Quan Văn Cường dè dặt mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi đã được ủi phẳng phiu rồi mặc vào, đây là chiếc áo mà cậu đã mặc khi đứng trên sân khấu nhận giải trong cuộc thi ICM.
Vuốt tóc, tạo kiểu, xịt nước hoa… Sau khi xong xuôi, anh chàng tạo dáng trước gương, nhìn vẻ đẹp trai của bản thân mà phấn khích.
Cách đó hai mét, Hứa Bùi ăn mặc cũng ra hình ra dáng, hất cằm về phía cậu: “Đi thôi.”
Quan Văn Cường sửng sốt: “Bùi ca, cậu cũng ra ngoài?”
“Ừm.”
“Cậu đi làm gì?”
Hứa Bùi ngoài ý muốn nhướng mày: “Không phải là đi phỏng vấn à?”
Quan Văn Cường: “?”
Đây là phỏng vấn của tôi mà, liên quan gì đến cậu thế Hứa Bùi?
Ngón tay cậu khẽ làm động tác: “Bùi ca, ý cậu là muốn cùng phỏng vấn với tôi?”
“Có ý kiến?” Hứa Bùi lạnh nhạt đáp.
Quan Văn Cường âm thầm nuốt nước bọt, kinh ngạc nói: “Không ý kiến.”
… Sao có thể có!
Nếu Hứa Bùi đích thân đến đó, ai còn quan tâm đến tiểu trong suốt* như cậu chứ!
*小透明 (tiểu thấu minh/ tiểu trong suốt): là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không nổi tiếng trên mạng xã hội.
Khuôn mặt rạng rỡ ban đầu của Quan Văn Cường trong một giây liền ảm đạm, chỉ còn lớp keo xịt tóc trên đầu là bóng loáng như trước.
Nhìn bóng lưng Hứa Bùi đã đi tới cửa, cậu không khỏi đau lòng mà gọi vào điện thoại di động: “Được rồi, tôi nói với Điền Tư Điềm một tiếng, để cô ấy chuẩn bị trước một số câu hỏi.”
Hứa Bùi dừng bước chân, bắt được mấy chữ mấu chốt: “Điền Tư Điềm?”
Quan Văn Cường bấm số điện thoại: “Đúng vậy, hôm nay Nhan Thư đến chỗ lão Tôn, thời gian có chút mâu thuẫn, cho nên để bạn cùng phòng của cô ấy là Điền Tư Điềm đến thay.”
Vừa nói xong, cậu lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Chuyện này có chút kỳ lạ, một người ngoan cố như lão Tôn, đến cả sách của Thiên Vương Lão Tử* cũng không mua, cậu nói xem thầy ấy sao lại đột nhiên thông suốt, tiếp nhận phỏng vấn của Nhan Thư?”
(*天王老子– Thiên Vương Lão Tử là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người có địa vị tôn quý và uy quyền tối cao.)
Trả lời cậu chính là một mảng yên lặng, bạn cùng phòng của cậu dần đi xa.
Quan Văn Cường đóng cửa ký túc xá, đuổi theo cậu: “Chờ tôi với, Bùi ca.”
“Chờ cậu làm gì?”
Quan Văn Cường có chút không giải thích được: “Cùng nhau đi phỏng vấn.”
Hứa Bùi cũng lộ ra vẻ mờ mịt: “Tôi nói muốn phỏng vấn cùng cậu hồi nào?”
Quan Văn Cường: “…”
Ban nãy cậu đâu có nói thế, mới vừa rồi không phải ý này à!
Hứa Bùi vỗ vai cậu, ra vẻ quan tâm: “Cường ca, làm sao tôi đi chen vào cuộc phỏng vấn của cậu? Tôi đâu phải loại người không có mắt nhìn?”
Quan Văn Cường có chút cảm động: “Anh em tốt!”
Đồng thời, cậu lại có chút nghi hoặc, “Vậy tại sao cậu còn phải ra ngoài?”
Hứa Bùi bước về phía tòa nhà dạy học: “Tôi để quên cuốn sách《 Đàm luận về giả thuyết Riemann 》ở chỗ lão Tôn nên phải đi lấy về.”
Quan Văn Cường ồ một tiếng, đi ngược hướng của Hứa Bùi, đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới một việc ——
Cuốn sách đó, không phải ở ký túc xá à?
Mình còn vừa nhìn thấy nó trước khi cậu ấy ra ngoài mà!
–
Hứa Bùi đứng ngoài cửa văn phòng của Tôn Hiếu Nguyên.
Cánh cửa hơi khép hờ, không đóng chặt, từ khe hở có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Nhan Thư ngồi đối diện với giáo sư Tôn, cô chăm chú nghe câu trả lời của ông, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa vài ba câu.
Đối diện là lão Tôn, người thường hay bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, lúc này đôi mắt của ông lại nhu hòa hơn rất nhiều, khác hẳn khi ông nhìn chằm chằm vào đám tiểu tử bọn họ.
Hứa Bùi nhìn mãi thành quen.
Từ nhỏ cô ấy đã như vậy.
Luôn có thể dễ dàng nhận được sự yêu thích của các trưởng bối.
Cô ấy mà tung ra chiêu bài thu phục của mình, đừng nói đến giáo sư Tôn, ngay cả lão già quái đản như ông của anh cũng không chịu nổi.
Anh nhớ rõ vào một năm cuối thu, cô phải về thành phố để đi học mẫu giáo.
Mấy ngày đó, ông cụ nhà anh càng ngày càng nóng tính, đang ăn cơm chiều bỗng nổi cáu: “Bữa nay sao cơm khó ăn thế!”
Câu tiếp theo là, “Cháu mau đi hỏi lão Nhan, tiểu nha đầu mập mạp của lão ta khi nào thì trở về đây chơi?”
…
Hứa Bùi đưa tay lên, gõ cửa hai lần, sau khi nghe lão Tôn nói mời vào, liền đẩy cửa bước vào.
Nhan Thư quay đầu lại, sững sờ nhìn Hứa Bùi.
Tôn Hiếu Nguyên cũng nhìn sang, mang theo nghi hoặc nói, “Hôm nay không phải là ngày nghỉ ư?”
Hứa Bùi đáp: “Em để quên một cuốn sách ở đây.”
Tôn Hiếu Nguyên ồ một tiếng, chỉ vào giá sách phía sau: “Thầy đang bận, tự mình tìm đi.”
Lại phất tay về phía Nhan Thư, “Chúng ta tiếp tục.”
Nhanh chóng kết thúc để còn đi câu cá.
Nhan Thư một lần nữa bấm vào máy ghi âm: “Nghe nói cấp độ đề thi của ICM năm nay rất khó, đặc biệt là câu hỏi mà đội của chúng ta chọn, còn được mọi người nói đùa là thiên sử level địa ngục. Một số tuyển thủ nổi tiếng còn nói rằng bộ câu hỏi này không phải là thứ có thể giải ra trong năm ngày thi đấu. Tôi xin hỏi giáo sư Tôn, đoàn đội của chúng ta nhận xét thế nào về lời đánh giá này?”
Hứa Bùi đứng đối diện trước giá sách, đưa lưng về phía cô, đôi chân dài trong chiếc quần tây đen chiếm trọn tầm mắt của cô.
Nhan Thư cụp mắt xuống, tận lực đem đôi chân kia tưởng tượng thành hai cây gỗ đen, hết sức chuyên nghiệp đưa ra vấn đề.
Tôn Hiếu Nguyên: “Câu hỏi của năm nay tương đối _____”
Một tiếng động đột nhiên phát ra từ phía sau, xen lẫn với giọng nói của Hứa Bùi: “Xin lỗi.”
Suy nghĩ của Tôn Hiếu Nguyên bị gián đoạn, ông cau mày suy tư: “Câu hỏi năm nay tương đối khó, nhưng mà _____”
Lại nghe một tiếng lạch cạch, hai cây bút trên giá sách rơi xuống.
Tôn Hiếu Nguyên trừng mắt nhìn: “Cậu, cậu, cậu…”
Hứa Bùi cúi xuống nhặt: “Quấy rầy rồi.”
Tôn Hiếu Nguyên nhịn xuống cơn tức giận đang dâng trào, xoa xoa thái dương: “Thầy vừa mới nói cái gì? Hứa Bùi!”
Hứa Bùi không rõ nhìn về phía ông.
Tôn Hiếu Nguyên suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không nhớ ra cái gì, vì giữ thể diện, ngón tay gầy gò của ông chỉ vào Hứa Bùi: “Cậu, cậu tới trả lời đi!”
“Em?”
“Còn ai ở đây!”
Hứa Bùi đem cuốn sách vừa rút ra một lần nữa bỏ vào, khuỷu tay đặt lên bàn: “Câu hỏi năm nay tương đối khó nhưng đối với đoàn đội của chúng tôi mà nói, chỉ ở mức bình thường.”
Anh hồi tưởng vài giây, duỗi ra năm ngón tay, sau đó thu lại một ngón, thản nhiên nói: “Bốn giờ là đủ.”
Nhan Thư: “…”
Đây là muốn chọc cho đám người không thể giải ra trong năm ngày tức chết?
Sau khi trả lời xong, cô cúi đầu ghi chép cẩn thận, bắt đầu đưa ra câu hỏi tiếp theo: “Chúng ta cũng biết rằng đội đã thành công giành được Giải Vàng ICM năm nay. Đối với chuyện vui mừng này, giáo sư Tôn có điều gì muốn nói không?”
Ngay khi Tôn Hiếu Nguyên vừa nói hai chữ “Chúng tôi”, ông ấy lại bị cắt ngang bởi tiếng động từ Hứa Bùi.
Tôn Hiếu Nguyên ậm ừ một hồi lâu mới sửng sốt vì không nhớ rõ kế tiếp mình định nói gì, không khỏi vỗ bàn: “Thôi, cậu nói tiếp đi?”
Hứa Bùi cất lời một cách tự nhiên: “Chúng tôi hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng này.”
Tôn Hiếu Nguyên: “…”
Nhan Thư: “…”
Trong đầu Nhan Thư bây giờ tự hỏi, hiện tại cô đang phỏng vấn ai?
Hiển nhiên Giáo sư Tôn cũng nhận thức được vấn đề này, ông thở dài, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Cậu cứ nói tiếp đi, thầy đi nghỉ một chút.”
Hiện tại, ông cần hít thở oxy, nhân tiện thư giãn đầu óc.
Tôn Hiếu Nguyên ngồi xuống sô pha, vuốt râu cười lạnh, “Sao lại không ổn? Thầy thấy cậu trả lời rất nhanh đấy chứ.”
“Được rồi.” Hứa Bùi cố làm ra vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt giả vờ khó chịu nhìn đồng hồ trên tay, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Nhan Thư, “Nhưng tôi chỉ có thể cho em bốn mươi phút.”
“Bốn mươi phút?” Tôn Hiếu Nguyên mở to mắt bất mãn, thiếu chút nữa thì nhảy khỏi sô pha.
Nhan Thư cũng do dự nhìn anh.
Hứa Bùi khó hiểu cong môi, nét mặt giả vờ như bất đắc dĩ lắm, ngẩng đầu nói: “Không đủ ư? Vậy thì _____”
Lão Tôn tưởng rằng cái tên này muốn chiếm thời gian câu cá của mình, phổi sắp nổ tung, ghét bỏ hét lên: “Bọn ta đang bận đây, phỏng vấn 20 phút là được rồi.”
Ai cần chứ!
Hứa Bùi tiếp tục: “?”
Ánh mắt Hứa Bùi chậm rãi chuyển đến cô gái phía đối diện.
… Nhan Thư cũng cảm thấy chấn động.
Tuy rằng cô rất muốn phỏng vấn thêm về Hứa Bùi, nhưng nội dung phỏng vấn đã đủ, còn phải để ý đến cảm xúc của giáo sư Tôn, nên cô đành ho khan hai tiếng: “… À, đúng vậy.”
Hứa Bùi trầm mặc.
Lão Tôn liếc nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh lẽo tính thời gian: “Bây giờ còn 19 phút nữa.”
Hứa Bùi: “…”
Trên thực tế, những câu hỏi mà Nhan Thư đã chuẩn bị trước về cơ bản đã phỏng vấn xong, sau khi nhanh chóng suy nghĩ, cô liền hỏi một số vấn đề về Hứa Bùi, cũng nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Đã đến giờ, lão Tôn liền bật người khỏi ghế sô pha, vội vàng chạy tới phòng vật dụng.
Để lại hai người trẻ tuổi trong văn phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhan Thư cầm bút ghi âm bỏ vào túi xách, biết được cuộc phỏng vấn hôm nay có giá trị thế nào, cô ngẩng đầu nói: “Hôm nay phải cảm ơn anh.”
Hứa Bùi thản nhiên ngồi trên ghế phỏng vấn, đôi chân dài tùy ý buông thõng, cười nhẹ: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn thoáng qua góc áo, chợt nhớ ra điều gì đó: “Em có mang theo áo sơ mi của tôi không?”
Nhan Thư cũng nhớ tới chuyện này: “Ở tiệm giặt gần siêu thị Tây Nguyên, nếu không…” Tôi đưa cho anh mã QR để anh tự đi lấy?
Hứa Bùi đi tới cửa miễn cưỡng gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ đi cùng em.”
Nhan Thư: … Nói như vậy là ý gì?
Hứa Bùi quay lưng về phía cô, không lên tiếng mà chỉ cười khẽ, mới vừa đi được vài bước đã thấy lão Tôn từ cửa đi vào.
Giọng lão Tôn có chút vội vàng, vẫy tay với Nhan Thư: “Đi thôi, nhanh lên.”
Hứa Bùi đưa mắt nhìn đồ câu cá trong tay ông, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành: “Hai người có việc?”
“Đương nhiên là có việc, là việc lớn! Nhan Thư sớm đã đồng ý cùng thầy đi câu cá.” Tôn Hiếu Nguyên không nhịn được khoe khoang, mới chú ý đến Hứa Bùi trước mặt, cau mày không vui, “Tiểu tử, cậu còn ở đây làm gì? “
Thấy anh im lặng, Tôn Hiếu Nguyên trở nên cảnh giác: “Hay là cậu muốn cướp người từ tay thầy?”
Hứa Bùi mím môi, một lát sau mới nói ra một chữ: “Không.”
“Vậy cậu đứng chắn ở cửa làm gì nữa?” Lão Tôn hơi ghét bỏ nói, nhân tiện chắn ngang giữa hai người Hứa Bùi và Nhan Thư, “Tránh ra, đừng làm chậm trễ thời gian câu cá của bọn ta!”
Nói xong, ông nắm lấy cần câu bên cạnh Nhan Thư, mạnh mẽ lao về phía hành lang: “Mau đi thôi, không còn kịp đâu.”
“Đến đây đến đây!” Cô gái ở bên trong đáp lại, vội vàng đi ngang qua trước mặt anh.
Lão Tôn bận tâm lo lắng như bà mẹ già: “Hôm nay nắng gay gắt, chuẩn bị sẵn ô đi”.
“Dạ.”
Lão Tôn vẫn chưa yên tâm: “Một lát nữa em đi trước, thầy cầm ô cho.”
“Được rồi, thầy nhớ sẽ câu theo đường chéo.”
Một già một trẻ xì xào cùng nhau trò chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến chàng trai mặt tối sầm đứng ở cửa.
Hai bóng người biến mất ở góc hành lang như hai cơn gió, góc áo của Hứa Bùi chỉ kịp lay động, để lại một khoảng không tiêu điều vắng vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT