Hôm sau, Lưu Vũ sáng sớm đã tỉnh lại, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy cái đầu như tổ chim của Châu Kha Vũ cùng với bàn tay đang nắm của cậu và hắn.

Ký ức tối qua đột nhiên xoẹt lại trong đầu, nếu như dùng một vật thể tới hình dung Lưu Vũ hiện tại, vậy thì chính là nổi lẩu sôi nước, không ngừng mà bốc hơi nghi ngút.

"Cứu mạng!!! Mình đã làm gì vậy chứ aaaaaaaaaaaaaa!!! Sao mình lại với Châu Kha Vũ cái đó cái kia lại cái kia cái đó??? Không đúng mình sao lại phân hoá thành Omega???"

Đầu của Lưu Vũ trực tiếp bùng nổ một đống câu hỏi, cậu còn chưa kịp định thần lại, liền nghe thấy tiếng Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên ở ngoài cửa.

"Có phải phòng này không nhỉ, cậu mau nhìn xem có đi sai không?"

Lưu Vũ thấy vậy liền sợ hãi đem tay đang nắm với Châu Kha Vũ rút lại, Châu Kha Vũ cũng vì động tác của cậu mà tỉnh dậy.

Hắn dụi dụi mắt, vươn mình một cái, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

"Còn khó chịu không?"

"...........không khó chịu."

"Tối qua...." Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hắn bước đến mở cửa, Lâm Mặc Trương Gia Nguyên nhìn hắn cười hihi.

.....sớm biết thế này đã không nói với Lâm Mặc Lưu Vũ ở viện rồi.

Lâm Mặc vốn dĩ muốn hẹn Lưu Vũ đi dạo phố, nhưng gửi tin nhắn lại không thấy Lưu Vũ trả lời, cậu liền gọi điện. Nhìn thấy hiện thị cuộc gọi tên Lâm Mặc ở máy Lưu Vũ, hắn không muốn nghe. Nhưng Lâm Mặc rất kiên trì gọi tới tận mười mấy cuộc, nếu như hắn còn không nghe, Châu Kha Vũ sợ rằng cậu sẽ báo cảnh sát nói Lưu Vũ mất tích mất. Châu Kha Vũ chỉ đành nghe máy nói sự tình với Lâm Mặc, nhưng hắn không ngờ được rằng Lâm Mặc sẽ chạy tới bệnh viện.

"Được lắm Lưu Vũ, tôi đã biết cậu lừa tôi mà, cậu quả nhiên là Omega!"

Lưu Vũ á khẩu vô ngôn, cậu muốn phản bác, nhưng chẳng có gì để nói.

"Vũ ca, phân hoá này của anh sao còn dị ứng nữa, trên cổ nhiều nốt đỏ như vậy."

Lưu Vũ choáng chốc liền đỏ mặt, dùng tay che lấy cổ.

Lâm Mặc nhìn sang một bên thấy Châu Kha Vũ cũng đang từ từ đỏ mặt, liền hiểu được có chuyện gì.

Cậu dùng cùi trỏ thúc vào người Trương Gia Nguyên. "Cái đó, tôi mang bữa sáng đến cho hai cậu, vệ sinh cá nhân xong rồi ăn đi. Bọn tôi đi trước đây không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa." Nói xong liền kéo theo Trương Gia Nguyên mặt vẫn còn ngơ ngác rời đi.

Trước khi đóng cửa còn nói thêm một câu "hai người khống chế chút."

Bởi vì câu nói của Lâm Mặc, ký ức tối qua lại một lần nữa trong đầu hai người xoẹt qua, khuôn mặt vốn dĩ đỏ của hai người nào đó càng thêm bốc lửa.

Không khí trong phòng an tĩnh đến quỷ dị, phảng phất chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

"Cậu..." hai người đồng thời lên tiếng.

Lại đồng thời im lặng, Châu Kha Vũ nén không nổi nữa.

"Tôi đi gọi bác sĩ trước."

Rời đi của Châu Kha Vũ khiến Lưu Vũ thở nhẹ một hơi.

Nội tâm Lưu Vũ tranh đấu một hồi mới chấp nhận sự thật mình là Omega.

"o thì o đi, cho dù cậu là o, thì cũng là o a nhất."

Không sai, Lưu Vũ bắt đầu tự mình tẩy não.

Nhưng mà! Tối qua cậu với Châu Kha Vũ cái đó cái đó!!! Tuy Lưu Vũ không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, nốt hồng trên cổ cùng vết cắt ở môi đều đang nhắc nhở cậu.

"Mình sao lại để cậu ta hôn mình chứ, mình thích Châu Kha Vũ sao?" Lưu Vũ nhận không được đáp án, cậu cảm thấy mình mới quen được Châu Kha Vũ không lâu, thậm chí gì cũng không hiểu hắn.

Cậu chỉ đành đem mọi thứ quy về điều khiển của tin tức tố.

"Không sai! Chính là vì tin tức tố, mình mới không là muốn hun hít với cậu ta."

"Cậu hồi phục rất tốt, vượt qua kỳ phân hoá rất thuận lợi."

Nhưng bởi vì thể chất của cậu đặc biệt, vậy lên kỳ phát tình lần sau có thể tới rất sớm hoặc rất muộn, vượt qua kỳ phát tình đầu tiên sau khi phân hoá mới có thể coi như ổn định.

Kỳ phát tình đầu tiên khả năng sẽ khá là khốc liệt, nếu như dùng thuốc ức chế không có tác dụng có thể để alpha của cậu tới đánh dấu tạm thời.

"Cậu ấy không phải alpha của cháu."

Lưu Vũ hung dữ nói.

Bác sĩ cười cười, nhìn ra không nói ra. Người trẻ tuổi bây giờ ấy mà!

Lưu Vũ rất nhanh đã làm thủ tục xuất viện, cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà, bây giờ nhìn thấy Châu Kha Vũ tâm cậu liền rất loạn.

Châu Kha Vũ cũng không kém cạnh, não hắn bây giờ ngập tràn hình ảnh Lưu Vũ tối qua khóc lóc gọi mình đừng đi, sao vừa tỉnh lại bắt đầu hung dữ với hắn rồi, vẫn là lúc khóc đáng yêu.

"Lưu Vũ, Lưu Vũ tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây."

Lưu Vũ tự mình đi về hướng nhà cậu, nhưng phía sau lưng có một đại cẩu vứt thế nào cũng vứt không được.

Lưu Vũ quay đầu "cậu là đường trâu sao? Sao lại dính lên tôi rồi?"

Lưu Vũ cảm thấy trên người Châu Kha Vũ nếu có tai và đuôi của chó, vậy thì bây giờ nhất định vì tủi thân mà cụp xuống.

".....tôi lo cho cậu."

"........"

Lưu Vũ quay đầu định rời đi, vừa nhấc một chân lên, một chiếc xe ở trước mặt cậu liền lao tới, dường như chỉ còn vài cm, cậu sẽ cùng chiếc xe kia mà thắm thiết ôm một cái.

Châu Kha Vũ nhanh tay nhanh mắt một lực nắm lấy tay Lưu Vũ kéo lại, khiến Lưu Vũ nằm gọn trong lòng hắn.

"Không sao chứ? Sao cậu không nhìn đường!"

Lưu Vũ bị doạ sợ, tinh thần bất định, cả người ngơ ra nhìn Châu Kha Vũ chỉ trách.

Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ không phản ứng, liền nắm lấy tay cậu dắt đi.

".....cảm ơn cậu."

Hoàng hôn cuối ngày điểm nhẹ sắc hồng lên ráng mây, hái má ửng đỏ, tạo lên ráng chiều đẹp mắt. Khuôn mặt nam sinh nào đó cũng lặng lẽ nhiễm hồng, là phản chiếu của hoàng hôn, hay là nhịp tim tăng tốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play