thư cậu ấm cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trong đại sảnh yến tiệc có không ít người, Tần Chu không thấy người quen nào, dù sao thì thân phận của cậu và họ cũng khác nhau rất lớn.
Thế nên Tần Chu bèn cầm một ly champagne, đi ra ngoài ban công, ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài.
Giang Lâm cũng tới bên cạnh cậu, chậm rãi uống rượu.
Tần Chu thấy vậy, lên tiếng hỏi : "Em không đi tìm Viên Liệt à?"
"Hôm nay anh ấy bận lắm, vẫn chưa tới." Giang Lâm xua xua tay.
Tần Chu quay qua nhìn người bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Hai người định khi nào thì kết hôn?"
"Dạ?" Giang Lâm phát ngốc.
"Kết hôn nhớ mời anh làm phù rể đấy."
"Tất nhiên rồi." Giang Lâm theo bản năng mà gật đầu, chờ tới lúc phản ứng kịp, mới vội vàng lắc đầu lia lịa nói: "Không đúng không đúng, em còn chưa kết hôn đâu!"
Tần Chu mỉm cười, : "Cũng sắp rồi chứ?"
"Em còn chưa nghĩ tới việc kết hôn sớm như vậy." Giang Lâm lắc đầu, còn bổ sung thêm: "Anh à, anh còn lớn hơn em mà, giờ anh cũng đã kết hôn đâu."
Tần Chu giữ nguyên nụ cười, không nói gì.
"Em còn tưởng rằng anh sẽ kết hôn trước em cơ....." giọng của Giang Lâm càng ngày càng nhẹ, nhớ tới những chuyện trước kia.
Tần Chu cũng chỉ đáp lại: "thuận theo tự nhiên đi."
Giang Lâm trầm mặc, uống rượu, cũng không nhắc tới chuyện kết hôn nữa."
Mà ở bên yến hội, âm nhạc đổi thành một khúc dương cầm ôn hoà, có không ít người ra sân khiêu vũ.
Giang Lâm cũng để ý thấy, bèn lên tiếng: "Anh, đi khiêu vũ đi."
"Được thôi."
Thế là hai người quay trở lại bữa tiệc.
Trên sân nhảy, phần lớn là những cậu ấm bắt cặp với tiểu thư, cũng có một bộ phận nhỏ là những người đồng tính cùng nhau lên sân.
Tần Chu làm ra tư thế mời với Giang Lâm, Giang Lâm cũng thuận theo mà nâng tay của mình lên.
Bỗng nhiên, Tần Chu trông thấy cái gì, thoáng buông tay ra , lên tiếng nhắc nhở: "Giang Lâm, Viên tổng đến rồi."
Giang Lâm nhanh chóng nhìn về phương hướng cách đó không xa, trông thấy Viên Liệt tới.
Giang Lâm trong tức khắc sáng mắt lên, muốn chạy đi tìm Viên Liệt.
Nhưng Cậu chàng rất nhanh ý thức được, bước chân chững lại, do dự mà nhìn thoáng qua Tần Chu: "Anh___"
Tần Chu nói: "Không sao, anh tìm người khác nhảy cùng là được."
Giang Lâm Nghe vậy thì gật gật đầu, sau vẫn chọn đi tìm Viên Liệt.
Mà Tần Chu cũng tới bên cạnh một người thanh niên xa lạ, cùng nhau khiêu vũ.
Bạn nhảy trên sân khấu có thể trao đổi, Tần Chu đổi vài người bạn nhảy cùng người khác.
Âm nhạc trong đại sảnh vẫn còn du dương, tuy nhiên Tần Chu đã thấm mệt, không muốn nhảy tiếp nữa.
Lúc Tần Chu kết thúc một điệu nhảy muốn đi nghỉ ngơi trước, thì bỗng nhiên ở bên cạnh xuất hiện một bàn tay, làm ra tư thế mời.
Tần Chu không ngẩng đầu nhìn xem đối phương là ai, chỉ biết là một khách mời nam, cũng không nghĩ gì nhiều mà đặt tay mình lên, định nhảy một khúc cuối cùng.
Nam khách mời cũng thuận thế giữ lấy tay cậu, dịch sát lại gần, một cánh tay khác thì đặt trên eo Tần Chu.
Trong nháy mắt đối phương dịch người vào, Tần Chu đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền trông thấy gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Tính toán thời gian, hai người đã không gặp nhau vài tháng rồi.
Hạ Dương vẫn giống lúc trước, trên mặt vẫn duy trì sự lạnh lùng, đôi con ngươi đen nhánh cũng càng thêm tối tăm hơn, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, dường như anh đã buông bỏ được.
Tần Chu đánh giá người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên nhận ra Hạ Dương này có chút xa lạ.
Rõ ràng ngũ quan trên mặt vẫn như thế, nhưng khí chất trên người lại không giống ngày xưa nữa___
Trở nên thành thục hơn rất nhiều so với ngày trước, càng ngày càng trầm ổn hơn.
Dù sao thì sau 30 tuổi, thời gian sẽ đọng lại trên một người đàn ông.
Lần gặp gỡ sau thành thục hơn lần gặp trước, cũng càng ngày càng có mị lực hơn.
Thời gian, chính là liều thuốc giải tốt nhất.
Tần Chu nhìn vài đôi mắt người nọ, cất giọng chào hỏi : "Anh về rồi?"
Tần Chu nhớ lúc trước từng nghe Giang Lâm nhắc đến, mấy tháng nay Hạ Dương ra nước ngoài du lịch, còn không về ăn tết nữa.
"Ừm."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chiếm một góc nhỏ ở sân nhảy.
Tần Chu thuận miệng hỏi: "Đi chơi vui không?"
"Cũng được." Hạ Dương nói, "Anh đến Nhà hát lớn để xem biểu diễn."
Hắn đi tới nhà hát lớn ở paris, xem biểu diễn một mình.
Tần Chu lại theo đó hỏi tiếp: "Màn biểu diễn thế nào?"
Hạ Dương cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Quên mất rồi."
Hắn không có ấn tượng gì với màn biểu diễn kia, ngay cả tên cũng không nhớ được, chỉ nhớ nội dung là một bi kịch tình yêu.
Hạ Dương lại nói thêm: "Anh còn đi xem nhạc hội."
"Và?"
Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Em thường hay nhắc tới ban nhạc kia, trùng hợp họ có tổ chức concert ở Italy."
Tần Chu cũng nhớ ra, ngày trước khi cậu còn theo Hạ Dương, quả thật có nhắc tới một nhóm nhạc.
Lúc ấy cậu rất muốn đi xem concert, chỉ là thời gian tổ chức hoà nhạc đều không đi được, hoặc là cậu đang đi học, hoặc là Hạ Dương bận đi công tác, không có thời gian để cả hai cùng đi.
Tần Chu lên tiếng hỏi: "Concert thế nào vậy?"
Hạ Dương khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Rất nhàm chán."
Tần Chu nghe thấy câu trả lời của anh, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Đối với những người ngoài ngành mà nói, mấy màn biểu diễn ấy quả thực rất chán.
Tần Chu không kìm được mà nói: "Tôi thì rất muốn nghe, nhưng chưa có cơ hội."
"Sao vậy?" Hạ Dương nhìn cậu, "Hiện tại không phải lên lớp nữa, phải có thời gian mới đúng."
Tần Chu than nhẹ một tiếng: "Vẫn không có."
Làm nghệ sĩ rất bận rộn.
Cậu cũng không biết mỗi ngày mình đều bận việc gì, nhưng mà ngày nào cũng phải làm tới muộn mới xong.
Cảm giác chụp mãi cũng không xong ảnh bìa, còn không diễn hết kịch bản phim nữa.
Mỗi ngày đều đối diện ống kính, quay không ngừng nghỉ.
Thật ra chính bản thân cậu cũng không thích công việc này, không muốn làm nghệ sĩ.
Hạ Dương lại hỏi:" Hiện giờ còn chơi đàn nữa không?"
Tần Chu: "Lâu lắm rồi không động đến."
Cậu đã 3-4 năm rồi chưa chạm vào đàn, xúc cảm cũng không còn nhanh nhạy như xưa.
Bốn năm, rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Tần Chu không nói chuyện nữa, an tĩnh khiêu vũ.
Hạ Dương cũng trở nên trầm mặc, không mở miệng nói chuyện tiếp.
Chẳng mấy chốc, hai người đã nhảy xong.
Kết thúc một bài.
Mà người mời khiêu vũ kia, sau khi kết thúc thì nói ra lời cảm tạ với người nhận lời khiêu vũ.
Hạ Dương buông tay ra, lùi về phía sau một bước, nhìn thanh niên trước mặt, thấp giọng nói: "Cảm ơn em."
Ngữ khí của Hạ Dương rất khách khí, cũng rất lễ phép.
Rất xa cách, lại cũng vẫn duy trì khoảng cách___
Giống như đối với một người xa lạ vậy.