Trên con phố nhộn nhịp người qua lại, hai thân ảnh một nam một nữ bị tia nắng ấm áp kéo ra thành hai cái bóng ngắn ngủn.
Nhan Thư cúi đầu nhìn bóng dáng lùn lùn mập mập của mình, bên khóe môi không che giấu được treo lên nụ cười sáng rỡ.
Hứa Bùi nhìn thẳng, chỉ ung dung đi ở trên vỉa hè lát gạch đỏ, trong khóe mắt là cô gái có hàng mi cong cong, khóe môi còn nở nụ cười chói mắt, tựa như so với mùa đông còn ấm áp hơn ba phần.
Anh rời mắt đi, nhẹ nhàng cong cong môi.
Rồi sau đó lại thấy Nhan Thư giống như đột nhiên nhận ra cái gì, dừng bước, lén nhìn trái phải hai cái: “Không đúng nha, có phải chúng ta đi nhầm đường không?”
Bước chân Hứa Bùi ngừng một lát.
Anh ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, giọng bình tĩnh: “Ừ, đi nhầm.”
Không chỉ đi nhầm, còn vô cùng sai.
Hai người bọn họ đi ngược hướng, còn kiên định đi nửa giờ.
Nhan Thư kinh hãi: “Thầy Hứa, hôm nay anh bị mất cảm giác phương hướng à?”
Cảm giác phương hướng của cô không tốt, đi sai đường là chuyện bình thường, nhưng cảm giác phương hướng của Hứa Bùi tốt như vậy, lại đi sai cùng cô, cái này ngược lại có chút kỳ lạ.
Điểm chính là ——
“Nếu em không nói, chẳng lẽ anh cũng không phát hiện?” Nhan Thư nghi ngờ.
Hứa Bùi trầm ngâm chốc lát, ném nồi: “Anh đi theo em mà.”
“Ồ.” Nhan Thư gật đầu một cái, lại quét mắt về phía anh, “Không đúng, rõ ràng là em đi theo anh mà! Em nhớ rất rõ! Chính là ——”
Hứa Bùi dường như thở dài, giọng nói rất nhẹ cắt đứt lời tố cáo của cô: “Kiều Kiều, là anh sai. Nhưng em có muốn nghe lý do của anh một chút?”
“Hả?” Nhan Thư bày ra tư thế để xem anh muốn giải thích thế nào.
“Dẫu sao anh cũng mới tỏ tình với cô gái mình thích, cho nên không chỉ mất cảm giác phương hướng.” Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng, thấp giọng, “Có khi bây giờ đầu óc anh cũng thành phế thải mất rồi.”
Nhan Thư: “…”
Lời giải thích này, rất có sức thuyết phục.
Nhan Thư quyết định tha thứ cho anh.
Cô cong cong mắt cười: “Ồ, vậy em cũng sai, dù sao người đàn ông em thích mới vừa tỏ tình với em cho nên thỉnh thoảng IQ sẽ không online, thầy Hứa hẳn là có thể hiểu chứ?”
Cơ thể Hứa Bùi hơi khựng lại: “Ừ, có thể hiểu được.”
Giọng nói rất nhạt, không nghe ra cảm xúc bên trong.
Nhan Thư hơi thất vọng.
Chỉ như vậy?
Thầy Hứa không định nói thêm chút gì nữa à?
Cô đây là đang bày tỏ với anh mà!
Quá không hiểu phong tình rồi!
Nhan Thư buồn bực, trong đầu tức giận suy nghĩ, khóe mắt lại thấy người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu, cười một tiếng.
Hầu kết của Hứa Bùi trượt lên trượt xuống, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Kiều Kiều, em lặp lại lần nữa.”
“Hả?”
“Câu vừa nói kia, lặp lại lần nữa. Hửm?”
“Không nói!”
“…”
Nhan Thư nhỏ giọng: “Ai bảo lúc anh bày tỏ chỉ nói một nửa, cũng không hỏi em có thích anh hay không?”
Hứa Bùi không lên tiếng.
Chỉ là trong lòng đáp bốn chữ: Bởi vì không dám.
Bởi vì ở trong thế giới toán học, một bước sai, từng bước sai.
Đây là câu hỏi tàn nhẫn cũng khiến người ta bất lực nhất.
Anh biết rõ chuyện này nên không cho phép nửa điểm không may, cũng không có bất kỳ cơ hội làm lại nào cả.
Anh nhìn chằm chằm nan đề là cô, không có bất kỳ phương hướng giải đề nào.
Sau đó, may mắn đánh mở một lỗ hổng từ chỗ ông cụ Nhan, lúc này anh mới dám dè viết lên từng chữ.
Ngoài mặt anh tỏ ra đã tính trước, thành thạo, thực ra thì rất cẩn thận hành động từng bước, rất sợ sai một bước liền ân hận cả đời.
Giáo sư Tôn từng nhận xét anh: bình tĩnh tự tin, tiến lùi có chừng mực.
Nhưng giáo sư thật sự không biết rằng anh chỉ là một người đàn ông bình thường khi đứng trước mặt người mình thích.
Anh không bình tĩnh tự tin, càng không biết tiến lùi.
Anh luống cuống tay chân lấy ra trái tim mình, hai tay dâng đến trước mặt cô, lại không dám dò xét xem cô có ôm tâm tình giống mình hay không.
Anh rút tay trở về.
Có thể như cũ muốn chạm trái tim cô.
Giống như giờ phút này.
Mặc dù đã nghe tâm ý cô, nhưng anh vẫn muốn chắc chắn.
Chắc chắn một chút nữa.
Hai người đứng đối mặt.
Một trận gió nhẹ lướt qua, Hứa Bùi đưa tay chỉnh cổ áo của cô.
Cúi đầu nhìn cô, giọng rất nhẹ, cũng rất thận trọng: “Vậy em thích anh sao?”
Một giây kế tiếp, chỉ thấy Nhan Thư cười híp mắt lớn tiếng: “Thích!”
Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm như cũ.
Một giây, hai giây, ba giây.
Anh nhắc nhở cô: “Nói cả câu.”
Nhan Thư nhón chân lên, tiến tới bên tai anh.
Hương chanh của thiếu nữ xông vào mũi.
Sau đó, anh nghe được giọng cô nói: “Hứa Bùi, em thích anh.”
Bên tai, phảng phất có lượng lớn hoa nở rộ.
“Nghe thấy không?”
“Nghe.”
Nhan Thư cười hì hì: “Có muốn em lặp lại lần nữa không?”
“Không cần.” Hứa Bùi điềm đạm lấy chiếc bút ghi âm ra, “Anh đã ghi lại.”
Ngón tay cái của anh hơi cong, khẽ ấn xuống.
Bút ghi âm truyền tới giọng nói trong trẻo của cô gái, vang vọng không ngừng dưới tán cây đa thưa lá:
“Hứa Bùi, em thích anh!”
“Hứa Bùi, em thích anh!”
“Hứa Bùi…”
Nhan Thư trực tiếp sững sờ: “Anh quá nham hiểm!”
Cô đưa tay cướp bút ghi âm, lại bị anh ôm vào lòng, anh nghiêm trang: “Cất giữ chứng cứ, tránh việc em đổi ý.”
Nhan Thư thở dài: “Giấy kết hôn đã nhận, muốn hối hận cũng không được.”
Hứa Bùi cười một cái: “Nghĩ cũng không cho phép.”
Mùa đông, nắng ấm.
Ánh mặt trời xuyên qua những lá cây đong đưa, hất tới trên người hai người.
Hứa Bùi đưa tay, muốn cả ánh mặt trời và cô, đều nằm trọn trong lòng mình.
Mới vừa đưa đến một nửa, lại bị Nhan Thư đẩy ra.
Một giây kế tiếp, anh thấy cô gái trước mặt như đột nhiên nhớ tới cái gì, hung hăng chống tay lên eo: “Nếu anh thích em, vậy rốt cuộc chuyện của Thư Nhu Nhi là sao!”
Hứa Bùi không kịp phản ứng.
Anh sửng sốt mất một chút, biểu tình mê man: “Thư Nhu Nhi là ai?”
Nhan Thư lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat của Thư Nhu Nhi: “Chính là cô gái này, con gái của mẹ kế em, em đều đã thấy, trong điện thoại cô ta có WeChat anh.”
“Con gái mẹ kế? Sao không nghe em nhắc tới?”
“Nói tới cô ta làm gì, quan hệ của em với cô ta cũng đâu có tốt.”
Hứa Bùi nhạy bén bắt được một tia phiền muộn trong mắt cô khi nhắc tới chuyện này, giọng anh trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì? Họ đối xử với em không tốt?”
Nhan Thư cảm giác nhắc tới chuyện này dăm ba câu không đủ kể rõ ràng, liền nhún nhún vai: “Không có gì, chỉ là mấy tình tiết cũ rích, sau này từ từ kể cho anh.”
Lại nhẹ nhàng trừng anh một cái, “Chớ nói sang chuyện khác.”
Hứa Bùi cúi đầu, nhìn lướt qua màn hình, qua một lúc lâu rốt cuộc cũng nhớ ra.
Cái này thật giống nick WeChat mà khoảng thời gian trước anh đã hủy kết bạn.
Lúc ấy anh còn thấy lạ, sao người không quen biết lại có WeChat anh, lúc này liên hệ với lời cô, anh mới chợt nghĩ ra: “Nhớ ra rồi.”
Năm lớp mười hai, anh vô tình nhìn thấy một người bạn cùng lớp mở vòng kết bạn của cô gái, và cập nhật mới nhất là một bức ảnh của cô ấy và những người khác…
Tuyết phủ trắng xóa, bên cạnh Thư Nhu Nhi còn có một cô bé khác rực rỡ chói mắt đang nhìn vào ống kính mỉm cười.
Anh liền để ý.
Sau đó, nữ sinh này đến tìm anh xin WeChat, anh chỉ suy nghĩ giây lát lập tức đáp ứng.
Khi đó không hiểu rõ lắm vì sao mình phải đồng ý.
Chẳng qua là, vào ngày đầu tiên thêm, anh không tự chủ được mở vòng bạn bè của cô ta, xem từng bức ảnh có Nhan Thư, phóng to lên nhìn một lúc lâu rồi lưu lại.
Khi đó chỉ có thể như vậy.
May mắn là bây giờ không cần.
Nhan Thư vẫn lải nhải: “Còn nữa, cấp ba cô ta học chung trường với chúng ta, cùng nhau tham gia đại hội thể thao! Anh có trí nhớ tốt như vậy, sao có thể không nhớ?”
Hứa Bùi chậm rãi: “Trí nhớ có ổn hay không, vậy phải xem đối với người nào. Chẳng lẽ a miêu a cẩu* cũng nhớ?”
(*Tầm thường không đáng giá.)
Nhan Thư: “…”
A miêu a cẩu?
Miệng của Hứa Bùi còn rất độc.
Nhan Thư tiếp tục nhắc nhở anh: “Khi còn bé cô ta ở nhà ông ngoại cùng em một khoảng thời gian, anh phải từng chơi cùng cô ta rồi chứ?”
Khi đó Nhan Thư mới năm tuổi.
Thư Chính Bình nói tìm cho cô một người bạn chơi cùng, là con gái của bạn, sau đó liền dẫn Thư Nhu Nhi tới trước mặt cô.
Tiểu Nhan Thư dù nghi ngờ, mình đã có rất nhiều bạn chơi tại sao ba lại tìm bạn chơi cho mình, nhưng cô vẫn rất vui vẻ đón nhận Thư Nhu Nhi, còn kéo tay cô ta, long trọng giới thiệu cô ta cho những người bạn nhỏ của mình.
Dĩ nhiên, bao gồm người cô thích nhất – anh Hứa Bùi.
Cô cong hai con mắt: “Anh Hứa Bùi, đây là bạn tốt của em, Thư Nhu Nhi.”
Sau đó, người luôn thờ ơ với cô – Hứa Bùi nâng tay lên.
Bàn tay mở ra, lộ hai chiếc kẹo mút vị dâu trong lòng bàn tay.
Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Thư Nhu Nhi cầm hai chiếc kẹo lên, giọng ngạc nhiên mừng rỡ: “Đây là quà gặp mặt cho em sao? Cảm ơn anh nha, anh Hứa Bùi.”
…
Nhan Thư nghĩ tới cái này, giọng chua lòm: “Không nhớ thật à, khi đó anh còn cho cô ta kẹo dâu đấy.”
Hứa Bùi cau mày: “Chắc chứ? Không phải anh chỉ cho em kẹo ư?”
Đó là buổi tối 3 ngày từ hôm ông nội anh qua đời.
Trong nhà tang lễ vang lên nhạc tang 3 ngày, người lớn quỳ trước di ảnh khóc lóc thảm thiết.
Sau khi khóc, lại thảo luận chuyện hỏa táng vào sáng sớm hôm sau.
Ngày đó có quá nhiều người tới chia buồn, quá nhiều.
Những người lớn vừa đắm chìm trong bi thương, vừa phải bận bịu các loại chuyện vụn vặt, căn bản không rảnh quản anh.
Mặt anh đầy bình tĩnh làm xong đề rồi đi ra sân.
Trên núi không có đèn đường, ban đêm một mảnh tối đen, khiến cho con đường lầy lội càng khó đi hơn.
Ngày thường anh rất an tĩnh, trừ làm đề chỉ có làm đề, đối với con đường xung quanh căn bản không quen thuộc, đi chưa được mấy bước liền té lộn mèo một cái.
Anh bò dậy, dựa theo phương hướng trong trí nhớ lảo đảo đi về phía trước, xuyên qua một sườn núi, rốt cuộc trông thấy mục tiêu xa xa, nhưng sơ sẩy đạp hụt một cái nữa.
Mắt thấy chuẩn bị ngã xuống vách núi, đột nhiên ——
Một lực rất mạnh tới từ bên cạnh kéo anh lại.
Anh ngã ngồi trong bùn đất, ngẩng đầu, mượn ánh trăng mông lung, thấy một khuôn mặt nhỏ bé tròn vo.
Cô gái nhỏ bởi vì kéo anh mà ngã trên đất, trên mặt đầy vết bùn mới bị bắn, thở hổn hển, câu mở miệng đầu tiên lại là: “Anh Hứa Bùi, anh không sao chứ?”
Anh không để ý tới cô bé.
Đứng lên, vỗ vỗ tay, buồn bực leo lên trên: “Em tới đây làm gì?”
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ vang lên trong màn đêm: “Em sợ anh khóc.”
Anh mím môi: “Anh sẽ không khóc.”
Nhưng mười phút sau, khi anh đào được ‘kho báu’ ông nội chôn trước khi mất, vẫn rơi lệ.
Từ nhỏ anh đã biết ẩn nhẫn khắc chế, cho dù khóc cũng sẽ không thất lễ.
Vì vậy mượn bóng đêm che giấu, im lặng không lên tiếng rơi nước mắt.
Anh vẫn cho là nha đầu nhỏ mập mạp sẽ không phát hiện, chốc lát, sau lưng đưa tới một chiếc khăn giấy.
Mang theo mùi hoa, cũng mang theo mùi sữa trên người cô gái nhỏ.
Trở lại sân, người lớn căn bản không phát hiện anh đã lên núi một chuyến, còn suýt nữa rơi xuống vách núi, anh trộm lên tầng hai.
Tiểu Nhan Thư cũng đi theo anh, lúc lên đến tầng hai.
Mở đèn, anh mới nhìn thấy người mình bẩn thỉu khó coi không chịu được, nha đầu nhỏ mập mạp so với anh cũng không tốt hơn mấy, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trợn mắt nhìn một lúc lâu.
Sau đó.
“Phụt ——”
“Ha ha ha!”
Hai người nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Cảm xúc trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Chẳng được bao lâu, anh liền đi qua sự đau thương, tập trung nhìn ‘kho báu’ ông nội để cho anh —— mười quyển sách.
Trước kia ông nội đã nói, xem và hiểu được hết mười quyển sách, anh sẽ trở thành nhà toán học giỏi nhất thế giới.
Dưới ánh đèn, anh thẳng lưng, tập trung cúi đầu đọc sách.
“Lạch cạch” một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn qua.
Cô bé mập mạp nằm ở đầu kia của chiếc bàn, cầm vỏ sò trong tay cạo cạo mặt bàn bằng gỗ lim, phát ra tiếng va chạm khe khẽ.
Anh nhớ, đó là vỏ sò cầu nguyện của cô.
Anh nhìn về phía cô.
Cánh tay ngắn ngủn của cô đang chống đầu, cằm đặt ở trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn mập mạp, đầu nhỏ liên tục gật lên gật xuống, mí mắt thì đang đánh nhau vì buồn ngủ, qua mấy giây lại dứt khoát mở mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn, phấn nộm lẩm bẩm nói: “Em ngồi với anh, anh Hứa Bùi…”
Nhưng cuối cùng, không nhịn được nhắm mắt.
Trước khi cô nhắm mắt lại, anh đã liếc nhìn vỏ ước nguyện của cô và hỏi: “Em ước điều gì?”
Cô gái nhỏ ngáp một cái, vô thức trả lời: “Em ước ngày mai có một que kẹo vị dâu.”
Một giây kế tiếp, cô nhắm hai mắt liếm liếm môi, đưa ra hai ngón tay nhỏ bé: “Không đúng không đúng, là hai que!”
Anh bật cười.
Sáng hôm sau, anh dậy từ sớm, đi đến một ngôi làng nhỏ gần đó rồi mua hai que kẹo mút…
Vị dâu tây.
Vừa đi tới sân liền gặp cô đang nhảy chân sáo đi tới.
Trong lòng anh đang suy nghĩ xem phải làm sao để thuận lợi tặng cô, căn bản không chú ý cô nói cái gì.
Mới giơ tay ra, muốn nói gì, liền nghe được một giọng nói khác: “Cảm ơn anh nha, anh Hứa Bùi.”
Ngay sau đó, kẹo mút vị dâu bị người đó lấy đi.
Anh ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy bên người cô còn có một bé gái nhỏ gầy.
Trong tay nắm hai que kẹo dâu tây anh mua cho nha đầu mập mạp.
Anh cau mày lại: “Đây không phải là cho ——”
Lời còn chưa nói hết đã bị người ôm đi.
“Tiểu thiếu gia ở nơi này.”
“Nhanh lên một chút, ôm thằng bé ra đây!”
“Đến giờ rồi, không thể chậm trễ được nữa…”
…
Giọng nói Nhan Thư ở bên tai kéo anh về từ trong trí nhớ tuổi thơ: “Đừng điêu, anh cho em kẹo dâu lúc nào, rõ ràng là cho Thư Nhu Nhi, lại còn cho tận hai cái!”
Cô nhớ rất rõ đó.
“Đó là cho em.” Hứa Bùi thấp giọng, “Hai cái đều là cho em.”
–
Hai người theo chuyện này, lại nói mấy chuyện tuổi thơ thú vị, cuối cùng Nhan Thư nhắc tới lúc nghe được những lời nói của hai mẹ con Chung Diễm và Thư Nhu Nhi ở hôn lễ của Thư Ninh.
Hứa Bùi dừng bước: “Họ cho là Hứa gia chúng ta nhìn trúng Thư Nhu Nhi?”
“Đúng thế.” Nhan Thư nói, “Còn nói ba mẹ đồng ý sẽ dự tiệc sinh nhật của Chung Diễm.”
Chỉ hai ba câu, Hứa Bùi liền hiểu ngay.
Cha mẹ anh không biết tình huống nhà Nhan Thư, nhất định là gọi điện thoại đến Thư gia, nói muốn kết hôn, bên kia trực tiếp cho rằng đối tượng kết hôn là Thư Nhu Nhi.
Lại nghĩ Chung Diễm là mẹ ruột của Nhan Thư nên mới nhận lời mời.
Anh lấy điện thoại ra, gọi tới, bên kia tạm thời không có người nghe.
Lại gọi cho trợ lý Lâm, hỏi một chút mới biết, hôm nay chính là sinh nhật của mẹ kế Nhan Thư, hai vợ chồng Hứa gia đã vào bữa tiệc.
Mặt Hứa Bùi biến sắc, lập tức kéo Nhan Thư: “Đi.”
–
Hôm nay là sinh nhật tuổi 45 của Chung Diễm.
Bà ta đổi phong cách người vợ dịu dàng và ngọt ngào trước đây của mình, ăn mặc khoa trương phá lệ, với một chiếc sườn xám nhung đỏ tía và một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai màu hồng 400 carat, thần thái cả người đều xán lạn.
Thư Chính Bình liếc nhìn dây chuyền của bà ta, có chút đau đầu nhíu mày: “Mang bộ kim cương trước kia không được à, sao phải đeo dây chuyền quý như vậy.”
Trước đây gia cảnh của ông ta không tốt, sau khi cưới con gái độc nhất của Nhan gia, mới nhờ Nhan gia giúp đỡ dần dần bộc lộ tài năng chốn thương trường.
Cho nên mặc dù bây giờ ông ta làm ăn làm có tiếng tăm có khởi sắc, nhưng cũng không hề phung phí giống như các công tử ngậm thìa vàng từ bé, ngược lại hết sức tiết kiệm.
Nhớ lại lúc Nhan Thư nhận được lượng lớn tài sản từ tay mẹ cô dưới sự giúp đỡ của luật sư Nhan gia, ông ta đều giận đến ngồi không nổi, mỗi lần nhắc tới chuyện này, đều phải mắng cô mấy câu bất hiếu.
Chung Diễm biết rõ ông ta hẹp hòi, trong lòng thầm mắng vài câu, nhưng trên mặt vẫn bày ra một bộ ôn nhu, vui vẻ: “Hôm nay nhiều khách như vậy, em ăn mặc đẹp mắt một chút cũng không phải vì lấy thể diện cho anh sao, lại nói hôm nay Hứa gia sẽ tới, không phải em cho Nhu Nhi thể diện trước mặt nhà chồng ư?”
Nói đến chuyện này, Thư Chính Bình bỗng tỉnh táo.
Khoảng thời gian này, ông luôn nghe Chung Diễm nói Hứa gia coi trọng Thư Nhu Nhi, vốn dĩ ông ta cũng không tin, Hứa gia là người nào, sao có thể vừa ý Nhu Nhi?
Nhưng Chung Diễm lại khẳng định chắc nịch, mà trong thời gian này, một số đối tác kinh doanh dường như nghe được vài tin đồn nên thái độ của họ đối với ông ta khác đi rõ ràng.
Thư Chính Bình không khỏi hỏi: “Em chắc chắn Hứa gia sẽ đến?”
Thư Nhu Nhi mặc quần áo chói lọi ở một bên cũng quay đầu, mặt đầy mong đợi nhìn về phía Chung Diễm: “Đúng rồi mẹ, bác trai và bác gái Hứa gia có đến thật không?”
Chung Diễm trấn an cô ta: “Yên tâm đi, con không thấy bao nhiêu khách quý đều đến sao? Nếu không phải bọn họ muốn tới, con cho là với mặt mũi Thư gia chúng ta có thể mời được những người này?”
Lời nói là như vậy, nhưng trong lòng bà cũng hơi thấp thỏm.
Cũng đã mấy giờ rồi, còn chưa tới, có phải ——
Đang suy nghĩ, trước cửa khách sạn, một bóng xe màu đen chậm rãi dừng lại.
Một nhà ba người Thư gia lập tức ngừng nói, mấy người đứng ở cửa, mắt trông mong nhìn chằm chằm hướng kia.
Tay Thư Nhu Nhi xuôi bên người vô thức siết chặt, căng thẳng chờ đợi người ở bên trong xuống xe.
Sẽ là vợ chồng Hứa Thành Sơn sao?
Một giây kế tiếp, liền nghe thấy âm thanh kinh ngạc, vui mừng của mẹ cô ta, Chung Diễm: “Chủ tịch Hứa, Hứa phu nhân, cuối cùng hai ông bà cũng đã tới! Mời đi bên này mời đi bên này!”
Thư Chính Bình chỉnh lại cổ áo, nghênh đón: “Chủ tịch Hứa, rất hân hạnh được gặp mặt!”
Thư Nhu Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra.
Sau lưng cô, hai người thấp giọng bàn tán:
“Thế mà lại có thể mời được vợ chồng Hứa thị, vợ trước của Thư Chính Bình cũng không có vinh hạnh này đâu? Bà Thư lần này lại tăng thể diện rồi!”
“Tăng thể diện chỉ là một phần thôi, cô không nghe nói con gái Thư Nhu Nhi của bà ấy nhiều phúc, cô ấy…”
Thư Nhu Nhi nghe tiếng nghị luận của hai người, cúi đầu xuống, che lại đôi môi không ngừng mở rộng nụ cười.
–
Thư Ninh đứng ở một góc phòng yến hội, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhìn mẹ con Chung Diễm và Thư Nhu Nhi đưa vợ chồng Hứa Thành Sơn đi khắp nơi lấy le, hung hăng liếc mắt.
Mẹ cô ở bên cạnh hâm mộ ghen tị đến xúc động: “Không ngờ chuyện Chung Diễm nói lại là thật, Thư Nhu Nhi thật đúng là bay lên cành cao, lần trước mẹ bảo vợ chồng các con đi mời rượu họ, con còn không nghe, mẹ không quan tâm, lần này kiểu gì con cũng phải mời rượu họ! Nếu không cẩn thận mẹ lột da con!”
Đánh một cái bạt tai, lại đưa một viên đường, mẹ cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Mẹ biết con và Kiều Kiều có quan hệ tốt, ghét hai mẹ con kia, nhưng người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu chứ? Đừng nói là con, sau này nói không chừng Kiều Kiều gặp con bé cũng phải đối xử tốt. Nghe mẹ, chỉ có đúng không có sai!”
Thư Ninh ở bên cạnh nghe không nhịn được: “Tiểu nhân đắc chí.”
Mẹ cô trợn mắt: “Con im miệng cho mẹ.”
Thư Ninh vừa cau mày, muốn phản bác mẹ, lại thấy một bóng người ở cửa, cô choáng váng: “Kiều Kiều?”
Sao Kiều Kiều lại tới?
Bằng sự hiểu biết của cô với Nhan Thư, em ấy sẽ không tới mấy ngày như hôm nay.
Mẹ cô cũng nhìn theo: “Chẳng lẽ Kiều Kiều biết Thư gia leo lên đại thụ, đến tìm bố xoa dịu quan hệ? Thật có mắt nhìn.”
Thư Ninh mất hứng: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, làm sao có thể!”
Cô tiến ra đón: “Kiều Kiều.”
Nhan Thư thần sắc vội vã, ngay cả chào hỏi cũng không kịp, trực tiếp hỏi: “Ninh Ninh, ba em có ở đây không?”
Thư Ninh chỉ chỉ hướng bên phải: “Ở trong kia, đang tiếp đãi vợ chồng Hứa Thị.”
Suy nghĩ một chút lại cảm giác không đúng, “Em sẽ không thật ——”
Lời còn chưa dứt, Nhan Thư liền nói: “Em có việc gấp tìm ông ta, trước không nói.”
Hứa Bùi xuống gara cất xe, Nhan Thư sợ đêm dài lắm mộng, liền một mình tới phòng yến hội trước.
Rốt cuộc cô vẫn quan tâm đến mặt mũi Thư Chính Bình, chuẩn bị âm thầm giải thích chuyện này cho ông ta, rồi sẽ đưa hai vợ chồng Hứa gia đi.
Theo phương hướng ngón tay Thư Ninh chỉ, mới vừa đi vào một đoạn ngắn, liền thấy Thư Chính Bình từ phòng đi ra.
Trên mặt ông ta mang gió xuân cùng nụ cười đắc ý, thấy Nhan Thư khóe miệng chợt trầm xuống: “Mày tới làm gì!”
Nhan Thư: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Thư Chính Bình trầm mặt: “Sao lại dám nói năng như vậy với cha mình?”
Nhan Thư không muốn nghe ông ta nói, lập tức đi vào vấn đề chính: “Hai người họ Hứa ở bên trong?”
Vừa nghe cô nhắc tới hai người, Thư Chính Bình không nhịn được có chút đắc ý: “Chuyện Hứa gia nhìn trúng Thư Nhu Nhi mày cũng biết? Trước tao nói với mày, con gái là phải giống như Nhu Nhi, ôn nhu thức thời, mới có thể gả cho nhà tốt. Mày nhìn Nhu Nhi rồi nhìn lại mày xem! Dáng dấp thì giống tao, nhưng uổng phí nhan sắc xinh đẹp, không hiểu được cách quan tâm đàn ông, một hai đòi học Tin tức chuyên nghiệp, không biết giống như Nhu Nhi, ở trên tivi ca hát, nhảy múa, khiêu vũ sao? Người đàn ông nào nhìn mà không thích?”
Nhan Thư vốn chuẩn bị bình tĩnh nói chuyện với ông ta, không ngờ ông ta lại như vậy, vừa lên tiếng chính là dạy dỗ cô.
Lần này càng kỳ lạ hơn, nói ra những lời này, căn bản không giống như được phát ra từ miệng một người cha.
Nhưng trên mặt Nhan Thư không một biểu cảm, thậm chí còn khẽ cười một cái: “Ông nói đúng, giống như mẹ tôi sẽ không đòi đàn ông thích, không phải bị ông bỏ rơi sao? Có mẹ nhất định có con, Thư Nhu Nhi được mẹ cô ta chân truyền, giống như ông nói, người đàn ông nào không thích? Người có vợ rồi cũng không ngoại lệ.”
Ánh mắt Thư Chính Bình lóe lên một cái, như có chút chột dạ, ngay sau đó thẹn quá hóa giận: “Mày vừa nói cái gì? Mày là con tao thì tao mới dạy mày! Tính cách thối tha của mày đến cả chó còn ngại, cùng một dạng đức hạnh với người mẹ ruột chết sớm kia của mày!”
“Ông không xứng nói mẹ tôi.” Dường như trong lòng Nhan Thư bị cái gì đó đâm mấy nhát cùng lúc, trong nháy mắt mặt lạnh xuống, “Mẹ tôi mất sớm, cũng là bị ông chọc cho tức chết.”
Thư Chính Bình tức đến mức thở hổn hển: “Mày ——”
Mắt Nhan Thư lạnh đi nhìn ông: “Ông có phải một mực cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ông dỗ dành bà ấy như vậy, mà trước khi mất bà ấy còn sửa lại di chúc, để cho tôi và ông ngoại nhận hết tất cả tài sản?”
Thư Chính Bình giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Rồi sau đó, lại thấy Nhan Thư cười lạnh: “Ông sẽ không cho rằng mẹ tôi không biết chuyện xấu của ông và Chung Diễm chứ?”
Sắc mặt Thư Chính Bình nhất thời càng trở nên khó coi, trừng hai mắt, đề cao âm lượng: “Cái gì mà chuyện xấu! Mày nói bậy! Sau khi mẹ mày chết, tao mới cùng dì Chung của mày ở chung với nhau.”
“Thôi đi, ông có dám làm xét nghiệm DNA với Thư Nhu Nhi không? Không dám chứ gì? Dù sao cũng nhờ câu chuyện tình yêu cảm động của ông cùng người vợ quá cố mới giúp ông ổn định giá cổ phiếu. Nếu bọn họ biết trong thời gian vợ quá cố mang thai đã có con gái riêng, còn thừa dịp vợ quá cố bệnh nặng, nói con gái riêng thành con gái của bạn, mặt dày đem tới nhà cha vợ, nắm chặt thời gian qua lại với tiểu tam, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào chứ?”
Nhan Thư nhìn thẳng vào mắt ông ta, gằn từng chữ nói, “Thư Chính Bình, tôi chán ghét Chung Diễm và Thư Nhu Nhi, nhưng tôi càng chán ghét ông hơn. Bởi ông mới là kẻ đầu sỏ!”
“Mày —— mày ——!” Thư Chính Bình bị lời nói của cô chọc giận đến run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, mày mày nửa ngày, nhưng không nói thêm được một chữ.
Hai mắt ông ta trừng đỏ thẫm, đột nhiên giơ tay lên.
Nhan Thư bình tĩnh nhìn ông ta giơ bàn tay, tựa như trí nhớ đưa cô về một ngày năm lớp 10.
Khi đó, cô còn nhỏ.
Cô không biết tại sao sau khi mẹ mất, cha cô – người luôn yêu thương cô lại trở nên kinh tởm như vậy, trong lòng cô lúc ấy chỉ có khiếp sợ và ủy khuất.
Có lần cô cảm thấy cô làm không tốt chỗ nào đó, cho nên ba mới đột nhiên không thích cô.
Cô lại càng cố gắng làm tốt hơn, nhưng mà cho tới bây giờ ba vẫn không quay đầu nhìn cô một cái.
Sau này, cô mới biết vấn đề không ở trên người cô.
Giống hiện tại.
Cô còn rất có lòng rảnh rỗi suy nghĩ.
Ông ta nói không lại liền động thủ, hừ, quả nhiên là người ba tốt.
Nhưng không phải với cô.
Nhan Thư muốn tránh đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống.
Nhưng, đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện.
Một cánh tay rắn chắc có lực bắt được cánh tay hung hăng của Thư Chính Bình, ngăn cản bàn tay ông ta.
Nhan Thư vừa quay đầu lại, liền thấy gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đủ để đông lạnh người đối diện.
Thư Chính Bình thấy chàng trai này ăn mặc bình thường hơn nữa còn trẻ tuổi, tự nhiên không coi anh ra gì: “Mày là ai? Buông tay! Đừng cản tao dạy dỗ con gái.”
Ai biết chàng trai trước mặt không những không buông tay, ngón tay còn đột nhiên dùng lực, cổ tay bị đau dữ dội khiến Thư Chính Bình theo bản năng hét lên một tiếng.
“A ——”
Trong nháy mắt kia, ông thậm chí còn cảm thấy bàn tay này sẽ bị phế bỏ, nhưng chàng trai trẻ tuổi đột nhiên buông tay ra.
Thư Chính Bình sơ sẩy một cái ngã trên đất.
Xung quanh có mấy vị khách bị giật mình hô thành tiếng, rối rít nhìn sang hướng bên này.
Mặt Thư Chính Bình hết xanh lại trắng, thấy ánh mắt khác thường của mọi người dõi tới, khẽ cắn răng, miễn cười gượng nói: “Không sao, vô tình trượt ngã một cái, khiến các vị chê cười rồi.”
Vừa nói, xanh mặt đứng lên, hạ thấp giọng: “Mày rốt cuộc là ai, sao lại chạy đến đây xen vào chuyện của tao?”
Nhan Thư tiến lên một bước, chắn ngang giữa ông và Hứa Bùi: “Anh ấy là người của tôi.”
Sắc mặt Thư Chính Bình cực kỳ khó coi: “Đây chính là bạn trai mày? Thô lỗ, không có giáo dục, sao không học em gái mày? Mày nhìn một chút xem người ta tìm được ai, đại thiếu gia tập đoàn lớn, mày thì tìm được xã hội đen đầu đường xó chợ? Thấy chưa? Vừa nhìn mặt đã thất điên bát đảo? Một ngày nào đó mày bị lừa gạt hết sạch tiền, đừng nghĩ tao sẽ cho mày một xu!”
Hứa Bùi đưa tay kéo cô gái che trước mặt mình trở về.
Động tác ôn nhu, hoàn toàn không có một phần giống người vừa mới động tay động chân ban nãy.
Anh trầm mặt, ánh mắt cẩn thận nhìn Nhan Thư, chắc chắn cô không bị thương mới quay đầu: “Tôi nghĩ ông nhầm rồi, tôi không phải bạn trai cô ấy, mà là chồng, còn nữa, tôi cũng không phải xã hội đen đầu đường xó chợ, đây là danh thiếp của tôi.”
Hứa Bùi đưa tay lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra, đưa tới trước mặt ông ta.
Mặt anh không một gợn sóng, giọng nói lạnh lẽo: “Vì ông là cha ruột vợ tôi nên lần này tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm, nếu như lần sau ông còn ý định động tay động chân, thứ chờ đợi ông sẽ là thư luật sư của bộ phận pháp lý chúng tôi.”
(*律师函: Tra theo Baidu là “Lawyer’s letter”, theo Tàng thư viện là “công hàm (thư) luật sư”, tra tiếng Việt thì không thấy nên tui quyết định để là “thư luật sư”. Ông đi qua bà đi lại, nếu ai biết thì xác thực lại cho tui nha.)
“Thư luật sư?” Lúc Thư Chính Bình kịp phản ứng, giận quá hóa cười, “Mày cho là mày đang đóng phim? Tao dạy dỗ con gái mình, còn liên hệ luật sư?”
Thư Chính Bình nhìn người trước mặt từ đầu đến chân, ánh mắt khinh miệt, trong lời nói tràn đầy sự mỉa mai: “Mày đừng có đem tập đoàn Ngôn Ngọ ra dọa tao, sợ rằng mày chưa biết, con trai chủ tịch Hứa của tập đoàn các người – Hứa Bùi, là con rể tương lai của tao, lần này mày đá phải ván sắt rồi!”
Ban đầu ông ta tưởng chàng thanh niên trước mặt sẽ biến sắc, không ngờ trên mặt câu ta vẫn không có tâm tình gì như cũ.
“Trùng hợp thế?” Khóe môi người đối diện cong cong, không nhanh không chậm mở miệng, “Tôi chính là Hứa Bùi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Chính Bình: Mày đá phải ván sắt rồi!
Hứa Bùi: Tôi tự đá mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT