Chạng vạng tối, Smiley thơ thẩn đứng ở rước cổng bệnh viện thứ ba mà hôm nay hai người đã ghé qua. Cậu vẫn chưa chấp nhận được việc mình bị cưỡng bức.
-Anh hai, chỉ là tai nạn thôi, đừng có suy sụp như vậy!-Angry
Smiley đang im lặng thì bỗng nhiên chạy vụt đi khiến Angry hốt hoản.
-Anh hai!!!-Angry
Vừa về đến nhà, Smiley liền cầm lấy con dao chặt thịt, phi xe thẳng đến chỗ căn biệt thự hôm qua mà mình vừa giao mì.
-Mở cửa!!! Mở cửa raaaaa!!!-Smiley
Căn nhà truowscc mặt cậu truyền đến sự vắng lặng đến rợn người, chỉ trong một đêm mà người ở đây đã dọn đi đâu mất. Smiley la hét một lúc như điên dại rồi bất lực bật cười đá mạnh vào hàng rào.
-Mẹ nó!!-Smiley
Cậu không tin chỉ vì sợ cậu tìm đến mà bọn họ lại dọn đi đấy, đúng là một lũ khốn nạn.
Một tuần sau, tại căn cứ Phạm Thiên, Rindou đang cầm điện thoại của Ran chăm chú xem lại cảnh xuân của gã và Smiley. Ran gã đưa cho Rindou xem nó giống như là một cách để khoe mẻ chiến tích, dập tắt hy vọng của thằng em, mà nào ngờ Rindou cằng xem càng vui, xem xong lại bật cười ha hả.
-Gì đấy?-Ran
-Ông có vẻ rất cuồng nhiệt nhỉ?-Rindou
-Mày nói vậy là có ý gì?-Ran
-Ông có biết người mà mình hì hục hôm đó là ai không...là Smiley, anh của Angry, là người mà ông bổ vỡ đầu nhập viện mười hai năm trước đấy!-Rindou
-Cái gì?-Ran
-Haha, già cả rồi nên lẩm cẩm à, lớn tuổi rồi thì đừng có xe xua giành với em út chứ?-Rindou
-Mày....-Ran
Rindou ném chiếc điện thoại lại cho Ran, vui vẻ đứng lên rời khỏi phòng.
-Tôi đi thăm Angry bé nhỏ đây, tạm biệt!-Rindou
Ánh đèn lung linh thắp sáng khắp phố thị nhộp nhịp, tiệm mì Song Ác hiện tại đang đông nghẹt khách, cả Angry và Smiley đều bận đến mức không có thời gian uống nước. Chiếc chuông ở cửa khẽ reo, hai người đàn ông lịch lãm cao lớn bước vào.
-Chủ quán, cho hai tô mì!-Rindou
Rindou vừa ngồi vào bàn đã dán về phía người con trai nhỏ nhắn hì hục trụng mì bên trong, giọt mồ hôi động trên yết hầu chảy dài bị Angry lấy khăn lao đi, khuôn mặt cậu có chút đỏ vì sức nóng của lò lửa bên trong .
-Thật xinh đẹp!-Rindou
-Hừ!-Ran
Haitani Ran gã lại chẳng vui nhìn chằm chằm Smiley cũng đang bận việc bên trong, gã thật không hiểu, sao lại có thể nhầm như vậy được.
-Aaa!!-Smiley
-A, em xin lỗi, anh vào nhà vệ sinh thay áo đi!-Angry
Đôi mắt sắc sảo của Ran chợt dời xuống ngực áo bị nước làm ướt của Smiley, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống một cách thèm khát. Smiley vội cởi tạp dề, vội vả đi veeff phía nhà vệ sinh. Ran cũng dứng dậy mà bước về hướng Smiley.
-Đúng là cáo già!-Rindou
-Chủ quan cho hai xuất mì!-NVP
-Vâng!-Angry
Angry một mình quản lý cả quán quả thật là sắp hoa cả mắt lên, Smiley vừa bước vào nhà vệ sinh lấy giấy lao lao trên áo thì Ran cũng đặt chân vào tới. Cậu vốn không nhớ gã nên cũng chẳng để tâm, không chút phòng bị bước vào căn phòng riêng để thay áo.
Ở bên ngoài Angry bắt đầu lóa lên với đơn hàng mà khách gọi.
-Cậu có vẻ xoay sỡ không kịp nhỉ, để tôi giúp cậu một tay!-Rindou
-À...anh nói gì, tôi đang bận chút!-Angry
Angry bây giờ đang chổng mong cố với lấy hủ đường bên trong ngăn tủ, nhưng do trong bếp lúc này chậc chọi nên với một lúc vẫn không lấy được. Bất ngờ hong cậu bị hai bàn tay của ai đó nắm lấy, phía sau bị thúc mạnh tới một phát.
-AAA...AI???-Angry
-Ha...lấy được đồ chưa, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang giúp cậu thôi!-Rindou
-Bỏ ra, tôi không cần!!!-Angry
Vừa dứt câu, phía sau mông lại bị thúc mạnh tới một phát khiến Angry suýt chút nhào luôn vào trong tủ.
-AAA...lấy được rồi, lấy được rồi...cậu bỏ tôi ra trước đã!-Angry
-À...được!-Rindou
Vừa buông tay, Angry bên trong liền lôi ra một cái chày vung về phía Rindou với bộ dạng giận dữ tột cùng. Hắn nhanh nhẹn tránh được, khắc sau liền trói hai bàn tay cậu lại, khóa người cậu, ép cậu sát vào góc tủ.
-Mày là thằng chó nào?-Angry
-Quên nhanh vậy sao, chúng ta từng gặp nhau rồi mà?-Rindou