Trong buổi hôn lễ, vài vị phu nhân đang trò chuyện hăng say.
“Nghe nói Hứa gia muốn kết thông gia với Thư gia đấy!”
“Không phải chứ! Nhưng mà tướng mạo tiểu nha đầu nhà Thư gia đúng thật là rất xinh đẹp, vừa nãy tôi mới nghe thấy Thư Ninh gọi nó là gì nhỉ… Kiều Kiều?”
“Bà nghe ai nói vậy? Người mà Hứa gia coi trọng là kế nữ Thư Nhu Nhi kia kìa!”
“Thật á? Nhà thì nghèo, thân phận lại không lên được mặt bàn, còn chạy đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng gì đấy, Hứa gia sẽ ưng cô ta sao?”
“Còn có thể là giả à? Chính miệng Chung Diễm vừa nói, Hứa phu nhân đích thân gọi điện đến nói muốn kết thông gia! Bà nói xem Hứa phu nhân bị gì vậy nhỉ? Cho dù có muốn kết thông gia thì cũng phải chọn con gái Thư gia đường đường chính chính, sao lại chọn một kẻ danh bất chính ngôn bất thuận chứ?”
“Đúng đấy, có phải bà ta đang khoác loác không?”
“Không thể nào, bà ta không ngu đến mức đem chuyện này ra đùa giỡn đâu! Ôi, mau nhìn xem ngay cả Lê phu nhân cũng đang đến chào hỏi mẹ con bà ta kìa!”
Lê phu nhân là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Nguyên Hoá, ngày thường tự xưng thanh cao, đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, nhưng lúc này bà ta lại tươi cười đi về phía hai mẹ con Chung Diễm và Thư Nhu Nhi chào hỏi.
Mấy vị phu nhân mới nãy đang hăng say tám chuyện giờ đây nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt phức tạp nhìn nhau, chung một suy nghĩ:
Xem ra chuyện này hơn phân nửa là thật rồi!
–
Chung Diễm thụ sủng nhược kinh nhìn Lê phu nhân, ấp a ấp úng mở miệng: “Lê phu nhân… bà… bà và Lê tiên sinh đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của tôi vào ngày mốt sao?”
Lê phu nhân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bà nói vợ chồng Hứa đổng cũng sẽ đến vào ngày hôm đó mà đúng không?”
“Tất nhiên.”
Lê phu nhân cười nói: “Vậy bà yên tâm đi, tôi và chồng nhất định sẽ đến.”
Tập đoàn Nguyên Hoá bọn họ làm trong ngành công nghiệp hóa chất truyền thống, phát triển mấy năm nay nhưng giờ lại rơi vào bế tắc, báo cáo tài chính liên tục bị thua lỗ suốt ba quý liền, hiện tại chẳng qua là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo mà thôi.
Nhưng nếu có thể xác lập mối quan hệ với Hứa Thành Sơn, hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật và nguồn nhiên liệu mới của tập đoàn Ngôn Ngọ, cung cấp đá photpho, axit photphoric, axit sunfuric và các nhiên liệu hóa học khác, đồng thời xây dựng các dự án liên quan đến photpho chắc chắn sẽ chuyển lỗ thành lãi.
Lê phu nhân nắm một tay của Thư Nhu Nhi rồi vỗ nhẹ: “Đứa bé ngoan, cháu đúng là có phúc khí.”
Lê phu nhân nở nụ cười hiền từ nhưng trong nội tâm lại vô cùng khinh thường, vợ chồng Hứa Thành Sơn là người làm ăn lớn, nhưng mắt chọn con dâu lại dở muốn chết.
Thư Nhu Nhi này giơ tay nhấc chân đều toát ra tiểu gia tử khí*, giọng nói mềm oặt như hát hí khúc, cùng với mẹ cô ta đều không lên nổi mặt bàn, lọt vào mắt xanh của Hứa gia nhờ cái gì thế không biết.
(*Tiểu gia tử khí: chỉ người có thân phận thấp kém hoặc hình dung lời nói/cử chỉ không làm được việc lớn.)
Bà tán gẫu với Thư Nhu Nhi vài câu sau đó chậm rãi tự mãn rời đi.
Vừa bước được hai bước, ánh mắt của bà đụng trúng một cô gái đang ngồi bên cạnh.
Cô gái đó mặc một chiếc áo khoác cashmere, trên vai quàng một chiếc khăn màu cà phê lộ ra một nửa cần cổ trắng nõn như tuyết.
Cô ngồi cạnh bàn ăn, cúi thấp đầu, tư thái ung dung lộ ra vẻ thờ ơ xinh đẹp tựa như thiên nga trắng sa vào chốn phàm trần.
Lê phu nhân chợt nhớ tới xấp tài liệu trợ lý đưa đến nửa tiếng trước.
Cô gái này chính là con gái ruột của Thư Chính Bình, không biết tại sao từ khi mẹ qua đời quan hệ của hai cha con ngày càng cứng nhắc, khiến cho mẹ con Chung Diễm lợi dụng sơ hở chen chân vào.
Bà càng quan sát cô gái này càng cảm thấy mắt nhìn người của Hứa gia có vấn đề thật sự rồi.
Cho dù muốn kết thông gia với Thư gia thì người nên lấy phải là vị thiên kim tiểu thư này mới đúng chứ.
Lê phu nhân đang suy nghĩ, cô gái kia như cảm nhận được ánh mắt của bà, quay đầu lễ phép cười một cái.
Lê phu nhân cũng mỉm cười nhìn cô rồi gật đầu, nụ cười này thậm chí còn chân thật hơn nụ cười khi đối mặt với mẹ con Chung Diễm.
–
Kể từ lúc Lê phu nhân đến chào hỏi hai mẹ con nhà Chung Diễm, các vị phu nhân trong bữa tiệc không còn nghi ngờ hai người bọn họ nữa, thay vào đó là vây quanh nịnh ngọt lấy lòng hai người này.
Mọi người từng người từng người một nịnh nọt, khiến Chung Diễm cười không khép miệng được, Thư Nhu Nhi cũng vì mấy lời khen đó mà mặt mũi ửng đỏ cả lên.
Thư Nhu Nhi kìm nén nội tâm vui sướng, cùng trò chuyện với các vị phu nhân nhưng tâm tư lại ở trên người Nhan Thư ngồi cách đó không xa.
Cô ngồi trong buổi tiệc lười biếng lướt điện thoại như thể mọi thứ xung quanh chẳng hề liên quan gì đến cô vậy.
Khóe môi Thư Nhu Nhi cong lên.
Khoảng cách của hai người gần như thế, cô không tin là Nhan Thư không nghe được động tĩnh gì bên này.
Từ nhỏ đến lớn, Thư Nhu Nhi đã nghe không ít lời châm chọc, nói cô không có thân phận, cũng nói cô lớn lên không xinh đẹp bằng Nhan Thư,…
Cô chịu uất ức đủ rồi.
Vì vậy.
Nhan Thư có cái gì, cô nhất định phải có cái đó.
Nhan Thư trên danh nghĩa là con gái ruột thịt duy nhất của ba, vậy cô nhất định phải giành được toàn bộ sự cưng chiều của ba.
Nhan Thư học ở Lan Đại, cho dù cô có học lại một năm cũng nhất định phải thi đậu Lan Đại.
Nhan Thư trúng tuyển vào khoa Báo chí, ngày sau không tránh khỏi việc xuất hiện ở đài truyền hình, vậy thì cô phải tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, lên tivi trước một bước.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn bị coi thường, vẫn bị nói kém hơn chị gái.
Vì những chuyện đó, cô đã chui trong chăn khóc rất nhiều lần.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Hứa gia không coi trọng Nhan Thư mà ngược lại, coi trọng cô.
Thư Nhu Nhi giả vờ bình tĩnh quan sát Nhan Thư, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Đợi mọi người tản ra một ít, cô ta điều chỉnh lại sắc mặt rồi thản nhiên ngồi cạnh Nhan Thư, nhỏ giọng gọi: “Chị.”
Nhan Thư hoàn toàn mặc kệ cô ta.
Vẻ mặt Thư Nhu Nhi hơi bối rối: “Chị giận rồi sao? Em xin lỗi, buổi sáng em xem trên diễn đàn mới biết là chị thích anh Hứa Bùi. Nếu như chuyện của em và anh Hứa Bùi có tổn thương đến chị thì em xin nhận lỗi.”
Cuối cùng Nhan Thư mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào mặt của đối phương.
Có chút buồn cười liếc nhìn cô ta, trong giọng nói mang đậm sự lười biếng: “Chuyện của cô và Hứa Bùi?”
Bây giờ trong lòng Nhan Thư rất khó nói.
Toàn bộ câu chuyện cô không rõ.
Nhưng từ đôi ba câu của mẹ Thư Ninh, cô cũng đoán được đại khái tình huống hiện tại, trong đầu đang nghĩ đến chuyện về nhà sẽ hỏi ba mẹ Hứa Bùi cho ra lẽ thì đột nhiên Thư Nhu Nhi không mời mà đến còn ngồi xuống cạnh cô.
Nhan Thư nhíu mày, cô không muốn vòng vo, nói thẳng: “Đừng nhiều lời nữa, giữa cô và anh ấy không thể nào có chuyện gì được.”
Thư Nhu Nhi nắm chặt lòng bàn tay.
Cô cực kỳ ghét dáng vẻ tôi đây cao cao tại thượng của Nhan Thư, như kiểu cô ta chẳng bao giờ để mình vào mắt vậy.
Khóe môi Thư Nhu Nhi khẽ nhếch lên, cô ta nở một nụ cười: “Chị cảm thấy không có chuyện gì thì cứ cho là không có chuyện gì đi.”
Cô ta còn đang muốn mở miệng nói thêm, đột nhiên vài cô bé trông giống những học sinh trung học vây lại đây.
Một trong số những cô bé đó chớp mắt nói: “Chị Nhu Nhi, nghe nói chị sẽ đính hôn với Hứa gia sao?”
Thư Nhu Nhi xấu hổ cười nói: “Em nói bậy gì thế, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà.”
“Chị đừng xấu hổ nữa, chị cho tụi em xem chồng của chị đi!”
Thư Nhu Nhi bất đắc dĩ dí vào trán của cô bé một cái: “Con bé này.”
“Cho chúng em xem một chút đi mà!”
“Để chị xem vòng bạn bè của anh ấy có tấm ảnh nào không.”
Thư Nhu Nhi móc điện thoại ra, rất thản nhiên quan sát vẻ mặt của Nhan Thư rồi nhếch môi, mở giao diện WeChat trò chuyện với Hứa Bùi lên.
Chân mày Nhan Thư nhíu lại.
Cô và Hứa Bùi trao đổi tài khoản WeChat là khi hai người kết hôn.
Vậy Thư Nhu Nhi lấy ở đâu ra?
Hứa Bùi kết bạn với Thư Nhu Nhi từ lúc nào?
Quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt?
Tại sao đến bây giờ cô vẫn chẳng biết gì?
Đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ bỗng dưng Thư Nhu Nhi nhếch môi cười nói: “Chị nhớ ra rồi, trong đây có một bức ảnh chị chụp chung với anh ấy mấy năm trước, các em có muốn xem không?”
“Muốn muốn muốn!”
“Chị mau lấy ra cho em xem với!”
Thư Nhu Nhi rút một bức ảnh từ trong ví tiền ra.
Nhan Thư thờ ơ liếc mắt qua chỗ cô ta.
Sau đó liền đứng hình.
Trong bức ảnh Thư Nhu Nhi đứng bên cạnh một cậu bé sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan khá non nớt, nhưng cô vẫn nhận ra đây là Hứa Bùi hồi còn học cấp ba.
Hai người đứng rất gần nhau, có vẻ rất thân mật.
“Quá đã, quá đẹp trai!”
“Hai anh chị thật đúng là thanh mai trúc mã nha, hâm mộ quá đi!”
“…”
Các nữ sinh vây quanh cứ thế oán trách, lúc này tai của Nhan Thư chẳng thể lọt nổi chữ nào nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, trong đầu chợt đoàng một tiếng, trong lòng cô nhảy ra mấy ý nghĩ.
Đây rốt cuộc là tình tiết tiểu thuyết gì?!
Bắt chước kiểu thế thân bạch nguyệt quang?
Người chị thế thân kết hôn với Hứa thiếu gia?
Hay là…
Đầu óc của Nhan Thư rớt mạng một giây ngắn ngủi, ngay sau đó lý trí đã trở về.
Không đúng!
Hứa Bùi không thể nào làm ra những chuyện như vậy được!
Cô không thể bị Thư Nhu Nhi đào hố, cô muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi anh không phải tốt hơn à?
Nhan Thư lập tức móc điện thoại ra gọi điện cho Hứa Bùi.
Đối phương vừa bắt máy cô đã chống nạnh hung hăng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Hứa Bùi ở đầu dây bên kia chớp mắt một cái: “Trên đường, đang kẹt xe một chút.”
Chân mày Nhan Thư khẽ nhíu lại, cô bất đắc dĩ nói: “Kẹt xe ở chỗ nào!”
Hứa Bùi hơi sửng sốt, anh thành thật nói: “Đối diện quốc lộ ấy.”
Nhan Thư đứng ngồi không yên: “Anh ở yên đấy, em sẽ đến ngay lập tức!”
Cô cúp máy, xách túi, chạy ra cửa.
Chạy được nửa đường đột nhiên phát hiện một vấn đề.
—— Giọng điệu lúc nãy của cô, có phải hơi giống như… bắt gian??
–
Xong xuôi.
Thư Ninh mặc đồ mời rượu, đang đứng ở cửa tiễn khách bỗng bắt gặp Nhan Thư như cơn lốc xoáy lao thẳng ra ngoài.
Thư Ninh nhanh tay lẹ mắt lôi cơn lốc này quay lại: “Bà cô nhỏ, em đi đầu thai hay sao mà chạy nhanh thế!”
Nhan Thư thở hổn hển: “Còn cấp bách hơn chuyện đầu thai nữa kìa!”
Thư Ninh liếc mắt nhìn cô: “Có cấp bách đến mấy cũng phải nhìn mặt anh rể của em đã.”
Nhan Thư lo lắng không thôi, cô quay đầu sang chàng trai đang mặc âu phục đứng bên cạnh ngập ngừng một hồi rồi nói: “Em mới gặp anh rể trong hôn lễ rồi, cao ráo đẹp trai phóng khoáng như vậy đúng là xứng đôi vừa lứa với chị, sao em lại không biết chứ!”
Thư Ninh cười khanh khách: “Được lắm, không ngờ là em có thiên phú xem tướng như vậy đấy! Đáng tiếc là em biết anh rể nhưng anh rể còn chưa biết em đâu.”
Thư Ninh quay đầu nhìn chú rể của mình cười nói: “Ngô An, đây là người mà em vẫn hay nói với anh, Kiều Kiều.”
Ngô An lớn hơn Nhan Thư 8 tuổi, nhìn rất trầm ổn, anh mỉm cười với Nhan Thư: “Chào em.”
Nhan Thư: “Chào anh, anh rể.”
Nói xong quay sang nhìn Thư Ninh bảo: “Chị, em có việc rất gấp, em đi trước đây. Hẹn lần sau gặp nhau nói chuyện tiếp, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long nhé!”
Cười nói xong cô vội vã chạy đi mất.
Thư Ninh buồn cười nói: “Con bé này tính khí nóng nảy, giống hệt như khi còn bé! Đúng rồi, mẹ bảo chúng ta đi kính rượu Thư Nhu Nhi, còn muốn chúng ta đi tham dự sinh nhật mẹ của cô ta. Còn bảo sau này cô ta là thiếu phu nhân của Hứa gia, sau này anh làm việc ở Ngôn Ngọ thì…”
Thư Ninh nói rất nhiều nhưng vẫn không nghe thấy tiếng ai đáp lại, quay đầu lại thì thấy chồng mình – Ngô An đang nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Thư.
Thư Ninh nửa đùa nửa thật nói: “Được rồi, em biết là cô em họ này của em lớn lên rất xinh đẹp nhưng anh cũng không nên nhìn chăm chú như thế chứ?”
Ngô An tỉnh táo lại: “Em nghĩ đi đâu vậy, anh chỉ cảm thấy cô bé này rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Anh làm việc điên cuồng, suốt ngày đều ở trong công ty thì làm sao mà gặp con bé được.” Thư Ninh đưa mắt nhìn vào bên trong bữa tiệc rồi lại nói, “Mẹ bảo chúng ta qua bên đó kìa, đi thôi.”
Ngô An gật đầu, nhấc chân đuổi kịp tốc độ của cô.
Một lát sau, bước chân của anh dừng lại.
Vẻ mặt của anh hốt hoảng.
Anh nhớ lại.
Cách đây không lâu, lúc anh đi cùng Lâm Hoành Thịnh đến tòa soạn báo Quang Huy thị sát, anh đã gặp Nhan Thư.
Không chỉ riêng anh mà tất cả mọi người có mặt tại ngày hôm đó có lẽ đều có ấn tượng rất sâu sắc về cô.
—— Khi trợ lý Lâm, người được biết đến với gương mặt lạnh lùng đi ngang qua cô, cố ý dừng lại chỗ cô một chút, gật đầu mỉm cười khiêm tốn với cô, sau đó lại ám chỉ với tổng biên tập của Quang Huy đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Sau sự việc đó, mọi người không thể không để ý đến Nhan Thư.
Ai ai cũng lén lút đoán mò thân phận của cô.
Tất nhiên, ấn tượng của cô đối với Ngô An so với mọi người thì khó quên hơn bao giờ hết.
Bởi vì sau đó, anh thấy trợ lý Lâm đích thân đưa vị tiểu thư này lên xe riêng của phu nhân chủ tịch.
–
Con đường này có tám làn xe đang chạy, cầu đi bộ bên cạnh khách sạn được nối thẳng qua quốc lộ đối diện.
Nhan Thư một bên đi cầu vượt, một bên sắp xếp những câu muốn hỏi Hứa Bùi.
Thứ nhất, phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc Hứa Bùi có thích cô hay không.
Nếu như anh thích cô.
Thì hỏi anh và Thư Nhu Nhi rốt cuộc có mối quan hệ gì.
Tại sao lại vừa có ảnh vừa có cả WeChat!
Nếu như anh không thích cô…
Nhan Thư trong lúc nhất thời đã suy nghĩ rất nhập tâm, lúc tỉnh táo lại cô phát hiện mình đang đứng ở đối diện khách sạn rồi.
Con đường giống hệt Hứa Bùi nói, tắc nghẽn bất thường, có điều không chỉ đơn giản là kẹt xe.
Cách cô tầm 5 mét hình như xảy ra tai nạn, một đám người vây quanh bên đường, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán:
“Hù chết mất thôi, chiếc xe phía sau cứ liều mạng đâm đầu vào, thằng nhóc kia bị thương không nhẹ đâu!”
“Ôi trời, gọi 120 chưa vậy?”
“Ai mà biết, nghe bảo là đang đợi vợ đến.”
“Vợ của cậu ta còn đang ăn cỗ phía đối diện kìa…”
Sau khi Nhan Thư nghe được những lời này, trống ngực cô đập thình thịch hai cái.
Mí mắt giật liên hồi.
Cô dồn sức ngẩng đầu, rướn cổ nhìn về phía bên kia nhưng vẫn không thể nhìn thấy người đang bị thương nọ, chỉ thấy sau đám đông có một chiếc xe màu trắng đại chúng.
Đó chẳng phải là xe của Hứa Bùi sao?
Ghế lái không một bóng người.
Lẽ nào…
Trong đầu Nhan Thư ‘bùm’ một tiếng, bỗng dưng trống rỗng.
Bây giờ cô chẳng quan tâm gì hết, cũng chẳng đoái hoài đến những người đang trừng mắt nhìn mình liều mạng xông lên phía trước, suýt chút nữa thì gãy cả đế giày cao gót: “Nhường đường một chút, mọi người nhường đường một chút!”
Nhan Thư liều mạng chen vào đám đông phía trước, vừa chen vào vừa khóc lóc: “Tránh ra, chồng tôi đang ở bên trong!”
–
Trong tay Hứa Bùi đang cầm một chiếc túi nhỏ, anh bước gần đến xe của mình, đi được nửa đường chợt nghe thấy tiếng của Nhan Thư.
Anh dừng bước, quay đầu về hướng phát ra tiếng nói đó thì thấy Nhan Thư đang đứng ở phía sau đám người kia, hai tay trái phải đẩy hai người đàn ông cường tráng đang ở trước mặt, tê tâm liệt phế mà gào lên: “Ông xã!!”
Hứa Bùi: “…”
Anh quay đầu nhìn nơi mà xe của mình đang đậu, ngay lập tức anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, đỡ trán, bước hai ba bước đến gần rồi vỗ vỗ vai cô.
Nhan Thư… không có phản ứng.
Cô vẫn cứng đầu tách hai người đàn ông trước mặt ra, cố gắng chen vào khe hở nhỏ giữa hai người bọn họ.
Hứa Bùi đưa tay ra bắt lấy tay của cô: “Nhan ——”
Vừa mới bắt được tay cô thì đã bị cô hất ra.
Cú hất rất mạnh, suýt chút nữa thì tay của anh rơi ra luôn.
Cô vừa hất tay anh vừa gào: “Anh tránh ra!”
Hứa Bùi: “…”
Nhan Thư còn đang liều chết xông vào bên trong, lúc này mọi người mới thấy cô.
Họ ồn ào quay đầu nói với nhau: “Người nhà đến rồi, người nhà đến rồi!”
Lúc lâu sau, mọi người ở hai bên đều nhường cho cô một con đường ở chính giữa.
Hứa Bùi nhìn Nhan Thư lảo đảo xông vào bên trong, anh quyết định đưa tay ra thật nhanh ôm lấy hông cô kéo về phía mình.
Giờ phút này Nhan Thư chẳng còn chút cảm giác nào nữa, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người ‘Ông xã đang bị tai nạn’.
Khó lắm phía trước mới nhường cho mình một con đường, cô vừa chạy được hai bước về phía ‘ông xã’ nhà mình thì bỗng nhiên một lực mạnh ở phía sau kéo cô về, ôm cô vào lòng.
“Anh làm cái gì ——”
Lời còn chưa kịp dứt đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Kiều Kiều.”
Sau đó, ai kia xoay người cô lại thấp giọng nói, “Anh ở đây.”
Nhan Thư ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông lạnh lùng anh tuấn trước mặt mình.
Cả người cô run sợ, lẩm bẩm: “Sao anh lại…”
Nói được một nửa, cô chợt ôm chầm lấy anh: “Hứa Bùi, anh làm tôi sợ muốn chết!”
“Sao lại là Hứa Bùi chứ?”
Mặt của cô chôn vùi trong lồng ngực của anh, vô thức hít một hơi: “Ừm?”
Người đàn ông dường như bật cười, lồng ngực run run lên, làm lỗ tai của cô cũng ngứa theo.
Giọng nói trầm ấm lướt qua đỉnh đầu cô: “Không phải em vừa gọi anh là ông xã sao?”
–
Mất mặt.
Nói chung là rất mất mặt.
Nhan Thư thiếu điều muốn di dân đến sao Hỏa luôn.
Cô im lặng đi phía sau Hứa Bùi, lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, người kia bị thương ra sao rồi? Có ổn không?”
Hứa Bùi không trêu cô nữa, chỉ trấn an nói: “Trước đó đã có bác sĩ đi ngang qua kiểm tra thử, bị thương ngoài da, nhìn khá đáng sợ. Cũng báo cảnh sát, gọi 120 rồi, cảnh sát và bác sĩ đang trên đường đến.”
Nhan Thư gật đầu nghiêm túc: “Ừm, làm rất tốt.”
Hứa Bùi nhịn cười: “Em cũng không tồi.”
Nhan Thư: “…”
Cô cũng không tồi.
Đây là đang trêu cô sao?
Đúng không???
Nhan Thư đột nhiên khựng lại: “Anh có ý gì? Ai bảo anh đậu xe ở đó lại còn không thấy bóng dáng anh đâu nữa! Tôi… tôi, tất nhiên tôi sẽ nghĩ là anh xảy ra chuyện gì rồi!”
Vừa dứt lời, một ly nước ép xoài đóng hộp xuất hiện trước mặt cô.
Còn có cả một túi cá khô nhỏ.
Giọng nói Hứa Bùi vang lên: “Xuống xe mua cho em cái này.”
Nhan Thư cầm lấy nước ép xoài, lại cầm thêm túi cá khô.
Không ngờ cô bị anh chặn miệng bằng một miếng cá khô.
Cô nhai nhai, vị giòn tan lan tỏa trong miệng.
Rôm rốp rôm rốp.
Hai bên má của Nhan Thư phồng lên, cô giả vờ nghiêm túc ho khan: “Ồ, được rồi, lần sau không được tái phạm nữa!”
Hứa Bùi gật đầu mở cửa xe cho cô, giọng nói anh thành khẩn: “Bà xã dạy rất đúng.”
–
Vợ chồng Thư Ninh vừa mới tiếp một đoàn khách xong, Thư Ninh đang định bước vào phòng tiệc, chợt nghe giọng nói của chồng mình – Ngô An: “Ninh Ninh, em nhìn xem phía đối diện có phải là em họ của em không?”
Thư Ninh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vài giây: “Đúng là em ấy rồi, ôi vãi sao kế bên em ấy lại có một tên đàn ông vậy? Chậc chậc, quá đẹp trai… không đúng, em ấy có bạn trai rồi ư? Không thể ngờ được, còn trẻ như vậy mà đã có bạn trai rồi, cũng may là mình hành động nhanh chóng, nếu không mình phải cho em ấy một hồng bao thật lớn à?!”
Ngô An: “…”
Anh thật sự không biết đường não của vợ mình trông như thế nào.
Ngô An thở dài hỏi: “Em có biết người kia là ai không?”
Ninh Thư còn đang bất ngờ về chuyện Nhan Thư có thể kiếm được bạn trai, cô trợn mắt nhìn: “Em không biết, anh biết không?”
Ngô An nhìn cô một cách phức tạp: “Vậy à, đó chính là con trai của Hứa đổng.”
Ninh Thư khiếp sợ: “!!! Đúng là Kiều Kiều mà, lợi hại như vậy, vậy mà —— không đúng, Hứa đổng của anh có mấy người con thế?”
Ngô An: “Chỉ có một người con duy nhất.”
Thư Ninh: “?”
Cô mở to mắt, càng khiếp sợ nhìn về phía đối diện: “Anh có nhìn lầm không đấy? Con trai của Hứa đổng không phải là vị hôn phu của Thư Nhu Nhi hay sao?”
Ngôn An lặng lẽ sửa lời cô: “Đúng là vị hôn phu trong miệng Thư Nhu Nhi.”
Thư Ninh há hốc mồm: “Ý của anh là, Thư Nhu Nhi cô ta… không phải chứ?”
Cô vẫn không thể nào tin được, lại thấy cái gì, thề son sắt: “Nhất định là anh nhầm lẫn rồi, anh nhìn chiếc xe người kia lái mà xem. Chính là Volkswagen 20 vạn đấy, giống xe của thiếu gia tập đoàn Ngôn Ngọ sao?”
Hai người vừa tranh luận vừa trở về phòng tiệc.
Một bên khác của bữa tiệc.
“Vị hôn phu của chị Nhu Nhi đến rồi!”
“Hả, thật ư?”
“Thật đấy, đang đứng ở đường đối diện kìa, nhìn giống trong ảnh cực kỳ! Không đúng không đúng, người thật nhìn đẹp trai hơn!”
“Wow, chắc là đến đón chị Nhu Nhi rồi, chị mau đến đây xem đi!”
“…”
Thư Nhu Nhi sững sờ: “Chắc mấy đứa nhìn lầm rồi?”
Hứa Bùi đến đón cô?
Cô không thể nào tin được, trong lòng len lỏi một tia chờ mong chạy đến trước cửa, vừa hay lại thấy chiếc Volkswagen trắng ở quốc lộ đối diện.
Cửa chắn gió của xe mở lộ ra gò má ưu tú của người đàn ông.
Đó đúng là Hứa Bùi.
Trái tim Thư Nhu Nhi bắt đầu cuồng loạn.
Anh thật sự đến đón cô sao?
Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
Không thì tại sao lại xuất hiện ở khách sạn?
Nhưng mà chiếc xe này…
Sao Hứa Bùi có thể lái chiếc xe này chứ.
Những cô nữ sinh xung quanh bắt đầu la lên:
“Đúng là anh ấy kìa!”
“Chị Nhu Nhi hạnh phúc quá đi!”
Thư Nhu Nhi thật tốn sức mới có thể kìm nén không cho mình cười thành tiếng tại chỗ.
Cô ta chỉ cong môi, giả vờ lơ đễnh hỏi: “Đúng rồi, chị gái của chị đâu?”
“Chị Kiều Kiều hả, chị ấy đã đi từ lâu rồi.”
“Vậy à.” Thư Nhu Nhi đáng tiếc nói.
“Ôi trời, chị Nhu Nhi mau qua bên đó đi, Hứa thiếu chờ chị nửa ngày rồi kìa, còn đứng ngây ra đó làm gì thế!”
Thư Nhu Nhi mỉm cười dè dặt dưới sự thúc đẩy của nhiều người, cô ta nhấc chân bước vài bước.
Ai mà biết rằng chiếc Volkswagen trắng ở đằng trước đột nhiên khởi động rồi chạy như bay lướt qua.
Không chỉ có thế.
Người đàn ông ngồi trong xe, thờ ơ nhìn về phía bên này nhưng lại thu hồi ánh mắt rất nhanh.
Chiếc xe hòa cùng dòng xe dưới làn đường, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Thư Nhu Nhi sững sờ.
Mấy nữ sinh cũng đột nhiên im lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh yên tĩnh lạ thường.
Hơn nửa ngày trời mới có người nói:
“Chuyện gì vậy? Không phải Hứa thiếu đến đón chị Nhu Nhi sao? Sao lại đi rồi?”
“Đúng vậy, xe cũng không thèm dừng một chút nữa!”
“…”
Thư Nhu Nhi mím chặt môi, cô miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói một câu: “Đã nói là mấy người nhìn nhầm rồi mà.”
Mọi người không dám nói nữa.
Đợi đến khi cô rời khỏi mấy nữ sinh kia mới dám phàn nàn:
“Ngay cả bản thân chị ấy cũng như người mất hồn, sao mà chúng ta nhìn nhầm được!”
“Đúng đấy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Ánh mắt Hứa thiếu rõ ràng nhìn về bên này nhưng hình như không nhận ra chị Nhu Nhi.”
Mãi về sau cô gái im lặng nãy giờ mới yếu ớt giơ tay lên: “Tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế phụ.”
“Í, tôi cũng nhìn thấy, tôi còn nghĩ mình bị hoa mắt chứ.”
Cô gái kia do dự một chút: “Người kia hơi hơi giống… chị Kiều Kiều.”
Mọi người: “Cái gì!!!”
–
Thư Nhu Nhi xanh mặt trở lại phòng tiệc, cô móc điện thoại mở đoạn chat của mình và Hứa Bùi ra.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở mấy ngày trước như cũ, cô hỏi một câu: [Anh Hứa Bùi, gần đây anh khỏe không?]
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Phía bên kia không hề có động tĩnh gì.
Mấy ngày nay cô vẫn tự nhủ, con người của anh ấy như vậy.
Lạnh nhạt, kiệm lời, dường như trong đầu anh chỉ có toán học.
Không vòng vo, cũng hợp lý.
Giống như hồi cấp ba vậy.
Tất cả những tin nhắn mà cô gửi cho anh đều chìm sâu dưới đáy biển.
Nhưng trong trường chỉ có mình cô được thêm WeChat với anh.
Chắc chắn Hứa Bùi đối với cô không giống với những người khác.
Lúc nãy chắc là trùng hợp.
Anh trùng hợp đi qua đây, lại trùng hợp không thấy cô mà thôi.
Thư Nhu Nhi nghĩ như vậy.
Cô ta do dự một chút rồi nhắn vài dòng vào khung chat: [Anh Hứa Bùi, mới nãy vừa chạm mặt anh đấy, thật trùng hợp.]
Thư Nhu Nhi sửa lại rồi thêm một icon [nghịch ngợm] rồi mới gửi đi.
Nhưng một giây sau, tin nhắn vừa mới gửi trước đó lại hiện lên một dấu chấm than đỏ chót.
Ngay sau đó, một thông báo hiện lên: [xx đã bật xác minh kết bạn, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy)]
Thư Nhu Nhi ngây người nhìn đoạn thông báo này, mãi về sau vẫn chưa thể nào bình tĩnh nổi.
–
Hôm nay Chung Diễm được tâng bốc bởi những vị phu nhân thường ngày vẫn hay khinh thường mình nên bà ta có hơi hưng phấn, không thể kiềm chế được nên đã uống thêm hai ly rượu, trên mặt phảng phất một màu hồng mỏng manh của sự đắc ý.
Bà ta vui vẻ đến bên cạnh Thư Nhu Nhi: “Sao vậy Nhu Nhi, ngày vui như hôm nay sao nhìn con buồn thế?”
Thư Nhu Nhi quay đầu lại, giọng nói khẽ run: “Mẹ, mẹ có chắc là nhà họ Hứa muốn cưới con làm dâu không? Có nhầm lẫn chỗ nào không vậy?”
Chung Diễm cười nói: “Cô gái ngốc của mẹ ơi, làm sao mà nhầm được? Nếu như Hứa gia không muốn lấy con làm dâu, với thân phận của Hứa Thành Sơn và vợ của ông ta thì sao lại đồng ý tham dự tiệc sinh nhật của mẹ vào ngày mốt? Còn Lê phu nhân nữa, mũi bà ta phổng lên đến tận trời vậy, đã khi nào con thấy bà ta nói chuyện với hai mẹ con mình?”
Bà ta hừ lạnh một tiếng, bộ dạng đắc ý hả hê: “Nhưng mà con nhìn hôm nay xem, thái độ của bà ta đối với chúng ta ra sao? Con hãy nhìn những lời nịnh nọt lên đến tận trời của mấy phu nhân dành cho chúng ta đi… Đúng là ông trời có mắt, sắp đến ngày lành tháng tốt của hai mẹ con chúng ta rồi!”
Nỗi sợ hãi trong lòng của Thư Nhu Nhi dần dần lắng xuống.
Cô ta vẫn cảm thấy bất an: “Nhưng mà phía bên Hứa Bùi, anh ấy…”
Chung Diễm an ủi: “Sao con vẫn chưa hiểu rõ vậy, phía bên Hứa Bùi có ra sao không quan trọng, quan trọng là… thái độ của hai vợ chồng Hứa Thành Sơn kia kìa. Được rồi, con được gả cho nhà họ Hứa, căng thẳng như thế làm gì?”
Thư Nhu Nhi vẫn cảm thấy không an tâm: “Mẹ, sinh nhật của mẹ liệu bọn họ có đến không? Hay là mẹ thử gọi điện xác nhận một chút đi.”
Chung Diễm: “Được được được, mẹ sợ con rồi đấy.”
Bà ta gọi điện thoại qua với vẻ mặt tươi cười: “Alo, xin chào Hứa phu nhân… Ôi, đúng đúng đúng, tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức vào buổi trưa ngày mốt… xin hân hạnh kính mời bà và Hứa tiên sinh… vâng vâng vâng…”
Sau khi cúp máy, Chung Diễm vuốt ve tóc mai đắc ý nhếch chân mày: “Nghe rõ chưa?”
Cuối cùng Thư Nhu Nhi mới thở nhẹ một hơi, cô ta tươi cười trở lại, gật đầu.
“Được rồi, chuyện con cần làm bây giờ là phải ăn diện thật xinh đẹp để tham dự tiệc sinh nhật của mẹ.” Chung Diễm hãnh diện nở nụ cười, “Lần này mẹ đặc biệt mời lớn, để cho tất cả mọi người biết con gái Thư Nhu Nhi của mẹ sắp gả vào nhà họ Hứa! Để xem còn ai dám nói con không bằng Nhan Thư không!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT