Một sáng Tết dương lịch với màu đỏ nhuộm khắp phố phường, Nagisa chắp tay, đứng trước đền thần cầu nguyện, cạnh cậu là Karma cũng phá lệ nghiêm cẩn không kém.
Cầu nguyện đã xong được một lúc mà bộ dạng Karma bên kia trông vẫn rất nhập tâm, cậu trộm quan sát hắn. Không biết Karma ước gì mà thành khẩn thế - Nagisa tự hỏi
Thả đồng xu xuống và rung chuông để gửi đến thần linh lời nguyện cầu, cả hai sóng vai bước trên sân đền, dưới những tán anh đào nở rộ đầy mơ mộng, bỗng Karma khựng lại, nở một nụ cười đầy ý nhị với Nagisa.
Hắn cho tay vào túi áo, móc ra một phong bao lì xì màu đỏ tươi đưa đến trước mặt cậu: "Chúc mừng năm mới Nagisa"
Ngơ ngẩn nhìn nụ cười của quý ngài tóc đỏ nào đấy một lúc, thân ảnh màu xanh mới giật mình nhận lấy phong bao dày cộm kia, có hơi bối rối. Karma đã chuẩn bị tiền mừng năm mới cho cậu, cậu tuổi gì rồi mà còn phải nhận tiền mừng tuổi của người ta, mà quan trọng hơn là: cậu đã quên mất chuẩn bị lại tiền mừng cho hắn!.....
Nagisa bặm môi, áy náy nhìn ai kia một lúc rồi mới ngượng ngập mở miệng: "Cảm ơn cậu, Karma. Cậu....thật là chu đáo quá" Ngừng lại một lát, cậu tiếp: "Xin lỗi nhé, tớ...quên mất chuẩn bị tiền mừng cho cậu mất rồi..."
Karma thu cả dáng vẻ đó vào mắt, lòng nổi lên vài bong bóng màu hồng và ý niệm gian ác. Hắn thỏa thuê nhìn cậu áy náy thêm một lúc rồi mới phì cười xoa đầu cậu: "Không sao cả, tớ không cần tiền mừng"
"Như vậy sao được?! Cậu tặng lễ cho tớ mà tớ lại không đáp trả, mới đầu năm mà cậu lại muốn gán nợ cho tớ sao Karma?" Nagisa lên giọng phản đối, cuối câu còn ra vẻ hóm hỉnh đấm nhẹ vào vai hắn
"Erh?!" Karma nhướng mày, hắn biết ngay là cậu sẽ nói thế mà. Cái sự sòng phẳng này giữa cậu và hắn, Karma thật sự muốn dùng lu cán nát nó đi! Cứ dựa vào hắn như thế không được sao, dễ dàng cho hắn bảo hộ chăm lo cậu.
Nhưng giờ chưa phải lúc! – Đã n lần Karma tự trấn an bản thân như thế. Hắn lại một lần nhếch lên vòng cung tà mị: "Ồ! Vậy thế này đi Nagisa, tối nay tớ muốn ăn lẩu được chứ?"
Muốn cậu đãi sao? Yêu cầu này cũng không tồi – Nagisa nghĩ, song cậu lại sớm lao vào vòng luẩn quẩn: "Nhưng hôm nay tất cả các nhà hàng đều đã đóng cửa, cậu biết chỗ nào sao Karma?"
"Chậc, chậc..." Hắn chậc lưỡi, lắc lắc ngón trỏ trước mặt cậu "Ý tớ là....Nagisa cậu nấu đi, lẩu thịt bò nhé"
Cậu tự nấu lẩu sao? Nhưng Nagisa chưa từng nấu qua lẩu bao giờ, trước đây khi còn sống chung với mẹ chưa bao giờ có chuyện hai mẹ con cùng quây quần bên nồi lẩu, hơn nữa khi dọn ra ở riêng, lẩu lại là một món ăn quá xa xỉ với một giáo viên quèn!
Nagisa bắt đầu cảm thấy hơi áp lực với đề nghị này nhưng cũng không tiện từ chối nên đành gật đầu, cậu tự huyễn hoặc bản thân rằng nó cũng giống nấu canh thôi! Hay là cứ về tra cách làm trên mạng rồi học theo thử xem....
Đang tập trung vào món lẩu thì một tiếng gọi liền kéo Nagisa trở về thực tại: "Này hai cậu gì ơi! Có muốn vào xin xăm không?" Một nhà sư quét đền nở nụ cười với họ
Hóa ra cả hai đã đứng tồng ngồng trước nơi xin xăm nãy đến giờ! Nagisa ngượng ngùng cười với nhà sư rồi kéo luôn Karma vào trong.
.....
Tiếng xăm lắc đều đều vang lên trong điện
Trên tay mỗi người đều đã có một lá xăm, Nagisa nhìn chằm chằm xăm của mình – Tiểu cát.
Hóa ra vận may của cậu trong năm nay sẽ tồi tệ như thế ư? Nhưng cũng may là không bốc được quẻ Hung huyền thoại.
"Cậu bốc được quẻ gì thế Karma?" Nagisa nghiêng đầu, muốn nhìn trộm xăm của ai kia nhưng vì chiều cao chênh lệch nên chỉ ngậm ngùi liếc được phần lưng trống không của tấm gỗ.
Karma nhướng mày với cậu, đắc ý khoe ra hai chữ "Đại cát" to tướng của mình.
Hẳn là thần linh đã nghe được lời khẩn cầu vừa rồi của hắn, Karma cảm thấy thật ăn năn khi vừa rồi có dùng một chút giọng điệu đe dọa. Nhưng không sao, chỉ cần đạt được mục đích. "Đại cát" có vẻ năm nay sẽ rất suôn sẻ đây.
Ỉu xìu như quả bóng xì hơi sau khi nhìn thấy sự bùng nổ nhân phẩm của người bên cạnh, Nagisa có chút ảo não đi đến chỗ giải xăm.
Cầm tờ giấy trên tay, cậu lại một lần nữa cảm thán về nhân sinh và cuộc đời, cũng là quẻ cát song có vẻ quẻ của cậu là tệ nhất trong những quẻ cát. Giải xăm ghi cái gì thế này? Nagisa cũng không rõ chữ Hán cho lắm, chỉ biết là dường như trong năm nay cậu sẽ bị bắt lại!?
Bị bắt sao? Cậu đâu có làm gì phi pháp! Nagisa hoang mang....Rồi trong cái rủi cũng có cái may, trong họa có phước mà trong phước cũng ấp ủ mầm họa....
Cậu hít sâu một hơi, chỉ muốn giấu nhẹm đi tờ giấy tiên tri đầy vận xui xẻo, cũng không có hứng muốn hỏi của Karma để rồi nhận thêm một gáo nước lạnh vào mặt, nhìn cái bộ dạng hí hửng kia là biết tỏng rồi – Nagisa ghen tị nghĩ
Điện thoại bỗng rung lên, là Nakamura gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu.
Cậu cũng nhanh chóng vứt bỏ chút muộn phiền vừa rồi mà nhắn lại cảm ơn cô. Nhớ tới Nakamura, cậu lại cảm thấy có lỗi với cô, sau lần đi chơi đó cô có gọi hẹn cậu mấy lần nhưng Nagisa lại bị ông "chủ nhà trọ" nào đó kéo vào sự nghiệp dọn dẹp đón năm mới mệt đến bở hơi tai, thế là phải từ chối cô bạn.
Song trong lúc quét dọn lại đào ra một đống sách tham khảo có ích của Karma từng dùng, hắn cũng hào phóng đưa hết cho cậu nên Nagisa cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Sáng nay cũng không đưa cô cùng đi cầu phước, cảm giác tội lỗi trong Nagisa lại tăng thêm một phần, thầm hạ quyết tâm phải bù đắp một chút cho cô bạn, lại sực nhớ tới nồi lẩu tối nay, ngón tay liền hứng khởi lướt như bay trên bàn phím nhưng nút gửi cậu lại chần chừ.
Không phải Nagisa tiếc tiền khao cô bạn thêm một suất lẩu mà là khối uy áp nào đó bên cạnh đang tỏa ra hắc khí lạnh đến run người
"Cậu đang làm gì thế Nagisa?" Karma mỉm cười
Ngón tay ai kia phản ứng nhanh lẹ mà ấn giữ ngay trên nút xóa, Nagisa cất điện thoại vào túi, cười xuề xòa "Tớ định mời Nakamura tối nay đến cùng ăn với chúng ta, nhưng lại quên mất là nồi lẩu này là dành riêng cho cậu, giờ tớ nhớ rồi cho nên...Ha ha"
Cảm nhận được hàn khí xung quanh đã thu liễm đi một ít, Nagisa thở phào. Vừa rồi có cảm giác như nếu cậu ấn vào nút gửi kia, thì sẽ bị ai đó một phát bóp chết!
Sao mối quan hệ giữa hai người họ lại trở nên tồi tệ đến thế, đứng giữa cả hai, cậu có chút mệt mỏi....
Karma sao có thể nhẫn tâm bóp chết cậu, dù cho hắn co nội thương nghìn vạn cũng nhất quyết không để người trong lòng bị tổn thất một sợi lông nhưng lúc nãy vừa nhìn thấy tin nhắn kia hắn liền không kiềm chế được mà tỏa ra một chút sát khí....
Cậu gọi cái bóng đèn đó đến để chọc tức hắn à? Đầu năm đầu tháng, hắn cũng không hy vọng một trận gió tanh mưa máu sẽ diễn ra – Karma nguy hiểm híp mắt
"Được rồi chúng ta về thôi" Bỏ qua chút bực bội vừa nãy, hắn thản nhiên ăn trộm tí đậu hủ của người bên cạnh, nắm chặt tay cậu kéo đi
......
Hai bóng hình xanh và đỏ sóng bước bên nhau dưới tán anh đào rực rỡ, xa dần như hòa làm một rồi mất hút trước cổng đền đỏ tươi
Vị sư quét sân đền nhìn theo một lúc rồi gật gù tâm đắc – Hẳn không thể gọi là nghiệt duyên.
Bởi dù có ngang trái thế nào thì con người kia cũng thừa sức dùng sức mạnh của mình cán cho bằng phẳng......