Giữa tháng giêng, trước kì nghỉ một đêm.

Hội học sinh tiến hành tổ chức tiệc mừng năm mới trước thời hạn.

Bên trong hội trường Lan Đại, người người tấp nập ra vào.

“Ôi, bà xem nam sinh phía bên trái ở hàng đầu tiên kìa, có phải là Hứa thần không?” Một em gái kéo tay áo của người bạn bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Cô bạn tóc ngắn rướn cổ lên nhìn: “Đúng là anh ấy rồi! Tôi nghe đàn anh trong cùng khoa toán nói tối nay anh ấy sẽ đến tham gia tiệc thường niên của Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang mà, sao không đi nhỉ?”

“Tối nay Nhan Thư có trình diễn à?”

“Nhan Thư? Để tôi xem lại đã.” Cô bạn tóc ngắn gật đầu tra cứu danh sách biểu diễn một chút sau đó gật đầu nói: “Có, tôi nhớ ra rồi, nghe nói tiết mục của ban Tin tức xảy ra sự cố gì đó, tạm thời thay thế bằng màn trình diễn múa đơn của cô ấy.”

“Vậy thì đúng rồi.” Nữ sinh đang chen lấn chớp chớp mắt, “Chắc chắn cố tình gạt bên kia sang một bên để đến xem bà xã trình diễn rồi.”

Cô bạn tóc ngắn kia cạn lời: “Không phải chứ? Chắc không phải chỉ vì màn trình diễn của Nhan Thư mà bỏ qua buổi họp thường niên quan trọng của Khoa học Kỹ thuật Ngôn Ngọ đâu?”

Nữ sinh kia còn chưa kịp nói thì đã bị cô gái mặc áo len nhỏ màu trắng ngồi bên cạnh cướp lời, “Sao lại không phải! Cuộc thi CUMCM lần trước vừa kết thúc, Hứa thần thậm chí còn không tham gia tiệc cảm ơn vào ngày hôm sau, vội vàng chạy về Lan Thành đấy.”

Nữ sinh kia tiếp lời: “Còn có một quãng thời gian Hứa thần được mời tham gia《 Cuộc thi Chế tạo Robot 》, lễ khai mạc vừa kết thúc là anh ấy đã đặt vé máy bay để về nhà ngay trong đêm.”

“Tôi lướt mạng còn nghe có người đồn rằng Hứa thần một giây cũng không rời khỏi vợ mình.”

“Còn nữa còn nữa…”

Hai nữ sinh xì xà xì xào bàn tán một hồi, sau đó cứ như ngầm hiểu ý mà nhìn nhau rồi cười phá lên.

Cô gái tóc ngắn mở miệng nói: “Sao hai người biết nhiều thế?”

“Trên diễn đàn trường có mà!”

“Chính là cái —— [Biệt đội tập hợp những cục kẹo, mau ra cắn đường nào, các bạn ơi!] đó.”

“Còn có cả —— [Con trai của Lan Đại đâu mau mau lăn đến đây! Hãy lấy Hứa thần làm tiêu chuẩn để theo đuổi bà xã tương lai của mình được không?] nữa.”

“…”

Hai người nói chuyện chưa đủ, đồng loạt lấy điện thoại ra, hùng hùng hổ hổ đưa đến trước mặt cô gái tóc ngắn, mưu đồ bán amway*.

(*安利: là khi bạn biết một điều gì đó hay ho, bạn rất muốn giới thiệu điều đó cho người khác. Thật ra điều này không hẳn là quảng cáo, nhưng nó có nghĩa rằng muốn chia sẻ.)

Nữ sinh tóc ngắn: “Cắn đường? Cũng đâu phải minh tinh, sao lại…”

“Haiz, ngôi sao nổi tiếng sao bằng vợ chồng ngọt ngào kia chứ! Khoảng cách của chúng ta với những lời đường mật ngày càng gần, bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào cũng phát hiện đường mới… Oa oa oa, Nhan Thư ra sân kìa!”

“Cái đệtttttt, đẹp chết tôi rồi!”

“…”

Nhan Thư mặc chiếc váy màu đỏ đứng ở giữa sân khấu, thiết kế áo ôm gọn vòng eo thon nhỏ của cô, sau lưng áo khoét chữ U rộng khoe rõ tất cả những đường nét trên lưng.

Cô đưa lưng về phía khán giả, ánh đèn màu trắng đột nhiên sáng lên, chiếu sáng bắp thịt trắng như sứ đẹp tựa thiên thần từ trên trời rơi xuống, khiến người ta đến thở cũng không dám thở, không dám ho he tiếng động nào.

“Tùng!”

“Tùng tùng!”

Tiếng trống đậm chất Trung Quốc vang lên ở phía bên phải sân khấu, đôi chân trần của cô nghe theo tiếng trống lùi về sau từng bước từng bước thật chậm rãi rồi dừng lại. Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi bước như đang giẫm vào lòng người.

Đột nhiên một tiếng trống cổ nặng nề rơi xuống.

Cô nhón chân quay đầu lại lắng nghe tiếng trống.

Như thác nước nhẹ nhàng đổ xuống trên vai.

Đôi môi đỏ và mái tóc màu đen kết hợp với bắp thịt trắng đến phát sáng của cô càng tăng thêm hiệu quả, phác họa lên một bức tranh sơn dầu với màu sắc tuyệt đẹp.

Cô gái trong tranh vừa nâng mắt nhìn, mở miệng nói một câu, ngay lập tức bức tranh liền nhuốm một vẻ đẹp ma mị mê hoặc lòng người.

Đây mà là thiên ngoại phi tiên á? Đây rõ ràng là yêu tinh ăn hồn người!

(*Thiên ngoại phi tiên (天外飛仙) là bộ phim thần thoại kể về chuyện tình đẹp đẽ của chàng Đổng Vĩnh và nàng tiên nữ bướng bỉnh Thất công chúa Tiểu Thất, một trong những câu chuyện tình đẹp nhất của Singapore, Trung Quốc và Đài Loan. Bộ phim được sản xuất vào năm 2006 bởi ba hãng phim của Singapore, Trung Quốc và Đài Loan.)

Hôm nay Hứa Bùi vừa mới họp ở Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang về, chưa kịp cởi âu phục trên người đã vội vã bỏ bữa tiệc thường niên chạy tới đây, lúc này anh đang mặc tây trang, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên khán đài, khẽ nâng cằm chăm chú nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu.

Lúc cô ngoái đầu nhìn cũng là lúc anh nghe được tiếng hút khí phát ra từ bên cạnh.

Cũng có một số cô gái phấn khích bàn luận:

“Xinh đẹp quá…”

“Không phải Nhan Thư ở ban Tin tức ư, sao lại nhảy đẹp thế!”

“Không phải tôi nói vuốt mông ngựa đâu, nhưng Thư Nhu Nhi ở sân khấu《 Thần tượng 》khoa tay múa chân đâu thể đẹp bằng Nhan Thư đúng không? Chậc chậc, mạnh mẽ dứt khoát còn có vòng eo quá đỗi mềm mại!”

Trên mặt Hứa Bùi chẳng có bất cứ biểu cảm gì, nhưng khóe môi lại hơi nhếch nhếch lên.

Từ nhỏ bên cạnh anh đã không thiếu những người khoe khoang thổi phồng, anh chưa từng để những lời khen đó trong lòng, nhưng giờ phút này, anh chỉ mong những cô gái kia có thể khen cô thêm một chút, nhiều thêm chút nữa.

Anh muốn cô càng thêm ưu tú, để toàn bộ thế giới chiêm ngưỡng cô.

Nhưng không, một giây sau Hứa Bùi đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ.

——Nhan Thư đá chân lên một cái, đôi chân vừa dài vừa trắng vẽ một đường cong ở trên không trung, chiếc váy lụa mỏng theo đó mà lay động, chậm rãi trượt xuống từ đôi chân của cô, một giọng nam chợt vang lên: “Bà xã!!!”

Độ cong nơi khóe môi Hứa Bùi cứng đờ, ánh mắt anh hướng về người nọ.

Những người ngồi xung quanh vừa cười rộ lên vừa nhắc nhở ai kia: “Nhỏ giọng lại đi, chồng của người ta đang ngồi ngay phía trước đấy.”

Nam sinh kia kinh ngạc: “Ai cơ?”

“Nhìn là biết cậu không xem diễn đàn của trường rồi, là Hứa thần… chính là Hứa Bùi ở khoa Toán học ấy! Hai người họ đã kết hôn rồi!”

Nam sinh kia quá sợ hãi, trông cậu cứ như người thất tình vậy, thở dài hơn nửa ngày trời: “Anh ta hời quá rồi.”

“Anh ấy không hời, chẳng lẽ người được lợi lại là cậu ư?”

“Người ta là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối đấy!”

“Đúng đúng…”

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên có người nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía bên này, liền nháy mắt với mọi người nhắc nhở rằng mau mau ngậm miệng lại.

Ánh mắt Hứa Bùi dời đến vòng eo làm điên đảo con dân của cô gái đang đứng trên sân khấu rồi khẽ cười.

Ngược lại cũng đúng, anh được hời.

Sau màn trình diễn, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dưới sân khấu.

Không chỉ người dẫn đầu, không chỉ những chàng trai mà những cô gái cũng bắt đầu: 

“Hứa thần à! Tiếng bà xã này hãy để tôi gào thay anh!”

“Bà xã!!!”

“Bà xã!!”

Hứa Bùi: “…”

Anh nhíu mày, đợi cô bước nhanh ra khỏi sân khấu, anh lấy chiếc áo khoác lông dài đến đầu gối màu trắng rồi đứng dậy tiến về phía trước.

Vừa đến gần Nhan Thư, anh không nói lời nào đã choàng áo lên người cô.

Trong nháy mắt Hứa Bùi đã biến cô thành đòn bánh tét, đuôi mắt anh vẫn còn vương vấn ý cười, cúi đầu hỏi: “Trước kia sao anh không thấy em khiêu vũ?”

Nhan Thư đưa tay luồn vào ống tay áo, khóa áo khoác lại cười nói: “Em chỉ biết nhảy mà thôi, nhảy cũng không quá đẹp, chẳng có gì đẹp mắt cả. Chẳng qua lần này tiện giúp đỡ, thay thế người khác một chút ấy mà.”

“Nhảy không đẹp? Ai nói thế?” Hứa Bùi nhẹ giọng phả vào tai cô, “Em không thấy một đống tình địch em đem đến cho anh sao?”

Anh cúi người, ngón trỏ và ngón cái cầm khóa từ từ kéo khóa áo lên, cho đến khi che hết được bắp thịt trắng nõn của cô anh mới dẫn cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Nhan Thư quay đầu nhìn quanh, cô dùng tay kéo kéo cổ áo xuống, oán trách: “Anh kéo khóa cao quá rồi đấy.”

Hứa Bùi lấy ngón trỏ gõ vào mu bàn tay cô một cái rồi cầm lấy tay cô: “Đừng để bị cảm.”

Nói rồi, anh lấy thêm đôi găng tay cùng với một bình nước ấm từ trong túi xách ra đưa cho Nhan Thư, nhân lúc cô đang uống nước, anh lại tranh thủ xỏ giày cho cô.

Anh ngồi xổm xuống dưới đất, cầm lấy cổ chân trắng sáng của cô, cởi giày cao gót ra rồi xỏ một đôi dép đầy lông xù vào.

Khu vực này là khu vực dành cho khách quý và khu vực dành cho gia đình, MC vừa mới bước xuống sân khấu để nghỉ ngơi nhưng đã phải trợn to mắt khi tận mắt thấy cảnh tượng này.

Cô nhìn Nhan Thư, thấy sắc mặt của những người đằng sau cũng không có biểu hiện gì bất ngờ nên cô biết chắc rằng đây không phải là lần đầu tiên Hứa Bùi đối xử và cưng chiều Nhan Thư trước mặt người khác như vậy, cũng không biết khi ở nơi riêng tư thì cậu ta còn cưng chiều Nhan Thư đến mức nào nữa.

Cô nhìn chàng trai cao to bên cạnh mình, đập vào người anh ta một cái: “Nhìn Hứa thần nhà người ta mà học hỏi đi!”

Nam sinh kia vội vàng nhặt chiếc áo bông bị vứt xuống ghế, cậu ta đến bên Hứa Bùi nói đùa một câu: “Hứa thần, đừng quá đáng như thế, chừa cho anh em một con đường sống nữa chứ.”



Trong lúc mọi người đang nói chuyện, hai cô gái ở hàng ghế phía sau phấn khích nắm tay nhau: 

“Thấy chưa thấy chưa! Hứa thần lại bắt đầu phát đường rồi!”

“Không cưng chiều bà xã đời không nể hahaha.”

Cô gái tóc ngắn bị kẹp ở giữa cũng gật đầu phụ họa: “Có vẻ hai người bọn họ thật sự rất ngọt.”

“Đã nói là bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào cũng phát đường được cơ mà! Hì hì! Bà nói xem Hứa thần mặc áo cho Nhan Thư là sợ cô ấy lạnh hay là sợ chúng ta nhìn thấy hết nhỉ?”

“Cái đệttttt… Sao bà nói như vậy aaaaaaaaa!”

“…”

Cô gái tóc ngắn nhìn hai cô bạn đang phấn khích tay trong tay rồi lại đưa mắt nhìn hai vợ chồng ở hàng ghế đầu đang khiến người người chú ý đến.

… Đường này có vẻ ăn được à nha.



Tiệc tất niên vào buổi tối thành công trọn vẹn, khán giả đều đứng xếp hàng, lần lượt rời đi.

Phòng hóa trang sau hội trường.

Nhan Thư cởi áo lông, sau đó đưa tay với lấy khóa kéo phía sau lưng, nhưng cả hai tay đều không kéo được cái khóa.

Cô ngoái đầu lại: “Thầy Hứa, kéo xuống giúp em với.”

Người đàn ông mặc tây trang đi giày da ngồi ở ghế sofa đối diện, hai chân tùy ý vắt chéo, nói chuyện điện thoại bằng tai nghe bluetooth với người ở đầu dây bên kia.

Trên mặt anh không hề có một chút biểu cảm nào, lông mi hơi rũ xuống, khi ánh đèn chiếu đến, dưới mi mắt anh lại hiện lên hai đường màu xám tro, cả người anh càng phát ra sự lạnh lẽo.

Nghe thấy tiếng Nhan Thư, anh ngẩng đầu, đáy mắt ngay lập tức bị nhuốm một tầng ánh sáng trong bóng đêm u ám.

Anh chào tạm biệt người ở đầu dây bên kia sau đó cúp điện thoại, ánh mắt anh vẫn khóa chặt trên người cô gái đối diện.

Khi cô đứng ở trước gương, toàn bộ những đường cong lả lướt của vòng eo thon nhỏ hoàn toàn phô ra.

Có lẽ cô thấy anh không có động tĩnh gì nên cô hắng giọng: “Anh đang nghĩ gì vậy, mau kéo khóa xuống giúp em đi.”

Anh chần chừ nhìn cô hai giây, sau đó đứng dậy, quần tây phẳng phiu theo chân anh trượt xuống, giày da bước trên mặt đất dần dần tiến về phía cô.

Váy được thiết kế hở lưng hình chữ U lớn, xẻ rộng xuống phía dưới thuận theo sống lưng xinh đẹp của cô, dần dần thu hẹp lại ở vị trí thắt lưng, Hứa Bùi đứng sau lưng cô, đưa tay ra.

Hai ngón tay đưa vào khe hở, cầm chiếc kéo khóa bằng kim loại được nhuốm nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cô gái, ngón tay anh dùng sức, các khớp tay cong cong như có như không lướt qua da thịt bên eo cô.

Nhan Thư cảm thấy ngứa ngứa chịu không nổi, giọng nói mềm mại và ngọt ngào của cô thúc giục anh: “Anh nhanh nhanh lên.”

Giọng anh trầm thấp: “Sắp rồi.”

“Kéo không được ư?” Nhan Thư nghi ngờ hỏi.

“Ừm.”

Giọng anh vẫn trầm trầm như cũ, mang theo chút khàn khàn.

Một giây sau, đầu ngón tay anh trượt nhẹ qua làn da mịn màng của cô, mềm mại ngưa ngứa.

Nhan Thư theo bản năng hơn vặn người, đang muốn thúc giục anh thì đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch.

Cửa phòng trang điểm bị mở ra.

Điền Tư Điềm cầm tay nắm cửa, nhìn đôi nam nữ trước gương, đứng hình ngay tại chỗ.

Cô không thấy gì hết!

Nhan Thư đang đứng trước gương hơi hóp eo, đường cong trên cơ thể vốn đã xinh đẹp lúc này lại càng thêm mê người.

Hứa thần đứng sau lưng cậu ấy, đưa tay cởi… cởi váy của cậu ấy xuống!!

Khoảng cách giữa hai người quá gần, bầu không khí ám muội xung quanh hai người phảng phất khiến người ta mơ hồ mặt đỏ tim đập.

Điền Tư Điềm đứng trước cửa một lúc.

Đây là cảnh mà cô có thể xem miễn phí ư!!!

Cô nàng nuốt nước miếng, đóng cửa cái rầm, tiện thể lớn tiếng bủn rủn nói: “Tớ… tớ không thấy gì đâu nhé! Hai người cứ tiếp tục! Tiếp tục đi!”

Làm ơn hãy tiếp tục đi mà!

Nhan Thư: “???”

Không phải, ‘tớ không thấy gì hết’ là sao?

“Chắc Điềm Điềm sẽ không hiểu lầm chứ?” Nhan Thư không thể giải thích được, “Em chỉ thay đồ thôi mà, đâu cần phản ứng quá lố như vậy? Trời ơi, anh nhanh tay lên đi, người khác vẫn còn đang chờ em kìa!”

Cô vừa dứt lời lại nghe thấy tiếng “lạch cạch”.

Cửa bị mở ra lần hai.

Kèm theo đó là giọng nói đầy nội lực của Quan Văn Cường: “Bùi ca, các anh em đều ở bên ngoài —— đệt… Thành thật xin lỗi, cứ coi như tôi không thấy gì nhé! Tôi phắn trước đây!”

“Rầm!”

Quan Văn Cường không chỉ đóng cửa lại, mà còn rất tốt bụng khóa cửa lại giúp hai người.

Hứa Bùi: “…”

Nhan Thư: “…”

Không phải, mới đầu hai người họ đâu có làm gì, đàn anh Quan khóa cửa một cái, cứ như hai người họ muốn làm chuyện gì ở đây thật ấy.

Nhan Thư không thèm thay quần áo, trực tiếp khoác áo lông lên người rồi tiến đến cánh cửa tìm cách mở khóa.

Hai người hì hục cạy khóa cửa suốt mấy phút, mãi mới mở được cánh cửa, sau đó liền thấy một nhóm lớn sinh viên đứng trước cửa.

Nữ sinh cầm đầu còn nói khẽ: “Ai ở bên trong thế? Khóa cửa làm gì vậy!”

Nữ sinh kia vừa dứt lời, quay đầu lại liền thấy một nam một nữ đang đứng trước cửa.

Không đúng, phải là Kim Đồng Ngọc Nữ chứ.

Nữ sinh kia đảo mắt nhìn hai người họ, gương mặt đỏ bừng, giọng nói có chút phấn khích: “Là… là hai người đó hả? Vậy thì không sao đâu! Khóa cả đêm cũng không sao hết!”

Người ta là vợ chồng hợp pháp đấy nhé.

Không những không sao, mà cô nàng còn hận không thể nhốt hai người họ lại.

Nhốt lại!

Nhan Thư, Hứa Bùi: “…”

Cô gái tóc ngắn bị kẹt giữa đống người, nhìn thấy hai vợ chồng nọ, cô nàng liền che mặt.

Rõ ràng hai người họ chỉ đứng ở đó không làm gì cả, thậm chí còn không hề có hành động thân mật nào nhưng cô nàng luôn có cảm giác hormone xung quanh hai người họ… đang tăng dần lên.

Một cái nhìn của anh hay là một cử chỉ thẹn thùng từ bàn tay của cô đều lơ đãng ám muội.

Nữ sinh tóc ngắn im lặng cúi đầu gõ một tin mới trên điện thoại: [Đây chính là niềm vui sướng khi ở gần một CP vừa kết hôn sao! Còn sướng hơn gấp trăm lần đưa đẩy CP người nổi tiếng nữa! Tôi nhận ra rồi các chị em ơi! Amway tới đây đi nào, tôi đang muốn lọt hố! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!]



Cả người Nhan Thư bị bao trùm trong chiếc áo khoác lông, suốt quãng đường đi trông cô chẳng khác nào con chim cánh cụt.

Đã bước ra ngoài hội trường nhưng cô vẫn không phục: “Anh thấy những ánh mắt của họ chưa? Họ nghĩ chúng ta ở trong phòng làm chuyện gì mờ ám hả? Sao mình lại có những ý nghĩ ấy được chứ! Anh nói xem có đúng không?”

Hứa Bùi bỗng dưng khựng lại, anh im lặng.

Nhan Thư rất muốn nhận được sự đồng ý từ anh, cô quay đầu lại: “Sao anh không nói gì thế?”

Hứa Bùi khoác chiếc áo măng tô màu xám tro lên người, tay cầm ô, nhướng mi nhìn cô: “Nói gì cơ? Nói rằng trong đầu anh có những suy nghĩ như thế à?”

Nhan Thư sửng sốt: “Hả?”

Hứa Bùi cúi người ghé sát vào tai cô, hà hơi thở ấm nóng vào vành tai khiến cô cảm thấy nhột nhột: “Trước gương nhìn cũng không tồi, lúc ấy anh chỉ muốn từ phía sau…”

Giọng nói của người đàn ông trầm dần, cho đến khi cô không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Nhan Thư xoa xoa gương mặt đỏ bừng của mình, cô cắn môi, vừa thẹn vừa giận chạy ra bên ngoài: “Vô liêm sỉ!” Nhưng lại bị anh kéo vào chiếc ô.

Nhan Thư phát cáu.

Hứa Bùi nhíu mày không đáp lại, anh chỉ nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào ô rồi nói: “Ngoài trời đang mưa, đừng để bị ướt.”

Giọng nói dịu dàng, tựa như một quý ông lịch lãm.

Nhưng khi đêm đến, anh lại cho cô biết thế nào mới gọi là vô liêm sỉ thật sự.



Trên cơ thể người đàn ông lúc này đã cởi bỏ áo khoác ngoài, cà vạt nới lỏng hờ hững bên cổ, cổ áo sơ mi của anh hơi hé mở, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay với những đường cong tuyệt đẹp.

Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn cô gái đang lắc eo theo nhạc ở phòng khách.

Môi đỏ da trắng, vòng eo mềm mại như không hề có xương khiến mắt anh dán chặt vào như cá mắc câu.

Trong lòng anh ngứa ngáy không thôi.

Ngay cả âm nhạc cũng được bao phủ một tầng lả lướt.

Nhảy một khúc còn chưa xong, Nhan Thư đã bị anh lôi đến ghế sofa, âm nhạc của đĩa quay cũ kĩ trong phòng bỗng dưng chậm lại.

Lying here with you so close to me.

Nằm trong vòng tay anh ở nơi này.

It’s hard to fight these feelings when it feels so hard to breathe.

Cố kìm nén dòng cảm xúc khiến em bối rối.

(Lời bài hát Just A Kiss – Lady Antebellum.

Vietsub bởi Sunny Phan.)



Âm nhạc khi thì sôi động, khi thì nhẹ nhàng, Nhan Thư hát theo giọng của ca sĩ, tiết tấu lên xuống nhịp nhàng, một lúc sau cô khẽ hát thầm.

Giọng hát vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, y hệt tiếng mèo con đang làm nũng.

Máy điều hòa trong phòng đang được mở, trán cô toát một lớp mồ hôi mỏng do nhảy múa, cuối cùng bài hát cũng kết thúc, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị người nào đó kéo ra cửa sổ.

Cô bị đè ở sát thành cửa sổ, nghiêng đầu qua một bên tức giận nói: “Anh bảo nhảy cho anh xem xong sẽ để em đi ngủ mà, cái đồ… sao không biết giữ lời chứ!”

Âm thanh như đang cười khẽ của Hứa Bùi truyền tới từ phía sau: “Sao lại gọi đây là không biết giữ lời? Có phải không cho em ngủ đâu?”

Nhan Thư: “?”

“Thế anh để em ngủ như thế này à?” Cô đưa mắt nhìn người đàn ông ăn mặc đàng hoàng nhưng không giấu được vẻ phóng đãng, cô khẽ cắn môi, “Anh cứ như thế này thì làm sao mà em ngủ được!”

Hứa Bùi trầm ngâm hai giây, thấp giọng hỏi: “Sáng quá nên không ngủ được đúng không?”

Nói rồi anh thong thả đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt đang siết chặt ra, một giây sau chiếc cà vạt bóng loáng đã bịt lên mắt Nhan Thư.

Trước mắt Nhan Thư tối sầm lại.

Trong bóng tối, xúc giác và khứu giác trở nên vô cùng nhạy bén.

Mùi hương bạc hà mát lạnh hòa lẫn với mùi nước hoa hương gỗ nam tính dễ chịu phả ra từ chiếc cà vạt che trên mắt cô, cô vừa hít vào, trong mũi đã tràn ngập mùi hương của anh.

Như thế vẫn chưa đủ.

Đầu ngón tay thon dài của anh nắm chặt lấy cà vạt, từ từ lau đi lớp mồ hôi trên trán của cô, anh vòng chiếc cà vạt lành lạnh ra sau đầu cô rồi thắt lại.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Như thế được chưa?”

Nghe anh nói Nhan Thư mới phát hiện, không chỉ có xúc giác và khứu giác mà ngay cả thính giác của cô cũng trở nên rất nhạy bén, không gì sánh bằng.

Không thì tại sao khi anh vừa mới mở miệng, cô đã không chịu nổi mà run rẩy.

Nụ hôn ma mị rơi xuống dày đặc, Nhan Thư sực nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên cô lùi lại: “Đối diện… đối diện…”

Lại bị anh tóm lấy cổ tay, đè lên tấm kính thủy tinh lạnh lẽo.

“Ngoan, đối diện không có ai đâu.”

Cuối cùng, chiếc váy đỏ lộng lẫy khi ở trên sân khấu kia của cô vẫn biến thành một nhúm vải rách…



Nhan Thư sức cùng lực kiệt, tỉnh lại sau khi ngủ một giấc thì đã là 11 giờ.

Cô lười biếng đi rửa mặt rồi chạy đến thư phòng nhưng không thấy Hứa Bùi đâu cả, chỉ thấy thím Lý nên cô bèn lên tiếng chào: “Chào buổi sáng thím Lý.”

Đuôi mắt thím Lý vì nụ cười mà xuất hiện những nếp nhăn: “Chào buổi sáng cô chủ.”

“Hứa Bùi đâu ạ?”

“Cậu ấy vừa ra ngoài rồi.” Thím Lý bưng bữa sáng ra từ phòng bếp, “Sợ cô tỉnh dậy không có cơm để ăn nên cậu chủ đã gọi điện cho tôi từ sớm. Đây, tôi phải nhanh chân chạy qua, cũng may tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.”

Nhan Thư hơi khó hiểu: “Hôm nay anh ấy có chuyện gì sao?”

Cô nhớ hình như hôm nay là ngày nghỉ của anh mà, chẳng lẽ cô nhớ nhầm rồi?

Trước giờ ăn trưa Hứa Bùi đã về nhà, thím Lý biết thói quen của hai người bọn họ nên bà cởi tạp dề và găng tay xong đi ngay, chào hai vợ chồng một tiếng rồi mở cửa ra về.

Nhan Thư đang ngồi soạn thảo trên ghế sofa, cô hỏi anh: “Vừa nãy anh mới đi làm à?”

“Không.” Hứa Bùi treo áo khoác lên rồi cười nói, “Bây giờ mới là lúc làm việc đây.”

“Hử?” Nhan Thư trợn mắt nhìn anh.

Hứa Bùi bước đến, hôn nhẹ vào môi cô: “Không phải sao? Anh và thím Lý thay nhau làm.”

Anh chỉ tay về phía phòng bếp.

Nhan Thư nhịn không được bật cười: “Xin hỏi, bây giờ ngài Hứa đang oán trách tôi về chuyện việc nhà ư?”

Cô nghĩ nghĩ, để máy tính xách tay qua một bên, đứng dậy bước vào phòng bếp giúp anh chuẩn bị bữa trưa nhưng bị anh kéo ngược trở lại.

Anh thuận tay cầm chiếc tạp dề phía bên cạnh rồi mặc nó vào người: “Em ngồi xem là được rồi, anh đã từng nói. Nấu cơm cho bà Hứa chính là vinh hạnh của anh, anh nguyện ý nấu cơm cho em suốt cuộc đời này.”

Nhan Thư cầm máy tính lên, gõ gõ vài cái, một hồi sau lại xóa hết tất cả, chôn đầu nở nụ cười.

Lời yêu của ông Hứa đúng là cũ rích mà.

Đến chuyện nấu cơm cũng phải bày tỏ hết lòng.

Ai mà chịu cho nổi!



Hứa Bùi quen hai tay hai việc, kỹ thuật xào rau không chỉ càng ngày càng giỏi, thời gian nấu cơm cũng ngày càng ngắn đi, không đến 40 phút đã nấu một bữa cơm 4 món 1 canh vừa đơn giản vừa hợp khẩu vị của cô.

Cơm canh ngon miệng, tối qua Nhan Thư tiêu hao thể lực quá nhiều, ăn một bát cơm đầy ụ mới đặt đũa xuống, chủ động thu dọn rồi chạy xuống bếp.

Hứa Bùi vốn không muốn để cô làm chuyện này, nói sợ cô bị thô tay nhưng Nhan Thư nhất quyết không đồng ý.

Lúc đó cô nói rằng: “Hứa Bùi à, em rất vui khi được anh nuông chiều và chăm sóc, không để em làm bất cứ chuyện gì trong nhà. Nhưng cái nhà này là của hai người chúng ta, em muốn làm vì nó, cho dù chỉ là chuyện thu dọn bát đũa đơn giản mỗi ngày làm một lần như này cũng khiến em có cảm giác tham gia vào ngôi nhà hơn.”

Đến lúc này, hai người mới lập ra quy tắc.

Trong lúc thím Lý không có ở đây, Hứa Bùi nấu cơm còn Nhan Thư thì rửa bát.

Mặc dù chuyện rửa bát mà cô nói chỉ là bỏ bát vào máy rửa bát nhưng Nhan Thư cảm thấy bước này vẫn rất cần thiết.

Đây chính là ý nghĩa tồn tại của căn nhà.

Sau khi thu dọn phòng bếp xong xuôi, hai người mở máy chiếu phim lên, tìm bộ phim cổ trang Âu Mỹ, uể oải ôm nhau xem phim trên ghế sofa.

Rạp chiếu phim của Hứa gia vốn nằm ở lầu phụ phía dưới tầng hầm, Nhan Thư thích xem phim, nhưng lại lười lên xuống lầu. Hứa Bùi đã sửa phòng khách ở tầng một thành một rạp chiếu phim nho nhỏ dành cho gia đình.

Khi rảnh rỗi, hai người sẽ tùy hứng nằm xuống ghế sofa ở đây, chọn một bộ phim hay, nằm phơi nắng và xem phim thôi.

Có những lúc anh lại rót một ly rượu vang Burgundy đỏ, vừa xem phim vừa đợi cặp má đỏ hây hây do say rượu của cô xuất hiện, cảm giác say mèm tràn ngập trong mắt cô.

Dáng vẻ say rượu của cô rất đáng yêu, chiếc đầu nhỏ hơi lắc lư, đôi mắt trong sáng. Thỉnh thoảng khi hứng thú cô còn có thể uống nhiều hơn một ly nữa.

Ví dụ như lúc này.

Hứa Bùi đi xuống cất rượu vào hầm, lúc đi lên vẫn là hai tay trống không.

Anh ngồi xuống: “Hết rồi.”

“Hả?” Nhan Thư hơi kinh ngạc, “Lẽ nào bị em uống hết rồi ư?”

Cô đúng là con sâu rượu mà!

Hứa Bùi cười nhẹ: “Em uống một năm cũng không hết nổi đâu.”

Sau đó anh giải thích: “Lần trước em họ của anh ghi hình cho một chương trình nên đã dùng hết rồi.”

“Ồ.” Nhan Thư đột nhiên nhớ đến chuyện này, “Em họ của anh có phải là… Lam Tu Minh?”

Vưu Giai thích cậu ấy, khi nào có cơ hội, cô nàng luôn nhắc cô về chuyện xin chữ ký cậu ấy.

Hứa Bùi ngước mắt, quét sang đôi mắt trong suốt của cô, mặt không biến sắc cầm hai viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng nhai rôm rốp: “Rượu thì tạm thời không có, có kẹo bạc hà, muốn không?”

Nhan Thư thích mùi bạc hà trên cơ thể anh, cũng thích bắt chước anh ăn hai viên kẹo bạc hà cùng lúc.

Cô bất đắc dĩ bĩu môi, xòe lòng bàn tay ra: “Lấy em hai viên đi.”

Ngón tay Hứa Bùi gẩy nắp hộp bằng kim loại, đảo mắt nhìn cô: “Không có hai viên, chỉ còn lại một viên cuối cùng thôi.”

“Vậy lấy em một viên đi.” Nhan Thư miễn cưỡng chấp nhận.

Hứa Bùi cầm lấy hộp kẹo bạc hà đổ vào lòng bàn tay của cô.

Nhan Thư vô thức đưa tay lên miệng thì bỗng dưng cảm thấy trong tay có gì đó sai sai, cô cúi đầu xuống liền giật mình.

Trong lòng bàn tay trắng nõn nà của cô không chỉ có kẹo bạc hà, còn có cả ——

Hứa Bùi cầm viên kẹo bạc hà đặt vào miệng cô: “Quên mất, chỉ có một viên kẹo bạc hà, viên khác chính là viên này đây.”

Hứa Bùi cầm lấy chiếc nhẫn chói lóa nằm trong lòng bàn tay của cô.

“Đây là… tặng em ư?” Nhan Thư vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Hứa Bùi nhàn nhạt ừm một tiếng, định bắt lấy tay của Nhan Thư nào ngờ cô đã tự đưa tay đến trước mặt anh.

Cô gái nhướng mày: “Vậy phải đeo lên cho em chứ nhỉ?”

Đầu ngón tay nhanh nhẹn chuyển động, thúc giục chồng mình.

Hứa Bùi không nhịn được mà nở nụ cười, anh đưa chiếc nhẫn nhỏ chầm chậm đeo vào ngón áp út bên tay trái của cô.

Vẻ mặt thành kính.

Nhan Thư đeo nhẫn, cứ ngắm phía trái phải mãi, yêu thích không buông, lấy tay sờ sờ: “Quào, em đeo vừa này, đẹp thật đấy.”

Càng sờ càng thích, “Chà chà đẹp quá đi mất!”

Cô ngắm nghía một hồi mới sực nhớ ra điều gì đó: “Đây là nhẫn thật à?”

Hứa Bùi nghiêng mặt nhấn mạnh nói, “Nhẫn cưới đấy.”

Được thôi, nhẫn cưới.

Nhan Thư bị bộ dạng câu nệ của anh làm bật cười: “Vậy còn anh? Anh có không?”

“Ừm.” Hứa Bùi đưa tay ra, đung đưa trước mặt cô, “Anh đeo rồi.”

Chẳng qua nhẫn của anh là nhẫn người chồng, giống hệt cô nhưng kiểu dáng gọn gàng hơn rất nhiều, chiếc nhẫn ánh bạc đeo vào ngón áp út thon dài của anh, Nhan Thư trông thấy lại không khỏi trêu chọc.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu nói: “Ấy, không đúng. Sao anh lại lén đeo thế! Không công bằng chút nào! Mau tháo ra để em đeo cho anh!”

Hứa Bùi nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó anh quay đầu lại vui vẻ mở miệng: “Được.”

Anh tháo nhẫn xuống đưa cho cô, nhìn cô nghiêm túc và thành kính giống như mình vòng chiếc nhẫn vào ngón áp út, đẩy tới từng chút một.

Chiếc nhẫn màu bạc nằm vào đốt thứ ba trên ngón tay của anh được ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng chói lọi.

Dưới ánh nắng mặt trời, Hứa Bùi ôm cô gái bên cạnh, đôi tay vòng qua người cô nắm chính xác bàn tay của cô.

Ngón tay thon dài của anh khẽ đan vào tay cô, hai chiếc nhẫn nhẹ nhàng đụng vào nhau.

Đuôi mắt Nhan Thư không che được ý cười: “Anh mua lúc nào?”

“Hôm nay.” Hứa Bùi đáp.

Nhan Thư hết hồn: “Hồi sáng anh ra ngoài, hóa ra là đi mua nhẫn à?”

“Ừm.”

Nhan Thư bật cười nói: “Anh gấp thế làm gì? Đợi em thức dậy rồi cùng đi mua không được sao?”

Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm, giọng nói nhạt nhẽo: “Em bị người ta gọi là vợ nhiều như thế, anh không gấp sao được?”

Nhan Thư không ngờ anh còn nhớ kỹ chuyện tối qua, cô nhịn cười nói: “Bọn họ chỉ đùa vui thôi, giấm loại này anh cũng ăn được à?”

“Ừ, anh muốn ăn giấm loại này đấy.” Ngón tay Hứa Bùi cạ cạ vào ngón áp út đeo nhẫn của Nhan Thư, “Vì vậy, nếu lần sau có ai gọi bậy gọi bạ em là bà xã, thì phải đưa cái này cho họ xem. Nói cho họ biết rằng em đã có chồng rồi.”

Nhan Thư dựa vào ngực anh, nhìn chiếc nhẫn kim cương, vẫn không nhịn được cong mắt cười: “Còn gì nữa?”

“Còn có…” Hứa Bùi cũng cười, anh thấp giọng nói: “Nói rằng anh ấy là Hứa Bùi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play