Nhan Thư cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

Đôi môi bị anh hôn khẽ, giống như bị vô số con kiến bò qua, mềm mềm, tê dại.

Cô ngẩng đầu, đối mặt với hàng chục con mắt.

Nhan Thư nhất thời tỉnh táo lại: “…”



Quan Văn Cường giơ cây pháo hoa màu vàng lên, hình như bị sốc đến ngu người, đứng sững sờ tại chỗ.

Hiện tại đầu óc cậu ta có hơi trống rỗng.

Khoan đã.

Hai phút vừa nãy, rốt cuộc cậu vừa trải qua những gì?

Quan Văn Cường cố gắng nhớ lại một lượt chuyện vừa xảy ra, sau đó trong lòng bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn. 

Mẹ nó, chắc chắn là ảo giác rồi!

Nếu không tại sao Bùi ca lại hôn Nhan Thư, trên khuôn mặt anh tuấn luôn trầm tĩnh, đoan chính còn để lộ ra loại, loại biểu cảm vừa rồi…

Cậu ta trợn to mắt, quay đầu nhìn những người anh em bên cạnh: “Nhìn thấy không, các cậu có nhìn thấy không! Không đúng, Bùi ca với Nhan Thư, hai người họ…”

“Sao có thể không nhìn thấy được…”

“Chúng tôi không mù…”

Chỉ có vẻ mặt Tiểu Lục Tử bình tĩnh: “Tôi đã nói trước với các cậu rồi nhưng các cậu không tin, còn bảo tôi suy nghĩ dơ bẩn.”

Tất cả mọi người nhất thời cứng họng.

Im lặng một lát, đều bật ngón cái lên khâm phục: 

“Không hổ là Lục ca, rất nhạy bén nha!”

“Vẫn là ánh mắt Lục ca tinh tường, vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn ra Bùi ca và Nhan Thư đang yêu đương!”

“…”

Tiểu Lục Tử im lặng.

Vừa nãy hình như Bùi ca còn nói “hợp pháp” gì đó đúng không, chẳng lẽ…

Tiểu Lục Tư hơi do dự: “Hai người họ có thể không chỉ yêu đương thôi đâu?”

Mọi người trong phòng làm việc mờ mịt.

Ý gì?

Chỉ là còn chưa kịp hỏi, đã thấy Hứa Bùi đang nắm tay Nhan Thư đứng ở cửa, nhấc chân đi về phía bọn họ.

Trải qua đoạn thời gian hòa hoãn, mọi người đã ổn định lại tâm tình, thuận lợi chuyển sang trạng thái hưng phấn.

Quan Văn Cường oa oa kêu lên: “Bùi ca, cậu cũng thật quá không thú vị! Khó cho cậu giấu giếm chúng tôi như thế!”

Trước kia không nghĩ tới trường hợp này, hôm nay bị vạch trần như vậy, hình như đâu phải chưa từng có gì!

Dây cột tóc hình cá nhỏ trên cổ tay Bùi ca, vé vào cửa công viên nước, một mình dạy kèm Nhan Thư, nói dối mấy thứ đồ ăn vặt là phúc lợi phòng làm việc, còn năm lần bảy lượt cho cô ấy phỏng vấn độc quyền.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự hai người bọn họ chỗ nào cũng là mùi chua của tình yêu*!

(*Cách nói ghen tị của một cẩu độc thân đối với cặp đôi đang yêu nhau say đắm, thường mang tính chất đùa giỡn.)

Hẳn là cậu không làm phiền hai người bọn họ chứ?

Không đúng, hình như cậu thực sự làm bóng đèn vài lần rồi.

Chẳng trách ánh mắt của Bùi ca lúc đó, giống như muốn băm vằm cậu ra vậy.

Quan Văn Cường rùng mình một cách khó hiểu.

Vì lấy công chuộc tội, cậu ta hết sức cơ trí đặt những ly rượu đã chuẩn bị từ trước lên bàn: “Này này, tôi đề nghị, chúng ta cùng nhau nâng ly! Một là để ăn mừng chiến thắng của đội chúng ta, thuận lợi giành được Giải Vàng CUMCM, hai là chúc mừng phòng làm việc hợp tác thành công với Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang, ba là lão quang côn* Bùi ca vạn năm cuối cùng cũng biết nói chuyện yêu đương, chúng ta cùng tận hưởng không khí vui mừng nào!”

(* 老光棍: Là cụm từ giới trẻ Trung Quốc dùng để gọi những người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi nhưng chưa lập gia đình.)

Cậu nói xong, tất cả mọi người đều nâng ly, ồn ào khen ngợi.

Quan Văn Cường cũng cảm thấy mình phát huy rất tốt, dương dương đắc ý đưa hai ly vào tay Nhan Thư và Hứa Bùi, nháy mắt với Bùi ca như đang dâng vật quý: “Bùi ca, thế nào? Nói đúng không?”

Hứa Bùi nhận lấy ly, ân cần đổi cho Nhan Thư một ly nước ép xoài, còn cẩn thận cắm ống hút, đưa qua, chậm rãi nói: “Cũng được, nhưng nói sai một chút rồi.”

Quan Văn Cường chú ý tới hành động của Hứa Bùi, ngầm tặc lưỡi: Không ngờ Hứa Bùi khi yêu còn là một bạn trai “24 chữ hiếu”!

Lại nghe thấy những lời này của Hứa Bùi, bất giác hỏi: “Hả? Sai chỗ nào?”

Tất cả mọi người cũng nhìn sang.

Hứa Bùi một tay nắm tay Nhan Thư, tay kia tùy ý nâng ly, nhướng mày, giọng nói trầm thấp cất lên: “Không phải yêu đương, là kết hôn.”

Im lặng.

Một trận im lặng kì dị.

Không biết ai đã không cẩn thận thốt ra hai chữ: “Cái gì!”

Hứa Bùi kiên nhẫn nói lại một lần, nhấn mạnh từng chữ: “Chúng tôi không yêu đương, kết hôn rồi.”

Mọi người lại trợn tròn mắt, há to miệng, bất động nhìn hai người họ.

“Xoảng” một tiếng – có người bất cẩn làm rơi chiếc ly.

Lại “đoàng” một tiếng – có người không cẩn thận bóp vỡ bong bóng.

Rồi lại “đùng” thêm tiếng nữa – có người bất cẩn bắn pháo hoa.



Hiện trường một trận hỗn loạn.

Nhan Thư: “…”

Kinh hỉ đã nói đâu? Sao lại biến thành kinh hãi rồi?

Nhìn xem, hình như còn bị dọa sợ không ít.

Cô gãi gãi tay Hứa Bùi, lặng lẽ vẽ một chiếc bánh bên tai anh: “Thầy Hứa, lần này không tính, lần sau sẽ cho một mình anh một bất ngờ khác!”



Tuy kế hoạch tặng điều bất ngờ cho ông xã thất bại, nhưng buổi tối khi về kí túc xá, Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ thật sự tặng “bất ngờ” cho cô.

—— Nghiêm hình bức cung cô cả đêm.

Nhan Thư tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*, đến tận rạng sáng, hai người chị em mới ý do vị tẫn** thả cô đi ngủ. 

(*知无不言,言无不尽: đã biết thì không có gì là không nói, mà đã nói thì nói vô tận

** 意犹未尽: vẫn còn chưa tận hứng, muốn nhiều hơn nhưng điều kiện không cho phép.)

Nhan Thư đang thiu thiu còn nghe thấy hai cô ấy nói mớ: 

“Tuyệt, quá tuyệt!”

“Không chịu thua kém, rất biết tranh giành!”

Nhan Thư: “…”

Bị ép cung cả đêm gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, sáng ra Nhan Thư đã có một đôi mắt gấu trúc.

Hôm nay cô còn định đến đài truyền hình tham gia phỏng vấn, nhanh chóng sử dụng kem che khuyết điểm, phải vài lớp trên mặt mới hài lòng. 

Cơ hội phỏng vấn lần này là nhờ Hoàng Nhân Nhân giới thiệu cho, chính là đài truyền hình nơi cô ấy làm thực tập sinh trước đây, gần đây đài truyền hình có thêm chương trình dân sinh mới, không đủ nhân sự nên đã tuyển dụng hai thực tập sinh từ khoa Báo chí của Lan Đại.

Mặc dù bốn người trong ký túc xá đều học cùng chuyên ngành, nhưng kế hoạch tương lai của mỗi người là khác nhau, chị ấy và Triệu Mễ tập trung vào biên tập video truyền thông mới, Điền Tư Điềm chủ đạo là chụp ảnh.

Mà Nhan Thư.

Hoàng Nhân Nhân nhớ lại, lúc vừa vào đại học năm nhất, vẻ ngoài phát triển quá mức của Nhan Thư đã hấp dẫn mọi người, các cô mới trêu chọc bảo: “Nhan Thư, khuôn mặt này của cậu, debut thẳng luôn đi, tạo phúc cho toàn bộ nhân loại!”

Nhan Thư cười hì hì: “Quên đi, tớ vẫn nên tạo phúc cho ngành Báo chí trước.”

Đêm đến, mọi người bắt đầu bàn về mơ ước trước đây của mình.

Giáo viên, bác sĩ, luật sư,… cái gì cũng có.

Khi đến lượt Nhan Thư.

Cô uể oải vùi vào chiếc ghế nhỏ, mái tóc đen xõa tùy ý sau vành tai, cả người nhìn qua không chút để tâm, trong đôi mắt đang nhìn ra cửa sổ lại lóe lên một tia sáng nhỏ: “Mơ ước của tớ là làm một người phóng viên xã hội, từ nhỏ đến lớn đều vậy, chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi.”



Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ cùng rời giường.

Tuy hai cô nàng cũng chỉ ngủ có hai ba tiếng, nhưng tinh thần hai người lại rất phấn chấn, dù sao tám chuyện cũng khiến người ta hứng thú.

Tối qua có dưa lớn như vậy, loại phấn chấn này có khi kéo dài tận mấy ngày ấy chứ. 

Nhan Thư đang định ra cửa thì bị Hoàng Nhân Nhân gọi lại: “Này Nhan Nhan, em đến đài truyền hình để phỏng vấn đúng không? Đợi chị và Triệu Mễ với.”

Triệu Mễ nhanh chóng quấn khăn quàng cổ, đi tới cửa: “Hôm nay bọn chị đi làm đơn xin nghỉ việc, đi cùng đi.”

Nhan Thư ồ một tiếng: “Vậy vừa đúng lúc, hôm nay thầy Hứa lái xe đến, vừa hay có thể chở chúng ta qua.”

Triệu Mễ dừng động tác trên tay lại: “Ai?!”

Nhan Thư giải thích: “Thầy Hứa đấy, chính là Hứa Bùi.”

Cô thích gọi anh là thầy Hứa, không thể sửa trong một chốc một lát được.

Triệu Mễ: “!!!”

Cô ấy và Hoàng Nhân Nhân liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh sợ trong mắt nhau.

Hoàng Nhân Nhân vội ho một tiếng: “Vậy thì thôi đi, các em đi đi, tụi chị…”

Triệu Mễ tiếp lời: “Tụi chị gọi xe.”

Nhan Thư hơi khó hiểu: “Gọi xe làm gì chứ? Chúng ta cùng đi đến một chỗ mà? Không phải ngồi xe của thầy Hứa sẽ càng tiện hơn sao?”

Điền Tư Điềm ở trên giường duỗi eo ra: “Triệu Mễ, không phải lúc trước chị còn ồn ào muốn ngồi ghế phụ của Hứa thần à? Bây giờ cơ hội đến rồi đó.”

Mẹ kiếp đó chỉ là một lời cợt nhả thôi!

Ai mà biết Hứa thần sẽ là chồng của chị em của cô chứ!

Triệu Mễ không cam lòng yếu thế: “Không phải em cũng muốn ngồi trong cốp sau của Hứa thần à?”

Điền Tư Điềm: “Này đã là gì chứ, Hoàng Nhân Nhân còn muốn ngồi lên đùi của Hứa thần kia kìa!”

Chết ngay tại chỗ.



Đài truyền hình, tầng mười bảy.

Tống Hân đang chỉnh sửa lại bản thảo, ngoài cửa truyền vào hai tiếng “cốc cốc”, cô ngẩng đầu, ánh mắt quét một vòng trên mặt cô gái: “Mỹ nữ, cô đi nhầm rồi, bộ phận nghệ thuật tổng hợp ở tầng 19-21.”

Cô gái này da trắng tóc đen, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ động lòng người, hơn phân nửa là minh tinh nhỏ đi nhầm tầng.

Chỉ là ngoài dự kiến của cô, cô gái cong mắt: “Xin hỏi, đây là phòng phỏng vấn bộ phận tin tức đúng không ạ?”

Tống Hân cẩn thận nhìn cô một cái, bất giác cau mày: “Cô là thực tập sinh được Hoàng Nhân Nhân giới thiệu sao?”

Cô gái nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Tống Hân nhấn mạnh: “Người chúng tôi cần là một phóng viên tập sự cho chương trình sinh kế của người dân.”

Thấy cô gái khẳng định là không nhầm, cô cũng không nói gì, chỉ tiện tay đưa bản thảo trong tay cho cô ấy, “Hiểu rõ đoạn bản thảo này, viết xong diễn thuyết. Mười phút, có đủ không?”

Cô gái hơi sửng sốt, nhận bản thảo cười gật đầu: “Được.”

Tống Hân có chút không hài lòng.

Các phóng viên của chương trình dân sinh phải lặn lội khắp các ngõ ngách của Lan Thành để chạy tin tức, yêu cầu thể lực khá cao, nên tổ ê-kíp chương trình cần nhất là các phóng viên nam.

Nhưng kinh phí và thời gian đều là vấn đề, chỉ có thể lùi mà cầu cho đợt tiếp theo, định chọn hai cô gái có thể chịu khổ ở trường đại học.

Cô gái trước mặt trông rất nũng nịu, rõ ràng chênh lệch rất lớn so với hy vọng của các cô, nhưng cái này không dễ giải thích, vì thế Tống Hân cố ý cho cô ấy một đề khó, mượn cớ từ chối cô ấy.

Mười phút sau.

Tống Hân lại rơi vào trầm tư.

Cô gái này nhìn thì giống bình hoa, không ngờ năng lực nghiệp vụ lại rất tốt.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể chia năm xẻ bảy phần bản thảo kia ra để nghiên cứu, lại còn diễn đạt một cách trôi chảy, tự nhiên trước ống kính.

Thời gian bài diễn thuyết không nhiều cũng không ít, vừa đủ giới hạn hai phút.

Giọng nói trong trẻo không the thé, phát âm rõ ràng, ứng biến ở hiện trường và nắm bắt thời gian cực tốt, thực sự khiến người khác ngạc nhiên và bất ngờ.

Nhưng khi làm một chương trình như họ, thể lực mới là điều quan trọng nhất.

Cô gái này lại gầy như thế…

Tống Hân đang còn phân vân, cô gái đã cất bản thảo phỏng vấn, đi ra cửa, một nhân viên tình cờ mang theo một thiết bị đi ngang qua, cô bước đến hỏi hai câu, trực tiếp xắn tay áo, cùng giúp người kia khiêng thiết bị vào trong phòng.

Chậc chậc.

Sức lực này, không hề nhỏ nha.

Tống Hân đột nhiên cảm thấy cô gái này nhìn chỗ nào cũng thuận mắt.

Thể lực tốt, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, lại còn tiết kiệm tiền.

Ngoại trừ khuyết điểm quá ưa nhìn, thì giống như được thiết kế riêng cho nhóm chương trình các cô vậy.

Cô vui vẻ búng tay.

Chính là cô ấy!

Nhan Thư cảm giác sau khi cô bước ra khỏi phòng phỏng vấn, thái độ của cô gái này đối với mình khác hẳn, trong lòng chợt trầm xuống.

Nghe Tống Hân dặn dò xong thời gian tới thực tập, lại đi tìm lãnh đạo ký tên, sau khi làm xong giấy chứng nhận thực tập sinh, Nhan Thư vui vẻ đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Thư Nhu Nhi.

Đối phương thấy cô cũng sửng sốt, lập tức lạnh mặt.

Nhan Thư cũng lười nhìn cô ta, vờ như không thấy, trực tiếp đi vào gara.

Thư Nhu Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, ánh mắt oán hận.

Vậy mà trợ lý của cô ta lại không nhìn ra, còn nói lời không nên nói: “Oa, cô gái này thật xinh đẹp! Cũng là một minh tinh sao?”

Giọng điệu Thư Nhu Nhi rất tệ: “Mắt nhìn kiểu gì thế? Không thấy cô ta xuống từ tầng 17 à?”

Trợ lý kinh ngạc: “Trên tầng 17 lại có một nữ phóng viên xinh đẹp như vậy á? Wow, đó là bạn trai của cô ấy ư? Ui, đẹp trai quá!”

Thư Nhu Nhi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy một chiếc Volkswagen màu trắng đang chậm rãi chạy ngang qua hai người họ.

Sắc mặt cô ta nhất thời càng thêm khó coi, giọng nói trở nên chua chát: “Tôi trả tiền cho cô, để cô hỏi mấy thứ nhảm nhí này hả?”

Trợ lý cúi đầu, bĩu môi lặng lẽ ủy khuất.

Thang máy “Ting” một tiếng, Thư Nhu Nhi trầm mặt tức giận bước vào thang máy: “Còn thất thần cái gì? Vào đi! Không thì cuốn gói đi càng sớm càng tốt!”

Trợ lý nhanh chóng đuổi kịp bước chân cô ta, quay đầu lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô gái xinh đẹp ngồi trên xe Volkswagen.

Cô gái xinh đẹp đó đang ngồi ở ghế phụ, vừa thấy cô nhìn sang, khẽ cười với cô.



Nhan Thư nhìn sang chỗ khác, cầm điện thoại xem giờ: “Mười một giờ rồi!”

Cô hơi áy náy, “Biết trước phải lâu như thế, em đã để anh về trước.”

Hứa Bùi một tay lái xe, rẽ trái: “Không cần đâu. Hơn nữa…”

Anh dừng lại, quay sang nhìn cô, “Anh rất nguyện ý chờ vợ tan làm.”

Nhan Thư nhịn không được mà cong môi.

Thầy Hứa thật sự rất giỏi ăn nói.

Tại sao trước kia lại không phát hiện nhỉ.

Cô cố ý nháy mắt vài cái: “Sao anh biết em nhất định có thể làm ở đây? Nói không chừng lại trượt phỏng vấn thì sao?”

Hứa Bùi nở nụ cười, giọng nói rất nhẹ, lại có sự chắc chắn: “Kiều Kiều nhà ta làm sao mà trượt phỏng vấn được.”

Nhan Thư nhìn anh.

Hứa Bùi nhìn chăm chú vào con phố dài rộng không thấy cuối: “Chỉ cần em muốn, em có thể làm được.”

Nhan Thư vẫn nhìn anh như trước, không chớp mắt.

Thật lâu sau, khóe môi mới cong lên.

Đây là thầy Hứa của cô.

Chỉ với thân phận của anh ấy, một cuộc điện thoại có thể đưa cô đến bất kỳ vị trí nào cô muốn, nhưng anh ấy không làm điều đó, thậm chí không đề cập đến nó.

Họ chưa từng trao đổi một từ nào về điều này, nhưng ngầm hiểu về nhau.

Anh hiểu rõ cô, tin tưởng cô.

Bằng lòng buông tay, chăm chú quan sát cô trưởng thành, chờ đợi thành tựu của cô.

Hứa Bùi như vậy khiến cô cảm thấy an tâm, cũng khiến cô rung động.

Rung động hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.

“Hứa Bùi.”

“Ừm?”

Nhan Thư cong đuôi mắt nhìn anh: “Tại sao anh lại chọc người thích như vậy? Không phải, là chọc em yêu!”

Hứa Bùi liếc nhẹ cô một cái, xem như trả lời, sau đó không nói tiếng nào.

Lát sau lại nhìn qua, bất giác cong môi.

Khóe môi của Nhan Thư cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Ngọt ngào lan tràn trong không khí.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Điện thoại của Nhan Thư được kết nối bluetooth với xe của Hứa Bùi, sau khi kết nối, giọng của Vưu Giai vang lên trong chiếc xe nhỏ hẹp: “Chị em, tin lớn đây!”

Này, chẳng lẽ có chuyện gì sao?

Nhan Thư đột nhiên có hứng thú: “Nói mau, nói mau!”

Vưu Giai thần thần bí bí nói: “Anh chàng đèn đường của cậu ngày 24 sẽ trở lại, ra sân bay đón không?”

Nhan Thư hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Ai?”

Cô hỏi xong mới phản ứng kịp, muốn che điện thoại lại cũng đã muộn.

“Chính là Thẩm Thời đó.” Vưu Giai cao giọng lên tận quãng tám truyền đến, “Người con trai cậu thích hồi trung học đấy!”

Nhan Thư: “…”

—–

Tác giả có lời muốn nói: 

Hứa Bùi: “À, con trai chọc em thích cũng nhiều thật.”

Các cục cưng đừng hoảng sợ, không có nam phụ thì không nên duyên ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play